Đung la ngay trươc co cach nay, nhưng Dịch Dung thuật chi co thê thay đôi bô măt lai không thê thay đôi dang ngươi cao thâp. Tôi thây ngươi ngươi kia chinh la ke vưa xâu xi lai vưa thâp, dang ngươi hoan toan khac vơi Tổng giám đốc Diệp, không co kha năng đêu la môt ngươi. Mộc Nguyệt Nhi lăc đâu.
- Không phải là hắn thì là ai? Mộc Châu Lệ cũng buồn rầu.
- Ừ, sơn ưng của ta đâu? Đang ngủ, Diệp Phàm tùy tay vừa sờ giật mình. Cái này là do Phí Đống cho nghe nói có cái này còn có thể đến núi Lao dành được Hồng Phấn Thiên Yêu.
Dù là vô dụng cũng là Phí đại sư cho, cũng không thể làm rơi mất.
Diệp Phàm vẻ mặt cay đắng bắt đầu nghĩ một hồi, hắn đột nhiên vỗ đùi kêu lên. - Đúng rồi, mẹ ôi, cái này không phải là mẹ già mà là một đứa trẻ. Chẳng lẽ là Mộc Nguyệt Nhi tùy tay xé đi rồi, khinh thường quá.
Hắn vội vàng nhẹ nhàng như một đám khói nhẹ, dùng con dơi đi thẳng đến Bạch Vân am. Tìm chỗ bí mật ép con dơi ra bay về phòng của Nguyệt Nhi.
Chẳng qua, Diệp Phàm đến quá muộn, người ta tán gẫu sau đó đã ngủ. Hắn đành phải buồn bực về tới sơn trang, vừa lúc trời đã sáng.
Hắn vừa ngáp dài vừa bước vào văn phòng.
Đỗ Vệ Quốc đã sớm lau nhà pha trà rồi.
Tỉnh Điền Nam bên kia cũng rất rõ ràng, trực tiếp liền thả người. Giấy tờ của Đỗ Vệ Quốc còn chưa đến, tuy nhiên Đỗ Vệ Quốc đã đi làm ở Hoành Không.
- Vệ Quốc, chú cậu đã liên lạc với Tổng giám đốc Khương chưa?
- Bí thư Diệp, chú vừa xong rất vui lập tức tự đi tìm Khương tổng. Tổng giám đốc Khương cũng rất quan tâm đến công ty của chú, lập tức cử người đến xem.
Còn đưa đơn đặt hàng, và lập tức truyền ra 100 nghìn tiền cọc. Tổng giám đốc Khương giao cho chú tôi vấn đề vật liệu thép của dự án.
Chú biết, đây đều là Bí thư Diệp quan tâm nhà họ Đỗ chúng tôi. Người trong nhà đều vô cùng cảm kích bảo tôi nhất định tận tâm tận lực vì Bí thư Diệp phục vụ phải giống như đối đãi với bề trên, tôi Đỗ Vệ Quốc có chút kích động, giọng nghẹn ngào.
Cậu ta nhìn Diệp Phàm một cái lại nói - Hơn nữa, đơn vị trước kia của cha tôi lại đến, chẳng những đưa tiếp 20 nghìn tiền tử.
Còn cho ông bà và mẹ tôi toàn bộ tiền khám chữa bệnh. Mẹ tôi đã khóc ngay tại chỗ.
Những người này đến nói hết thảy những việc này đều là Bí thư Diệp nhắc nhở họ mới biết được tình hình hiện giờ của nhà họ Đỗ. Người đến còn nói rất nhiều lời xin lỗi.
Hơn nữa, ông bà và mẹ tôi đều nhận được tiền lương. Thủ trưởng đơn vị nói đây là tiền tuất sau khi cha tôi hi sinh.
Thật ra, chúng tôi đều biết đó nhật định là thủ trưởng đơn vị đặc biệt chiếu cố. Tiền tử tuất cũng có nhưng tuyệt đối không nhiều như vậy.
Mỗi tháng bình thường chỉ được một hai trăm nhân dân tệ.
Bởi vì, bộ đội không khác lương thầy giáo là mấy. Ba người nhà chúng tôi đều được ăn cơm nhà nước.
- Ôi, Vệ Quốc, hãy làm cho thật tốt. Diệp Phàm giơ tay vỗ nhẹ lên vai Đỗ Vệ Quốc, trong lòng cũng có chút cay đắng.
- Tôi biết rồi. Đỗ Vệ Quốc rất kiên định gật đầu.
Tra Thái Lâm trên đường đã đến rồi từ xa đã cất tiếng chào Diệp Phàm. Bên cạnh ông ta là Tra Phi Lôi.
Trong lòng Diệp Phàm không hiểu, trong lòng tự nhủ, nhị thế tổ đến làm gì. Mình đã giải độc cho cho y, sắc mặt Tra Phi Lôi nhìn tốt hơn nhiều, không giống như trước.
- Bí thư Diệp, xin chào. Tra Phi Lôi cũng giơ tay bắt tay cùng Diệp Phàm vẻ mặt có chút thay đổi.
- Tra công tử đến, thật sự là khách ít đến. Diệp Phàm cười mời hai người vào phòng khách.
- Tổng giám đốc Diệp Công ty thiết bị điện lực Hoành Không do chúng tôi góp vốn đã sắp được khánh thành.
Chủ tịch Tra có ý là sau này việc bên này giao cho Tra Phi Lôi quản lý. Mà trong khoảng thời gian này tôi sẽ hướng dẫn Tra Phi Lôi trong một thời gian ngắn.
Có lẽ một tháng sau tôi sẽ trở về Hồng Kông. Việc này tôi thông báo với Bí thư Diệp một chút.
Gọi nhị thế tổ đến làm cái rắm gì. Diệp Phàm sửng sốt trong lòng, miệng cũng cười nói - Hoan nghênh Tra công tử, sau này chúng tôi là bạn hợp tác.
- Chủ tịch Tra có ý muốn Phi Lôi đến đây học tập đấy, có chuyện gì kính xin Bí thư Diệp chỉ giáo.
Còn có một việc, dự án bên Canada kia đã được phê duyệt rồi. Chủ tịch Tra cũng muốn ba công ty chúng ta nhanh chóng tổ chức đoàn sang đó khảo sát.
Tình hình bây giờ có thay đổi, tin tức đã lộ ra ngoài. Cả thế giới đã có hơn mười tập đoàn thiết bị điện lực đến Canada rồi.
Chúng ta không thể đợi thêm nữa một khi cơ hội mất đi liền mất đi tiên cơ.
Tra Thái Lâm nói.
- Như vậy đi, ba công ty chúng ta cũng đi. Công ty chúng tôi do Giám đốc Chu dẫn đầu. Hoàng Triều Đế Đô còn phải thông báo, ít nhất phải cử người có phân lượng đi cùng. Ba Công ty chúng ta đều cột vào trên một chiếc thuyền rồi, có tiền mọi người cùng nhau kiếm. Diệp Phàm nói.
- Được, cứ theo đề nghị của Bí thư Diệp. Tra Thái Lâm gật gật đầu sau đó nói - Gần đây tập đoàn máy móc Trung Quốc cũng có chút hành động. Tổng giám đốc Diệp cũng không thể không đề phòng.
- Ừ cố vấn Tra nghe được tin tức gì có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, bọn họ đã cử người đi Canada. Dù trong nước cũng là đối thủ mạnh của chúng ta.
Hơn nữa lần này sản phẩm họ đưa ra từ kỹ thuật đến giá cả chúng ta cũng không chiếm được nhiều ưu thế.
Điểm mạnh của chúng ta là kỹ thuật mới mà tập đoàn Chính Hà cung cấp bọn họ không có cách đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Đến lúc đó, đây chính là đòn sát thủ của chúng ta. Tuy nhiên, trong cạnh tranh đề cập đến nhiều vấn đề.
Ví dụ như quan hệ gì đó, còn có các sách lược kinh doanh đều phải được chuẩn bị trước. Tra Thái Lâm là tay già đời, nói rất thành thạo.
- Vậy ông lập tức cùng bàn bạc với Tổng giám đốc Chu một chút tiện thể thông báo cho Hoàng Triều Đế Đô, chúng ta lập tức hành động, tốt nhất là lên đường trước tối nay. Diệp Phàm nói.
- Tổng giám đốc Diệp, trước khi đi có thể kiểm tra cho Phi Lôi một chút. Có lẽ chuyến đi này sẽ mười ngày nửa tháng, chúng tôi muốn chuẩn bị tốt cho cuộc chiến đấu kéo dài. Tra Thái Lâm nói, có lẽ đây mới là mục đích hôm nay ông ta đến đây.
Diệp Phàm cũng lại lần nữa kiểm tra cho Phi Lôi một hồi, dùng thuật châm cứu kết hợp nội tức lục soát một hồi, bức hết độc tố còn sót lại trên người Phi Lôi ra.
Diệp Phàm cả người toát mồ hôi, Tra Thái Lâm có chút cảm động, nắm chặt lấy tay Diệp Phàm.
- Trên cơ bản không vấn đề gì, tôi bốc mấy thang thuốc bổ các ông hầm cho cậu ta uống. Kiên trì uống một tháng có lẽ vấn đề không lớn.
Trong khoảng thời gian này không nên vận động mạnh. Ví dụ như công phu trên giường phải hạn chế.
