Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lượng tiền bỏ ra để dành được công trình này cũng không ít, hơn nữa Lâm Tuyền là một thị trấn lớn, nắm giữ được thị trấn này thì chẳng khác nào nắm giữ được huyết mạch kinh tế của Ngư Dương.

Nếu người của Phí gia có thể trèo lên được chức Chủ tịch thị trấn. Sau này phối hợp với Đảng ủy viên, phó Chủ tịch thị trấn Khúc Anh Hà thì trên cơ bản có thể nắm trong tay cả thị trấn Lâm Tuyền.

Nghĩ tới những chuyện này, buổi tối Phí Mặc ngủ rất thảnh thơi. Thời cuộc đang rất tốt, điều chỉnh nhân sự của thành phố với Ngư Dương lần này đối với Phí gia mà nói chính là một cơ hội rất tốt để lật bài một lần nữa, có lợi chứ không có hại.

Đương nhiên, Phí Mặc cũng hiểu Cổ Bảo Toàn mới nhậm chức Bí thư huyện ủy cũng không phải là một con cọp giấy, trước kia khi ở huyện Cổ Xuyên làm việc cũng rất xuất sắc, cho Bí thư huyện ủy ở đó ngồi không, nhưng y cho rằng Cổ Bảo Toàn vừa mới đến nhậm chức, còn chưa thu phục được lòng người, có lẽ trong thường vụ cũng không có mấy người ủng hộ.

Bởi vì mọi người đều thay đổi cách đây không lâu, thường vụ bình thường đều giữ thái độ quan sát. Thời cơ này chính là thời cơ tốt nhất để mò chức vụ, lại vừa vặn gặp lúc Diệp Phàm đụng phải họng súng, Phí Mặc thật sự muốn hét to lên, “ Trời cũng giúp ta!”

- Đồng chí Diệp Phàm gần đây đã làm mấy chuyện lớn. Chưa thông qua phê chuẩn của hội nghị thường ủy, khăng khăng cưỡng chế những gia đình vì hỏa hoạn mà chịu khổ trên đường Đông Tỏa Dương, buộc tất cả phải thối lui hơn 10 mét để làm đường.

Phải mở rộng đường đến 26 mét, nói là giống như thành phố Phúc Xuân. Đây quả thực là chuyện vô cùng buồn cười, thị trấn Lâm Tuyền có bao nhiêu tài lực, thành phố Phúc Xuân người ta còn được xếp trong những thành phố đứng đầu của Mặc Hương.

Hơn nữa, muốn hoàn thành hạng mục công trình này, chính quyền thị trấn Lâm Tuyền phải bỏ ra số tiền khổng lồ hơn 400 vạn để bồi thường cho các gia đình trên đường.

Theo sự hiểu biết của tôi đối với tình hình tài chính của thị trấn Lâm Tuyền. Thu nhập tài chính một năm không quá 200 vạn. Hạng mục công trình này phải cắt bỏ tiền lương hai năm của tất cả công nhân viên thị trấn Lâm Tuyền may ra mới đủ.

Người này thích làm công trình sĩ diện đến điên cuồng, bất chấp sống chết của nhân dân Lâm Tuyền.

Lại làm ra‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’. Tôi không thể không nói, đồng chí Diệp Phàm rất là ảo tưởng, hơn nữa còn là ảo tưởng chuyện không đâu.

Giao thông của Lâm Tuyền có thể xây dựng tốt hơn, đương nhiên tôi không phản đối, nhưng đây lại là một công trình lớn gần ba ngàn vạn.

Đừng nói là thị trấn Lâm Tuyền không đủ sức. Ngay cả dốc hết tất cả tài lực của Ngư Dương chúng ta cũng không hoàn thành được ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’.

Cho nên chuyện thứ hai, tôi có thể quy kết là xa vời, nói đúng hơn là hoang đường.

Việc lớn thứ ba chính là đồng chí Diệp Phàm căn bản không làm hết chức trách của một Chủ tịch thị trấn, hôm trước lão Bí thư chi bộ của thôn Quy Lĩnh là Phượng Cửu Công vì chuyện tu sửa trường học mà tới thị trấn tìm hắn đòi tiền, nhưng hắn không biết chạy đi chỗ nào.

