Lý Khiếu Phong thi thoảng mới có cơ hội gặp lên tiếng hỏi. Lập tức cả sảnh đường cười vang. Vương Nhân Bàng cười như vịt kêu, gã rất đắc ý giơ tay ra hiệu với Diệp Phàm, ý là hai chúng ta đều vậy.
Ngày 10 tháng 8 vì có mười mấy thư có liên quan đến vấn đề của Công an khu Khâu Sơn thành phố Thương Hải. Cho nên Diệp Phàm cùng với ba nhân viên kiểm tra đến thẳng thành phố Thương Hải của tỉnh Nam Phúc.
Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thương Hải Đường Đạt dẫn theo chủ nhiệm phòng Kiểm tra Thành ủy Trịnh Bình Minh đến đón đoàn người của chủ nhiệm Diệp.
Diệp Phàm lần này xuống đây là chứng thực rộng rãi chính sách của thủ trưởng đối với tình hình có liên quan của các đặc khu kinh tế.
Buổi tối, Diệp Phàm sẽ nghỉ tại nhà khách Thành ủy.
Sau 8 giờ, Bí thư Thành ủy Thương Hải Lâm Hiểu Minh tươi cười đến. Từ xa đã cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp có thể về thăm nhà một chút là hạnh phúc của Thương Hải chúng ta.
- Đúng vậy Bí thư Lâm, về nhà tâm trạng cũng thật là tốt.
Diệp Phàm cũng tươi cười bắt tay Bí thư Lâm. Lâm Hiểu Minh là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc, Bí thư Thành ủy Thương Hải, cán bộ cấp phó tỉnh.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng hỏi thăm rõ ràng, nghe nói Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Hứa Chí Cường cùng nhân vật số một Thành ủy này có quan hệ không được tốt, nhưng lại quan hệ rất thân với Chủ tịch thành phố Thôi Hạo Chí.
Trong này chắc là có chút gì đó rồi.
Nếu việc này liên quan đến Hứa Chí Cường, không chừng chỉ cần mình châm mồi lửa, Lâm Hiểu Minh sẽ dựa thế ra tay diệt Hứa Chí Cường rồi.
Chỉ cần có thể dùng Hứa Chí Cường luân phiên bôi xấu hai người là được. Về phần sự bất hòa trong nội bộ thành phố Thương Hải Diệp Phàm cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy để quan tâm.
Hai bên nói chuyện sau đó ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Diệp trước kia đã từng đảm nhiệm chức vụ ở Thủy Châu, bây giờ Khu Hồng Liên vẫn rất phát triển.
Lâm Hiểu Minh cũng không tiếc nịnh nọt Diệp Phàm. Tuy nói là cấp bậc cao hơn Chủ nhiệm Diệp. Nhưng chức vụ của người của ta có chút chói mắt.
- Việc này đều là những chuyện cũ năm xưa rồi. Khu Hồng Liên có thể phát triển cũng liên quan lớn đến sự quan tâm của Bí thư Đoàn. Đương nhiên cũng không thể không kể đến công sức và sự cố gắng của toàn bộ nhân dân và đồng nghiệp ở Khu Hồng Liên. Chỉ là tôi cố gắng hơn một chút thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.
Biết Lâm Hiểu Minh đến đây có mục đích, có lẽ là muốn thăm dò mục đích mà hắn đến đây. Nếu không liên quan đến y thì y cũng yên lòng.
Dù sao, vị trí của mình cũng mẫn cảm, tự hắn xuống dưới càng nhạy cảm hơn, không thể không khiến rất nhiều đồng chí ở Thương Hải căng thẳng thần kinh.
Bởi vì chuyện Giang Đô vẫn còn đó, đã ngã xuống một số lớn cán bộ. Có lẽ, tối nay những cán bộ khác người ở Thương Hải đều khó có thể ngủ rồi.
- Chủ nhiệm Diệp quá khiêm nhường.
Lâm Hiểu Minh cười nói.
- Bí thư Lâm, ở đây tôi có chút tài liệu, anh có thể xem.
Diệp Phàm thẳng thắn rõ ràng, thuận tay lấy trên bàn tập tài liệu đưa cho Lâm Hiểu Minh.
Lâm Hiểu Minh sắc mặt không thay đổi, cố dấu thanh sắc cầm lấy tập tài liệu sau đó mở ra xem. Xem một lúc lâu xong y trầm mặc một hồi hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp những việc này đều đã xác minh qua rồi sao?
- Đã xác minh qua, thật ra, chúng tôi đã bí mật cử người xuống dưới điều tra, cho nên, lấy được những tài liệu này.
Mà lần này tôi xuống đây, chính là muốn xem thái độ của Thành ủy thành phố Thương Hải cùng thái độ của Tỉnh ủy Nam Phúc đối với một số lãnh đạo liên quan.
Việc này tuy nói thoạt nhìn cũng không phải là rất lớn nhưng chất lượng xây dựng liên quan đến sinh mạng và tài sản của hàng trăm cán bộ công an và người nhà của họ.
Cảnh sát nhân dân vất vả bảo vệ bình an cho nhân dân, không thể làm họ lo lắng, đau buồn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.
Lâm Hiểu Minh quả nhiên thể hiện thái độ quyết đoán.
Anh cho tôi mượn thế, tôi cho anh mượn đao, chúng ta cũng vậy, trong lòng Diệp Phàm thầm cười. Thật ra việc nãy có lẽ Lâm Hiểu Minh đã âm thầm chú ý đến rồi.
Chỉ có điều đến nay không tìm được điểm bắt đầu tốt nhất. Lần này mình đến đây đã tạo ra cho y một cơ hội tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phàm đang ngủ mơ một giấc mơ đẹp.
Lâm Hiểu Minh đã lên máy bay đến Thủy Châu thành phố Nam Phúc. Sau bốn mươi phút máy bay đã hạ cánh xuống Thủy Châu, Lâm Hiểu Minh vội vàng đến phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Nam Phúc Phí Mãn Thiên.
Trong lòng Lâm Hiểu Minh hiểu rõ, có thể có dịp này là cơ hội tốt rồi, nhất định phải nắm lấy. Bởi vì Lâm Hiểu Minh gần đây thiếu chút nữa bị Chủ tịch thành phố Thôi Hạo Chí ép đến mức không thở nổi.
Nếu như có thể nhân cơ hội bổ xung người của mình vào kế nhiệm vị trí Bí thư Đảng uy Công an, thì có thể bật người đổi khách thành chủ, chiếm hết ưu thế.
Lâm Hiểu Minh cũng hiểu được suy nghĩ của Bí thư Phí, Lâm Hiểu Minh là do một tay Phí Mãn Thiên chống đỡ lên, tất nhiên là một thành viên nhà họ Phí. Mà gần đây Phí Mãn Thiên có chút không hài lòng đối với Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Lý Xương Hải.
Vẫn muốn tìm cơ hội cách chức Lý Xương Hải. Thế là thế nào, đó là muốn Lý Xương Hải chỉ đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Sở Công an tỉnh, mà không đảm nhiệm chức Giám đốc sở. Mất đi chức Giám đốc Sở thì thân phận Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh giống như hổ bị nhổ răng.
Mà Lâm Hiểu Minh vẫn phản đối Hứa Chí Cường là vì Hứa Chí Cường chính là người mà Bí thư Đảng uy Công an tỉnh ra tay. Không phải là Hứa Chí Cường mạnh bao nhiêu mà là Hứa Chí Cường là người thân cận của Lý Xương Hải.
Lâm Hiểu Minh có lo lắng.
Điều này buồn cười, nếu việc này có thể làm liên lụy đến Lý Xương Hải, tin rằng cũng là việc mà Phí Mãn Thiên muốn thấy.
- Ngồi đi Hiểu Minh.
Thấy Lâm Hiểu Minh gõ cửa bước vào Phí Mãn Thiên đặt bút trong tay xuống chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện nói. Nhìn Lâm Hiểu Minh một cái hỏi:
- Sớm như vậy cậu đến đây có chuyện gì gấp phải không?
- Bí thư Phí, mời ngài xem cái này.
Lâm Hiểu Minh hơi có vẻ kích động đưa ra tập tài liệu.
Phí Mãn Thiên cũng bình tĩnh cầm tập tài liệu sau đó mở ra xem.
- Việc trong này đã xác minh chưa?
Vẻ mặt Phí Mãn Thiên nghiêm túc hỏi.
Là Chủ nhiệm Diệp ở văn phòng Trung ương xuống cho tôi xem và yêu cầu Thành ủy chúng tôi phải nghiêm túc xử lý việc này.
Tuy nhiên, Hứa Chí Cường là ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an thành phố. Thành phố Thương Hải chúng tôi không có quyền xử lý, mà đồng chí Chung Luân tuy nói là Cục trưởng cục Công an nhưng y cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Theo lý thuyết thì Thành ủy chúng tôi có thể xử lý y nhưng cấp bậc của y ở đâu, cũng không nhỏ.
Lâm Hiểu Minh nói.
- Tiểu tử này muốn làm gì?
Không ngờ Phí Mãn Thiên đột nhiên nhíu mày, nói thầm một câu, Lâm Hiểu Minh vừa nghe không hiểu ra sao cả.
Suy nghĩ một lát, hình như Phí Mãn Thiên nói tiểu tử không phải là chỉ Diệp Phàm. Việc này thật ra kỳ quái rồi.
- Đồng chí Hiểu Minh, nói suy nghĩ của cậu xem.
Phí Mãn Thiên bình tĩnh lại.
- Kiên quyết, quyết đoán và nghiêm túc xử lý. Một tòa nhà là chuyện nhỏ, nhưng liên quan đến mấy trăm cảnh sát, liên quan đến an toàn tính mạng và tài sản của hàng trăm gia đình. Lãnh đạo Trung ương không phải là thường xuyên nhấn mạnh, trách nhiệm an toàn nặng như núi Thái Sơn sao. May mắn là phát hiện sớm, nếu không sẽ gây ra họa lớn.
Lâm Hiểu Minh lặp lại không khác mấy lời nói của Diệp Phàm.
- Để ở đây đi, cậu cứ về trước.
Phí Mãn Thiên vẻ mặt không thay đổi nói. Lâm Hiểu Minh trong lòng vui mừng, ngẫm nghĩ một chút Phí Mãn Thiên cầm điện thoại lên, không lâu điện thoại đã được nối thông.
Ba ngày sau, không ngờ không có động tĩnh, Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng liền hiểu ngay. Hóa ra là Phí Mãn Thiên thấy rõ suy nghĩ của hắn, hoặc là ông ta đợi hắn đến làm rõ.
Mẹ kiếp, đó là lãnh đạo Tỉnh ủy, tất cả đều là người tính. Suy nghĩ của anh đã sớm bị người ta nắm được. Diệp Phàm thầm mắng một câu, không có cách nào đành đáp máy bay đến Thủy Châu.
Không đi chắc chắn không được, không có Phí Mãn Thiên gật đầu muốn để Vu Kiến Thần ngồi lên vị trí Phó giám đốc sở Công an tỉnh chỉ là nằm mơ.
Bởi vì, buổi tối hôm trước Diệp Phàm đã thăm dò qua Lô Minh Châu, đã được xác nhận, Câu Trần Nam mai ra tỉnh nhậm chức, chức Phó Giám đốc thường vụ Sở Công an tỉnh tạm thời chưa có tin gì, Tỉnh ủy đang trong giai đoạn suy xét.
Lúc này phải đi trước một bước giành lấy lợi thế. Nếu bàn về tình cảm của Diệp Phàm và Vu Kiến Thần thì sâu nặng. Người bạn đầu tiên của Diệp Phàm trong ngành công an chính là Vu Kiến Thần.
Hơn nữa, mấy năm nay Vu Kiến Thần tuy không giúp Diệp Phàm làm nhiều việc lớn nhưng Diệp Phàm cảm giác thấy gã giống như một ông anh luôn đứng lặng yên quan sát mình.
Đối với quan hệ cùng Vu Kiến Thần, Diệp Phàm cảm thấy là tình cảm của anh cả, bạn bè thân thiết. Mà về lợi ích thì rất nhạt.
- Đồng chí, xin hỏi Bí thư Phí có ở đây không?
Diệp Phàm đi thẳng đến văn phòng của Phí Mãn Thiên hỏi một người thanh niên tóc húi cua ngồi ở gian ngoài, người thanh niên này hẳn là thư ký của Phí Mãn Thiên. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy lạ, có lẽ Phí Mãn Thiên đã thay thư ký mới.
- Anh là?
Người thanh niên này nhìn Diệp Phàm một cái, thấy người này tuổi không khác mình là mấy, vẻ mặt bình tĩnh có chút kiêu ngạo.
- Tôi là Diệp Phàm, cậu nói với Bí thư Phí một tiếng, ông ấy biết tôi, tôi tìm ông ấy có việc.
Diệp Phàm khẽ cười nói.
Đối với việc người thanh niên có chút kiêu ngạo, Diệp Phàm không để ý. Bây giờ đang lăn lộn lâu trong thể chế, ý chí tất nhiên cũng rộng lớn lên.
Không nên so đo thì đừng so đo, hơn nữa làm người làm người quan trọng hàng đầu của Nam Phúc người ta có kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.
Cậu nhóc kia lại là một người lả lướt, vừa nghe lập tức ngạo khí trên mặt tiêu tan. Hơn nữa lập tức thay đổi thành vẻ mặt cung kính nói:
- Được ạ, anh trước tiên chờ một chút tôi đi hỏi.
Không lây cậu nhóc đi ra vẻ mặt quái dị nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Bí thư Phí hiện giờ không rảnh, đang bận giải quyết vài việc, ông ấy nói một tiếng sau có thời gian, nếu không, anh ngồi uống trà một chút.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, giờ đã là 10giờ, một tiếng nữa không phải là 11 giờ sao?
Không phải là giờ tan làm sao? Cho đến lúc này Phí Mãn Thiên còn có thể gặp mình đó là quá lạ rồi. Trong nháy mắt Diệp Phàm cũng hiểu ra chút gì đó. Đây là Phí Mãn Thiên để mình ngồi phơi nắng đây mà.