Diệp Phàm trên mặt đột nhiên lộ ra sự tàn độc, khiến Vệ Sơ Tịnh nhìn thấy mà trong lòng cô than thở, thầm nhủ: Tên này, chẳng lẽ thực sự còn thủ đoạn.
Trong nháy mắt tháng 12 cũng tới rồi, càng ngày càng cận tết.
Triệu Thiết Hải lên tỉnh báo danh, kế sau là Đoàn Hải, phó cục trưởng Trịnh Lực Văn của phòng Xúc tiến đầu tư cũng bị huyện an bài đi học tập ở trường Đảng.
Diệp Phàm biết đây là Cổ Bảo Toàn cố ý, gạt bỏ từng người một trong đám tay chân của mình trước, cuối cùng đợi đến khi chỉ còn sót lại một mình hắn, một Tư lệnh tay không thì sẽ không phải hao tốn sức lực khi xử lý, tính toán rất hoàn hảo.
‘Mẹ nó, bất quá thì mất cả chì lẫn chài’, tận sâu dưới đáy lòng Diệp Phàm hung hăng mà rống lên một câu.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây nhất quan hệ cùng Cổ Bảo Toàn cũng không ra làm sao, không mặn không nhạt, Cổ Bảo Toàn đối với Diệp Phàm thì không nhìn trực tiếp, cũng rất ít hỏi đến công việc của Diệp Phàm ở phương diện quản lý văn hoá giáo dục, làm như không có người này vậy, cái này đương nhiên là chính sách bên cạnh hóa Diệp Phàm của lão Cổ. Xem Diệp Phàm như chưa từng tồn tại.
Lô Vĩ bên kia cũng không có động tĩnh gì, vài ngày gần đây nhất Lô Vĩ quay về tỉnh thành, cũng không biết vì nguyên nhân gì. Đến đi dường như rất vội vàng, Diệp Phàm thậm chí nghĩ có phải Lô gia ở Thủy Châu đã xảy ra đại sự gì hay không? Bằng không Lô Vĩ sẽ không thất thố như vậy.
Trần Khiếu Thiên lão già này ngược lại theo rất sát, tuy nhiên gần đây Cổ Bảo Toàn làm việc rất là cẩn thận.
Ngoại trừ việc cùng Tạ Cường tâm sự, uống chút rượu ra, đi Ngọc gia ngồi chơi, những cái khác chuyện gì cũng không xảy ra.
Hơn nữa, mối quan hệ của Cổ Bảo Toàn, Tạ Cường và Ngọc gia đang rất ôn hòa tốt đẹp, hơi giống như tình yêu nam nữ đang lúc cuồng nhiệt.
Ở huyện đại cục trên cơ bản bị lão Cổ toàn diện nắm trong tay. Mà Vệ Sơ Tịnh cũng rất thành thật, chỉ có điều, trong lòng luôn luôn trông ngóng tên Diệp Phàm không biết an phận này, nghĩ hắn có thể làm ra trò trống gì. Tuy nhiên, Vệ Sơ Tịnh trong lòng cũng hiểu được, đây, chỉ sợ hy vọng không lớn.
Phương Viên cũng không tra được những chứng cứ quan trọng nào gây bất lợi cho Cổ Bảo Toàn, họ Cổ này ẩn núp khá sâu, Diệp Phàm nhất thời cũng có chút e ngại, sợ ném chuột vở đồ, Cổ Bảo Toàn này tựa như cái trứng gà kín bưng, không thể nào xuống tay.
Hơn nữa, quan hệ cùng Vệ Sơ Tịnh sớm đã bị rơi vào trạng thái đình trệ, thằng nhãi này vốn định tính đến cái vụ ‘mai nở lần hai’ kia, nhưng Vệ đại Chủ tịch huyện người ta kia sau khi về đến huyện như thay đổi thành người khác vậy, bản mặt lạnh lùng chỉ nói toàn chuyện công, việc công. Dường như không quen biết người nào đó vậy, quan hệ lại trở về giống như thời điểm trước khi đi săn thú.
Bởi vì kinh phí giáo dục khẩn trương, hỏi cô giải quyết chút tiền thì keo kiệt đến phát ghét. Hơn nữa Vệ đại Chủ tịch huyện người ta còn châm chọc nói:
- Diệp đại Chủ tịch huyện, cậu là người tài ba, mấy chục triệu thậm chí trên trăm triệu đều có thể làm ra, xây cho huyện nghèo khó này của chúng ta mấy chục phòng học là việc không khó. Tuy nói cậu không lâu nữa sẽ đi, nhưng câu nói cửa miệng vẫn là, một ngày làm hòa thượng thì phải đánh chuông một ngày, này, đây là đạo đức nghề nghiệp, vấn đề tác phong.
‘Đạo lý nghề nghiệp chó gì thế này, còn tuân thủ và làm theo’, kết quả, Diệp đại Chủ tịch huyện tức giận đóng sập cửa đi ra.
Nữ thư ký đang đứng ở cửa nghe tiếng mà đến, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tính khí không vừa, Chủ tịch huyện Vệ, không thể khiến hắn điên hơn như thế nữa, xem phòng làm việc của Chủ tịch huyện giống như vườn rau. Muốn tới thì tới muốn đóng sập cửa thì đóng sập cửa.
Nghe nói Diệp Phàm không lâu sau muốn tới thành phố, cho nên nữ thư ký này cũng không có gì phải sợ thằng nhãi này. Dù sao cũng không trực tiếp quản trên đầu ả, cái nói ‘người đi trà lạnh’ chính là để chỉ những tình trạng thế này. Bởi vậy, giọng điệu khá là khó nghe.
- Ha hả, cô em, chuyện ông đây cô cũng dám dông dài.
Diệp Phàm đùa giỡn ra vẻ, âm trầm cười, giơ tay nựng cằm nữ thư ký một cái, bộ dáng có vẻ khá nhẹ nhàng, cười nói:
- Em gái, tin hay không, sờ lông ông đây thì cô em bị thịt ngay tại chỗ, hừ.
- Cậu...
Nhìn bóng dáng Diệp Phàm biến mất ở sau lối đi nhỏ, nữ thư ký trên mặt lúc này đầy nước mắt, vẻ mặt như bị oan ức.
Tuy nhiên, cô nàng 'Lưu manh' kia chung quy vẫn không dám phun ra miệng câu cuối cùng, chỉ sợ Diệp đại Chủ tịch huyện kiêu ngạo, ngông cuồng này thực làm ra những chuyện lẳng lơ quấy rối thì phỏng chừng chính mình cũng chỉ có thể tự nhận bị xui xẻo mà thôi.
Người ta tuy nói hiện tại không phải là người được đãi ngộ gì, đến bàn của Cổ Bảo Toàn còn dám gõ và không phải nhận lấy bất kỳ hậu quả tồi tệ gì, mình là thư ký quèn, không ở cùng cấp bậc với hắn. Hơn nữa, thằng nhãi này dường như cùng Chủ tịch huyện Vệ có quan hệ vô cùng thân thiết, có phải có chân trong hay không nữ thư ký bốn mắt này luôn phỏng đoán, khiến cho cô ả khó có thể yên giấc.
- Bỏ đi, cô chọc hắn để làm chi, lau đi, không oan ức, còn khóc, không đáng, cái loại người này.
Vệ Sơ Tịnh lôi tờ khăn giấy đưa cho thư ký của mình.
Trong lòng mắng: ‘Tên này, càng ngày càng làm càn. Cô cũng thật là, đi chọc hắn, hắn là nhằm phía tôi mà tới. Cũng không biết hắn rốt cuộc tìm được chứng cớ gì về Cổ Bảo Toàn rồi, thật sự là giày vò người khác...’
- Ha ha ha... Diệp lão đệ, 10 ngày sau chúng ta sẽ đi Đức Bình, việc này Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bên kia đã phê xuống rồi. Văn kiện rành rành bày ở trên bàn, mẹ nó chứ, cuối cùng nắm được rồi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng có vẻ càn rỡ của đội trưởng Hạ Hải Vĩ.
- Vậy chúc mừng Vĩ ca, rốt cục được rồi.
Diệp Phàm giả bộ tươi cười, kỳ thật vẻ mặt có chút ý vị chua xót.
- Diệp lão đệ, nghe nói cậu ở Ngư Dương lăn lộn không được vui vẻ, có cần tôi nói dùm, đến Đức Bình hai anh em cùng nhau lăn lộn? Có rượu cùng nhau uống, có thịt cùng nhau gặm.
Hạ Hải Vĩ cười nói, có vẻ khá chân thành.
- Bỏ đi, Đức Bình, tôi có thể đảm nhiệm chức vụ vị trí gì. Hơn nữa, anh vừa mới đi, cũng không thể dành chức Chủ tịch huyện cho tôi làm, ha hả a...
Diệp Phàm thản nhiên nói, thầm nghĩ Hạ Hải Vĩ đến khu vực Đức Bình nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nghe nói vẫn chưa kiêm nhiệm chức Cục trưởng Công an.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cái chức danh rất dễ nghe, không có chức danh Cục trưởng Công an khu vực đứng mũi chịu sào, kỳ thật cũng chỉ là một mũ quan gân gà. Trừ phi là cấp bậc cất nhắc lên tới Phó giám đốc sở, muốn giúp mình, đó là chuyện không có khả năng.
- Cái đó, ha hả, đương nhiên nhất thời không có biện pháp. Tuy nhiên Diệp lão đệ, chờ ta đứng vững gót chân rồi nói sau. Nếu không chúng ta uống vài chén, thấy thế nào?
Hạ Hải Vĩ chuyển sang chuyện khác, hắng giọng cười nói, hơi ngượng ngùng.
- Uống vài chén, uống qua điện thoại à, anh ở Thủy Châu, em đây ở Ngư Dương, cách xa nhau gần ngàn km.
Diệp Phàm thản nhiên lắc lắc đầu.
- Ha ha ha, anh ở ngay tại Ngư Dương, tin hay không?
Hạ Hải Vĩ đột nhiên cười nói.
- Ngư Dương, anh đến Ngư Dương?
Diệp Phàm có vẻ khá kinh ngạc, Hạ Hải Vĩ này không có việc gì chạy đến Ngư Dương để làm chi?
- Trong khoảng thời gian gần đây, tôi không phải còn kiêm chức vụ bên phòng Chống ma túy sao? Có tên phạm nhân ma túy nghe nói ở vùng phụ cận huyện Ngư Dương giao dịch, cho nên tôi đã đi xuống đây. Gần đây giao thông Ngư Dương cùng tỉnh Chiết Ninh và vài huyện nhỏ rất thuận lợi, hàng cấm cùng ma túy lại có xu thế gia tăng, hại tôi đây bận đến nổi mông không có cách nào đặt xuống được. Ôi, cả đời khổ mệnh.
Hạ Hải Vĩ cũng không giấu Diệp Phàm, thở dài. Kỳ thật, trong bụng rất cao hứng, đương nhiên là do được thăng quan tiến chức rồi.
- Tội phạm ma túy, đón đầu...
Diệp Phàm miệng nhắc tới vài chữ này, trong lòng bổng trở nên vui vẻ, kêu lên:
- Vĩ ca, anh đến Thủy Vân Cư, em có việc tìm anh, chúng ta gặp mặt sẽ đàm luận.
Không lâu sau Hạ Hải Vĩ đến, trên người mặc bộ thường phục rộng thùng thình, mày rậm vô cùng, mở miệng liền hỏi:
- Việc gì?
- Tên tội phạm ma túy kia tóm được chưa? Ở địa phương nào?
Diệp Phàm cũng há mồm hỏi trắng ra.
- Có manh mối rồi.
Hạ Hải Vĩ đáp.
- Hạ ca, có biện pháp nào dẫn dụ y tới Ngư Dương, Vũ Nguyệt sơn trang giao dịch không.
Diệp Phàm vẻ mặt long trọng nói.
- Vũ Nguyệt sơn trang, cái tên này rất quen thuộc, hình như Ngư Dương có tới bốn khu biệt thự, thuộc quyền sở hữu của bốn đại gia tộc lâu đời ở Ngư Dương?
Hạ Hải Vĩ trên mặt vội hiện lên thần sắc rất long trọng, xem ra bốn khu biệt thự ở huyện thật đúng là danh tiếng vọng ra đến tận bên ngoài.