Kết quả lão Bí thư chi bộ trở về tự mình đi triệu tập thôn dân đi đào tường, kết quả là tường đổ, lão Bí thư chi bộ gặp nạn.

Ài! Một Đảng viên lâu năm, một người cán bộ kỳ cựu vì người dân mà hối hả ngược xuôi. Cứ như vậy chức Chủ tịch thị trấn vô trách nhiệm đến tận cùng cứ chôn vùi trong tay hắn.

Nghe nói đồng chí Diệp Phàm vì muốn vớt vát đã đến thôn Quy Lĩnh đưa ma lão Bí thư chi bộ, lúc này còn hữu dụng sao? Ài! Sớm biết như vậy thì cần gì ban đầu…

Chuyện này hôm qua đã gây ồn ào lên tận thành phố. Xem ra Ngư Dương chúng ta trước cuối năm đã trở nên nổi tiếng rồi.

Còn nói đánh nhau với người ta như tên du đãng. Chuyện đến nhà máy đánh người, tùy ý khai trừ công nhân tôi không nói đến nữa.

Bí thư Cổ, đây chính là tình hình tìm hiểu trước mắt. Ý kiến của tôi đối với đồng chí Diệp Phàm là ‘Cách chức ngay tại chỗ’. Nếu truy thu tội bỏ rơi nhiệm vụ thì cũng phải truy thu đến cùng-



Ấn tượng của Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đối với Diệp Phàm cực xấu, những lời nói ra đều tràn đầy kinh hãi, toàn là vỏ đạn, Diệp Phàm thiếu chút nữa là thương tích đầy mình rồi.

- Cách chức! Thật quá vô lý. Thật đúng vô trách nhiệm. Bí thư Cổ, tôi ủng hộ đề nghị xử lý đồng chí Diệp Phàm của Chủ tịch huyện Vệ. Nhất định phải xử theo pháp luật. Một thị trấn có mười mấy vạn nhân khẩu bị cậu ta làm cho thế nào chứ. Quả thực là làm ăn bừa bãi!

Lúc này Phí Mặc lớn tiếng dọa người, khẩu khí cứng rắn, ủng hộ đề nghị của Chủ tịch huyện Vệ.

- Vừa rồi từ tìm hiểu của Chủ tịch huyện Vệ, xem ra đồng chí Diệp Phàm cũng có một chút vấn đề kinh tế, nghe nói cậu ta thường xuyên lái một chiếc xe Mitsubishi nhập khẩu, giá trị gần 40 vạn.

Bên trong có một số chuyện khiến người ta tỉnh ngộ, tại sao cậu ta nhất định phải làm ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ liên quan đến gần ba ngàn vạn tài chính. Biết rõ không thể làm còn muốn làm, bên trong lẽ nào không có gì mờ ám?

Hừ, tôi không tin, tôi đề nghị Ủy ban kỷ luật tham gia vào công tác điều tra. Gần đây Ủy ban kỷ luật cũng thu được không ít thư tín liên quan đến tác phong bất chính, tư lợi tham ô số tiền lớn kếch xù để cho cá nhân hưởng thụ của đồng chí Diệp Phàm.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà cười lạnh lùng, thầm mắng, “Nhãi ranh, lần trước con trai Tiểu Đào của ông mày bị chỉnh đốn ở trụ sở Dương Đầu Phong, hại bố mày mất hết mặt mũi ở Ngư Dương, suýt chút nữa thì không ở tiếp được, lần này không lột da ngươi thì bố mày không phải họ Chu nữa.”

- Đúng! Vấn đề của đồng chí Diệp Phàm quả thực tương đối nghiêm trọng. Vị trí Chủ tịch thị trấn ngàn vạn lần không thể để cậu ta tiếp tục đảm nhận được, đây là chuyện liên quan đến mười mấy vạn nhân khẩu, tôi đồng ý với đề nghị của Chủ tịch huyện Vệ.

Phó Chủ tịch huyện Trần Quang Húc cũng nói lên một số suy nghĩ của mình.

Đương nhiên, Vương Xương Nhiên, Tiếu Tuấn Thần và trưởng ban tổ chức Miêu Phong đều không lên tiếng, làm một khán giả trung thực.

Còn Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy vừa mới vào Đảng cũng có lòng nói giúp mấy câu cho Diệp Phàm, nhưng vừa thấy Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh nhóm đầu thuốc pháp, sau đó Bí thư Đảng ủy Phí Mặc lại tăng thêm một viên hỏa tiễn, cuối cùng Trần Quang Húc nhắm đúng thời cơ len lén quăng lưu đạn.

Một Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy vừa vào Đảng như mình thì có quyền phát ngôn gì, trong lòng cứ cười khổ bản thân là hữu tâm vô lực. Hơn nữa nếu Bí thư Cổ bị phó Bí thư chuyên trách thứ hai của thị ủy Ngọc Hoài Nhân phê bình, trong lòng có lẽ cũng đang bốc hỏa, vừa rồi ném ra chủ đề hình như mơ hồ chỉ đúng Diệp Phàm.

- Diệp Phàm còn quá trẻ tuổi, mới 19 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, điều này thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi. Thanh niên thường dễ kích động, làm ra một số chuyện khiến người ta khiếp sợ, tôi cho rằng đề nghị của Chủ tịch huyện Vệ rất thích hợp.

Trưởng ban tuyên truyền cũng vừa mới vào Đảng, Ngọc Nhã Chi nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, cũng không quên châm thêm mồi lửa.

Cô ta sớm đã tính toán kỹ nhân cơ hội này thay người ủng hộ Ngọc gia ra mặt, không đẩy Diệp Phàm xuống thì mình làm sao tiến lên được, nhưng lý do của cô ta trái lại rất đường hoàng khiến người ta không thể nào phản bác.

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, chờ đợi y quyết định.

Nhưng trong lòng mọi người đều có tính toán, Diệp Phàm lần này khó thoát khỏi vận rủi, chuyện này như đinh đóng cột rồi.

- Đúng! Đồng chí Diệp Phàm không thích hợp đảm nhận chức vụ Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền. Miễn chức trước đã! Ai đồng ý miễn nhiễm chức vụ của Diệp Phàm thì xin mời giơ tay.

Cổ Bảo Toàn muốn biểu hiện cá nhân mình là con người rất dân chủ, dưới tình huống chuyện vô cùng trong sáng vẫn muốn bày trận pháp, giơ tay biểu quyết. Tuy nhiên đối với chuyện xử lý đồng chí Diệp Phàm, Cổ Bảo Toàn tạm thời vẫn không biểu thị thái độ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Trừ trưởng ban ban Chỉ huy quân sự Tạ Cường từ bỏ quyền biểu quyết ra, hai người Tiếu Tuấn Thần và Vương Xương Nhiên trước kia vốn cùng thuộc phe Diệp Phàm cũng khó khăn giơ tay lên.

Bọn họ biết tình thế đã không còn cứu vãn được nữa, giơ hay không giơ cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Trái lại còn để lại ấn tượng không tốt cho Bí thư, Chủ tịch huyện vừa mới tới.



- 10 người đồng ý, một người từ bỏ, thông qua!

Theo đó thanh âm của Bí thư Cổ Bảo Toàn vang lên tuyên cáo, có lẽ Diệp Phàm là Chủ tịch thị trấn có thời gian tại chức ngắn nhất trên đời này, tiền nhiệm còn chưa tới nửa tháng đoán chừng đã bị miễn chức rồi.

- Bí thư Cổ, nếu đồng chí Diệp Phàm đã tạo thành tổn thất kinh tế quá lớn về phương diện tài chính cho chính quyền chúng ta, có phải nên đề nghị Ủy ban kỷ luật tham gia điều tra?

Chu Trường Hà sớm đã chờ đợi ngày này, hôm nay cầu được cơ hội này nhất định phải giữ chặt lấy, phải làm cho tên tiểu tử đó sau này không có ngày ngóc đầu lên mới được.

- Tôi cũng cảm thấy đề nghị của Bí thư Chu rất thiết thực.

Vệ Sơ Tinh lại bắt đầu quăng ra đạn pháo, có lẽ có thể xuyên thủng lồng ngực đồng chí Diệp Phàm.

- Đúng! Nếu đồng chí Diệp Phàm thật sự làm những chuyện có lỗi với nhân dân, với Đảng và đất nước, Ủy ban kỷ luật có thể lập án điều tra. Nhưng có một số chuyện bắt gió bắt bóng, vô căn cứ thì nên thả lòng trước.

Cổ Bảo Toàn cũng có băn khoăn của mình, nghe nói Diệp Phàm là tiên phong đắc lực của nguyên Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, có chút năng lực nhất định trong phương diện lôi kéo quyên góp đầu tư.

Mình vừa mới nhậm chức được hai ngày đã giật mũ quan Chủ tịch thị trấn của nguyên Bí thư huyện ủy tiền nhiệm, chuyện này đối với nguyên Bí thư Lý Hồng Dương mà nói là một chuyện vô cùng khó chấp nhận. Mặc dù Lý Hồng Dương hiện tại gặp xui xẻo bị điều vào lãnh cung đến cục Nông nghiệp nhậm chức Cục trưởng.

Tuy nhiên cũng không thể không nể mặt y, nếu đã miễn chức mà lại xử lý theo pháp luật thì cũng quá ức hiếp người. Huống hồ hiện tại bản thân mình cũng đứng chưa vững vàng, cũng không cần ở dưới tình thế không trong sáng kết thù kết oán với ai.

Đối với một quan viên mà nói, bị mất chức đã là một chuyện rất thê thảm, Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà tại sao cứ nhất định phải cắn chặt lấy Diệp Phàm, không chịu buông tha, khẳng định trong chuyện này có chuyện gì mờ ám không muốn người khác biết.

Mình cũng không muốn trở thành đồng lõa của y, vô cớ gây ra chuyện không hay gì.

Ngay cả Phí Mặc cũng không phát ngôn bừa bãi ủng hộ Chu Trường Hà. Hắn cho rằng chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đoạt được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn mà Diệp Phàm để lại mới quan trọng nhất. Còn về có xử lý Diệp Phàm theo pháp luật hay không thì không quan trọng.

Có lẽ sau này Diệp Phàm có muốn Đông Sơn tái khởi còn khó hơn lên trời. Một con cọp bị rút răng thì không thể được gọi là con cọp được nữa, gọi là con mèo bệnh cũng không sai.


- Bí thư Cổ, sau khi Diệp Phàm miễn chức thì sắp xếp như thế nào?


Lúc này huyện đội trưởng Tạ Cường vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.


Lần trước tư lệnh Cố Minh Khải của quân phân khu thành phố Mặc Hương cứ nói giúp cho do, Tạ Cường suy đoán không biết Diệp Phàm có phải có quan hệ gì đó với bên quân đội không.


Cho nên vừa rồi mới bỏ phiếu trắng, hơn nữa sắp xếp vị trí cho Diệp Phàm sau khi bị miễn chức có lẽ cũng khó khăn, bằng không chẳng sớm chẳng muộn cũng không chịu nổi. Nếu như Diệp Phàm thật sự có quan hệ tương đối tốt với người nào đó bên quân đội thì mình cũng chẳng khác nào lấy được lòng người ta.


Từ thái độ làm người lâu nay của Tạ Cường thì chính là tận lực kết giao với người ta, không muốn rơi vào chuyện oán hận gì đó.


- Thu xếp, còn muốn thu xếp cái gì nữa? Tôi thấy cấp bậc Trưởng phòng của hắn cũng nên bãi miễn mới đúng. Nếu để lại cấp bậc Trưởng phòng thì có chút không thỏa đáng, một cán bộ như vậy nếu giữ lại sau này chắc chắn sẽ còn gây họa cho Đảng và đất nước.


Chu Trường Hà lại lên tiếng, hôm nay quyết tâm phải dìm chết Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK