Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cảm ơn tốt thôi, khi nào tới thành phố thì mời phóng viên Ngọc Hoa một bữa là được.

Tuy nhiên phải đền thêm một viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn. Đương nhiên, bổn cô nương này phải chiếm hai viên là được rồi. Họ Diệp à, anh có biết hay không, tất cả việc này đều là bổn đại tiểu thư này hò hét vì anh đấy.

Bằng không, phóng viên Ngọc Hoa còn lâu mới đồng ý đến vùng khỉ ho cò gáy Ngư Dương kia giúp anh.

Khẩu khí của Vu Phi Phi tương đối xung, đắc ý bao phủ trong điện thoại

- Cô giúp à? ý gì chứ?

Diệp Phàm làm bộ hỏi.

- Cho là tôi không biết à, mấy ngày trước chú của tôi (Vu Kiến Thần) biết được Ngư Dương các anh còn trống hai ghế ủy viên thường vụ

Cho nên, tối hôm đó đúng lúc ngồi cùng bàn với tôi và phóng viên Ngọc Hoa, tiện lộ ra một câu, nói là mạng lưới giao thông Lâm Tuyền gì gì đó.

Tôi lúc đấy động viên Ngọc Hoa đến Lâm Tuyền của anh để đưa tin, bằng không, người ta làm sao mà đồng ý xuống đó. Bài báo đó không tồi chứ, kiệt tác của bổn cô nương đấy, ha ha…

Vu Phi Phi cười điên cuồng, chợt nói giọng độc địa:

- Đương nhiên, tôi lần trước dùng cái viên kia của anh, Ngọc Hoa cũng tò mò, cho nên tôi…tôi dùng viên thuốc đó kích động một chút.

“Mẹ ơi, thì ra là thế, lại là viên thuốc đó gây ra chuyện rắc rối.”

Diệp Phàm trong lòng mừng thầm.

- Ồ, vậy tôi thật sự là phải cảm ơn cô rồi. Về viên thuốc kia thì có thể ít một chút không, cô và phóng viên Ngọc Hoa mỗi người một viên, thế nào? Tôi…chỉ còn lại có hai viên thôi.

Diệp Phàm vội vàng than nghèo.

- Á, chỉ còn có hai viên? Nguy to rồi, tôi vốn cứ giật dây Giám đốc Đài truyền hình đi một chuyến đến mạng lưới giao thông Lâm Tuyền.

Bà ấy cũng là vì nghe nói viên thuốc thần kỳ kia mới miễn cưỡng gật đầu đấy. Nếu như không có thuốc, vậy thì việc Đài truyền hình làm chuyên đề đưa tin về mạng lưới giao thông Lâm Tuyền chắc cũng bị nhỡ luôn.

Quả thực hết rồi thì tôi nói với Giám đốc vậy, thôi vậy.

Vu Phi Phi bộ dạng giả vờ kinh ngạc, đơn thuần là đang câu cá, Diệp Phàm đương nhiên cũng biết cô ta đang trêu ghẹo mình.

Tuy nhiên, nếu Đài truyền hình thành phố mà tới phỏng vấn, đây quả là một cơ hội trời cho không thể đánh mất, vội vàng nói:

- Vậy thế này, tôi đem viên giữ cho Điền Trúc đưa cho Giám đốc Đài truyền hình trước, được không? Việc đưa tin là không được dừng lại nhé, tôi thay mặt tất cả cán bộ công nhân viên chức của khu kinh tế Lâm Tuyền, và dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh các vị Đài truyền hình đến đưa tin.

- Vậy để tính sau

Vu Phi Phi nổi da gà.

- Thôi, các cô có vẻ không tiếc gì viên thuốc đó, nói không chừng phóng viên Lan của Báo tỉnh cũng đến, tôi mời cô ấy xuống cũng được.

Diệp Phàm phản một quân qua, để xem ý chí của ai mãnh liệt hơn.

- Anh dám, viên thuốc đó tôi lấy chắc rồi. Hừ, sáng sớm mai là xuống, đồ của bổn cô nương thì đừng hòng ai cướp đi được, hừ hừ hừ.

