Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão Chu, ông cũng quá sủng ái thằng ranh kia rồi. Hắn chi một khoản tiền lớn như thế ông không nói gì, đến cả chuyện một mình hắn tự ý cách chức Bí thư Đảng ủy Phan mặt rỗ, ông cũng không hỏi xem là do làm sao, cứ tiếp tục thế này về sau các ủy viên thường vụ đều làm theo như thế, thì bí thư như ông còn ngồi ở đó làm cái rắm gì?

Mã Vân Tiền ỷ vào mối quan hệ cùng Chu Phú Đức nên luôn nói chuyện tùy ý, lúc này y có chút tức giận, bất bình nói.

- Người nào dám.

Chu Phú Đức kia trong mắt đột nhiên chợt lóe lên hai tia lửa khiến Trưởng phòng Tài chính Mã Thiết Lâm đang đứng gần bên cạnh trong lòng sợ run, thầm nghĩ: " ánh mắt thật đáng sợ, không hổ danh là con cháu quản gia nhà Mã Hồ Tử, phỉ khí sung mãn khắp người. Ánh mắt này tuyệt đối có thể giết chết người.”

- Dứt khoát kêu Mã Thiết Lâm hãy khoan chi tiền, giữ lại một thời gian đã, hơn một triệu tệ, phỏng chừng với sổ sách hiện tại của phòng tài chính huyện chỉ còn lại một khoản tiền nhỏ nếu cấp cả cho thằng ranh này để đi trợ cấp cho các hộ trồng đào, thế cuối năm thì đối phó như thế nào? Hơn nữa, lão Chu, ông còn bảo chúng tôi đi kiếm ra một trăm ngàn, biết đi đâu kiếm về đây, Ủy ban Chính trị Pháp luật nghèo xơ nghèo xác.

Mã Vân Tiền thanh âm không nhỏ, trong lòng tức khí không nín được nói.

- Ừ, khoản tiền vừa mới chuyển vào sổ sách của phòng Tài chính huyện chỉ độ hơn một triệu, Bí thư Chu, chút tiền ấy nên giữ lại để cuối năm dùng khi cần, bằng không, các vị lãnh đạo ở cục, các nhân vật số một, số hai ở xã, thị trấn và có cả lãnh đạo ở huyện không lột xác tôi mới là lạ.

Trưởng phòng Mã Thiết Lâm với vẻ mặt khó xử, y vốn do một tay Chu Phú Đức nâng đỡ đi lên, có thể coi như là một trợ thủ của Chu Phú Đức. Đêm nay đặc biệt đến xin chỉ thị ứng đối với Chủ tịch huyện Diệp Phàm như thế nào khi hắn đề khoản xuất chi tiền.

- Ôi... Nhà nghèo đến không chịu nổi, tuy nhiên, lời cũng đã nói ra nên đương nhiên phải thực hiện thôi. Còn về khoản tiền hơn một triệu kia, ông cứ suy xét cấp cho hắn là được, chừa lại chút ít khẳng định là phải chừa rồi, bằng không, thị trấn Ma Xuyên này không bị làm ầm ĩ ngất trời mới lạ.

Chu Phú Đức nhíu mày.

Nhìn Mã Thiết Lâm liếc một cái, chợt hỏi:

- Xã Kim Đào đã bắt đầu phát trợ cấp cho cây đào chưa?

- Nghe nói Chủ tịch xã Thái gần đây rất tích cực, đem khoản tiền thừa gần trăm ngàn khi trước Phan mặt rỗ xin được từ địa khu về toàn bộ cấp ra ngoài cả rồi. Gần đây còn đến từng nhà thẩm tra đối chiếu số cây đào, số tiền hơn trăm ngàn kia phỏng chừng cũng không cầm cự được bao lâu, trước mắt thì tạm thời vẫn chưa tới phòng Tài chính huyện thúc giục đòi chi tiền.

Mã Thiết Lâm nói.

- Rất tích cực, còn không phải nhìn chằm chằm vào vị trí của Phan mặt rỗ. Lão Chu, tuyệt đối không thể để hắn đi lên, thằng ranh kia vừa mới đến Ma Xuyên chúng ta, mông ngồi còn không nóng không ngờ muốn nhúng tay vào chuyện nhân sự, hơn nữa, tâm địa cũng không nhỏ, vị trí Bí thư Đảng ủy xã, hắn cũng dám nghĩ tới, có ý gì đây?

Mã Vân Tiền khá kích động mắng.

- Dông dài cái gì? Việc này tôi tự có cách. Không có bố mày gật đầu, Thái Tắc Dân cứ nhảy lên nhảy xuống nhưng nhiều nhất chỉ là một quyền Bí thư lâm thời, muốn lên làm chính thức sao, hừ.

Chu Phú Đức miệng hầm hừ, khí phách bá đạo lại nổi lên.

- Việc này cũng lạ, chỉ với số tiền hơn trăm ngàn của Thái Tắc Dân kia hẳn là đã chi hết từ sớm rồi, nhưng sao mãi cho tới hôm nay vẫn chưa thấy Chủ tịch huyện Diệp viết công văn cần chi tiền?

Mã Thiết Lâm có chút nghi hoặc khó hiểu đứng lên.

- Kéo dài.

Chu Phú Đức thốt ra từ miệng một chữ.

- Phải biết kéo dài, bí quyết nằm ở chỗ này, khó trách sao kêu nhân viên đảm nhiệm công tác kiểm tra đối chiếu cây đào cứ chậm rãi đếm, cứ thế mà kéo dài đến sang năm. Mà chuyện sang năm thì sang năm nói, hơn nữa phỏng chừng Chủ tịch huyện Diệp cũng đoán biết là không có tiền rồi, xem ra Chủ tịch huyện Diệp thật đúng là có chút thủ đoạn.



Mã Thiết Lâm cố ý nói.

- Thủ đoạn cái rắm.

Mã Vân Tiền miệng mắng một câu, thằng nhãi này thầm nghĩ: "ông mày đây chỉ cần ở xã Kim Đào truyền xuống vài câu, nói ra chuyện cố ý kéo dài thì bảo đảm lửa sẽ lập tức đốt tới đít Diệp Phàm kia, không sai, cứ như vậy mà làm. Khốn kiếp, dám trêu tới Mã đại gia ông nhà mày thì phải trả giá, cái giá phải trả chính là khiến cho thằng ranh mày năm nay muốn yên ổn ăn tết cũng không được.”

- Được rồi, làm một ly đi.

Chu Phú Đức giơ ly rượu lên, ba người cùng cụng.

- Lão Chu, còn có một việc phải nói cùng ngài. Gần đây thằng ranh Ngô Đồng bên phòng công an ấy hình như có quan hệ rất thân thiết với thằng ranh kia, đến lời nói của tôi cũng không nghe.

Mã Vân Tiền căm giận, tên thằng ranh kia mà miệng gã vừa nhắc đương nhiên chính là chỉ Diệp Phàm rồi.

- Ông đang nói đến chuyện bảo nó thả Phan mặt rỗ ra chứ gì?

Chu Phú Đức nhìn Mã Vân Tiền liếc mắt một cái, thản nhiên nói.

- Ừ, lão Phan con người này kỳ thật không tồi, trước kia, hàng năm đều có thể kiếm hai ba trăm ngàn từ địa khu về, vài người chúng ta cũng có thể được lợi theo. Ở huyện cũng thế, nhận không ít ưu đãi từ người ta, chỉ chiếc Santana kia thôi không phải đã mua hai chiếc sao.

Mã Vân Tiền mịt mờ mà quét qua Chu Phú Đức liếc mắt một cái.

Thằng nhãi này đích thân đến phòng công an huyện tìm Ngô Đồng, yêu cầu thả người, cuối cùng bị Ngô Đồng từ chối phải trở về, cảm thấy thật mất mặt.

Nếu không thể hoàn thành ủy thác của Phó chủ tịch Địa khu Tra, vậy sau này đường tiến lên của bản thân sẽ nhỏ lại không ít. Tất nhiên, chủ ý kia sẽ được dồn lên trên đầu nhân vật số một Chu Phú Đức.

Chỉ cần ông ta đồng ý ra mặt hừ một câu, phỏng chừng Ngô Đồng có mọc bốn cái đầu cũng không dám từ chối Chu Phú Đức.

"Hừ đồ vô dụng, bản thân mình là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, đối với một cán bộ thuộc cấp trưởng phòng ra lệnh cũng không xong, còn muốn kêu bố mày ra mặt cho mày à... "

Chu Phú Đức trong lòng khinh bỉ Mã Vân Tiền, miệng nói:

- Cái đó thì bình thường thôi, Phan mặt rỗ tuy có cống hiến nhất định cho huyện, nhưng cái này cũng không có nghĩa là gã có thể làm chuyện phạm pháp, trái với pháp luật, huống chi, chuyện này là nhằm vào chính Chủ tịch huyện Diệp.

Lời của Chu Phú Đức nói khiến Mã Vân Tiền kia miệng chỉ biết há hốc, không thể tưởng được Chu Phú Đức sẽ nói như thế. Căn bản là một chút trách cứ Ngô Đồng kia cũng đều không có, ngược lại hình như đang nói Diệp Phàm làm rất đúng vậy.

- Anh Mã, chuyện này đích xác là Phan mặt rỗ làm hơi quá. Diệp Phàm kia tốt xấu gì cũng là Chủ tịch huyện, mặc kệ nói như thế nào thì cũng là lãnh đạo của gã có phải hay không? Nếu bên dưới xã, thị trấn ai cũng đều giống gã không nghe lời, còn động thủ đánh người, vậy thì cán bộ lãnh đạo ở huyện sao có thể tiếp tục lãnh đạo?

Mã Thiết Lâm thấy Chu Phú Đức giống như không hề trách cứ Diệp Phàm, lập tức bồi vào hai câu, đương nhiên thái độ lúc này là nghiêng về Chu Phú Đức.

- Anh Mã, nghe nói Phan mặt rỗ còn phải nhận hình phạt?

- Cái rắm, chuyện cỏn con thì phạt gì chứ, còn không phải do Ngô Đồng kia cố tình làm ồn ào chuyện bé xé ra to, phỏng chừng chuyện này có người ở sau lưng cố ý bày mưu đặt kế, trừ phi chỉ là muốn lập uy thôi. Bằng không, chỉ với thằng ranh Ngô Đồng nhỏ bé, y sao dám làm như thế?

Mã Vân Tiền ra vẻ khinh thường, khi nói tất nhiên đầu giáo hướng về phía Diệp Phàm mà chĩa.

- Ha hả, tuy nhiên thưa Bí thư Chu, dù sao cũng phải cho Phó chủ tịch Địa khu Tra chút mặt mũi. Bằng không, về sau khi chúng ta đến địa khu sẽ cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Trước kia tôi đến cục Tài chính Địa khu xin trợ cấp tiền khi ấy ông ta cũng thay chúng ta nói giúp vài lời nói. Không cần nói cái khác, chỉ nói chuyện ông ta phân công quản lý giao thông thôi, đối với Ma Xuyên chúng ta cũng đã chiếu cố không ít. Chuyện này ngài xem xem có thể lên tiếng nói với Chủ tịch huyện Diệp vài câu hay không, dàn xếp một chút ấy mà.



Mã Thiết Lâm chu mồm thè lưỡi, khuyên nói.

Chỉ mỗi nguyên nhân này, đó là bởi vì Phó chủ tịch Địa khu Tra thông qua cục trưởng của cục Tài chính Địa khu cùng cấp dưới là Mã Thiết Lâm đánh tiếng, bởi vì Phó chủ tịch Địa khu Tra biết Mã Thiết Lâm là thân tín của Chu Phú Đức.

Cách áp dụng tất nhiên là nói bóng nói gió, trước tiên thuyết phục thân tín của Chu Phú Đức, dùng bọn họ để tác động gián tiếp đến Chu Phú Đức, sau đó khép vòng vây kín.

Cuối cùng, phỏng chừng Chu Phú Đức cũng từ chối không được. Nếu không đáp ứng thì khác nào khiến cho thuộc hạ toàn bộ đều đắc tội cả hết, bản thân là một lãnh đạo, nếu trở thành Tư lệnh tay không sẽ rất nguy hiểm, khi đó còn có uy lực cái rắm.

- Hừ...

Chu Phú Đức trả lời bằng một tiếng hừ lạnh, không nói thêm gì khiến Mã Vân Tiền và Mã Thiết Lâm đều có cảm giác không hiểu ra sao cả, không biết thằng nhãi này trong nội tâm rốt cuộc có ý gì. Tiếng hừ này là tỏ vẻ phẫn nộ hay là đồng ý, hay là có ý gì khác, thật khó mà đoán ra.

Chu Phú Đức đương nhiên trong lòng đang tức giận, bởi vì vài ngày trước có đến chỗ Phó chủ tịch Địa khu Tra xin cấp tiền, kết quả tay không trở về nên cảm thấy rất mất mặt, tất nhiên rất tức giận.

Đương nhiên, chuyện này Chu Phú Đức sao có thể buông tay mặc kệ, ông ta chọn cách quan sát thái độ, xử lý lạnh trước còn lại nói sau.

Tất nhiên, cũng phải để cho thằng nhãi Phó chủ tịch Địa khu Tra này trong lòng thấy khó chịu một chút. Bằng không, bản thân mình đường đường là nhân vật số một của Huyện ủy cũng không khác người hầu của ông ta?

Nếu Phó chủ tịch Địa khu Tra là ủy viên thường vụ thì sẽ khác, khi đó không cần bàn luận. Đối với một Phó chủ tịch Địa khu nhưng không phải là ủy viên thường vụ, nhân vật số một của Ma Xuyên như Chu Phú Đức đây chưa chắc sợ ông ta. Chỉ là do trong phân công hạng mục quản lý có chút hơi gút mắc thôi.

- Lão Phương, ông còn chưa ngừng nghỉ à?

Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc ngồi trước bàn sách, trên bàn bày ra một bản vẽ bằng giấy rất lớn, lớn gần với diện tích của mặt bàn.

Trên bản vẽ có rất nhiều ký hiệu, đầu người, mũi tên, vòng tròn, núi, sông đủ thứ, nhìn rất phức tạp. Thậm chí có thể nói một mớ lung tung lộn xộn, chữ trên đó như gà bới.

Người không hiểu được khẳng định sẽ cho rằng lão Phương đang không có chuyện gì làm, nhàn hạ quá nên đang luyện cách phác hoạ quốc hoạ, hoặc là tiện tay vẽ hươu vẽ vượn.

Cái này chỉ có bà xã của Phương Hồng Quốc là Giang Nguyệt Linh biết rõ chồng mình là lão Phương đang làm gì. Bởi vì những khuôn mặt người trên đó toàn bộ đều có đánh dấu ghi tên.

Hình có vẻ mặt lôi thôi chính là Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức, hình mà trên mặt hơi có vẻ non nớt tất nhiên chính là Chủ tịch huyện đồng chí Diệp Phàm.


Đến bản thân lão Phương cũng tự vẽ mình lên đó, tất nhiên, lão Phương kia vẽ khi bản thân mình thì chỉnh sửa xem rất là anh tuấn, như một bạch diện nho sĩ, trong tay còn cầm cây quạt Tiêu Diêu, khác hẳn với hình tượng của Chu Phú Đức lôi thôi lết thếch.


Kỳ thật người trên bức vẽ toàn bộ đều thành biếm họa, chỉ cần là người đối đầu cùng Phương Hồng Quốc, tất cả sẽ bị vẽ rất xấu, giống như Tề Quy Vân quan hệ khá thân thiết với Phương Hồng Quốc nên được vẽ ra rất cao lớn uy mãnh, vừa nhìn qua là thấy có chút khí chất của tướng quân, vượt xa hẳn hình tượng của một Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện.


Xung quanh và phía bên dưới còn có Vi Bất Lý, Mã Vân Tiền đủ cả, đến bọn người Phan mặt rỗ ở xã, thị trấn cũng bị lão Phương dùng hình tượng viên đậu tương tròn thay thế.


Về phần thằng nhãi Mã Vân Tiền này bị Phương Quốc Hồng dùng một xích sắt giống như dây thừng xuyên chung với Chu Phú Đức, vậy Vi Bất Lý đâu? Tất nhiên là kết nhóm với bí thư Thiết Đông của thị trấn Thanh Sơn.


Hơn nữa, trên người Vi Bất Lý còn được vẽ thêm một đường mơ hồ nghiêng về phía Chu Phú Đức. Lão Phương nhìn nhìn, cảm thấy hình như còn chưa hài lòng.


Lại đưa tay ra dùng cục tẩy tẩy vài cái cho mất đi đường vẽ mờ đó. Nhưng sau đó ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nên vẽ lại thì hơn, kết quả là trên bức vẽ lại xuất hiện thêm một đường vẽ mờ không rõ ràng cho lắm.


Hơn nữa, ký hiệu nối giữa một số đồng chí với nhau là một đường gợn sóng. Tất nhiên, giống như giữa Diệp Phàm và Phương Viên hai người thì không hề có đường vẽ nối nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK