Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về điểm này Diệp Phàm chưa thật sự nhận thức được, mà Chủ tịch tỉnh Bố Thanh Hoa cũng không có nói quá sự thật.

- Lúc đầu tôi cũng không có suy nghĩ như vậy. Lần trước đi với Ủy ban Quốc tư, Chủ nhiệm Cao Nhất Thiên nói chuyện này với tôi.

Ý định của chúng tôi cũng là nghĩ muốn thừa cơ hội quy hoạch Hoành Không tạo ra một bước chuyển tiếp cao hơn. Tuy nhiên, lúc ấy tôi cũng nhận ra rằng điều đó trên cơ bản là không có khả năng.

Ý của chủ nhiệm Cao là tập đoàn Hoành Không chúng ta cùng với nhà máy cơ giới Trung Quốc và xí nghiệp điện khí Tây Nam liên minh với nhau tạo thành một tổ chức chung, nhằm tăng cường thực lực phát triển của chúng ta,tăng năng lực cạnh trang cốt lõi của sản phẩm.

Lấy quy mô để giành thắng lợi. Tuy nhiên, sau này cũng nói tới một số vấn đề đề liên minh Tam gia.

Ví dụ như, người nào làm việc chính. Nếu như đại quy hoạch Hoành không có thể là việc chủ yếu của tập đoàn Hoành Không chúng ta.

Nhưng chúng ta lại không thể thành cấp dưới của tập đoàn. Cái này ở trên quản lý không tiện cho lắm.

Đến lúc đó, mỗi người một ý, chẳng ai nghe ai thì làm thế nào? Việc liên minh không tập trung được quyền lực, không phát huy được tác dụng của cộng đồng.

Tuy nói là liên minh thì quy mô cũng lớn hơn. Nhưng mà, vấn đề nảy sinh trong đó là không nhỏ.

Hơn nữa, bọn họ cũng nói chuyện là mười mấy năm mới thành công. Mà khẳng định đại quy hoạch của Hoành Không chúng ta sẽ không thể dậy nổi.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, đồng chí Diệp Phàm có thể lo lắng nhiều vấn đề như vậy tôi thật cao hứng. Không phải Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh không ủng hộ mọi người làm việc.

Thật sự là khoảng cách giữa các mục tiêu là quá xa. Nếu các anh đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể thành công được đương nhiên chúng ta rất vui mừng.

Trước hết không nói đến vấn đề ai quản lý các anh, đầu tiên là các anh tự mình phát triển lên. Tôi nghĩ, suy nghĩ của anh cũng không phải sai.

Chẳng qua, để thực hiện được nó cần rất nhiều thời gian. Ví dụ như, tập đoàn Hoành Không đã sẵn sàng mọi điều kiện theo thời gian có thể xin được.

Ninh Chí Hòa nói.

- Việc này cần phải có thời gian, không có vài chục năm khó có thể phát triển lên rồi. Thật phải chờ tới khi tập đoàn Hoành Không chuẩn bị đầy đủ các điều kiện mới có thể trở thành cây đại thụ. Việc này có thể là một mục tiêu lâu dài cần phấn đấu, cho cũng không được.

Chủ tịch tỉnh Khúc gật đầu nói.

- Để đạt được mục tiêu trong một thời gian ngắn, chúng ta cần nghĩ tới việc thành lập khu kinh tế Hoành Không.

Đem sức mạnh của thành phố Hạng Nam và tiềm lực của tỉnh Vân Nam hợp lại với nhau. Sẽ phá bỏ sự cách trở của con sông, sẽ làm cho kinh tế của Vân Nam cùng với kinh tế của Điền Nam thông suốt.

Tiện cho việc tiến hành liên hợp kinh tế, trở thành một điểm sáng phát triển miền Tây Nam Bộ của Trung Quốc.

Tây Bộ phát triển sẽ tạo ra một động cơ tốt và đóng vai trò dẫn đầu.

Diệp Phàm nói.

- Đồng chí Diệp Phàm, khu kinh tế là gì, anh là người rõ nhất. Khu kinh tế là một khu vực đặc biệt trong việc phân chia khu vực lao động dựa trên sự hình thành.

Đây là trung tâm thành phố, lấy nông nghiệp làm cơ sở, lấy công nghiệp là việc chính, lấy việc vận tải lưu thông hàng hóa làm vi mạch.

Việc phát triển của chúng có liên quan đến nền kinh tế. Và đảm nhận chức năng quan hệ kinh tế chuyên ngành trong khu phức hợp sản xuất quốc gia.

Từ quan điểm trên, trước hết, trung tâm thành phố này không có những điều này. Tuy nói việc di chuyển hai thành phố có thể làm cho hai huyện Lăng Hà và Hoành Không cùng phát triển thông qua Thông thiên hà.

Nhưng việc xây dựng ban đầu hai thành phố thiếu việc cạnh tranh năng lực, hơn nữa, quy mô cũng không thể tăng được. Không cần nói bất cứ điều gì về quy mô khu trung tâm kinh tế thành phố ngoài việc dân cư ít nhất phải đạt được vài triệu dân.

Mà trong phạm vi quy hoạch Hoành Không của các anh cũng chỉ có mấy trăm vạn dân. Hai thành phố hợp lại có thể đạt tới bảy tám triệu. Chỉ được coi là thành phố trung bình, không được tính là thành phố lớn.



Thứ hai, khó có thể lấy công nghiệp làm chủ đạo.

Trong quy hoạch Hoành Không có một hạng mục rất lớn đó là ngành du lịch, cái này không thuộc phạm vi của công nghiệp.

Còn việc phụ trách chuyên muôn hóa chức năng các anh càng không thể làm được.

Bố Hoa Thanh nhảy ra phản đối đầu tiên.

- Chủ tịch tỉnh Bố, anh có cách nhìn nhất định về việc này. Quy mô lúc đầu của Hoành Không không phải là một thị trấn nhỏ.

Hơn nữa, hai thành phố di dời tới đây, hoàn toàn có thể dung hợp cùng nhau. Nếu Giang Hoa và Hạng Nam cùng quản lý tập đoàn Hoành Không.

Cơ bản là có thể đem thành phố Lăng Hà cùng với huyện Hoành Không hòa lại thành một. Mà việc xây dựng Hoành Không thành công là có thể xin rút xây dựng thành phố.

Cho nên, cứ như vậy, hoàn toàn có thể đem hai huyện thành lập thành thị trấn Hoành Không mới. Còn hai huyện này trở thành cấp dưới của thị trấn Hoành Không

Còn Hạng Nam và địa khu Giang Hoa đều là khu vực hành chính cấp dưới của thị trấn Hoành Không. Quy mô như vậy cũng không nhỏ.

Hơn nữa. Việc sản xuất công nghiệp của thị trấn Hoành Không cũng không cần nói. Có trụ sở của tập đoàn Hoành Không cùng với khu công nghiệp viên khu ở đây.

Năng lực cạnh tranh sẽ hiện ra, còn về việc người đảm nhiệm chức năng chuyên nghiệp hóa cũng hoàn toàn có thể làm được.

Tập đoàn Hoành Không liên thủ cùng với nhà máy cơ khí TQ và điện khí Tây Nam, đây chẳng phải là sẽ hình thành khu chế tạo máy móc, sản xuất điện, ngành sản xuất du lịch sao?

Thậm chí ở một khía cạnh nào đó khu chức năng này còn đóng vai trò quan trọng hàng đầu trong việc phát triển của quốc gia.

Huống chi, khu kinh tế chỉ là một phạm trù. So với cả nước khu kinh tế này còn nhỏ sao?

Diệp Phàm phản bác Bố Hoa Thanh vài điểm.

- Khu kinh tế Hoành Không của các anh không giống như vậy, đầu tiên chính là có lỗ hổng trong việc quản lý, do ai để ý thì để ý.

Khu kinh tế khác trên cơ bản lấy tỉnh làm cơ sở, việc quản lý đương nhiên là tốt hơn rồi. Mà anh nói phạm vi khu kinh tế của chính là bao gồm 3 tỉnh cũng bao gồm cả hai doanh nghiệp quốc doanh lớn.

Vậy trong đó liên quan đến quá nhiều việc vướng mắc. Để anh giải quyết xong tất cả, phỏng chừng không có vài năm không làm được.

Không bằng cứ từ bỏ những thứ này tập trung vào làm tốt nhiệm vụ quy hoạch Hoành Không của các anh chẳng phải là rất tốt sao.

Cơ sở lúc trước của các anh vốn yếu kém, đó rốt cuộc là do gây sức ép không dậy nổi. Đồng chí Diệp Phàm. Cái trước mắt các anh cần không phải là quy mô. Mà cần tập trung vào phát triển.

Còn nền tảng chưa có đã tính đến phạm vi quy mô, đây là chỉ có mỗi mẽ ngoài Tòa nhà xây dựng từ mặt đất. Nếu nền không vững thì hậu quả nó mang lại chính là tòa nhà sẽ đổ.

Hơn một năm nay tập đoàn Hoành Không đã có chuyển biến về tình hình, chúng ta cho rằng anh cần phải thận trọng và thận trọng hơn nữa, đừng vì một chút mẽ ngoài mà làm tiền đồ của tập đoàn Hoành Không bị hủy hoại.

Bố Thanh Hoa nói.

- Có thể thành lập mô ban quản lý khu kinh tế Hoành Không, thành viên trong ban quản lý này sẽ do hai tỉnh và quốc tư ủy phái nhân viên ra để đảm nhiệm.

Việc mấy tỉnh cùng quản lý không phải ở trong nước không có. Còn về việc Chủ tịch tỉnh Bố nói có hoa không có quả tôi nghĩ cơ bản là không phù hợp với tình hình thực tế của chúng ta.

Chúng tôi chỉ có mẽ ngoài? Hơn nữa, quy mô thích hợp cũng sẽ giúp phát triển hơn. Mới có thể tăng cường năng lực cạnh tranh chính.

Hiện tại quy mô nhỏ anh lấy cái gì để đi cạnh tranh chứ? Không cần nói, chỉ cần xem vài lần đấu thầu, nếu không đủ quy mô sẽ không được cạnh tranh ở vòng đầu tiên.

Ngay cả vòng sơ tuyển còn không vào được nói gì đến việc lấy được đơn hàng, bởi vì lý do này mà tập đoàn Hoành Không chúng tôi mới bị giảm doanh số. Bây giờ chúng tôi tiếp thu sự dạy bảo. Nhưng không thể cúi đầu được.

Về việc nói chỉ có mẽ ngoài, chúng tôi cũng không muốn chỉ làm lộng lẫy bề ngoài. Mà dung hợp ba địa khu của hai tỉnh cũng là vì quy mô cấp bậc, tất cả đều để nhằm mục đích tăng cường năng lực canh tranh.

Diệp Phàm nói.



- Nói thì dễ làm mới khó.

Bố Thanh Hoa hừ nói.

- Chắc chắn là khó khăn, nhưng chúng ta chỉ cần có lòng kiên trì, mới có thể hoàn thành được có phải không? Cho dù là làm không được, nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức.

Hơn nữa, cứ như vậy, có thể có cơ hội dung hợp ba xí nghiệp lớn cùng hai tỉnh thành một khu vực nhằm phát huy tác dụng.

Ba xí nghiệp chúng ta cùng sản xuất một loại sản phẩm. Nhưng do quy mô nên không thể phát triển được, đó cũng làm giảm sức cạnh tranh sản phẩm của xí nghiệp.

Một khi quy mô lớn hơn, chỉ vài năm sau, nếu như thuận lợi, hoàn toàn có thể đánh vào thị trường trên thế giới.

Lấy lúc đầu chúng ta dự trù, chỉ hai năm. Giá trị sản lượng của tập đoàn Hoành Không có thể đạt tới mấy chục tỷ.

Mà lãi ròng cũng có thể đạt được mấy chục tỷ. Ba xí nghiệp hợp nhất, thì phải trên trăm tỷ.

Như vậy khoảng cách với cường quốc mạnh trên thế giới ngày càng gần. Quy mô tăng lên, có thể giúp cho hai thành phố Giang Hoa và Hạng Nam cùng phát triển.

Do đó hai tỉnh cũng có mức độ ảnh hưởng nhất định.

Diệp Phàm nói.

- Ý tưởng này có thể thực hiện được, hơn nữa, sự ảnh hưởng của nó thật là lớn. Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không cũng có đủ điều kiện để thành lập khu kinh tế. Chẳng qua việc xác định cấp bậc có chút phiền phức.

Chủ tịch tỉnh Khúc gật đầu nói, nhưng thực ra là ủng hộ Diệp Phàm.

- Việc xác định cấp bậc không phải là vấn đề, cấp bậc khu kinh tế không có khả năng là Phó tỉnh. Đúng tiêu chuẩn khu kinh tế là phó bộ là được.

Cứ như vậy đi, cơ bản là không cần thảo luận vấn đề xác định cấp bậc nữa. Nhân viên chủ quản đơn vị chỉ cần có thể đối xử công bằng là được.

Nhất định quốc vụ viện cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy khu kinh tế Hoành Không được thành lập.

Lúc này Ninh Chí Hòa mở miệng nói.

- Đề xuất của đồng chí Diệp Phàm cơ bản chúng tôi đồng ý. Tuy nhiên, phía tỉnh Điền Nam và quốc tư ủy anh phải tự đi vận động, nếu như có thể giải quyết được, việc khu kinh tế Hoành Không được thành lập sẽ không phải là một chiếc bánh mì lớn. Mà chúng ta muốn biến nó thành sự thật còn phải cần một lộ trình dài.

Khúc Chí Quốc nói,

- Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm. Anh chớ quên nhiệm vụ chính của mình là thực hiện quy hoạch, tập đoàn Hoành Không phát triển mới là nhiệm vụ chính của anh.

Chủ tịch tỉnh Khúc cũng ra sức ủng hộ Bố Thanh Hoa, mà ủng hộ Diệp PHàm. Như vậy cả hai bên đều chiếu cố rồi.

- Hai người bọn họ ra sức thực hiện.


Diệp Phàm gật đầu nói.


- Nếu hai vị lãnh đạo đều nói vậy tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ cần Diệp Phàm có thể giải quyết được tỉnh Điền Nam và Ủy ban Quốc tư. Tôi cũng rất vui khi nhìn thấy khu kinh tế Hoành Không được thành lập. Tuy nhiên. Phải rất thận trọng, đừng làm hỏng chuyện tốt.


Bố Hoa Thanh vừa thấy. Biết ngăn cản cũng không được, cũng gật đầu.


- Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, nhiệm vụ quan trọng trước mắt vẫn là việc Chính vụ viện phê duyệt quy hoạch Hoành Không.


Đừng chạy tới chạy lui đánh mất dưa hấu. Mất đi thành công, khu kinh tế Hoành Không của anh cũng trở thành bọt nước.


Lần này Chính vụ viện phê mới là nền tảng phát triển. Chính là anh nói mục tiêu của việc giải phóng Hoành Không.


Chủ tịch tỉnh Khúc nghiêm mặt giao nhiệm vụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK