Lang Phá Thiên bước nhanh lên phía trước.
- Ôi, Mã Hán, cậu…
Diệp Phàm nhìn Mã Hán một cái.
- Tôi muốn kích thích cô ta, nhưng công lực của tôi không đủ. Đương nhiên bỏ thuốc tôi còn làm được.
Mã Hán nhanh chóng cầm viên thuốc.
- Như thế này là sao, không phải đàn ông nhìn thấy con gái là muốn kích thích. Hai người các anh ngược lại, giống như gặp quỷ hết vậy? Gặp quỷ rồi có phải không?
Diệp Phàm nhún vai, buồn bực đi vào.
- Xem ra chỉ có thể chính mình làm.
Phát hiện Ngô Quang Bảo dẫn theo mấy chuyên gia kiểm tra xe bị mất đồng, bên cạnh còn đứng bốn người bị còng tay xiềng chân vẻ mặt tuyệt vọng. Trong đó không ngờ còn có một thiếu tá. Xem ra Lang Phá Thiên sắp xếp quân nhân áp tải xe cấp bậc không thấp.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được nếu không điều tra ra chân tướng thì bốn quân nhân này đều đối diện với tòa án hình sự. Từ độ bí mật của chuyện này, có lẽ phán mười mấy năm tuyệt đối không thành vấn đề.
- Anh ta chính là người phụ trách áp giải xe hôm đó có phải không?
Diệp Phàm trước tiên không kiểm tra xe hỏi người thiếu tá mặt tròn.
- Đúng vậy, anh ta là Khương Chí, chuyên phụ trách áp giải xe quân sự này. Anh ta còn là phó binh đoàn bảo vệ chúng tôi.
Bình thường cũng là người có thân thủ tam đẳng đỉnh giai. Ban đầu tôi nghĩ có quan quân có thân thủ này còn có ba lính súng vác vai đạn lên nòng cùng nhau đi hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Không thể tưởng tượng được vẫn xảy ra chuyện.
Lang Phá Thiên gật gật đầu.
- Đội phó Khương.
Diệp Phàm đột nhiên lấy hóa âm mê thuật nói với bốn quân nhân. Với thực lực hiện đại của Diệp Phàm thi triển hóa âm mê thuyệt tuyệt đối là đỉnh cao.
- Dạ.
Khương Chí theo phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên đầu, có lẽ muốn chào theo nghi thức quân đội, nhưng tay bị còng.
- Ngày hôm đó anh thật sự không phát hiện tình huống dị thường nào? Ví dụ như một hành động khác thường trên đường…
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Không, ít nhất là không ai ăn nằm với xe của chúng ta. Mà bốn người chúng tôi mắt đều theo dõi chăm chú, dù là một con chim bay vào xe chúng tôi cũng phát hiện.
Huống chí, nguyên liệu của chúng ta tất cả đều đóng kín, chỉ có hai cửa sổ nhỏ cho chúng tôi thông khí.
Bốn chúng tôi đều canh giữ trong xe.
Đội trưởng Khương vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Vật liệu phủ kín xe khá cứng rắn, dù lấy tay cũng không xé ra được.
Hai cửa sổ nhỏ cũng không lớn, tuyệt đối một người không chui vào được. Dù là một đứa trẻ cũng không thể tiến vào, chỉ to hơn hai nắm tay một chút.
Trừ phi là con chuột. Nhưng con chuột làm sao có thể trộm được đồng.
Lang Phá Thiên nói.
- Từ đã, con chuột, dừng lại…
Diệp Phàm đột nhiên khoát tay chặn lại Lang Phá Thiên tuy nói không hiểu nhưng cũng không dám lên tiếng, mọi người đều yên lặng.
Ngô Quang Bảo ra hiệu im lặng, mấy chuyên gia đều ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, nghĩ người này có phải đột nhiên thành người câm hay không.
Thật lâu sau Diệp Phàm chui vào xe.
Đôi mắt ưng cẩn thận phân hình, cuối cùng không lâu dưới sự phân hình của sóng Rada phát hiện có vết lấm chấm.
Diệp Phàm tăng mạnh quan sát, không lâu một bóng dáng chân chim xuất hiện trong đôi mắt ưng.
