-Cái này, thứ không lên sân khấu được thì sao có thể sắp xếp lung tung như vậy chứ.
Mai Phán Nhi trong công việc rất nghiêm túc, lập tức phủ quyết.
-Không thử sao biết được? Cô ấy được giải bạc rồi đấy.
Diệp lão đại thản nhiên cười nói, kiên trì với đề nghị của mình.
-Vậy thì được, anh đã nói vậy, kêu cô ấy lên sân khấu biểu diễn chút đi. Nếu có cần âm nhạc hay vũ đạo phối hợp, chúng tôi sẽ tạm thời kêu đến, có lẽ vẫn còn kịp.
Thấy thái độ kiên quyết của Diệp lão đại, Mai Phán Nhi gật đầu nói.
Vừa nghe nói phải lên sân khấu biểu diễn, Lý Ngọc cũng chẳng căng thẳng. Vì khi thi đấu cô cũng gặp trường hợp này. Chỉ có điều, cô tương đối kích động. Hơn nữa, vẻ mặt kích động đó lại quay về hành lễ với Diệp Phàm.
-Đừng có khách khí với tôi, cảm ơn Mai tổng mới đúng. Chuyện chỉ huy sân khấu cô ấy mới là ông chủ, có cho cô cơ hội không thì phải trông cậy vào cô ấy, Cứ biểu diễn cho tốt đi, tôi tin cô.
Diệp Phàm cổ vũ. Thằng nhãi này cũng hay lắm, rõ ràng là anh đang muốn nâng đỡ cô ta, vậy mà còn đẩy ưu đãi về phía tôi, thực ra là lấy lòng thôi. Mai Phán Nhi trong lòng nghĩ, ngoài miệng lãi nói:
-Khi cô biểu diễn trước đây có cần bạn nhảy không, cần phối hợp âm nhạc thế nào?
-Lúc đó có 16 người nhảy múa, tôi có đem đĩa nhạc về. Để tôi lấy cho cô coi một chút.
Lý Ngọc nói.
-Gọi người nhà đưa đến đi, thời gian gấp lắm rồi. Cô cùng với nhân viên thương lượng một chút, cần gì cứ nói với họ.
Mai Phán Nhi nói.
Lý Ngọc kích động gọi điện cho người nhà, rồi xoay người ra hậu trường thương lượng.
-Thế nào, không tồi chứ?
Diệp lão đại thản nhiên cười nói.
-Tôi chẳng biết anh định làm gì, đàn ông các anh mà không ăn thịt sao? Chắc hẳn Lý Ngọc sắp rơi vào tay anh rồi. Thành chim hoàng yến rồi, bằng không, sao anh có thể nâng đỡ cô ta như vậy. Tôi không tin anh vì ích lợi của Khu Hồng Liên gì đó. Đàn anh các ông, thích làm chuyện ma quỷ, đi mà lừa quỷ đi.
Mai Phán Nhi hư ăn phải gì đó, giọng điệu cứ như giấm chua ấy.
-Haha, Diệp lão đại tôi là người như vậy sao? Buồn cười. Không phải đàn ông nào cũng vậy đâu. Tôi là cán bộ Đảng, quyết không làm chuyện xấu xa.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, Mai Phán Nhi suýt chút nữa đã nôn mửa.
Sắp đến giờ tan tầm không ngờ Kiều Báo Quốc gọi điện đến mời ăn bữa cơm rau dưa. Cho tới nay, Diệp Phàm với Kiều Báo Quốc quan hệ cũng không thân thiết. Kiều Báo Quốc luôn đâm dao trước mặt Kiều Viễn Sơn nên Diệp Phàm cũng rất ghét. Tuy nhiên, nếu gã đã mời, dù sao cũng phải đi thử, bằng không, sẽ chẳng ra thể thống gì.
Diệp Phàm đến khách sạn Hoa Thắng.
Lần này giám đốc Triệu Hải vừa nhìn thấy hắn đã nhiệt tình tiếp đón, đích thân dẫn Diệp lão đại đến phòng Kiều Báo Quốc đã đặt.
Sau khi đẩy cửa ra thấy bên trong không chỉ có mình Kiều Báo Quốc, bên cạnh còn có anh họ của Kiều Báo Quốc, Kiều Thế Hào đang ngồi, bên cạnh còn có một cô gái.
Còn bà xã tương lai của Kiều Báo Quốc, Tô Hương Linh cũng ngồi bên cạnh, ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên, cạnh người trung niên có một thanh niên trẻ hơn một chút mặt mũi cũng tương tự người trung niên.Diệp Phàm chưa từng gặp hai người này.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm ló đầu vào, Kiều Báo Quốc đứng lên. Kiều Thế Hào cũng đã bước đến tiếp đón:
-Bí thư Diệp, xin chào!
-Haha, đại tá Kiều anh vẫn khỏe chứ, lâu ngày không gặp nhỉ, càng lúc càng uy vũ đấy!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Diệp Phàm, vị này là đồng chí Tằng Thu Lâm, phó Bí thư địa ủy Nam Lĩnh, còn vị này là đồng chí Tằng Hoa Quyền cục trưởng cục công an địa khu Nam Lĩnh.
Kiều Báo Quốc thản nhiên cười giới thiệu.
Diệp Phàm cân nhắc được, chắc hẳn là Phó Bí thư Tằng và đồng chí Tằng Hoa này là người trong mạng lưới của Kiều Báo Quốc. Kiều Báo Quốc sắp đến địa khu Nam Lĩnh nhậm chức, giờ cũng đã bắt đầu xây dựng tổ kiến nhỏ bé của mình rồi.
-Chào ngài, Bí thư Diệp!
Tằng Thu Lâm và Tằng Hoa cùng đưa tay bắt chặt tay Diệp Phàm, vẻ mặt rất nhiệt tình.
-Diệp Phàm, hai người bọn họ là anh em ruột. Cha chú của bọn họ cũng từng làm việc lão Kiều gia chúng ta.
Lúc này, Kiều Báo Quốc quay lại cười nói, nói ra một điểm quan trọng, tổ tiên của hai người này đều hầu hạ cho Kiều gia mà thôi. Hiện nay Kiều Báo Quốc đến địa khu Nam Lĩnh nhậm chức, dĩ nhiên là cũng nhặt lại những mối quan hệ ngày xưa.
Kiều Báo Quốc giới thiệu như thế, chẳng phải yêu cầu Diệp Phàm nhiệt tình với hai người bọn họ một chút sao. Tuy nhiên, Diệp lão đại cũng chẳng nể mặt Kiều Báo Quốc, thản nhiên đưa một tay bắt tay hai người. Kiều Báo Quốc anh muốn lung lạc người ta thì liên quan rắm gì đến Diệp Phàm tôi. Cái này, chủ yếu là thái độ của Kiều Báo Quốc với Diệp Phàm thôi.
Kiều Báo Quốc trong lòng có chút không thoải mái, tuy nhiên, vẫn kiên trị nhẫn nại. Tính tình Diệp Phàm gã cũng hiểu, ngay đến cha mình có lúc hắn còn chẳng thèm nể mặt huống hồ là mình.
-Bí thư Diệp, nghe nói ngày mai Khu Hồng Liên cử hành nghi thức cắt băng khởi công long trọng. Chúc mừng anh, tôi kính Bí thư Diệp một ly.
Lúc này, Tằng Thu Lâm đưa ly lên, vẻ mặt nhiệt tình.
Chẳng ai lại đánh người tươi cười, Diệp Phàm cũng nâng ly lên cụng với Tằng Thu Lâm, nói:
-Chỉ là nghi thức thôi mà.
-Diệp Phàm, tôi mới đến Nam Phúc, tình hình bên này cũng chưa quen. Trên cơ bản chẳng quen biết ai. Tằng Hoa với lão kiều chúng ta có quan hệ cũ, lần này chuyện của anh ta phải nhờ cậu giúp một chút.
Kiều Báo Quốc nói thẳng vào vấn đề.
-Giúp, tôi chỉ là một Phó Bí thư thành phố Thủy Châu, chẳng phải Phó Bí thư tỉnh ủy. Anh đường đường là Chủ tịch địa khu, có chuyện gì mà tôi giúp được chứ, haha.
Diệp Phàm thản nhiên cười, biết Kiều Báo Quốc đến tìm mình chẳng có gì tốt đẹp. Hơn nữa, thái độ của Kiều Báo Quốc làm Diệp Phàm có chút khó chịu. Giọng điệu như đang ra lệnh, Diệp Phàm tôi cũng có phải là cấp dưới của anh đâu chứ.
-Diệp Phàm, cậu sắp về nhà rồi, sau này cậu chính là người Kiều gia. Dù nói thế nào tôi cũng là anh ruột của Viên Viên đúng không nào? Chúng ta có cùng lợi ích. Đều là một phần sức mạnh của lão Kiều gia. Lão Kiều gia thịnh vượng, không phải chúng ta thinh vượng sao? Làm người, dù sao cũng phải chừa đường lui cho mình. Bằng không, cậu tự nghĩ đi.
Kiều Báo Quốc lạnh lùng hừ nói, đem thân phận thái tử đại viện Kiều gia bày ra, hơn nữa, mơ hồ có ý uy hiếp.
Nói Kiều Báo Quốc và Kiều Thế Hào chính là Thái tử gia của Bắc Kinh. Kiều Thế Hào vừa nghe giọng điệu của Kiều Báo Quốc như vậy thì thầm nhíu mày, biết rắc rối to rồi.
Quả nhiên.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói:
-Tôi là tôi, chẳng phải người nhà đó. Kiều Báo Quốc, hy vọng anh phân biệt cho rõ ràng. Còn về chuyện tôi với Viên Viên, chúng tôi tự do yêu nhau, sau này cũng tự do cưới nhau. Mặc dù kết hôn rồi hai nhà chúng ta cũng là thân thích, tuy nhiên Diệp Phàm tôi không phải món hàng phụ thuộc vào lão Kiều gia các người. Kiều Báo Quốc anh không cần nâng giá trước mặt tôi, Diệp Phàm tôi cũng là người, muốn nói chuyện thì được, tôi tôn trọng anh, chúng ta cùng đẳng cấp, còn nếu như anh cứ ôm cái suy nghĩ như vậy đối xử với tôi. Câu nói này hơi khó nghe một chút. E là sau này muốn làm thân thích cũng chẳng được đâu.
-Họ Diệp kia, cậu đang nói gì vậy, tôi là anh trai của Viên Viên, cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh đó.
Thịch một cái, Kiều Báo Quốc vỗ mạnh xuống bàn. Gã chỉ tay về phía Diệp Phàm, tương đối tức giận.
-Báo Quốc, cậu làm gì vậy? Thái độ của cậu như vậy là không được. Nếu nói lớn, tôi cũng là phận anh, hôm nay tôi phê bình cậu. Diệp Phàm là thân thích của nhà họ kiều, cậu ấy nói đúng, cậu ấy không phải thứ phụ thuộc, cậu phải tôn trọng cậu ấy. Muốn nhờ cậu ấy mà cậu còn đôi co cái gì? Cậu ấy có phải cấp dưới của cậu đâu. Hừ!
Kiều Thế Hào nhìn không lọt mắt, tính tình nóng nảy của quân nhân lại phát ra, chỉ vào Kiều Báo Quốc nói.
Hơn nữa, từ cha mình Kiều Thế Hào biết Diệp Phàm là Phó trưởng ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu, hơn nữa còn là thiếu tướng. Sau khi khiếp sợ cực độ, thì lại vô cùng khâm phục Diệp Phàm. Và còn có một tia kiêng kị mơ hồ.
Một thiếu tướng chưa đến ba chục tuổi, đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
Sau lưng không có năng lượng cực đại, bản thân không có năng lực thiên phú, làm sao có thể làm được như vậy.
Dù là mình, cả năm nay rất cố gắng rồi, nhưng vẫn chỉ là một đại tá, muốn làm một thiếu tướng, dù cha mình Kiều Hoành Sơn là Tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam cũng chẳng thể nào làm được.
-Anh, tại em kích động quá.
Kiều Báo Quốc liếc nhìn Kiều Thế Hào, cũng có chút sợ người anh này. Từ nhỏ hai người ở cùng nhau, đánh nhau hay gì đó Kiều Thế Hào đều thắng. Hơn nữa, thân phận làm anh của Kiều Thế Hào vô hình trung cũng ảnh hưởng đến Kiều Báo Quốc.
-Được rồi, đều là anh em trong nhà cả, lời nói của tôi lúc này cũng hơi kích động quá.
Kiều Thế Hào sau khi trút giận xong thì lời nói cũng nhẹ nhàng hơn, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm,
-Diệp Phàm, cậu cũng sắp vào đại viện Kiều gia rồi, sau này hai chúng ta đều là người nhà.
Tôi cũng không gọi cậu là Bí thư Diệp, nếu như cậu còn tôn trọng tôi, Viên Viên kêu tôi là anh, cậu cứ kêu tôi một tiếng anh là được rồi.
Còn về Báo Quốc, cậu đừng so đo với nó. Gần đây nó mới tới địa khu Nam Lĩnh, chỗ đó cậu không phải không biết, nghèo rớt mùng tơi.
Làm việc ở đó cũng chẳng dễ dàng gì, hơn nữa, tôi nghe nói Bí thư địa ủy Nam Lĩnh Điền Chó Không cũng thuộc dạng kỳ cựu.
Chúng ta là người nhà nên không cần dài dòng, Báo Quốc đến Nam Lĩnh, chắc hẳn là sẽ ở địa vị kẻ hầu. Cậu thử nghĩ xem, cậu đang là nhân vật số một, cậu cũng biết một người hầu mà muốn tạo ra thành tích khó khăn như thế nào.
Cho nên, Báo Quốc cũng muốn xây tổ kiến nhỏ cho mình. Mà Tằng Hoa chính là người dầu tiên, quyền cục trưởng, chữ quyền này phải xóa đi mới được. Bước tiếp theo là đẩy cậu ta ngồi lên vị trí Bí thư Đảng ủy Công an Đại ủy Nam Lĩnh.
Chỉ có như vậy mới có sức giúp đỡ cho Báo Quốc. Cậu ở tỉnh Nam Phúc bao lâu rồi, mạng lưới quan hệ cũng nhiều. Có những lúc, sức mạnh của lão Kiều gia tuy nói lớn, nhưng chuyện nhỏ quá thì lão Kiều gia đâu thể ra tay. Người ta sẽ nói lão Kiều gia duỗi tay dài quá, chỉ một vị trí Cục trưởng địa khu mà cũng nhúng tay vào, vậy thì mũ cán bộ của cả nước cộng hòa này cứ chia cho người nhà lão Kiều gia là được rồi.
Cậu thây có lý không?
Kiều Thế Hào nói rất thành thực, không chút khoe khoang, lời nói chất phác, đối đãi với Diệp Phàm như anh em. Nói xong còn liếc mắt nhìn Kiều Báo Quốc một cái:
-Báo Quốc, cậu kính Diệp Phàm một ly trước, chuyện ;ần này là cậu nhờ Diệp Phàm là. Nhờ người ta thì phải có tấm lòng một chút chứ.