Vu Phi Phi hừ mấy tiếng, dập máy.

“Muốn chơi ta à, cô hãy còn non lắm. Chỉ cần có viên thuốc, còn sợ không câu được mỹ nhân. Mỹ nhân phải giết, xem ra trăm phát trăm trúng.”



Diệp Phàm đắm ý hừ một tiếng, trong lòng tương đối thoải mái, Nhật báo Mặc Hương đăng, Đài truyền hình thành phố lại đến tuần tra một vòng, vậy tạo thế như vậy là hoàn tất rồi.

Tuy nhiên cứ nghĩ tới báo khẩn nguyên liệu chế viên thuốc đó, Diệp Phàm lại đau lòng tới độ sắp nghiến răng ken két, trong lòng lẩm bẩm: “Xem ra phải đến hang núi ở đập nước Thiên Thủy ngó một chút, lấy một ít quả diễm tình về vậy.

Bằng không, không có thuốc về sau muốn câu mấy em thì sẽ phiền toái đây. Hơn nữa, thuốc này quả thực là viên gạch nền cho đường lên chức của ta.

Đương nhiên vẫn còn Xuân Cung Hoàn nữa. Thật là nam nữ thông sát, nói không chứng chính dựa vào mấy viên thuốc này mà Diệp Phàm ta từng bước từng bước lên cấp, điều này nếu truyền ra ngoài hẳn sẽ là chuyện cười cho thiên hạ.

Thế nhưng cũng bình thường, người ta biếu tiền biếu quà biếu mỹ nhân biếu gì gì đó, đòn sát thủ của ta chính là viên thuốc, điều quan trọng là kết hợp tốt là được.

Quản cái khác làm chi ha ha ha…”

Nghĩ tới đó, trên mặt hắn lộ ra một điệu cười dữ tợn, hình dạng như ma quỷ, nước bọt dính bên mép cũng không biết.

- Chủ…Chủ nhiệm Diệp, anh cười…

Đột nhiên một giọng nữ dễ chịu truyền tới, phá vỡ giấc mộng đẹp của Diệp Phàm.

- Cười, sao thế?

Diệp Phàm vội vàng quệt mồm, che giấu cười nói.

- Hừ

Trang Hồng Ngọc không vừa lòng lườm một cái, nói thêm:

- Chủ nhiệm Diệp, vừa nhận được thông báo của cấp trên, nói sáng sớm ngày mai Phó Giám đốc sở Giáo dục thành phố Lưu Minh Phát dẫn đầu tổ xây dựng cơ bản đến Ngư Dương khảo sát thực địa, hơn nữa chỉ rõ muốn tới thôn Quy Lĩnh xem thế nào. Nghe nói lần này Sở Giáo dục thành phố tới không chỉ có riêng Khoa xây dựng cơ bản mà còn có đồng chí kiểm tra phương diện kỷ luật nữa.

- Kiểm tra kỷ luật ha ha, xem ra bọn họ định một lưới bắt hết đây.

Diệp Phàm cười nhạt, kỳ thật trong đáy lòng vẫn hiện vẻ lo lắng.

Mặc dù chuyện ở thôn Quy Lĩnh đã qua, lúc đó bản thân cũng phải trả giá bị lấy mất mũ đau đớn thê thảm, nhưng bây giờ người ta lại muốn khơi dậy sóng gió, vậy thì cũng nên phòng ngừa mới được.

Lập tức gọi điện cho Đoạn Hải, giao cho anh ta ngay tức khắc đi theo con của Phượng Cửu Công về thôn Quy Lĩnh, làm công tác quần chúng suốt đêm. Cho dù ngày mai Sở Giáo dục thành phố tới cũng có từ tốt mà nói.

Phượng Cửu Lập thật ra không nói gì, dù sao Diệp Phàm cũng trực tiếp cho lão ta vào bộ máy chính quyền thị trấn Lâm Tuyền, bây giờ đảm nhiệm chức Phó Chủ nhiệm phòng Đảng, lăn lộn cũng không tồi. Uống nước không quên người đào giếng, đương nhiên đối với Diệp Phàm cũng là đội ơn.

