Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Diệp Phàm mới vừa đi không lâu, quản lý đại sảnh Đinh Thiên Nhai có chút bối rối, nói:

- Có tới 50% khách yêu cầu trả phòng, tôi giải thích là đã vào ở thì không thể trả phòng nhưng bọn họ nói là không trả tiền thì sẽ kiện lên tòa án, nói tửu điếm chúng tôi có rắn độc cắn bị thương người, ở đây không an toàn.

Hơn nữa còn yêu cầu tửu điếm trả tiền xe, phí tổn thất tinh thần và một số thứ khác, quả thực là là rao giá trên trời

- Cho bọn chúng.

Đinh Xuân Thu trầm mặt lẩm bẩm:

- Thiên Nhai, anh tra rõ tiểu tử kia đến Hồng Kông để làm ăn gì với tập đoàn Kim Thế Giới của Thái gia.

- Hình như là chuyển nhượng nửa tầng thứ ba tòa nhà Thiên Mã của tập đoàn Nam Cung.

Đinh Thiên Nhai nói.

- Chuyển nhượng, tại sao lại chuyển nhượng, tòa nhà Thiên Mã của tập đoàn Nam Cung có vị trí tốt, đối với việc kinh doanh đồ vàng bạc của Kim Thế Giới rất tốt mà.

Đinh Xuân Thu khó hiểu.

- Theo tin tức còn đang đồn đại thì nghe nói Tề Thiên có khả năng sẽ trở thành rể hiền của Thái gia. Chuyện lần này nghe nói chính là gã liên hệ với Thái Y Tuyết, vốn Thái Y Tuyết cũng không muốn đem cao ốc Thiên Mã đã thanh toán tiền mướn nửa tầng lầu mặt tiền chuyển nhượng..

Chẳng qua nghe nói Tề gia ở Hoa Hạ rất có thế lực, hơn nữa Tề gia cùng Thái gia có giao tình từ xưa nên mới gật đầu.

Phí chuyển nhượng nghe nói là 1100 vạn, chỉ nhiều hơn tiền mướn 100 vạn. Nói về Kim Thế Giới còn tổn thất, bởi vì lúc trước Tập đoàn Phi Vân nói là nếu như Kim Thế Giới chịu đem mặt tiền nửa tầng lầu chuyển nhượng thì bọn họ sẽ đồng ý trả 1500 vạn.

Tôi cũng vậy rất buồn bực, Thái Y Tuyết có đầu óc hay không, rõ ràng 1500 vạn không cầm mà đi cầm 1000 vạn, vừa chuyển tay thì tổn thất 400 vạn.

Chẳng qua cuối cùng mới hiểu là tiểu tử họ Tề kia giở trò.

Đinh Thiên Nhai nói khẽ.

- Thế lực Tề gia cũng có một chút, tuy nhiên cũng không quá lớn. Lão đầu tử của Tề Thiên ở tỉnh Nam Phúc là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, có một bác ở tỉnh bên là Chủ tịch tỉnh, cũng mới lên gần đây, còn là uỷ viên dự khuyết trung ương, nghe nói không lâu sẽ chuyển chính thức. Ông nội của gã nghe nói trước kia ở Quân Ủy, tuy nhiên đã lui xuống, hiện hiện tại bệnh sắp chết thì coi như hết chỗ dựa, nếu tính ra ở Hoa Hạ quan lớn như mây thì chỉ có thể coi là trẻ nít, chúng ta cũng không cần cố kỵ. Thái Y Tuyết, hừ.

Đinh Xuân Thu đột nhiên cười gằn.

Đinh Thiên Nhai bên cạnh bất giác lạnh run, thầm nghĩ:

- Xem ra họ Diệp gặp xui xẻo rồi, Đinh thiếu gia chúng ta được xưng là Ngọc điệp đại thiếu, chẳng những là một cao thủ hái hoa mà còn là một con ngọc điệp có độc.

- Trả tiền xong chưa?

Đinh Xuân Thu quay đầu hỏi.

- Trả tiền xong rồi, tối nay tửu điếm tổn thất 50 vạn.

Đinh Thiên Nhai nói.

- Chú ý phong tỏa tin tức, giảm thiểu ảnh hưởng tích cực, đừng để cho người có dụng ý xấu lợi dụng. Họ Diệp, lão tử tổn thất 50 vạn, nhất định ngươi phải bỏ ra gấp mười lần, không! Lực lần số định mức tới bồi thường , ha ha ha.

Đinh Xuân Thu đột nhiên cười sằng sặc.

- Đinh thiếu gia, mới vừa rồi thanh tra Trần điện thoại tới, có cần chỉnh tiểu tử kia một chút không, bọn họ từ đại lục tới, nếu có chỉnh một chút cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.

Đinh Thiên Nhai cười lạnh.

- Ừ! Hắn không phải là mang theo một nữ sao? Nam nữ làm cùng nhau dễ dàng nhất là gặp chuyện không may, ha ha.



Đinh Xuân Thu trả lời.

- Có ích lợi gì, nhiều nhất phạt chút tiền là xong việc.

Đinh Thiên Nhai không rõ, trả lời chiếu lệ.

- Ha ha ha. Đối với người bình thường mà nói thì chỉ cần phạt chút tiền thì giải quyết. Đối với một vài quan viên đại lục mà nói thì ảnh hưởng rất lớn, có lẽ sẽ bay cái mũ, cho dù không bay thì sau đó muốn trèo lên cũng rất khó khăn, quan viên đại lục rất chú trọng trong sạch chính trị.

Chỉ cần cục cảnh sát Hồng Kông chúng ta chứng thực chuyện này, chúng ta đem tài liệu đến sở liêm chính của bọn, à không, bọn họ gọi là Ủy ban kiểm tra thì tiểu tử này coi như xong đời rồi, ha ha ha.

Đinh Xuân Thu tương đối không đơn giản, cũng nắm được một số phương diện nhạy cảm của đại lục.

- Lợi hại! Đinh thiếu gia không hổ đã học bổ túc qua đại học Yên Kinh hai năm.

Đinh Thiên Nhai thừa cơ bợ đỡ.

- Ha ha, đại lục lắm chuyện phức tạp, đây chỉ là một chút ít da lông thôi.

Đinh Xuân Thu cười nhẹ.

Quản lý đại sảnh Đinh Thiên Nhai mới vừa đi thì nghe bịch một tiếng, là Đinh Xuân Thu đã đập vỡ một chén trà cổ, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Đồ kỹ nữ Thái Y Tuyết, lão tử ngày ngày tặng hoa cho cô còn không để ý, giả bộ thanh cao cái rắm. Đinh gia Thái gia tác hợp có gì không tốt, hợp tác phát triển rất ăn ý, các ngươi khống chế tập đoàn Kim Thế Giới, cũng có thể ủng hộ ta ngồi lên cái ghế chủ tịch tập đoàn Bảo Đức Lai, ngươi đã bất nhân ta cũng đành phải bất nghĩa , Tề Thiên, đồ chó chết.

Diệp Phàm vừa bước một chân vào cục cảnh sát thì thanh tra Trần lập tức đổi mặt, hừ lạnh:

- Lôi Toàn bộ vào đây, trước hết giam lại, đã trễ thế này, mọi người làm thêm giờ đến giờ rồi, cũng nên về nghỉ ngơi, ngày mai tái thẩm đi.

Diệp Phàm cùng Trang Hồng Ngọc bị đẩy vào một gian phòng lạnh như băng, bên trong có một bóng đèn phát ra ánh sáng vàng yếu ớt. Bên trái có một chiếc giường trống không không hề có chăn gối.

- Sĩ quan Lôi, không có chăn lạnh thế làm sao ngủ?

Diệp Phàm hỏi.

- Thích ngủ thì ngủ, không thì thôi, ha ha.

Lôi Toàn cười gằn rồi khóa xích cửa lại nghe loảng xoảng chói tai.

- Tôi sẽ khởi tố cảnh sát cục các anh, quá vô nhân đạo.

Diệp Phàm cười lạnh.

- Tùy anh.

Lôi Toàn buông thõng rồi khóa bên ngoài lại, ngay cả cửa sổ nhỏ qua song sắt cũng bịt kín.

- Chủ nhiệm Diệp, tôi liên lụy anh rồi.

Trang Hồng Ngọc run rẩy.

- Liên lụy gì, là chúng ta xui xẻo. Tới Hồng Kông làm việc còn phải ngồi tù, Hồng Ngọc, khá hơn chút nào không?

Diệp Phàm quan tâm , thầm nghĩ:

- Kỳ quái, Tề Thiên làm sao còn chưa tới? Không phải nói mời Thái gia nộp tiền bảo lãnh sao? Chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn rồi?

- Tôi không sao, chỉ là lúc đi ra ngoài mặc áo hơi mỏng, giờ cảm thấy lạnh quá.



Hồng Ngọc nói khẽ.

Diệp Phàm nhìn lại thì thấy Trang Hồng Ngọc chỉ mặc hai chiếc áo, một chiếc áo vàng mỏng và một áo khoác cũng mỏng, trong tửu điếm vì có điều hòa nên không cảm giác lạnh, vừa vào đây thì biết ngay nên hắn vội vàng cởi áo khoác cho cô khoác vào.

- Không, không cần, Chủ nhiệm Diệp, anh bị cảm lạnh đấy, mau mặc vào đi!

Trang Hồng Ngọc rất biết điều.

- Không có chuyện gì! Tôi là nam, thể trạng so với các cô khỏe hơn nhiều, tôi vận động chút là được.

Diệp Phàm cười nhẹ , tuy nhiên Trang Hồng Ngọc cuối cùng vẫn cương quyết trả lại.

Nhìn thời gian thì đã gần 2 giờ sáng, Tề Thiên vẫn chưa thấy bóng dáng. Diệp Phàm và Trang Hồng Ngọc cũng đành chịu đựng, tuy nhiên phòng giam càng ngày càng lạnh, tựa hồ như có hơi lạnh thổi vào, hai người đứng dậy đi vòng vòng để mong ấm một chút.

- Chủ nhiệm Diệp,, nơi này làm sao càng ngày càng lạnh, chẳng lẽ thời tiết thay đổi, thời tiết thay đổi cũng sẽ không lợi hại như vậy, chắc phải dưới không độ rồi. Khí trời ở Hồng Kông tuyệt sẽ không lạnh như thế.

Trang Hồng Ngọc run lập cập, nói vẻ hoảng sợ.

- Tôi cũng cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ đây là một phòng giam đặc biệt.

Diệp Phàm dùng mắt ưng đảo một vòng rồi lại tiếp tục dùng thuật bức nhĩ thông nghe ngóng dưới đất.

Cuối cùng hắn phát hiện một chỗ hình như có thanh âm nhè nhẹ.

- Chẳng lẽ là có khí lạnh thổi vào, mẹ kiếp, nếu quả thật thì tên thanh tra Trần quả là độc ác..

Diệp Phàm nổi giận, nhìn chuẩn chỗ phát ra âm thanh mượn lực vách tường nhảy lên mới phát hiện có một lỗ thông hơi rất sâu, trong đó phát ra khí lạnh thổi vào.

- Xem ra mình đoán không sai, cảnh sát Trần có liên quan với Đinh Xuân Thu, tốt! Cảnh sát Trần phải không? Vậy ngươi đợi mất mũ đi!

Diệp Phàm rủa một câu .

Trang Hồng Ngọc đã chịu không được, cả người run rẩy sắp ngã, Diệp Phàm bởi vì có nội kình trong người nên cũng không sao, bước nhanh tới đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy.

- Trang cô nương, để tôi sưởi ấm cho cô.

Diệp Phàm cũng không câu nệ vì cứ để như vậy chỉ sợ ngày mai đổ bệnh ra thì phiền nên ôm siết Trang Hồng Ngọc vào trong ngực.

- Không …không…Tôi…không ….lạnh.

Trang Hồng Ngọc dãy dụa muốn thoát ra, xem ra trong lòng vẫn cảnh giác, tuy nhiên giọng nói run rẩy.

- Làm sao vậy? Cô muốn bị đông cứng phải không?


Diệp Phàm khẽ vận kình đẩy ra về thân thể Trang Hồng Ngọc, càng ôm chặt vào nhau.


Trang Hồng Ngọc vẫn giãy dụa, không nghe.


- Cô gái này, bướng vừa thôi chứ! Sợ bị mình chiếm tiện nghi sao, sắp đông cứng rồi còn bận tâm cái gì.


Diệp Phàm thầm mắng một câu, đột nhiên nói:


- Cô muốn bị đông cứng chết phải, ngộ biến phải tòng quyền, cô là tiến sĩ cũng phải hiểu, trong phòng này có ống thổi khí lạnh, tôi vừa ngăn lại rồi, xem ra cảnh sát Trần cũng không tốt lành gì.


- Không…Không được.


Trang Hồng Ngọc vẫn không ngừng giãy dụa, đúng là bướng còn hơn trâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK