Không lâu, thư ký của Đoàn Hải Thiên gọi điện thoại đến nói là Bí thư Đoàn muốn gặp Diệp Phàm. Diệp Phàm đi lên Thành ủy.
Thấy Diệp Phàm bước vào, Đoàn Hải Thiên mặt cũng không thể nào vui vẻ. Chỉ vào ghế xoay đối diện thuận miệng nói:
- Ngồi đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao để bị động thế này?
- Việc này tôi tin là Phó Chủ nhiệm Hạ Hải Vĩ của Ủy ban kỷ luật cũng nói qua với anh, tình hình đại khái là như vậy.
Tuy nhiên vừa rồi phân tích một chút, chúng tôi phát hiện một tình huống mới. Phỏng chừng là đồng chí Trương Lăng Nguyên gây ra ai, chuyện này hoàn toàn là một cạm bẫy.
Diệp Phàm nói đương nhiên sẽ không nói hắn sắp đến Hải Đông nhậm chức.
Tin rằng việc này hiện tại vẫn đang được giữ bí mật. Ngoài cấp phó tỉnh biết ra, các ủy viên thường vụ khác hẳn là không được biết việc này.
- Có điều tra được chứng cứ không?
Đoàn Hải Thiên hỏi.
- Có một chút, tuy nhiên, theo lời của Phó kiểm sát trưởng Mâu tôi cũng đoán ra một việc. Tuy nhiên việc này trước mắt còn chưa có chứng cứ tôi khó mà nói được.
Diệp Phàm nhìn Đoàn Hải Thiên một cái lắc lắc đầu, buồn rầu nhấp một ngụm trà.
- Nói đi. Hai chúng ta có gì phải giấu giếm phải không? Mặc dù là đoán, trước tiên cứ nói ra. Việc này phải chuẩn bị tâm lý trước mới được.
Đoàn Hải Thiên thản nhiên nhìn Diệp Phàm nói.
- Tôi nói anh cũng đừng bảo tôi lắm mồm.
Diệp Phàm hình như suy nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm nhìn Đoàn Hải Thiên nói.
- Nói đi, đừng loanh quanh. Cậu tốt xấu cũng là cao thủ võ lâm, khi nào lại thành đàn bà. Tôi ghét nhất người như vậy, làm việc phải rõ rài lưu loát một chút.
Đoàn Hải Thiên kỳ thật cũng thật sự là người nhân nghĩa, khoát tay nói.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài vẻ mặt có chút khó coi.
- Sao nữa, tôi nói sai sao ? Đây là sự thật.
Đoàn Hải Thiên khá lạ nhìn Diệp Phàm không hiểu.
- Không nói dối anh, tôi hiện tại đã là một phế nhân.
Diệp Phàm nhíu mày, vẻ mặt mất mát.
- Sao lại thế?
Đoàn Hải Thiên kinh ngạc đến chuyện vừa hỏi cũng đã quên.
- Lần trước phối hợp Ủy ban kỷ luật đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, cuối cùng trở đi trở lại không ngờ gặp một sát thủ. Những người đó đều là sát thủ máu lạnh nổi tiêng thế giới. Tên nào tên nấy đều là cao thủ, đều có năm sáu đoạn tiêu chuẩn. Cuối cùng bị lưu đạn nổ. Anh không thấy là tôi đã ở Bắc Kinh hai tháng để nằm viện sao.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Việc này tôi vốn cùng bực mình, cậu đi phối hợp thực hiện nhiệm vụ cũng không phải lâu như vậy đúng không? Tuy nhiên, bây giờ thân thủ của cậu còn bao nhiêu đoạn?
Đoàn Hải Thiên có vẻ đau lòng.
- Không đến tứ đẳng, đối phó với vài kẻ đầu đường còn không nổi, gặp các cao thủ thì không được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Thôi vậy, không có thì không có đi. Dù sao cũng không quan trọng. Cậu xem võ nghệ của tôi đến giờ cơ bản vẫn chưa sử dụng.
Bình thường chỉ là rèn luyện, dùng để nâng cao sức khỏe thôi. Ở thời đại vũ khí nóng thịnh hành, dù là cao thủ lục đẳng cũng cần người ta ngắm bắn một phát súng trường.
Vũ khí đâu có phải chỉ đóng phim dọa người, cơ thể khỏe mạnh vẫn không được.
Đoàn Hải Thiên cố gắng làm thấp đi năng lực của võ công, tất nhiên là vì an ủi Diệp Phàm.
- Không cần an ủi đâu anh Đoàn, dù sao còn tam đẳng đỉnh bậc, có thừa để tự bảo vệ mình.
Huống chi Trần lão và Trần Quân đều là cao thủ, cũng không có người nào dám đến gây chuyện với tôi.
Về sau cẩn thận một chút là được.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Đoàn Hải Thiên một cái nói:
- Tôi đoán chắc người đứng sau Mâu Kinh Sinh chính là Nạp Lan Nhược Phong. Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai cũng có khả năng. Nhưng từ các dấu hiệu cho thấy khả năng là Nạp Lan Nhược Phong là lớn hơn. Anh Đoàn, anh nghĩ lại xem, ai không muốn thấy khu Hồng Liên phát triển nhất?
- Nạp Lan Nhược Phong, tôi hiểu rồi. Mẹ nó !
Đoàn Hải Thiên không ngờ mắng một lời thô tục, nhìn Diệp Phàm hừ nói :
- Y là nhằm vào tôi. Cậu và Trương Lăng Nguyên chỉ là người bị hại mà thôi. Tuy nhiên, Trương Lăng Nguyên cũng quá tệ, không ngờ ngã vào bụng đàn bà, khốn khiếp. Người như thế, mặc dù là bọn họ không xử lý tôi cũng không bỏ qua cho y. Khốn khiếp ! thật sự là phiền toái.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Trương Lăng Nguyên chắc là không về được, mặc dù là về tôi cũng phải xử lý y.
Cậu vẫn phải bình tĩnh. Nạp Lan Nhược Phong muốn chơi, chúng ta cùng chơi với y.
Lâu lâu không vật tay cũng thấy buồn. Đời người là tranh đấu, không đấu thì không vui. Trương Lăng Nguyên đi rất tốt, tìm một người phối hợp với cậu phát triển khu Hồng Liên có lẽ càng thuận lợi.
Ông em, tôi không chờ lâu được. Nếu không làm ra được cái gì đó mà vẫn như cũ thì sẽ bị người ta cười cho.
Ít nhất, tỉnh thành trong tay tôi phải thay đổi rõ ràng mới được. Tôi không thích cán bộ chung chung, mọi chuyện đều không có lý tưởng, không cầu có công. Người như thế có thể thăng chức vững vàng cũng là mong muốn của họ.
Tuy nhiên, tôi cho rằng, người sống một đời mặc dù thua cũng không làm thất vọng chính mình có phải không?
Cho nên, việc này, cậu lập tức trở về cho các đồng chí học tập. Phải nhân cơ hôi này làm cho các đồng chí tích cực lên. Dùng không khí vui vẻ xua tan không khí u ám do Trương Lăng Nguyên đem lại.
- Tôi sẽ để Vệ Sơ Tịnh đi làm.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
- Cô…
Đoàn Hải Thiên có chút chần chừ lắc đầu nói:
- Một người phụ nữ, không thể nào tối. Tuy nó cán bộ nữ cũng có năng lực nhưng muốn giao vị trí Chủ tịch quận cho cô, tôi có chút lo lắng.
- Bí thư Đoàn, anh yên tâm. Huyện Ngư Dương người ta cũng đã chủ trì rồi, khu Hồng Liên có gì khó. Vả lại, không phải là có tôi sao? Hơn nữa, cơ sở phát triển khu Hồng Liên tôi đã làm cho cô tốt rồi. Cô ở dưới chỉ cần đi theo lối mòn là được. Bên cạnh đó tu sửa một chút, làm đầy đặn con đường là được.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết ủng hộ Vệ Sơ Tịnh.
- Như vậy đi, trước để cô quyền Chủ tịch quận.
Đoàn Hải Thiên nói.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Phàm trở lại khu hồng liên, lập tức gọi Vệ Sơ Tịnh lên nói:
- Đồng chí Lăng Nguyên chắc là không về được, cô có tính toán gì không?
- Tôi có thể tính toán gì được, hỗ trợ được anh xây dựng khu Hồng Liên là tốt rồi.
Vệ Sơ Tịnh nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Cô thật không biết hay giả bộ hồ đồ?
Diệp Phàm nhìn Vệ Sơ Tịnh thản nhiên nói.
- Tôi không rõ lời anh nói có ý gì?
Vệ Sơ Tịnh nghiêm túc hỏi. Xem ra, Vệ Sơ Tịnh thật sự không dám nghĩ đến vị trí của Trương Lăng Nguyên.
- Chẳng lẽ cô không muốn ngồi vào vị trí của Trương Lăng Nguyên?
Diệp Phàm nói lớn một câu, lập tức làm Vệ Sơ Tịnh giật mình.
Cô nhìn Diệp Phàm, sửng sốt vài giây sau mới nói:
- Sao có thể đến lượt tôi đi lên, phải biết rằng, dù là trong ủy viên thường vụ khu Hồng Liên tôi mới đứng thứ năm. Trừ anh và Chủ tịch quận Trương ra, trước tôi còn có Tào Thắng và Tần Nghĩa.
Tôi căn bản là không dám nghĩ đến việc này. Anh nói một chút, vị trí này sao có thể rơi xuống đầu tôi. Nghe nói vài năm trước vì chức của khu Hồng Liên anh tranh không được với Cố Nhất Võ.
Tôi cũng không nói anh có ý gì. Vị trí khó tranh, người nhìn vào vị trí chủ tịch quận này cũng không phải là ít. Huống chi, tôi ở tỉnh căn bản không có người ủng hộ.
- Cô chỉ cần nói cho tôi có hay không là được.
Diệp Phàm nói, hai mắt nhìn chằm chằm Vệ Sơ Tịnh.
Vệ Sơ Tịnh mặt không ngờ ửng đỏ, nhìn Diệp Phàm nói:
- Tôi đương nhiêm muốn, nếu có thể làm Chủ tịch quận, sẽ có khả năng ủng hộ công việc của anh tốt hơn đúng không?
Vệ Sơ Tịnh nói chuyện rất được, chỗ nào cũng nói đến công việc của Diệp Phàm. Diệp Phàm biết Vệ Sơ Tịnh nói chưa chắc đã là thật nhưng nghe thế trong lòng cũng thoải mái.
- Tôi đã đề cử cô với bí thư Đoàn, nếu có thể thông qua cuộc họp Đảng ủy, xem chừng không lâu nữa cô có thể là quyền chủ tịch quạn. Đương nhiên, muốn được bổ nhiệm chính thức, còn phải đợi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phê chuẩn sau đó qua hội đồng nhân dân đồng ý mới được.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn Bí thư Diệp ủng hộ công tác của tôi. Tôi sẽ phục tùng theo sắp xếp công việc của Bí thư Diệp.
Vệ Sơ Tịnh có chút xúc động nói.
- Không phải phục tùng mà cô vẫn là một người độc lập. Nếu cô có cách thì có thể đề xuất. Tôi ủng hộ cô cũng không phải là muốn tạo vương quốc độc lập hoặc một bàn tay che trời. Thật ra, thường xuyên đề xuất có lợi cho việc triển khai công tác của chúng ta có phải không? Vả lại, mặc dù là quan hệ của tôi và Bí thư Đoàn tốt cũng không thể độc đoán. Một bộ máy như vậy, bất lợi cho việc triển khai công việc.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu rồi.
Vệ Sơ Tịnh gật gật đầu.
- Chiều nay, cô tổ chức việc dọn vào nhà mới tốt là được. Nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho các đồng chí.
Tối nay tôi hi vọng có thể làm xong mọi việc. Buổi sáng ngày mai trụ sở mới của khu Hồng Liên có thể bắt đầu làm việc.
Thời gian không đợi người, công cuộc xây dựng lớn của chúng ta không thể dừng lại, phải đẩy nhanh tiến độ.
Diệp Phàm nói, cũng không biết hắn còn có thể ở khu Hồng Liên bao lâu.
Hơn nữa, lần này đã có người nhằm vào hắn, có thể đi Hải Đông hay không cũng khó nói. Việc này còn chưa quyết định, tất cả đều có thể thay đổi.
Nói là đi Hải Đông, thật ra Diệp Phàm vẫn không muốn. Có thể có cơ hội quản lý một phương là giấc mộng của người đàn ông.
Ít nhất sau khi đến Hải Đông chính là nhân vật số hai, tuy không phải là quản lý một phương, nhưng đây là hướng đi lên rất nhanh.
Buổi chiều, toàn bộ bộ máy của Quận ủy Hồng Liên ngồi trong phòng họp.
- Các đồng chí, sự việc rất nhanh, chuyện đồng chí Lăng Nguyên giờ còn chưa rõ ràng. Theo tin tức mới nhận được thì đồng chí Lăng Nguyên mấy ngày tới chưa về được.
Ủy ban Kỷ luật đang điều tra tình hình cụ thể. Bởi vì mọi việc diễn ra bất ngờ, việc này tôi đã báo cáo qua Thành ủy.
Nhưng công việc của Ủy ban nhân dân quận không thể dừng được. Công trình xây dựng khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên hiện tại đang là thời điểm quan trọng. Cho nên, công việc của Ủy ban nhân dân quận trong thời gian này sẽ do đồng chí Vệ Sơ Tịnh phụ trách.
Các chuyện khác và chuyện đồng chí Lăng Nguyên. Buổi chiều này dọn vào trụ sở mới. Phải xong trước sáng mai để buổi sáng mai bắt đầu làm việc ở trụ sở mới.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.