Lo toan hết các việc phiền toái này Diệp Phàm cảm thấy thể xác và tinh thân đều mệt mỏi, thở dài lẩm bẩm:

- Chuyện quan trường đúng là phức tạp thật, vì mấy cái chức ủy viên thường vụ mà gần đến nước rút dao đánh nhau rồi.

Theo tình hình hiện tại thì đơn giản là một trận hỗn chiến. Phó chủ tịch huyện Cố bị xử rồi, Phó chủ tịch huyện Tiếu cũng chẳng khác gì, phỏng chừng bản thân cùng Mâu Dũng cũng chẳng tốt đẹp ở đâu cả.

Chuyện lần này của thôn Quy Lĩnh không chừng nhằm riêng vào bản thân mình. Có thể nói là một mũi tên trúng ba đích, bởi vì Cố Đức Ngũ là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý văn vệ, hơn nữa nghe nói lần này Sở Giáo dục thành phố chính là do hắn mà tới.

Hơn nữa lại còn mang theo hai người nữa đi cùng mình và Mâu Dũng. Người thiết lạp ra hạ kế này quả là thông minh, Diệp Phàm cứ nghĩ mãi rốt cuộc là ai đang nổ súng.

Tôn Vinh Xuân không thoát khỏi tình nghi rồi, thế nhưng cũng không thể loại bỏ khởi xướng phản kích của Tiếu Y Lâm

Theo lý mà nói người nhà họ Ngọc thì không thể, bởi vì việc này cũng dính tới Mâu Dũng. Triệu Bích Kiện chắc là không, anh ta cũng biết bản thân không thoát khỏi liên quan đến vụ việc ở thôn Quy Lĩnh rồi.

Chỉ còn lại mấy người Triệu Thiên Khôn, Lưu Kiện Phi, Trương Quốc Hoa. Trong ba người đó thì phỏng chừng Phó chủ nhiệm khu kinh tế Trương Quốc Hoa là đáng hoài nghi.



- Đào góc tường của ông mày.

Diệp Phàm chửi một câu, thế nhưng con người Trương Quốc Hoa không dễ đối phó, người này từ khi đến khu kinh tế Lâm Tuyền nhận chức Phó chủ nhiệm thường trực tới giờ đều rất trung quy trung cử.

Hơn nữa, người này là từ Ủy ban nhân dân thành phố xuống, dày dặn kinh nghiệm, mối quan hệ ở thành phố rất linh hoạt, hơn nữa lại có Bí thư Cổ Bảo Toàn hỗ trợ đắc lực, nghe nói Trương Quốc Hoa và Cổ Bảo Toàn còn là bạn học trường Đảng nữa.

Người này luôn ẩn nấp rất kĩ, xem như là một cao thủ.

Ông ta nếu có chuyện thì chắc rằng một số nhân vật dưới tay ông ta ở khu kinh tế này cũng không thoát được, ít nhất cũng phải gánh vác trách nhiệm của lãnh đạo.

Cho nên muốn hạ thủ Trương Quốc Hoa xem ra có vẻ khó. Đều tồn tại trong cùng một nồi, đả thương thì cũng sẽ làm tổn hao cái nồi.

Diệp Phàm thật ra lo lắng nhất chính là Trương Quốc Hoa, suy đoán Cổ Bảo Toàn sắp xếp Trương Quốc Hoa đến khu kinh tế Lâm Tuyền chắc nhằm vào vị trí của mình. Hiện tại chuyện vào chức thường vụ chắc Cổ Bảo Toàn cũng sẽ giúp lão.

Cho nên, Diệp Phàm quyết định chuyển sang chỗ ông anh Tào Vạn Niên – Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, nghe nói Tào Vạn Niên và Cổ Bảo Toàn quan hệ tương đối tốt. Nếu như ông ấy ra mặt thì có khi Cổ Bảo Toàn từ cái vảy trên người Trương Quốc Hoa chuyển sang mình cũng nên.

Trong lúc Diệp Phàm đang vạch kế hoạch thì ở tỉnh thần tài Ngọc Sử Giới cùng Cổ Bảo Toàn đang ở nhà họ Ngọc tán ngẫu hăng say.

- Giám đốc Ngọc, nghe nói chuẩn bị phát trợ cấp nông nghiệp mà tỉnh hạ lệnh cấp cho Ngư Dương, không biết khi nào gửi tới tài khoản của Ngư Dương?

Cổ Bảo Toàn cẩn thận hỏi.

- Việc này, Sở tài chính chúng tôi phải đối mặt với toàn tỉnh, không trực tiếp phát vào tài khoản của huyện Ngư Dương, phải qua thành phố rồi mới chuyển lại đây. Chỉ có điều, khoản tiền trợ cấp này mặc dù nói là hơn hai mươi triệu nhưng là của toàn tỉnh Nam Phúc chúng ta, chứ không riêng gì huyện Ngư Dương các vị nghèo khó.

Ngọc Sử Giới ngôn từ bí ẩn, Cổ Bảo Toàn nào có phải nghe không hiểu nguyên tắc trong đó.

Trong bụng chửi thầm: “Cáo già, lại muốn đòi hỏi rồi. Quan trường này quả thực là như mua bán đồ ăn vậy. Lão thất phu này, giống như là nắm trong nay đồ ăn ngon vậy.”

Lập tức cười nói:

- Giám đốc Ngọc, ông từ Ngư Dương mà thành quan lớn. Nhiều năm nay cũng xây dựng cho quê hương không ít thứ.

Đường của quê hương, cầu của quê hương, nhà xưởng của quê hương, trường học…đều lưu lại dấu chân và tình yêu của ông, người dân ở quê hương đánh giá ông rất cao.

Tôi tin tưởng Giám đốc Ngọc sẽ vì nhân dân ởNgư Dương của chúng ta mà cố giành được vốn tiền quý báu này. Không dám dài dòng, ba triệu sẽ không làm khó Giám đốc Ngọc chứ?

- Ha ha ha, Bí thư Cổ, mặc dù tôi công tác ở Sở tài chính tỉnh, nhưng trên còn có Giám đốc sở, dưới có các trưởng phòng, hơn nữa trung gian còn có một Phó Giám đốc thường vụ giám sát.

Hai triệu cũng không thể nói tôi có thể làm chủ, chính bởi vì tôi từ Ngư Dương đi lên, chiếu cố đến quê hương cũng là điều nên làm, nhưng tôi cũng phải chú ý tới ảnh hưởng đúng không?

Mấy năm trước có năm nào mà Ngư Dương các anh không lấy ở Sở tài chính mấy triệu. Điều này, về sau có người phàn nàn. Làm người khó, làm quan còn có hơn.


Ngọc Sử Giới cười ha ha, vẫn cứ không mở miệng, đương nhiên là phải chờ giá cao rồi.


“Hừ ông mới lấy về cho Ngư Dương mấy triệu mà đã vênh váo đến trời rồi, tôi nghe nói mấy người còn không bằng ông chỉ là lức Phó Giám đốc sở thôi người ta mỗi năm lấy về cho quê hương mình khoản tiền lên tới hơn chục triệu.


Người đó là ai, làm người thật khó, làm quan không dễ. Mỗi một khoản tiền đều phải giống như đang làm giao dịch, không có giao dịch thì làm gì có khoản nào để phát.


Nói như Ngọc Sử Giới, trừ phi là đang câu cá, đoán chừng lần này không cho nhà họ Ngọc tranh chức ủy viên thường vụ thì Ngọc Sử Giới tuyệt đối không nhả ra rồi.”


Cổ Bảo Toàn trong bụng oán thầm lão già Ngọc Sử Giới này.


Quyết định trước khi tung ra mồi nhử thì phải thăm dò một phen rồi mới nói, thế là lại cười tủm tỉm nói:


- Gần đây cán bộ quần chúng của Ngư Dương đều đánh giá rất cao hai đồng chí Xuân Thiền và Mâu Dũng. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi cũng coi trọng. Nếu đã làm được thành tích thì cũng nên có thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK