Vương Nhân Bàng khuôn mặt có chút đỏ, muốn cởi quần áo.
-Không phải rất nóng mà là nóng tới mức chịu không nổi. Chẳng lẽ độc này là dục độc?
Diệp Phàm nói, liếc nhìn hai chị em một cái.
-Hai người các cô không cảm thấy gì sao?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Ừ, chúng tôi cũng nóng đến nỗi không chịu nổi. Cảm giác rất ngứa, toàn thân đều rất khô nóng.
Tài Thanh khỏa thân, đôi chân không tự chủ được động chạm vào nhau, động tác này rất mê người.
-Xong rồi, chúng ta không thể giữ được khí tiết tuổi già rồi!
Vương Nhân Bàng lúc này không ngờ còn có tâm trạng đùa giỡn, Diệp Phàm thậm chí còn hoài nghi người này có phải vẫn chưa trưởng thành hay không, không có tim không có phổi như vậy.
-Tông Vô Thu đem hai ái thiếp của mình tặng cho hai tên hại mạt chúng ta, lẽ nào lòng dạ ông ta lại tốt như vậy, để chúng ta làm quỷ phong lưu dưới chiếc váy màu quả lựu ?
Diệp Phàm hỏi.
-Có thành quỷ hay không tất cả dựa vào bản thân các ngươi, sung sướng phải chết cũng thong dong. Không chết thành độc nhân thì càng thong dong.
Tông Vô Thu ở bên ngoài hừ lạnh một tiếng.
-Bọn họ bắt đầu có cảm giác rồi, Hồng Xà quả là lợi hại.
Xa Thiên thở dài.
-Khẳng định có mục đích, hay là đây cũng là một loại pháp môn luyện công?
Vương Nhân Bàng nói.
-Tám phần là vậy, chẳng lẽ là muốn lợi dụng hai người chúng ta tương trợ các cô ấy luyện thành cái gì? Bằng không, Tông Vô Thu tìm hai chị em cô ấy làm cái gì?
Diệp Phàm hừ nói, vẫn cố gắng kìm nén không nghĩ đến cái kia của người con gái.
- Lúc chúng ta không xong thì dứt khoát tự kết liễu, cũng không thể để cho Tông Vô Thu toại nguyện.
Vương Nhân Bàng đột nhiên hừ lạnh nói, rút nhu cực đao ra, nội khí xuất ra, trên lưỡi đao chút đao khí co duỗi, chỉ cần kéo vẽ một cái có thể kết liễu mình rồi.
-Cậu định làm gì, đặt xuống!
Một cái tát của Diệp Phàm làm rơi nhu cực đao, vẻ mặt nghiêm túc nói,
-Người anh em, có chết cũng phải giết chết hai ái thiếp của Tông Vô Thu trước, tôi không tin hai chúng ta lại phải chết nhanh như vậy. Con kiến còn ham sống huống chi là chúng ta. Chưa tới cửa ải cuối cùng chúng ta đã từ bỏ rồi. Ông trời có giết chúng ta hay không thì phải xem ý trời.
-Tôi đâu có tự sát dễ dàng như vậy. Ít nhất cũng phải ‘hạ gục’ Tài Thanh mới được. Người anh em, Tài Nhạ là của anh.
Chúng ta chết cũng phải chết cho sung sướng, chết phóng khoáng, chết cũng phải cắm hai cái sừng cho Tông Vô Thu.
Tôi nhổ vào con chó Tông Vô Thu, ông khẳng định nghe thấy
Vương Nhân Bàng to tiếng mắng. Pằng một tiếng, toàn thân quần áo tung bay, lộ ra một cơ thể cường tráng.
Cơ thể của thằng này rất vạm vỡ, có thể làm phụ nữ động lòng. Còn giờ khắc này Tài thanh vừa nhìn thấy tâm xuân đã lay dộng. Lập tức đôi mắt xinh đẹp như có thể nhỏ ra máu.
Ừ...
Cả thân thể Tài Thanh cũng lộ ra màu đỏ, cô cũng không nhịn được nữa, bước một bước dài, dang rông cánh tay, cô ấy đột nhiên ngã vào lòng Vương Nhân Bàng, ôm lấy anh ta hét lớn:
-Nhanh...nhanh lên, tôi nóng lắm rồi!
-Nóng, cô nóng tôi cũng nóng, nóng chết mất, mẹ nó chứ.
Vương Nhân Bàng miệng hét, cũng khống chế không nổi mình, hơn nữa bị thân thể nóng rực của Tài Thanh chạm vào, lập tức chút lí chí cuối cùng kia cũng bị ‘lửa nóng’ thiêu rụi.
Giằng co vài cái, thằng này thuần thục lột sạch quần áo của mình. Mật thất này lại không chỉ có một phòng. Vương Nhân Bàng ôm lấy Tài Thanh chui vào một căn phòng khác, xoay tròn một cái, hai người lăn trên giường.
Lập tức oanh thanh du dương, kiều gáy sóng gợn, hai người hừng hực đâm vào nhau điên cuồng, khi tách khi hợp.
Diệp Phàm càng hung bạo hơn so với Vương Nhân Bàng, dương cương 'Thái tuế’ còn sót lại trong cơ thể hắn bị đốt cháy, thêm cả chất còn lưu lại của lão mãng huyết mấy trăm năm kia cũng giúp vui.
Đây là sự dung hợp của nhiều yếu tố, cho dù là công lực kinh người của Diệp Phàm, nhưng dâm độc của Hồng Xà chí dâm thiên hạ đang bốc lên không ngừng, Diệp Phàm hai mắt đỏ tươi, từng bước từng bước một đến chỗ cô nương Tài Nhạ đang co quắp thành hình tròn trên giường.
Lốp bốp...
Tài Nhạ càng nóng hơn, chiếc chăn quấn trên người đột nhiên bị cô ném bay ra một góc của căn phòng bí mật, cả người nằm nghiêng trên giường.
Toàn thân cô trướng lên, càng ngày càng đỏ, dáng người cao gầy, ngọn lửa kia bạo phát cực đại, cộng thêm cả làn da nõn nà trắng hơn cả bắp cải. Còn có thứ ẩn trong đám cỏ thơm đang che đậy kia...
Một ít độc tồn trữ trong cơ thể Tài Nhạ giờ phút này cũng bị độc của Hồng Xà đốt lên, đầu lưỡi cô cuồng loạn co duỗi.
- A...
Một tiếng rú của Diệp Phàm giống như tiếng rú của loài sói, quan sát thêm màu đỏ tươi trong mắt Diệp Phàm giống như của một con hổ đói khát nhìn chú dê nhỏ đáng thương.
Hai cỗ lửa nóng cuối cùng cũng va chạm vào nhau, phát ra tia lửa kỳ lệ, dương cương ‘thái tuế’ dung hợp hoàn hảo với thân thể thiên độc tuyệt thế của Tài Nhạ
Dương cương này không những nuốt lấy chất độc trong cơ thể của Tài Nhạ, hơn nữa giống như rất hứng thú hútt chất độc trời sinh trong cơ thể Tài Nhạ. Như dòng sông lớn đang hút tia nước nhỏ.
Vạn xuyên chung quy hoạt, Tài Nhạ cảm thấy giờ phút này cả tinh thần và thể xác đặc biệt hưng phấn, giống như một quả cầu lửa còn đang bị thiêu đốt hôi hổi trong lửa.
Tiếng rú như sấm của Diệp Phàm làm chấn động căn phòng bí mật, trong đó còn kèm theo tiếng kêu đau từ cơ thể quyến rũ của Tài Nặc.
Trên giường loang lổ lạc hồng, hai thân thể nóng rực như cỗ lửa còn đang cuồng loạn va chạm vào nhau.
-Thích đấy nhỉ!
Xa Thiên vẻ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình lớn hừ lạnh nói.
-Càng thích càng tốt, điều này chứng minh có thể làm cho hai người họ dung hợp một cách hoàn mĩ.
Tông Vô Thu sắc mặt không chút thay đổi nói.
- Giáo chủ, tiểu tử kia đặc biệt hưng phấn, giống như uống thuốc xuân, không ngờ gàn bướng ‘chiến’ lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ độc thể của Tài Nhạ, thân thể độc của cô ấy trước đây chính người cũng không dám nhúng chàm?
Xa Thiên nói, kỳ thật người này có chút ghen ghét.
Đối với thân thể tuyệt thế của Tài Nhạ, chưa có người đàn ông nào không động lòng. Xa Thiên là một gã đàn ông, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều Tài Nhạ là người đàn bà Giáo chủ sủng ái, Xa Thiên chỉ có thể nhung nhớ chứ không thể động thủ. Giờ rõ ràng bị Diệp Phàm lượm lấy dễ dàng, Xa Thiên tự nhiên trong lòng nổi ghen rồi.
-Để cho bọn họ hưng phấn đi, tuy nhiên, tôi đoán chừng có hai kết quả. Kết qủa thứ nhất chính là tên tiểu tử này không chịu nổi Tài Nhạ cùng với độc của Hồng Xà.
Tài Nhạ mặc dù nói từng được tiếp xúc với nội khí trong bàn tay của lão tổ tông, thêm cả nội khí thuần khiết của tôi, khiến cô ấy trong vài năm ngắn ngủi đạt đến cảnh giới lục đẳng, thế nhưng, đây không phải là tự thân cô ấy luyện ra được, kết quả dẫn đến một loại ngoại lực cưỡng ép.
Hơn nữa, Xa Thiên, Tam Độc Giáo lấy độc lập nghiệp. Cậu nói xem, trong bàn tay của lão tổ Tông có cái gì hay ho?
Tông Vô Thu đột nhiên cười kỳ quái.
-Chẳng lẽ trong bàn tay của lão tổ tông cũng ngậm kịch độc?
Xa Thiên hỏi, trong lòng không khỏi rùng mình, tự nhủ may mà mình không động vào.
-Ha ha, lão tổ tông khi còn sống công lực đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi, so với công lực của tôi thì cao hơn nhiều.
Lúc ấy lão tổ Tông đã đem toàn bộ nội khí ép trên bàn tay này, chính là vì để truyền cho người đời sau, có thể chịu được độc kình của bàn tay này.
Mà tôi đã thử qua, khi đó chỉ nạp một chút đã không chịu nổi. Nếu tiếp tục hútt đảm bảo sẽ tan xác.
Mà thân thể của Tài Nhạ là cơ thể thiên độc, là trời sinh. Nội khí trong lòng bàn tay của lão tổ Tông chẳng những bị cô ấy hấp thu, hơn nữa nội độc mà lão tổ tổng ngưng tụ trong vòng hơn một trăm năm cũng đã bị cô ấy hấp thu rồi
Cậu nghĩ xem, lão tổ Tông của chúng ta mấy trăm năm trước đã sống hơn một trăm tuổi, cả đời rất nhiều loại độc đáng sợ được tích tụ và tinh luyện.
Tất cả độc trong cơ thể tôi đã luyện mấy chục năm nay không ngờ còn không chống đỡ được một phần trăm độc trong bàn tay của lão tổ Tông. Nhưng Tài Nhạ rất may mắn, tất cả đều bị cô ấy lấy đi rồi.
Tuy nhiên, Tài Nhạ sau này dần dần bị độc của lão tổ Tông đồng hóa rồi. Nội trong mười năm Tài Nhạ sẽ tự nhiên biến thành một độc nhân.
Căn bản mục tiêu của tôi là vậy. Tôi đoán chừng Tài Nhạ sau khi tiêu hóa hoàn toàn nội khí và độc trong bàn tay lão tổ Tông sẽ đạt tới thập đẳng.
Một độc nhân thập đẳng sẽ đáng sợ cỡ nào. Xem ra lão già Cung Thu mãi không chết kia cũng phải sinh lòng kiêng kị.
Chỉ có điều cái này cần thời gian. Tên này đến đây lại giúp sự việc có thể diễn ra sớm hơn. Nếu độc của Tài Nhạ không thể đầu độc anh ta thì anh ta sẽ là độc nhân đầu tiên của Tông Vô Thu tôi, hơn nữa còn là độc nhân thập đẳng.
Đến lúc đó Đàm Tiếu Tiếu là cái gì chứ. Độc nhân này của tôi một chưởng là có thể giải quyết cô ấy.
Tông Vô Thu nói đến đây, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở lên khó coi. Sau đó lại sờ cằm, bộ dạng như thoáng chút suy tư.
-Giáo chủ, người sao vậy, chẳng lẽ có gì khác thường?
Xa Thiên hỏi.
-Quái, tên tiểu tử có vẻ vừa mới đến thập đằng. Tuy nhiên, vừa rồi sau khi cùng với Tài Nhạ hợp thể, cậu xem hai người họ giống như đều có thu hoạch
Tài Nhạ không ngờ đột phá đến giai đoạn lục đẳng một cách khác thường. Mà trên người tên kia đột nhiên tràn ra rất nhiều khí nội tức mang độc
Tình trạng này, nếu người này còn sống sót xem ra đã đột phá cấp hai của thập đẳng, cũng chính là cảnh giới của Tiệt Lưu rồi.
Rốt cuộc là cái gì thúc đẩy anh ta có thể đột phá, Tài Nhạ đột phá cái này là bình thường, anh ta cũng đột phá theo, cái này quá bất thường. Chẳng lẽ đã phát sinh điều gì khác thường?
Tông Vô Thu nói.
-Hay đây là biểu hiện khác thường của tên tiểu tử kia khi không chịu đựng được muốn nổ tan xác, ngay cả khi thân thể của người luyện võ công khi không chịu đựng nổi, cũng giống như hồi quang phản chiếu của người trước khi chết, sẽ xuất hiện một vài hiện tượng kỳ lạ.
Người này, tôi thấy dấu hiệu rất giống của người trước khi nổ tan xác. Tuy nhiên, giáo chủ, anh ta chết hay không không quan trọng. Khi nổ tan xác có đả thương Tài Nhạ hay không.
Cao thủ thập đẳng nổ tan xác thực sự là rất kinh người, tuyệt đối không kém việc ném một bom tấn mấy trăm kg từ trong không trung xuống.
Xa Thiên có chút bận tâm nói.
-Cậu sợ là anh ta đả thương Tài Nhạ sao?
Tông Vô Thu nói.
-Nếu không, nghĩ cách làm ít thuốc độc đưa vào trong làm cho anh ta hôn mê rồi cứu Tài Nhạ ra ngoài. Tuy nói cô này về sau không thể là ái thiếp của giáo chủ rồi, nhưng cô ta sẽ biến thành độc nhân thủ hạ của người.
Xa Thiên nói.
-Việc còn chưa kết thúc, tôi hy vọng có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất. Nếu như Tài Nhạ có thể không chết, mà người kia lại luyện thành độc nhân, Tông Vô Thu ta đồng thời giành được hai độc nhân. Cung Thu thì là cái gì cơ chứ, hahaha...
Tông Vô Thu nói đến chỗ cao hứng lại phá lên cười, hiện ra bản sắc kiêu hùng.
-Giáo chủ, độc nhân này toàn thân toàn là độc. Mang theo bên người không thuận tiện, nếu không cẩn thận ngộ thương, bản thân chúng ta không phải là phiền phức sao? Hơn nữa nghe nói độc của độc nhân là độc sau khi tinh luyện. Độc công chúng ta thi triển chỉ là thứ hàng sơ chế. Có chút giống sự khác biệt giữa hàng hiệu và hàng ngoài vỉa hè. Nếu như bị nhiễm phải thì thật đúng là phiền toái.
Xa Thiên có vẻ hơi lo lắng hỏi.