Phái chuyên cơ là có thể làm được, hơn nữa, cũng không phải chuyên cơ quân dụng, mà là loại chuyên cơ dân dụng nhỏ. Đương nhiên, Mai Phán Nhi cũng hiểu được, cái này kỳ thật chính là chuyên cơ quân dụng. Chỉ là phủ thêm cái áo dân dụng bên ngoài mà thôi.
Bệnh viện quân đội, Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên cùng với bọn Trương Hùng, Tề Thiên ở trong hành lang ngồi xổm xuống đất hút thuốc. Bên cạnh có mấy cái ghế dài, thế nhưng họcứ không ngồi yên, cực kì gấp gáp.
- Thằng bé sẽ tỉnh lại chứ?
Vương lão hỏi.
- Cái này. . .
Trấn Đông Hải nói ra hai chữ, không nói được nữa, liếc nhìn Vương lão:
- Tổ chuyên gia đang nghiên cứu, phát hiện ngoại thương cũng không phải quá nghiêm trọng. Chỉ là người vẫn hôn mê bất tỉnh, đã một ngày một đêm. Nếu như theo như bình thường, người hôn mê bất tỉnh quá lâu thì sẽ phiền toái lớn, chỉ sợ sẽ có mầm họa.
- Điều tra rõ chưa, Kim Duệ Thiên làm sao lại đột nhiên thả nó?
Vương lão hừ nói.
- Tra không được, theo Tề Thiên báo cáo. Nói là lúc đó vô cùng kỳ lạ, Diệp Phàm sắp đụng vào mặt đá hoa cương thì lão già kia đột nhiên đổi chủ ý, dùng phi ngư đâm cứu lấy Diệp Phàm.
Trấn Đông Hải nói.
- Trong đó chắc chắn là có nguyên nhân, thật đúng là kỳ quái!
Vương lão hờ hững khẽ gật đầu, nhìn Trấn Đông Hải nói:
- Cậu đi gọi toàn bộ bác sĩ, tôi đi kiểm tra một chút. Nhìn xem có phải nội kình bị tắc không, khí không thông suốt cũng có khả năng làm cho con người hôn mê bất tỉnh. Có điều, Phí gia làm sao đến bây giờ còn không có động tĩnh, chẳng lẽ Phí Thanh Sơn còn chưa về nhà?
- Còn chưa về nhà, từ khi cậu ta có mặt ở Đỗ gia thành phố Phổ Hải thì sau đó như nhàn vân dã hạc, đến nay vẫn không thấy bóng dáng. Chẳng lẽ gần đây lớp tinh hoa trong giới quốc thuật có biến cố?
Trấn Đông Hải vẻ mặt lo lắng. Chuyện này, tổ đặc công chẳng những phải chịu trách nhiệm an toàn cho sự kiện lớn của quốc gia, hơn nữa, phương diện môn phái võ công đều là do tổ đặc công quản lý. Nhân viên quá ít, mỗi người đã phải mệt mỏi mệt rã rời.
- Nghe nói mấy cao thủ Nhật Bản gần đây có toan tính, chẳng lẽ bọn họ đang bí mật tổ chức đến nơi nào đó quyết đấu lại. Những cao thủ này, hiếu chiến là bản tính của bọn họ.
Hơn nữa, trong chiến đấu cũng có thể gia tăng kinh nghiệm và năng lực. Bọn họ cả đời cũng không thiếu cái gì, đối với quyền lực tiền tài không có hứng thú. Cả đời đều say mê võ học. Cứ mấy năm lại ở nơi nào đó quyết đấu một phen, cho dù là thương tàn, thậm chí bỏ đi cái mạng già, cũng không hối hận.
Vương lão hờ hững nói ra.
- Akiyama Lifu không lâu nữa sẽ đến Hoa Hạ một chuyến, chẳng lẽ chính là tới nghênh chiến.
Trấn Đông Hải nói.
Ta lại nhớ tới một chuyện, đã mấy chục năm rồi, ai. . .
Vương lão đột nhiên thở dài, lục lọi trong đầu một hồi, mới lên tiếng:
- Mấy chục năm trước, Hoành Đoạn Tỉnh Điền của gia tộc Hoành Đoạn ở Nhật Bản đến Hoa Hạ chúng ta rêu rao, sư phó của đại sư Trần Vô Ba ở Thái Cực Môn bây giờ nhịn không được cùng ông ta quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn, cuối cùng thảm bại, buồn bực mà chết.
Phí Trường Thiên không nhịn được, quyết định ứng chiến. Về sau, ở đỉnh Hoa Sơn đấu một trận, kết quả, Phí Trường Thiên chỉ là hơi thắng thế một chút.
Trên thực tế cũng coi là lưỡng bại câu thương. Hai bên ước định vài thập niên sau, chính là năm 2003 tỷ thí lại lần nữa quyết chiến Hoa Sơn.
Chẳng lẽ Phí Thanh Sơn đúng là đang chuẩn bị chuyện này, nếu như hậu duệ của Hoành Đoạn Tỉnh Điền Lang đến, đoán chừng là Trần Vô Ba cũng sẽ ra mặt. Xem ra, một chu kì võ lâm tụ hội mới lại sắp xảy ra.
- Có lẽ Akiyama Lifu chính là được gia tộc Hoành Đoạn mời đến.
Trấn Đông Hải khẽ gật đầu:
- Vương lão, thật có chuyện này ư? Đặc công chúng ta có phải cũng nên phái cao thủ đi một lần.
- Cao thủ, đặc công còn có cao thủ cái gì. Những người kia, tất cả đều là cao thủ tám đẳng trở lên. Hiện tại, ngoại trừ Diệp Phàm đang hôn mê, đi chỗ nào tìm tám đẳng. Hơn nữa, đi không bằng không đi. Những người kia, ghét nhất quốc gia nhúng tay.
Vương lão hừ một tiếng.
- Cũng phải, chẳng qua, những người kia dường như cũng sẽ không tạo thành tổn hại gì đối với quốc gia. Có điều, tôi lo lắng là lớp cao thủ Hoa Hạ chúng ta bị tổn thương. Tuy nói bọn họ không trực tiếp ra sức vì nước, nhưng, lực uy hiếp tiềm tàng của bọn họ vẫn có. Hơn nữa, rất nhiều đặc công tinh anh của chúng ta đều là đệ tử hay con cháu của bọn họ. Lớp trên nếu như bị trọng thương, lớp sau theo không kịp.
Trấn Đông Hải băn khoăn.
- Đừng nóng vội, thật sự không được ta sẽ gặp bọn họ trước khi đi du lịch.
Vương lão khoát tay áo, nhìn Trấn Đông Hải, cười nói:
- Tiểu Trấn Tử, cậu có thể nghĩ ra chính là chủ ý này a.
- Ha ha. . .
Trấn Đông Hải lại như đứa trẻ cười gượng một tiếng.
Ngày thứ ba, Diệp Phàm tỉnh lại. Bọn Thiết Chiêm Hùng cũng thở phào, trong phòng bệnh ngồi đầy mấy anh em chí cốt.
- Mẹ nó, vốn nghĩ đám các cậu sẽ trị cho Kim gia một trận, tôi còn hối hận làm sao lại có chuyện không đi được. Không ngờ lại gặp phải lão thất phu Kim Duệ Thiên kia. Đại ca, xem ra, cao thủ này, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện.
Lang Phá Thiên mắng một câu.
- Lão Lang, lần này anh may mắn không đi, bằng không thì thảm rồi! Tiền không kiếm được lại tổn thương gân cốt, vậy thì không đáng rồi!
Thiết Chiêm Hùng nở nụ cười.
- Ai nói, tôi thích nhất tham gia náo nhiệt. Con mẹ nó, thằng cha Kim gia kia đừng đụng phải tôi, bằng không thì, hừ!
Lang Phá Thiên hừ nói.
- Lão lang, đừng trát vàng lên mặt, anh nhìn xem Diệp Phàm giờ thế nào rồi. Anh tự tin có thể chịu được mấy chiêu của Diệp Phàm?
Thiết Chiêm Hùng chớp thời cơ đả kích đồng chí Lang Phá Thiên.
- Ai… Cái này, ha ha…
Lang Phá Thiên sờ cái cằm không một sợi râu, cười gượng một tiếng không đáp.
- Bị tê liệt, Lạc Bảo Tiền còn ba miếng chưa thu hồi lại. Phi đao lại mất đi hơn mười chiếc, món nợ Kim gia này, tôi sẽ đi đòi lại.
Diệp Phàm đột nhiên hừ nói.
- Đúng, cho chúng ta thời gian 10 năm, san bằng Đông Tháp Kim gia!
Tề Thiên gào lên.
- 10 năm, khó! Trừ phi Diệp Phàm có thể đột phá cửu đẳng. Việc này, có khả năng sao?
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu
Trong phòng nhất thời trầm mặc.
Rất lâu sau, Diệp Phàm hừ nói:
- Không có việc gì, 10 năm không được 20 năm chắc chắn được! lão già Kim Duệ Thiên kia, hi vọng hắn có thể sống đến ngày đó!
- 20 năm sau lão già kia đã 90 tuổi, nhưng cứ hy vọng đi. Bằng không thì, Kim gia xui xẻo rồi.
Thiết Chiêm Hùng lại khẽ gật đầu đồng ý.
- Việc này có muốn nói cho Viên Viên một tiếng hay không.
Tề Thiên hỏi.
- Không cần, để tránh làm cô ấy lo lắng.
Diệp Phàm xua cánh tay đang băng bó, nhìn mọi người, đột nhiên nói:
- Các anh nói có lạ không, đêm qua, tôi cảm giác hình như trên người có lửa. Gặp phải giấc mơ kì quái, hình như có người luôn nắn bóp lấy thân thể của tôi. Một luồng khí như lửa đi vào, ban đầu ít, về sau càng lúc càng mạnh. Buổi sáng hôm nay tỉnh lại, cảm giác thân thể này thoải mái hơn nhiều.
- Nằm mơ à lão đại, người ta gặp đều là mộng đẹp, còn anh, chỉ gặp toàn giấc mơ kì quái.
Tề Thiên chép miệng, vẻ mặt xem thường, hừ nói.
- Chẳng lẽ có cao thủ âm thầm chữa thương cho cậu?
Thiết Chiêm Hùng kinh nghiệm, hỏi.
- Có thể! Không phải là vị đó chứ?
Lang Phá Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, cười thần bí.
- Vị nào?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, một trong lục tôn a! Đáng tiếc, tôi không tốt số. Có một người bác như vậy.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Ha ha, Phá Thiên, anh đi thành phố Phổ Hải gặp Chung A Cô một lần, đảm bảo chuẩn bị có chuyện tốt rơi vào đầu anh.
Diệp Phàm cười thần bí, nói ra.
- Chung A Cô, lão già giả vờ câm điếc kia. Hắn không đánh gẫy chân tôi đã là may rồi, còn muốn chuyện tốt, tôi nhổ vào!
Lang Phá Thiên hừ nói, căn bản là không tin.
- Không tin thì thôi, nói đến thế thôi.
Diệp Phàm cười nhạt nói.
- Thực sự có chuyện tốt rơi vào đầu tôi?
Lang Phá Thiên kinh ngạc, xem vẻ mặt lão đại Diệp Phàm, hình như không giống làm bộ,
- Có thể tiết lộ trước một chút hay không?
- Đi mà hỏi sư phụ của anh?
Diệp Phàm cười nói.
- Sư phụ tôi, anh biết sư phụ tôi, không có khả năng!
Lang Phá Thiên lắc đầu.
- Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, tôi từng gặp ông ấy ở một thôn. Ông ấy còn biết làm món “cá ăn mày”, lúc ấy còn dạy cho tôi, mùi vị không tệ!
Diệp Phàm lời này vừa nói ra, Lang Phá Thiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc chằm chằm vào Diệp Phàm, cái miệng, đích xác há rất to.
- Ha ha, tin có hay không?
Diệp Phàm cười nói.
- Phục rồi, đại ca, anh thật sự là thần nhân, chút vốn liếng của Lang Phá Thiên tôi đều bị anh lôi ra rồi.
Lang Phá Thiên rốt cục cúi thấp đầu xuống, giống như đứa trẻ bị người khác nhìn thấu bí mật, rõ ràng có chút mất mát. Mà Thiết Chiêm Hùng dĩ nhiên là âm thầm khiếp sợ, không ngờ sư phó lão Lang lại là Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, lão nhị của Hoa Hạ lục tôn, lợi hại thật.
- Lão Lang, giấu kĩ đó. Đứng thứ hai trong Lục tôn.
Thiết Chiêm Hùng mỉa mai nói.
- Ha ha, việc này, sư phó không cho ta nhắc tới tên tuổi của lão nhân gia. Hơn nữa, lão già này thích nhất rong chơi, đi bộ khắp nơi, mà ngay cả tôi cũng nhiều năm rồi chưa gặp ông ấy. Nghe nói là cái xó Nam Cực ông ấy cũng đến rồi.
Lang Phá Thiên cười gượng một tiếng.
Liếc nhìn Diệp Phàm, nhịn không được hỏi:
- Đại ca, chuyện này, có quan hệ rắm gì với Chung A Cô?
- Lão Lang, có một buổi tối, tôi nghe một lão nhân nhắc đến anh. Nói anh là do sư phụ của anh từ trong bầy sói cứu ra. Mà có lần vị lão nhân kia trong lúc ôm anh, tiểu tử anh lại tiểu lên người người ta. Sư phụ của anh lúc ấy cười nói: Nhóc con, ngươi to gan lớn mật, lại dám tiểu lên đó, sau này vậy gọi là Lang Phá Thiên. Ha ha ha…. Biết chuyện này không?
Lang Phá Thiên sờ lên đầu, ngượng ngùng, cười nói:
- Đích xác có chuyện như vậy, sau này có nghe sư phó nói qua. Vị tiền bối kia ngay cả sư phụ tôi còn phải gọi là Thái Tuế. Không ngờ cái chuyện bựa này đại ca cũng biết được, lạ thật!
- Ha ha. . .
Diệp Phàm chỉ cười không đáp, khiến cho Lang Phá Thiên vô cùng buồn bực.
- Con nói uỷ viên Lý Khiếu Phong điều động chuyên cơ đưa Diệp Phàm về Yến Kinh, việc này mới là lạ. Diệp Phàm là một cán bộ cấp phó sở, dựa vào cái gì có thể kinh động Lý ủy viên ra tay?
Phí Nhất Hoàn hỏi con trai Phí Nhất Độ.
- Tuy nói là nhìn qua giống chuyên cơ dân dụng, nhưng, con biết rõ, đó chắc chắn là chuyên cơ bí mật của quân đội.
Phí Nhất Độ vô cùng khẳng định, nói.