Diệp Phàm gia tăng đại công lực, đôi mắt ưng cũng không ngừng tiến hóa, hiện giờ đã giống như chụp X quang, hiệu quả rất tốt.
Nhưng phàm là một vật gì sống sau khi đi qua không lâu đều lưu lại dấu vết trong mắt những người này.
Mà đôi mắt ưng của Diệp Phàm tăng độ phân hình bằng sóng Rada đã xuất hiện một ít lấm chấm. Đầu tiên là đốm điểm, sau đó Diệp Phàm tăng thêm độ mạnh để xuất hiện bóng của động vật hoặc người.
- Quả nhiên là chim làm.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì, mấy năm trước đến Mỹ đã cùng hợp tác với tập đoàn Trang Chu của Mỹ. Mà tập đoàn Trang Chu vốn là tách ra từ Ngũ Độc giáo.
Hiện giờ nuôi một đám động vật đặc thù, có thể tấn công bí mật. Ngũ Độc giáo như xà trùng độc đều dùng được. Mà tập đoàn Trang Chu dùng chính là một cách đặc biệt để sử dụng động vật này.
Hơn nữa đôi mắt ưng mẫn cảm còn cảm giác được trong xe còn có chút mùi vị khó hiểu. Chẳng qua mùi vị này quá thấp, dù dụng cụ chính xác của Ngô Quang Bảo cũng không kiểm tra đo lường được.
Diệp Phàm giật mình, nháy mắt thi triển thủy công ra, không lâu tất cả mùi vị này đều tụ lại.
Không lâu, dưới sức hút của nước, chút mùi vị kia nhập vào nước. Diệp Phàm lại vận khí, không lâu, nước dần dần dung hợp thành khối băng. Không lâu Diệp Phàm giơ tay ra, lộ ra một viên lớn như hạt ngọc.
Diệp Phàm nhảy xuống xe, tất cả mọi người ở phía dưới đang nhìn Diệp Phàm. Nhưng không ai dám lên tiếng.
Tuy nói ở đây ngoài Ngô Quang Bảo Lang Phá Thiên biết rõ lai lịch nhưng nếu ba vị lãnh đạo đều không ai lên tiếng, không ai tự đi tìm phiền toái.
- Tổ trưởng Ngô, anh ngửi thử vật này xem?
Diệp Phàm đưa viên hình viên ngọc ra, Ngô Quang Bảo ngửi ngửi, nhất thời vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
- Cảm giác được cái gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như… hình như bên trong hạt ngọc này có thể phát ra một ít thuốc làm người ta mê đi.
Ngô Quang Bảo không tin tưởng nói
- Nhưng vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra đo lường.
Trong xe này thật sự không có mùi vị của thuốc mê. Dụng cụ của chúng ta là tiên tiến nhất.
Hơn nữa, chúng ta trải qua nhiều lần phân hình kiểm tra.
- Anh lập tức kiểm tra đo lường một chút cái này.
Diệp Phàm nói, Ngô Quang Bảo sắp xếp hai chuyện gia cất vào chai vội vàng mang đi.
Diệp Phàm đột nhiên há mồm hướng bốn phía phát ra một âm thành kỳ quái. Lang Phá Thiên nghe được cũng không hiểu tại sao. Còn những quân nhân và chuyên gia khác đều như ngốc nhìn Diệp Phàm.
Không lâu các đồng chí ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối chuyện đã xảy ra. Một vật nhỏ bằng nắm tay bay ra khỏi rừng, Diệp Phàm giơ bàn tay con chim đậu trên tay hắn.
- Nói chính là tên trộm đồng.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Làm sao có thể?
Ngô Quang Bảo hỏi
- Chỉ là một con chim, hơn nữa làm sao có thể làm cho bốn quân nhân không thể phát hiện.
- Nếu tôi đoán đúng, đầu tiên là con chim này tiếp cận thùng xe, rắc thuốc mê.
Thuốc bột này rất kỳ lạ, anh hơi ngất đi nhưng sau đó không hề biết.
Bốn quân nhân đều nói mình giữ vững cương vị làm việc là vì vậy.
Nhưng trên thực tế bọn họ đã bị mê đi một chút. Có lẽ thời gian ngắn chỉ khoảng mười giây đồng hồ.
Mà con chim này tuy nói là chim nhỏ nhưng nó là một động vật đặc thù được con người nuôi trong nhà. Tôi đã thấy ở nước ngoài, còn có thể tấn công.
Hơn nữa, ẩn nấp rất độc đáo. Mặc dù ẩn nấp trên cây anh cũng khó phát hiện, nhưng một con chim các anh cũng không chú ý đến nó.
Mà mấy người lính này khi mê là lúc con chim này vào đã đánh cắp đồng của chúng ta.
Diệp Phàm nói.
- Việc này nghe như đang nghe tiểu thuyết.
Lang Phá Thiên nhún vai vẻ khó tin chuyện này sau đó hỏi
- Tổ trưởng Ngô, có phải có loại thuốc mê như vậy không?
- Hắn là có, nhưng loại này có thể làm cho con người sinh ra ảo giác rất khó tìm. Bởi vì để cho người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng sau khi sinh ra áo giác còn cón thể tự cho là mình không mê cũng khó khăn. Người bình thường bị mê sau khi tỉnh lại đều cảm giác được mình đã như vậy.
Mà bốn quân nhân cũng không có chút cảm giác nào. Việc này chứng tỏ loại khí mê này có trình độ rất cao. Hơn nữa, thuộc loại cực kỳ bí mật.
Có lẽ, đây là sản phẩm mới mà Tổ đặc biệt của nước ngoài chế tạo ra. Nếu kiểm tra đo lường đúng thì đó là một phát hiện quan trọng. Đối với việc nghiên cứu phòng bị của chúng ta càng quan tọng.
Nếu không lần sau xảy ra chuyện này sẽ phiền toái.
Ngô Quang Bảo.
- Nhưng thủ trưởng, anh nói về con chim này, dù trình độ huấn luyện chim cao đến đây cũng không lợi hại như vậy chứ?
- Ngũ Độc giáo đã huấn luyện rắn như thế nào?
Diệp Phàm nói,
- Các cậu nhìn xem.
Diệp Phàm nói xong buông nhẹ tay động, con chim nhỏ không ngờ chui vào xe theo cửa sổ không lâu miệng ngậm một ít đồng đi ra.
- Đúng là có việc này, mẹ ôi, thật đúng là làm được, lợi hại a.
Ngô Quang Bảo cùng Lang Phá Thiên ngạc nhiên một chút, tin.
Hai vị, nếu chim này hiện giờ ở đây, chúng ta hay là dùng nó để tìm ra chủ nhân.
Diệp Phàm nói xong, phóng con chim đi, lại thổi vài tiếng, chim bay đi rất nhanh.
Diệp Phàm đuổi theo sát, Lang Phá Thiên cũng thi triển khinh công đuổi theo. Vì không để lộ bản lĩnh của mình, Diệp Phàm đầu tiên là chạy, chạy khỏi tầm mắt của mọi người mới thi triển bức vương bức công.
Vừa dùng thì tốc độ cũng bằng với con chim này. Đương nhiên Diệp Phàm cố ý dùng âm thanh để làm con chim đi chậm hơn một chút. Cách này là Diệp Phàm học từ Tập đoàn Trang Chu.
Ban đầu Diệp Phàm cũng thử một lần, không thể tưởng tượng cũng có hiệu lực. Chẳng lẽ con chim này của tập đoàn Trang Chu? Diệp Phàm trong lòng nghi ngờ.
Chạy một lúc chừng năm mươi cây số, con chim đi chậm lại Lang Phá Thiên đã không thấy bóng dáng.
Diệp Phàm cũng từ từ đi bộ, hơn nữa, lại ẩn mình. Dùng thủy công lá cây bị Diệp Phàm dùng nước dính trên người. Không đến gần căn bản không phát hiện đây là người.
Không lâu con chim quanh co một cây cổ thụ, con dơi bị Diệp Phàm phóng ra theo con chim.
Diệp Phàm theo dõi rất tốt, hiện giờ phạm vi đi tuần của con dơi đã lên đến ba dặm.
Cho nên Diệp Phàm phóng con dơi ra phía trước, mình ở sau, khoảng cách kéo dài ra một ít, đối phương cũng không dễ phát hiện.