- Tuy nhiên việc này thì phải nhờ cậu ra tay, ha hả…
Diệp Phàm biết rõ đó là do Hạ Hải Vĩ xem hắn như người nhà, nên muốn nhờ hắn xe chỉ luồn kim, như vậy thì sẽ không làm cho gã xấu hổ quá mức.
Là Ủy viên thường vụ địa khu, Hạ Hải Vĩ cũng có lòng tự trọng của mình, hai nữa là Trang Thế Thành chắc chắn sẽ phải ghi nhớ ân tình này.
Hơn nữa, nếu có hắn là tuyến sau thì Trang Thế Thành sẽ không nghi ngờ gì. Dù sao việc này mà tự gã ra tay xử lý cũng không hay. Lòng người như đáy bể sâu không ai biết được, Trang Thế thành có nghi ngờ thì cũng là chuyện bình thường.
- Sau khi đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân khai mạc, chúng ta đến Đức Bình một chuyến, nhân thể mời Bí thư Trang uống trà. Nói thật, đến Đức Bình gần một tháng mà tôi cũng chưa hề mời Bí thư Trang đi uống trà được lần nào cả.
Diệp Phàm cười nói.
Bởi vì công việc của Diệp Phàm rất nhiều nên cuối năm ngoái chuyện tu sửa quốc lộ Thiên Tường còn lỡ dỡ. Hạ Hải Vĩ đột nhiên nhận được điện thoại từ văn phòng địa ủy gọi tới, bảo gã ngày mai lập tức về Đức Bình vì sáng mai có hội nghị thường vụ.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm lần đầu tiên được dự hội nghị thường vụ huyện với tư cách là quyền Bí thư.
Diệp Phàm ngồi vào vị trí trước đây là chỗ Chu Phú Đức vẫn ngồi.
- Hội nghị lần này đề tài thảo luận chủ yếu là về: Ứng cử viên cho ba chức vụ Bí thư xã Kim Đào và Trưởng phòng Tài chính huyện, Trưởng phòng Địa chính huyện.
Phan Hoành Lễ đã bị phòng Công an huyện tạm giam 15 ngày, không còn thích hợp đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào.
Đồng chí Trưởng phòng Tài chính huyện Mã Lâm không tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, trực tiếp quản lý sản của huyện cho mục đích cá nhân, không còn được giữ chức vụ này nữa.
Vị trí này khá là quan trọng, liên quan đến toàn bộ cục diện phát triển kinh tế của huyện Ma Xuyên. Hơn nữa, đồng chí Mã Lâm còn ra tay đánh người, khiến cho bà cụ ở xã Kim Đào đến bây giờ còn ở trong trạng thái mê man bất tỉnh. Đồng chí Mã Lâm cũng đã bị đội Hình sự phòng Công an huyện tạm giam.
Còn vị trí Trưởng phòng Địa chính huyện đã khuyết từ lâu. Lần này văn phòng Tỉnh ủy trực tiếp phái xuống đồng chí Mai Thiên Kiệt tạm thời giữ chức vụ này.
Các đồng chí có ý kiến gì thì xin mời phát biểu. Tôi tạm thời giữ chức Bí thư nhưng hiện tại vẫn chưa chính thức nhậm chức Bí thư.
Vì nền kinh tế của Ma Xuyên chúng ta, vì nhân dân Ma Xuyên, tôi xin mời các đồng chí phát biểu…
Diệp Phàm nói một hơi rồi liếc mắt xem xét Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc một cái, cười nói:
- Trưởng ban Tôn, về tình hình cán bộ ở huyện thì đồng chí là người rõ ràng nhất, trước tiên mời đồng chí giới thiệu.
- Chức Bí thư xã Kim Đào tôi cũng đã khảo sát toàn bộ cán bộ huyện thì cảm thấy đồng chí Chủ tịch xã Kim Đào Thái Tắc Dân cũng không tồi, điều kiện các phương diện đều phù hợp.
Hơn nữa, xã Kim Đào có trồng loại đào mà giờ như thành một gánh nặng lớn cho huyện chúng ta. Một đồng chí có năng lực, đồng ý làm, có nguyên tắc tổ chức tốt mới có thể dẫn dắt nhân dân thoát khỏi tình cảnh khó khăn như hiện giờ.
