Cứ để xem, ngàn vạn lần đừng ra tay. Hơn nữa, tôi cảm thấy không phải chỉ là một sơn trang, nếu không được thì nhường cho họ là được.
Sơn trang này trước kia cũng đích thực là của huyện Hoành Cương đấy, sau mới cho chúng ta ở. Người ta hiện tại muốn đòi về cũng là bình thường. Dương Chấn Đông quả thật là sợ hãi, không ngờ đã muốn lui.
- Tổ điều tra đang điều tra, có việc bọn họ sẽ ra mặt đấy. Diệp Phàm hừ lạnh qua điện thoại.
"Mẹ kiếp, anh tránh ở Việt Đông không về, để khoai lang bỏng cho bố đón. Dương Chấn Đông tôi đã gây vào ai đây?" Dương Chấn Đông tức giận thiếu chút nữa quăng điện thoại.
- Cái Phi, đã hơn nửa tiếng tồi, Bao Nghị tôi giữ lời, nếu các anh không đi chúng tôi phải mời các anh ra ngoài. Bao Nghị cứng rắn mạnh mẽ nói.
- Chúng tôi về nhà của chúng tôi liên quan gì đến Cục trưởng Bao? Muốn mời ra ngoài, thì phải là chúng tôi nói lời này. Trưởng phòng công an huyện Hoành Cương Che Phi nhìn ba mươi cảnh sát phía sau lập tức mười phần lo lắng.
Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thị trấn Hoành Không đã cử đến chừng ba mươi người. Lần này có sáu mươi người. Số người bên phía Bao Nghị rõ ràng kém xa.
Đúng lúc này, có người hét lớn - Cục trưởng Bao, người của Hoành Không chúng ta đến.
Bao Nghị quay đầu nhìn lập tức cau mày. Bởi vì Khương Quân và mấy trăm người trùng trùng điệp điệp đi tới.
Hơn nữa, tất cả trong tay cầm cuốc xẻng gạch đá, gậy gộc, trông giống như nông dân khởi nghĩa.
Bao Nghị không hi vọng Khương Quân tới, hiện giờ bên cạnh y tuy nói không nhiều người. Nhưng nếu quả thật đánh nhau một mình Bao Nghị có thể bắt bảy tám người bọn chúng.
Kết quả cuối cùng vậy không thể biết rồi. Đến lúc đó chính là gây sức ép cũng có thể nói là người mình ít người, họ thì nhiều người.
Tuy nhiên, cũng không thể khiến Khương Quân về.
Vừa thấy Khương Quân mang nhiều người như vậy đến đây, mặt Cái Phi đã tái đi rồi. Ngay cả những cảnh sát phía sau không tự chủ được cũng rút lui một bước.
Còn nhân viên chính quyền mà Ủy ban nhân dân thị trấn Hoành Không cử đến đã sớm bị dọa đến mặt trắng bệch một đám liều mình chen chúc chỗ chân tường. Có lẽ là thấy tình thế không ổn thì sẽ trèo tưởng mà lẻn.
- Láo thật, không ngờ các anh dám đến trước phòng Chủ tịch chúng tôi giương oai, thật không coi tập đoàn Hoành Không chúng tôi ra gì đúng không?
Khương Quân vừa bước đi hùng dũng vừa chỉ vào Cái Phi mắng.
- Khương Quân, anh thả rắm gì ở đây? Chu Tước sơn trang này sau giải phóng chính là thuộc huyền Hoành Cương. Sau đó chỉ cho các anh mượn dùng, không ngờ vẫn chiếm không trả. Hôm nay chúng tôi đến thu hồi. Mặt dày thì cứ qua mặt Cái Phi tôi là được. Cái Phi gan dạ gầm lên.
- Anh nghĩ chúng tôi không dám có phải không? Bao Nghị đột nhiên lên tiếng, nhảy một bước, khí thế của cao thủ ngũ đẳng phát ra còn có chút dọa người.
Cái Phi bị khí thế của y chúi xuống, phản xạ có điều kiện lui về sau nửa bước. Tuy nhiên, sau đó ánh ta lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bằng, bước ngay lên một bước, xa hơn trước nửa bước.
- Các anh em công nhân, Chu Tước sơn trang này là tài sản của Hoành Không chúng ta. Nếu bị huyện Hoành Cương chiếm đi sau này chúng ta có muốn sống không?
Hôm nay chiếm Chu Tước sơn trang, ngay mai có lẽ đến lượt trụ sở chính của chúng ta. Ngày mốt đầu rồi, ngày mốt lại chiếm nhà máy chúng ta rồi.
Chúng ta không thể để huyện Hoành Cương làm xằng bậy như thế. Tài sản của tập đoàn chính là tài sản của chúng ta, chúng ta tiến lên. Khương Quân hét lớn.
Nói xong liền từ từ tiến lên trước, mấy trăm người phía sau cũng cùng bước lên.
- Cục trưởng Cái, kỳ hạn nửa tiếng chỉ còn lại hai phút. Nếu không đi, Bao Nghị tôi cũng không ngăn họ, để anh tự giải quyết đi.
- Ha ha, sắp đánh nhau rồi. Trịnh Nhất Thiên cười đến rạng rỡ.
- Người của anh thế nào rồi? Che lão hổ hỏi.
- Cách thị trấn Hoành Không không xa. Trịnh Nhất Thiên đắc chí nói.
- Ngu ngốc!
Tằng Vân Nhàn mắng một câu, tức giận đến mức Trịnh Nhất Thiên lập tức xoay người nhìn y, hừ nói - Tằng Vân Thanh hôm nay không giải thích rõ ràng tôi liều mạng với anh. Dù là mẹ tôi cũng mắng "ngu ngốc" đấy.
- Tôi nói sai sao? Lúc này anh lo lắng không yên, đi xem náo nhiệt gì. Người của anh vừa đến, có thể đánh nhau sao? Tằng Vân Nhàn hừ nói, Trịnh Nhất Thiên nhưng thật ra bị nghẹn lại, nhìn lão hổ Cái.
Tuy nhiên, lão hổ Cái không hé răng.
Trịnh Nhất Thiên không có cách nào, đành phải tự giễu mình nói - Tôi gọi điện thoại bảo họ chậm một chút.
- Hiện tại đã biết rõ còn không tính là muộn. Tằng Vân Nhàn hừ một tiếng.
- Anh cũng đừng đứng đó mà nói mát, có bản lĩnh đi thử một chút. Rắm bản lĩnh cũng đứng đó nói lung tung. Trịnh Nhất Thiên tức giận.
- Anh cho là chỉ anh cũng không có phải không? Làm việc phải dùng cái đầu mà không phải quả đấm. Động tí là dùng nắm đấm chỉ có thể là thủ đoạn cấp thấp. Tôi thấy anh thật đúng là không lên được mặt bàn. Tằng Vân Nhàn cũng nổi giận, y cho đến giờ đều khinh thường những người đầu lớn nắm tay to, trong bụng không có chút văn hóa nào như Trịnh Nhất Thiên này.
Tuy nhiên, Trịnh Nhất Thiên người ta là Bí thư Đảng ủy công an kiêm Cục trưởng Cục công an. Đi ra ngoài còn khí thế hơn Trưởng ban thư ký Thành ủy như Tằng Vân Nhàn nhiều lắm. Tất nhiên Tằng Vân Nhàn cũng không cảm thấy thoải mái.
- Hừ, đôi khi nắm tay so với múa mép khua môi của anh còn mạnh hơn nhiều. Còn mwukees, tôi thấy chính là ngốc ngếch. Anh dùng đầu óc để giải quyết chuyện Chu Tước sơn trang xem. Nếu không có huyện Hoành Cương làm vậy, có thể lấy lại sơn trang sao? Điều này nói rõ cái gì, điều này nói rõ nắm tay dễ làm hơn đầu óc. Trịnh Nhất Thiên phản bác lại.
- Được rồi, hai người có dừng lại không? Che lão hổ thấy hai người cãi nhau lập tức vỗ bàn nói.
- Bao Nghị, anh dặn Khương Quân lập tức rút người về Hoành Không, còn anh cũng bỏ chạy. Diệp Phàm đột nhiên gọi điện thoại đến.
- Như vậy sao được, vậy chúng ta không phải là đớn hèn sao? Bao Nghị có chút không cam lòng.
- Không có việc gì, bọn họ chiếm không được đấy. Diệp Phàm nói.
- vậy được rồi. Bao Nghị nói, đi qua nói với Khương Quân vài câu, Khương Quân nghĩ một chút, đồng ý.
Khương Quân biết vị Cục trưởng Bao này là tâm phúc của Chủ tịch Diệp. Người ta từ Tấn Lĩnh đến đây, có lẽ quan hệ cùng Diệp Phàm so với mình còn hơn một ít.
Tuy nhiên, Khương Quân cũng không hiểu, trong hồ lô của Diệp Phàm rốt cuộc bán thuốc gì.
Việc này hình như không giống với phong cách của Diệp Phàm. Đương nhiên Khương Quân cũng biết, Bao Nghị không có khả năng "giả truyền thánh chỉ".
- Cái gì, tất cả người đều rút lui sao? Trịnh Nhất Thiên quả thực không thể tin được vào tai mình, ừ à một hồi sau nói với lão hổ Cái.
- Việc này cũng là lạ. Lão hổ Cái đều có chút buồn bực.
- Chẳng lẽ Diệp Phàm chỉ có điều là hổ giấy, bị dọa rồi. Tằng Vân nhàn cũng hết sức nghi hoặc nói
- Cậu thấy đây là phong cách của hắn sao? Che Thiệu Trung hừ lạnh một tiếng.
- Ừ, không giống! Tằng Vân Nhàn nói.
- Sao lại kỳ quái như thế, chẳng lẽ bọn họ dễ dàng nhường chúng ta? Bí thư huyện ủy Hoành Cương Lưu Tiêu Thành vuốt cằm nhìn ra dãy núi phía xa.
- Cái này cũng không đúng, tuy nói chúng ta chiếm đoạt rồi. Nhưng bọn họ chắc chắn còn có thể gây sức ép. Tuy nhiên, hành động của bọn hắn cũng thực sự làm cho người ta khó hiểu. Có phải là lãnh đạo cấp trên đã nói gì. Diệp Phàm không thể không khuất phục? Chủ tịch huyện Chu thắc mắc.
Nếu dùng mắt nhìn tuyệt đối làm cho người ta giật mình, bởi vì lúc này Lưu Tiêu Thanh và Chu Nhất Đán đang ngồi trong hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Lúc này ủy viên thường vụ huyện ủy đều đến đông đủ. Tuy nhiên, lại không mở cuộc họp thường vụ. Xem ra, tất cả mọi người đều yên lặng chờ tin tức Chu Tước sơn trang.
- Việc này không thể nào. Lưu Tiêu Thanh hơi lắc đầu.
- Có thể là trò đùa lấy lui để tiến không? Ví dụ như chúng ta thấy người của họ đều bỏ chạy rồi, nhất định sẽ lơ là sau đó người của chúng ta vừa rút lui bọn họ đột nhiên quay lại, thôn trang này không phải do họ chiếm trở về sao? Chánh văn phòng huyện ủy Hoành Cương Trương Đông Hà nói.
- Có khả năng. Chu Nhất Đán gật đầu nói. - Phải dặn Che Phi phải cố thủ vững ở đó, tốt nhất là điều hết nhân viên của ủy ban nhân dân thị trấn Hoành Không sang đó. Tạm thời làm việc ở Chu Tước sơn trang không phải tốt sao. Cứ như vậy, xem ai còn có thể làm thế nào?
- Ha ha, lão Chu, kế này của anh rất hay. Trương Đông Hà cười.
- Bí thư Lưu, ngài xem thế được không?
- Việc này anh quyết định đi, Tuy nhiên, phải chú ý, đừng làm xằng bậy trong thôn. Còn nữa, nghiêm cấm lấy của dân một thứ gì đó. Lưu Tiêu Thanh nói vẻ mặt nghiêm túc.
- Đúng vậy, nghe nói sơn trang này sửa chữa một chút là cho Diệp Phàm ở đấy. Bên trong chắc chắn mua không ít đồ đạc quý. Những thứ này bất kể thể nào cũng phải cho họ, nếu không làm hư thì phiền toái. Trương Đông Hà cũng gật đầu nói.
- Hay là chuyển hết những thứ này đem đến trụ sở tập đoàn Hoành Không. chúng ta đem đồ đến cho họ rồi, bọn họ muốn hay không là chuyện của bọn họ. Cứ như vậy, sơn trang này không có chuyện gì của họ.
Chu Nhất Đán đột nhiên cảm thấy mình hôm nay đặc biệt thông minh, trí thông minh như lập tức cao lên gấp n lần.
- Cách này hình như không tồi. Trương Đông Hà cười nói.
- Đem có thể đem, đừng làm hỏng là được. Thư ký Trương hừ một tiếng.
Không lâu trước cửa trụ sở tập đoàn Hoành Không đã đầy bàn ghế giường tủ. Yêu cầu bảo vệ đem những thứ này vào trụ sở.
Tuy nhiên, Bao Nghị không lên tiếng, không ai dám lộn xộn, mấy thứ kia cứ bày trước cửa trụ sở tập đoàn Hoành Không.
- Người này rốt cuộc đang chơi trò gì? Che lão hổ vuôt cằm, có chút nghi ngờ.
- Hoành Không đợt này mất mặt, đồ ở phòng chủ tịch cũng bị người ta chuyển ra ném ở cửa. Trịnh Nhất Thiên phá lên cười.
- Ha ha, Lưu Tiêu Thành hồ đồ rồi. Tằng Vân Nhàn cười nói.
- Sao lại hồ đồ, chiêu này là hả giận. Trịnh Nhất Thiên cười nói.
- Anh biết cái gì, chiêu thức ấy lại biến Lưu Tiêu Thành thành "keo kiệt". Việc này còn chưa giải quyết đã đem đồ đạc của người ra đi, đây khác gì là cướp. Anh phải biết rằng, huyện Hoành Cương là chính quyền, không phải là cướp. Tằng Vân Nhàn hừ lạnh nói.