Diệp Phàm giương mắt liếc nhìn người thanh niên tóc húi cua đối phương, phát hiện thằng chó này thật đúng là đẹp trai, chói mắt. Trên mái tóc ngắn được bôi keo đựng đứng, sáng bóng, có chút giống như con nhím đầy gai, khiến Diệp Phàm nhìn chỉ muốn bật cười.
Bộ đồ nam hiệu Nhất Thân Thất có lẽ vì ngã dưới đất cho nên có chút nhăn nhúm, sắp biến thành giẻ lau, trên mặt mặc dù nói dùng khăn giấy lau qua, nhưng vẫn chưa sạch sẽ, hình như một vết chân bẩn vẫn còn dính trên mặt rất là rêu rao.
Hứa Thần cũng không kém gì, đầu tóc rối bời giống như ổ gà. Bộ quần áo hàng hiệu hơn một ngàn đồng trên người sớm đã bay sạch nút, lộ ra chiếc áo lót giữ ấm bên trong.
- Nghe nói anh ở Viện Kiểm sát?
Diệp Phàm cũng lạnh như băng hỏi, không có nể mặt các đồng chí kiểm sát viên gì cả, đây là vì bóng ma trong lòng Diệp Phàm đang tác quái, có chút cảm giác nhìn các đồng chí kiểm sát đều là quạ đen.
- Anh ấy là trưởng phòng Trì của phòng Điều tra giám sát Viện Kiểm sát, thằng nhãi chân có đứng vững không, có phải có chút sợ rồi không, ha ha ha-.
Người thanh niên tên là Kinh Thiên lộ vẻ đắc ý liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Sợ…Tôi sợ lắm…một tiểu trưởng ban!
Hứa Thần đột nhiên chen miệng nói, bên khóe miệng còn lộ ra một nụ cười lạnh lùng, có lẽ đang đợi Trợ lý Chủ tịch huyện xử lý đám người này như thế nào.
Đương nhiên Hứa Thần cũng không biết rõ chức danh Trợ lý Chủ tịch huyện của Diệp Phàm chỉ là hư danh, còn tưởng là cán bộ cấp phó phòng.
Cấp Trưởng ban đối với cấp phó phòng, căn bản không cùng một cấp bậc, cho nên trong lòng Hứa Thần tương đối đắc ý, đợi Trưởng phòng Trì rụng con mắt.
, thầm nghĩ, “ Thằng nhãi, dám đá mông ông. Mày chờ xem, Trợ lý Chủ tịch huyện người ta cùng cấp bậc với Viện trưởng Viện kiểm sát các ngươi, hơn nữa cả ngày giao tiếp với Bí thư, Chủ tịch huyện, mình đợi xem kịch vui rồi. Đợi lúc Trợ lý Diệp kêu tên trưởng phòng Trì nhận lỗi với lão tử, lão tử nhất định sẽ dạy dỗ y một trận, không thể bỏ qua dễ dàng cho y được, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, cũng không biết Xuân Muội Tử trốn đi đâu rồi, xui xẻo thật! Nhất định tát tai mấy cái mới được.”
Trong lòng Hứa Thần nghĩ đến mỹ nữ, suy nghĩ một chút quan sát bàn tay của mình một hồi, đang suy nghĩ xem dùng tay trái hay tay phải tát tai Trưởng phòng Trì.
- Đúng, có chút sợ hãi, uy phong thật là lớn.
Diệp Phàm thuận miệng nói, móc ra bao thuốc lá thuận tay ném cho Hứa Thần một điếu, sau khi châm thuốc cho mình nhàn nhã nhả khói.
- Uy phong! Phong cách của các hạ cũng không thường.
Trì Minh Hiên rất nhanh nhạy, thầm nghĩ, tiểu tử này lẽ nào cũng có chút lai lịch? Xem phong cách hình như không chút sợ hãi Viện Kiểm sát, hình như trong đám công tử gia của huyện này chưa từng thấy hắn, có lẽ là người bên ngoài, không sai! Khẩu âm như vậy không giống với người gốc Ngư Dương, lẽ nào là thái tử gia thành phố?