- Ừ Vũ Nguyệt sơn trang là của Tạ gia mở ở Ngư Dương...
Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ, giới thiệu tình hình khu biệt thự
- Ý của cậu...
Hạ Hải Vĩ sau khi nghe xong lập tức liền nghĩ tới gì đó, nói chưa dứt câu, tay ra hiệu như hạ độc thủ.
- Ừ, Tạ Cường, lão thất phu kia không ra gì, búng lão đi. Hơn nữa, ra tay cho sạch sẽ chút, cho gã vĩnh viễn không trở mình được.
Diệp Phàm gật gật đầu, trên mặt vội hiện ra vẻ mặt dữ tợn, nói:
- Hơn nữa việc này phòng Công an huyện không hay lắm khi nhúng tay vào, có thám tử của Tạ gia. Hơn nữa, cảnh sát nhân dân của phòng Công an huyện trong lòng khẳng định là có sự e dè, nếu nhất thời sơ sót thì khác nào kiếm củi ba năm đốt trong một giờ. Chuyện này, trên tỉnh các anh giờ âm thâm bí mật mà tới, rất vừa lúc.
- Cạn ly
Hạ Hải Vĩ không hề nghĩ ngợi, cùng Diệp Phàm hăng hái nâng ly. Đối với địa bàn này thế lực Tạ gia rất lớn, một Hạ Hải Vĩ sắp đi địa khu Đức Bình nhậm chức đúng là không còn gì để sợ. Hơn nữa y cũng phải trả lại món nợ ân tình cho Diệp Phàm nữa chứ?
Liếc mắt nhìn xéo Diệp Phàm một cái, vừa cười nói:
- Việc này anh sẽ làm hết sức, Tạ gia đích xác là thứ không ra gì, đùa cái gì, sao có thể mắng huynh đệ tôi là nhóc con miệng còn hôi sữa, thế ông anh như tôi đây là lão già miệng còn hôi sữa chắc, mẹ nó, tuy nhiên muốn cho tội phạm tự nhiên đem địa điểm đặt ở Vũ Nguyệt sơn trang đón đầu, cái kia phỏng chừng khó khăn đây.
Hạ Hải Vĩ trên mặt lại lộ ra vẻ mặt rất phức tạp, không phải không muốn, là không thể xuống tay.
- Ha hả, Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia trước giờ không ai dám tới quấy rầy, thanh danh bên ngoài vang dội, nơi đó mà đón đầu thì là nơi tốt nhất, rất an toàn. Các anh sẽ 'Tuyệt đối an toàn', đứng một bên diễn kịch là được.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, khi nói 'Tuyệt đối an toàn' hắn cắn từng chữ một, tin tưởng Hạ lão ca vừa nghe sẽ hiểu, y là người thông minh.
- Tuyệt
Hạ Hải Vĩ quả nhiên nhạy bén, lập tức giơ ngón tay cái lên. Hai người ‘choang’ một tiếng lớn, trước tiên phải chúc mừng cái đã.
- Tuy nhiên Diệp lão đệ, có ngại không, nếu thực bắt được Tạ Cường, ông anh này sẽ giúp em xả cơn giận, không đánh cho gã gọi mẹ cầu xin ông đây sẽ không mang họ Hạ.
Hạ Hải Vĩ nham hiểm cười nói, cười rất rạng rỡ, cười như ánh mặt trời, thêm vào đó là thân thể cường tráng cao to, thực sự rất giống Quảng Mục Thiên vương.
- Ha hả, tùy anh, chú ý đừng đánh chết người là được, bằng không, thằng em đây phải vào tù đưa cơm cho ông anh thì khổ, chị dâu ngày nào cũng mắng người em này thì thảm, ha ha ha...
Diệp Phàm đùa giỡn nói.
- Chị dâu chú, rất dịu dàng, anh đây chỉ luyến tiếc mỗi cô ta, hà hà... Cơm tù ăn cái rắm.
Hạ Hải Vĩ cười giống y như sói.
Trong một tiệm cơm nhỏ tại Ngư Dương, hai người đang ngồi tán gẫu, nước miếng bay tung tóe.