Việc này đối với việc giải độc là không nên. Diệp Phàm nói rất thẳng thắn Tra Phi Lôi mặt đỏ lên gật đầu.
Tập đoàn điện khí Tây Nam.
Là công ty thiết bị máy phát điện sức nước được thành lập năm 1963, qua hơn 50 năm phát triển, đã trở thành một trong nhà máy chế tạo thiết bị phát diện và đơn vị nhận thầu công trình phát điện lớn.
Tập đoàn điện khí Tây Nam có trụ sở ở tỉnh Thiên Vân, thủ phủ ở thành phố Cổ Sung.
Trụ sở tập đoàn là tòa nhà hình chữ T. Lúc này Chủ tịch Ô Vân Sơn đang ngồi trên ghế sa lon trong văn phòng.
Ngồi chủ tọa chính là một người mặc trang phục âu, giày da đen đầu bóng lộn, ra vẻ ông chủ mười phần.
Một người khác chính là Ngô Trung Bảo, Chủ tịch tập đoàn máy móc Trung Quốc.
- Chủ tịch Ô, hiện giờ ông như Lã Vọng buông cần. Ngô Trung Bảo bưng cà phê lên uống một ngụm, sau đó vẻ mặt tủm tỉm cười nhìn Ô Vân Sơn.
- Sao ông lại nói thế Ô Vân Sơn vẻ mặt kinh ngạc hỏi nhìn Ngô Trung Bảo.
- Xem ông đấy, còn giả vờ với tôi. Ngô Trung Bảo cười nói.
- Tôi còn thật không rõ chủ tịch Ngô, ông nói rõ ra xem nào. Nếu không, tôi không hiểu là không được. Ô Vân Sơn cười nói. Ngô Trung Bảo hận tới mức ngứa cả răng, biết y đang giả không hiểu vì thế cười nói - Dự án trạm phát điện Tam Hiệp là dự án thủy điện lớn nhất.
Dự án của công trình này các anh kéo ra không ít. Hơn nữa, lần này Ủy ban quản lý giám sát tài chính nhà nước cho các ông chỉ tiêu cao đến kinh người.
Máy dung lượng lớn như vậy, không cần nói nhiều, nếu phân ba phần cho các ông cũng có thể làm cho các ông sống một năm rồi.
Ôi, đáng tiếc là chúng tôi muốn làm máy móc, nhưng Tam Hiệp cần chính là thiết bị điện lực.
- Ông anh, đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo. Mặc dù các ông sản xuất máy móc, nhưng bên kia sông Tam Hiệp cần máy móc thiết bị cũng không ít.
Mấy năm trước còn có chỉ tiêu. Xem ông xem, các ông giống tập đoàn Hoành Không nhưng cái gì cũng không kiếm được.
Xem ra, lãnh đạo thật sự đứng sau họ rồi. Ô Vân Sơn cười ha hả.
Việc này là đâm trúng chỗ đau của Ngô Trung Bảo.
Tập đoàn máy móc Trung Quốc cạnh tranh với tập đoàn Hoành Không, Ô Vân Sơn biết rõ.
- Ha ha, chúng ta liền uống chút súp thừa. Tập đoàn Hoành Không còn không theo không buông tha, ngay lúc đó Vệ Ngọc Cường đều làm ầm ĩ đến Ủy bản quản lý giám sát tài sản nhà nước rồi. Cuối cùng thế nào, còn không phải bị đánh mông ngoan ngoãn trở về. Thoải mái! Ngô Trung Bảo khí thế lên đến đây, vẻ mặt đắc chí.
- Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần với quan hệ của Chủ tịch Ngô, Vệ Ngọc Cường thì thế nào, không phải treo một danh hiệu trợ lý Chủ tịch tỉnh, tự nhận mình là nhân vật hoành tráng.
Nhưng chỉ có điều là y là trợ lý Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, vừa đến bộ, nói chuyện phân lượng, một chuyên viên ở bộ cũng không bằng.
Sao có thể so sánh với Chủ tịch Ngô, anh có người ở Bộ, ở dưới ngủ ngon rồi.
Ô Vân Sơn không ngờ hơi có chút tức giận, nếu nói về quan hệ, Ngô Trung Bảo thật đúng là tốt hơn Ô Vân Sơn.
- Ha ha ha.. Ngô Trung Bảo cười đến khoái ý, ở điểm này hắn thật đúng là hiểu được rõ về Ô Vân Sơn, có thể khoe khoang một chút.
- Tuy nhiên, ha ha, tập đoàn Hoành Không có Diệp Phàm mới đến. Tập đoàn máy móc Trung Quốc của anh hình như có chút khổ sở.
Đương nhiên, chỉ có thể nói là một chút, dường như đột nhiên bị hóc xương các có phải không? Ô Vân Sơn tất nhiên muốn đả kích người này một chút.