- Tổng giám đốc Hứa, anh nói xem, rút cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm quay đầu lại hỏi.
- Ài! Không ngờ Ngư Dương lại loạn như vậy, tôi chỉ đưa bạn gái tới đây giải trí, nghe nói phòng ca múa này rất đẳng cấp, ai ngờ trong sàn nhảy lại gặp phải đám người này, thấy bạn gái tôi xinh đẹp thì muốn trêu ghẹo.
Lúc bắt đầu tôi cũng không để ý đến bọn họ, mặc dù biết đám người này càng ngày càng càn rỡ, nhân lúc đèn trong sàn nhảy tối đen thì chen chân vào, cuối cùng thì đánh nhau.
Tôi còn tưởng rằng gặp phải đám côn đồ lưu manh, không ngờ lại là các đồng chí, cao nhân của Viện Kiểm sát! Viện Kiểm sát Ngư Dương không biết từ lúc nào lại biến thành hang ổ lưu manh thế này, ha ha ha.
Hứa Thần bỡn cợt kể lại.
- Nói láo! Con bé kỹ nữ mà mày dẫn theo cứ chen chân vào chỗ anh Trì chúng tao, tự đề cao mình quá, tao nhổ vào! Nói láo như vậy cũng không sợ rụt lưỡi.
Người thanh niên cấp dưới của Trì Minh Hiên tên là Kinh Thiên rất hùng hổ.
- Hỗn xược! Nói chuyện phải văn minh một chút.
Diệp Phàm nhướng mắt hừ nói.
- Văn minh! Phải xem đối phương là người thế nào. Chúng tôi cho tới giờ đều là người văn minh, đối với người văn minh đương nhiên chúng tôi phải văn minh, đối với bọn chó vô văn hóa, chúng tôi chỉ có nắm đấm, ha ha ha.
Trưởng phòng Trì liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong giọng nói đầy ý khiêu khích.
- Mày mắng ai là chó? Đồ con hoang.
Hứa Thần tức giận, mở miệng chửi.
- Để bố mày lên vả cho mày mấy cái tát, để mày nhận thức sự lợi hại của anh Trì này.
Trưởng phòng Trì cười nhạt, nhả một vòng thuốc tiêu sái nói.
- Đúng rồi anh Trì, không vả sưng mồm con mẹ nó, em không tên là Kinh Thiên nữa- Dương Kinh Thiên cười hắc hắc, còn vặn vặn cổ tay như chuẩn bị tát người ta.
Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Một cô gái có thân hình xinh đẹp, khí chất cao nhã, vẻ mặt sợ sệt nhìn Hứa Thần nói:
- Hứa…Tổng giám đốc Hứa, chúng ta về thôi!
Có lẽ đây chính là thiếu phụ tên là Xuân Muội Tử tới từ Tích Ninh, cũng xem như không tệ, không chuồn đi trước, điều này khiến Hứa Thần vô cùng hài lòng, gật gật đầu nói:
- Đừng sợ Muội Tử, vào đây với anh, không có ai dám làm gì chúng ta đâu.
Xuân Muội Tử hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng ngồi dựa sát bên cạnh Hứa Thần. Diệp Phàm phát hiện cô gái này thật sự có chút ý nhị, khó trách Hứa Thần lại say mê như vậy, vì cô ta mà dám động vào nhân viên của Viện Kiểm sát, một mình đánh lại năm sáu người, cũng không sợ bị người ta đánh sưng như đầu heo.
Thật là quá quan chém tướng vì hồng nhan a!
Trên đời này, đàn ông thích nhất là loại chuyện này.
Nói đi nói lại cũng chỉ vì giải đất thần bí giữa hai chân đàn bà mà thôi.
Con người Hứa Thần chí ít cũng có điểm ngang ngược này khiến Diệp Phàm bội phục, vì đồng chí Diệp Phàm có cảm giác đồng bệnh tương liên, có lẽ mình cũng thuộc dạng như vậy, người cùng chí hướng mà thôi.
Xuân Muội Tử vừa ngồi xuống, Hứa Thần đã vòng tay sang ôm ngang hông, liếc mắt khiêu khích nhìn năm người bên đối phương, lại còn gác chéo hai chân, rõ ràng là muốn gây chuyện.
Đúng lúc này từ phía sau lại lộ ra một cô gái xinh đẹp, đi mấy bước tới trước mặt Trì Minh Hiên, có chút sợ sệt ngồi xuống.
- Hồng Mai, rót rượu cho anh, hai chúng ta chạm chén. Tối nay xui xẻo gặp phải một lũ cặn bã, vốn phải chúc mừng sinh nhật em mới đúng.
Trì Minh Hiên thoáng có vẻ xin lỗi.
Mỗi người một đôi, giống như phất lên, lúc này lại so sánh cô gái chiếm được, có lẽ đây cũng là bệnh chung của đàn ông, muốn thể hiện năng lượng của mình.
Diễn biến giống như thế giới động vật, con đực vì muốn dành được sự yêu thương của con cái, thường thường vừa chộp vừa đá vừa cắn vừa đạp, cho đến khi một bên bại trận mới thôi, thật sự tàn khốc dọa người, đây chính là tượng trưng cho thân phận của giống đực, khiến cho Diệp Phàm muốn phun cả ngụm trà.
- Trưởng phòng Trì, các anh làm như vậy có vẻ không chính đáng, thân là nhân viên của cơ quan kiểm sát, càng nên tuân thủ pháp lệnh quốc gia. Tại sao có thể giống như đám lưu manh côn đồ bao vây một người ở tỉnh khác như vậy? Làm như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng của Ngư Dương chúng ta.
Diệp Phàm hóa giải một chút tâm tình, cố nặn ra một nụ cười nói.
- Hình tượng! Mày thì có thể đại diện hình tượng gì chứ, thùng rỗng kêu to.
Dương Kinh Thiên lộ ra vẻ khinh thường, quay đầu nhìn Trưởng phòng Trì, đột nhiên xoay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tôi nghi ngờ các anh có chơi gái gọi. Chung Phi, đưa về thẩm vấn.
- Đúng, phải thẩm vấn kĩ càng- Ba người ngồi ở góc ghế sa *** đứng đậy, một người tóc hơi xoăn có lẽ là Chung Phi, lôi từ trong túi ra một chiếc còng tay,
Cầm trên tay còn lắc lư, phát ra tiếng kêu đinh đang rất là trêu người.
- Còng tay! Các anh có chứng cứ gì?
Mi mắt Diệp Phàm không ngước lên nữa, mặt sầm xuống lạnh lùng hỏi.
- Chứng cứ rất rõ ràng. Tiểu tử họ Hứa này là người Nam Phúc chúng ta, còn cô gái bên cạnh y có lẽ không phải người Nam Phúc, có lẽ là gà mái từ bên Tích Ninh đến. Tưởng tôi không biết sao, hai tỉnh lị cách nhau hợp thành một đôi, không phải là chơi gái gọi là gì? Xem ra tiểu tử này cũng không phải hạng tử tế, có lẽ là khách làng chơi, ngày xưa gọi là lão ái. Tội của lão ái càng nặng hơn, dùng thuật ngữ hiện đại để nói chính là lãnh đạo bọn người tổ chức mại dâm, bắt tất cả lại cho tôi, thẩm vấn kĩ càng.
Trưởng phòng Trì vỗ vỗ cô gái tên là Hồng Mai ở bên cạnh, cười ruồi.
- Bắt tôi! Trên đời này người muốn bắt tôi thật ra rất nhiều, nhưng hình như cũng chưa có người nào có thể bắt thành công, hơn nữa hình như hiện tại còn có mấy người đang ngồi trong trại tạm giam hát bài ‘Nước mắt sau song sắt’, ha ha ha…
Diệp Phàm liếc nhìn Trì Minh Hiên, ở góc miệng lại lộ ra vẻ mỉa mai quen thuộc.