Hơn nữa, Chủ tịch xã Thái đã có quyền Bí thư một thời gian rồi, biểu hiện khá tốt. Đồng chí ấy đã hoàn thành nhiệm vụ giải thích trước Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện về việc giải quyết cây đào như thế nào. Từ sau khi phòng Tài chính huyện cấp cho một khoản tiền, nhân dân có vẻ rất phấn khởi…
Về việc chọn người cho trưởng phòng Tài chính, trải qua việc sàng lọc thì tôi thấy rằng Phó phòng Giang Thắng Tài là người thích hợp nhất. Đồng chí ấy đã hoàn thành lớp học chính trị cao cấp, lại tốt nghiệp học viên tài chính và kinh tế, lại công tác ngay trong hệ thống tài chính và kinh tế mười mấy năm, từng bước một đi lên trong sở Tài chính…
Về phần chọn người cho Trưởng phòng Địa chính huyện, nếu văn phòng Tỉnh ủy đã phái cán bộ xuống đảm nhiệm thì cấp dưới chúng ta chấp hành là được.
Tôi tin rằng đồng chí Mai Thiên Kiệt cũng có thể đảm nhận tốt chức vụ Trưởng phòng Địa chính huyện Ma Xuyên…
Tôn Minh Ngọc tất nhiên là ngầm hiểm, lời nói của ông ta có vẻ khẩn trương.
- Về việc mọi người nhìn nhận như thế nào về ba đồng chí này, hoặc là mọi người có đề xuất gì khác thì cũng xin mời cho ý kiến đóng góp. Đảng ta hết sức coi trọng dân chủ, chỉ có dân chủ thì mới có thể tập trung được toàn bộ lực lượng, toàn bộ tài năng.
Diệp Phàm nói với giọng lãnh đạo, lời nói rất khách sáo khiến cho các ủy viên thường vụ đang ngồi đều hiểu được.
Thằng nhãi này xem xét vẻ mặt thản nhiên của Bí thư Đảng - Quần chúng Vi Bất Lý rồi liếc mắt một cái, cười nói:
- Bí thư Vi, đồng chí nói trước đi, đồng chí phân công quản lý công tác của Đảng, lời nói của đồng chí rất có sức thuyết phục.
“Thuyết phục cái chó gì mà thuyết phục, ba vị trí đó thì có hai vị trí đã bị mày và thằng ranh Tôn Minh Ngọc kia định ra cả rồi.
Giang Thắng Tài rõ ràng là người của Tôn Minh Ngọc, Thái Tắc Dân lại là tay sai của Diệp Phàm khi bắt Phan mặt rỗ, căn bản là đồng lõa với nhau cả.
Đừng tưởng là ông đây không biết, phỏng chừng ông Mã cục Tài chính cũng bị mày với Thái Tắc Dân kết bè kết phái hãm hại, còn ra vẻ là người tốt, còn rêu rao dân chủ gì nữa.
Còn hỏi ông đây thì mặc kệ thế nào, hôm nay chẳng có được một ví trí nào cấp cho ông, ông cho dù có đại náo hội nghị thường vụ huyện cũng sẽ không cho chúng mày sung sướng được”.
Vi Bất Lý mắng thầm trong bụng, liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Thằng nhãi này lại ho khan một tiếng, nhẹ nhàng dịch chuyển chén trà để nó phát ra tiếng động rồi mới chậm rãi nói:
- Trước tiên là nói về Thái Tắc Dân ở xã Kim Đào. Đồng chí Thái Tắc Dân ở xã Kim Đào cũng đã nhiều năm. Tuy nhiên tình hình ở xã Kim Đào dường như cũng không có thay đổi gì lớn. Thời gian trước đây, dân chúng trồng đào rồi gây rối với huyện rất ghê. Nếu Chủ tịch Thái có thể giải quyết tốt việc này thì sẽ không phát sinh ra chuyện sau đó dân chúng xã tới công kích phòng Tài chính huyện như thế.
Vừa nghe ông ta nói như vậy, đồng chí Thiết Đông bật người đứng dậy, nói:
- Ừ, lúc trước khi ủng hộ việc trồng đào cũng có mặt đồng chí Thái Tắc Dân đấy thôi.
Chính mình rước họa vào thân nên cũng phải để ý đến chứ. Tuy nói là sau đó đồng chí ấy cũng có vãn hồi được một chút, nhưng cũng không thể nói là đồng chí ấy lập công chuộc tội được, không thể tính là công lao. Chuyện này là chuyện đồng chí ấy phải làm. Còn chức Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào thì khá là quan trọng. Xã Kim Đào có vụ cây đào giống như một quả bom hẹn giờ.
Dựa trên nguyên tắc trách nhiệm với đất nước, vì lợi ích nhân dân, nếu lựa chọn một đồng chí có năng lực quản lý toàn diện công tác xã Kim Đào có đúng không? Bí thư Vi, nói vậy trong lòng đồng chí đã có đề cử ai rồi?
Thiết Đông từng là Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc, mang cái cào bổ lại phía Vi Bất Vi. Vi Bất Vi cười thầm trong bụng, nói:
- Đúng vậy, thật ra người có thể đảm nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào, tôi thấy thích hợp nhất là đồng chí Cát Thắng An Chủ tịch thị trấn Thanh Sơn.
Đồng chí ấy lãnh đạo thị trấn Thanh Sơn có năng lực như vậy. Có sự phối hợp của đồng chí ấy với Bí thư Thiết trong công việc của thị trấn, mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn hằng năm đều hoàn thành vượt mức nhiệm vụ mà tài chính huyện giao cho.
Ở huyện hằng năm chỉ giao cho thị trấn Thanh Sơn nộp 3 triệu tiền thuế nhưng thực tế hằng năm thị trấn này đều nộp trên 3 triệu rưỡi.
500 ngàn ở địa khu vùng duyên hải thì có lẽ chẳng đáng là bao, nhưng ở Đức Bình chúng ta, đặc biệt là ở Ma Xuyên thì đó là số tiền khá lớn. Ma Xuyên chúng ta khá nhiều xã, thị trấn một năm tiền thuế thu vào còn chưa được 500 ngàn.
Tiếp theo nói đến chuyện Trưởng phòng Tài chính huyện Mã Lâm. Thật ra Trưởng phòng Mã Lâm mấy năm gần đây công tác khá xuất sắc, chỉ có điều ngày đó có chút kích động, nguyên tắc hoạt động chưa đủ mạnh mà thôi.
Đảm nhiệm chức Trưởng phòng tài chính thì thật ra Trưởng phòng Giáo dục huyện Chu Lai Bảo chính là người thích hợp nhất.
Bí thư Chu tuy rằng đã lên địa khu nhưng chúng ta không thể phủ nhận toàn bộ người nhà họ Chu đúng không ạ?
Vi Bất Lý nói ra những lời hết sức thâm ý. Nếu phản đối Chu Lai Bảo ngồi ở vị trí Trưởng phòng Tài chính huyện thì đầu tiên sẽ có tội với Chu Phú Đức.
Thứ hai là cũng có lỗi với đám người nhà họ Mã ở thị trấn Mã Hồ Tử. Thật ra đêm qua Chu Lai Bảo đã sớm đến cầu cạnh Vi Bất Lý rồi.
Hơn nữa, việc này cũng có liên quan đến Chu Phú Đức. Nếu như Diệp Phàm phản đối thì kể ra cũng thật tuyệt tình. Người ta sẽ nói là đồng chí Diệp Phàm vô tình vô nghĩa.
- Ha ha, đồng chí Chu Lai Bảo có nhiều thành tích trên chiến tuyến giáo dục. Nếu như đồng chí ấy đã quen thuộc với mặt trận giáo dục thì chúng ta càng phải tận dụng mặt mạnh đó mới đúng chứ. Nếu điều chỉnh địa vị công tác của đồng chí ấy thì có vẻ không ổn. Tôi cảm thấy cần phải để đồng chí Chu Lai Bảo tiếp tục phát huy thành tích trên mặt trận giáo dục.
Rất tự nhiên, Phượng Hồng Quốc vừa nghe xong đã biết chắc chắn Chu Lai Bảo là người của Chu Phú Đức đưa ra.
Nếu Chu Phú Đức hiện đang gặp vận rủi thì chuyện Phương Hồng Quốc từng bị ông ta vùi dập chắc chắn ông ta không bỏ qua.
Nói tới đây, ông ta liếc mắt nhìn mấy vị ủy viên thường vụ đang ngồi, lập tức kiềm chế ý cười rồi nói:
- Về việc chọn người cho Trưởng phòng Tài chính huyện, tôi đồng ý với cái nhìn của Trưởng ban Tôn. Đồng chí Giang Thắng Tài là một lão làng về tài chính, có khả năng xuất sắc trong lĩnh vực này. Về phần chức Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào thì tôi thấy Phó Bí thư Tề Thuận Thủy của thị trấn Dương Giác cũng không tồi. Tề Thuận Thủy…
Tề Thuận Thủy thật ra là chỗ thân thích với Tề Quy Vân, Trưởng ban chỉ huy Quân sự, cũng là người đã dốc sức đẩy Phương Hồng Quốc đi lên. Nghe Phương Hồng Quốc tỏ thái độ, Tề Quy Vân tất nhiên sẽ vừa lòng.
Câu cửa miệng ông ta nói ra cũng là ủng hộ Tề Quy Vân, hơn nữa mặc dù các vị ủy viên thường vụ có biết được chính ông ta và Tề Thuận Thủy có quan hệ thì trong trường hợp đó, hẳn là không có ai lại vạch ra làm gì.