Giống như môn phái chúng ta, không phải ngươi nói mất đi Võ Vệ Sơn là sẽ nguy hiểm sao, chuyện giống nhau thôi.
Môn phái chúng ta thần bí, tổ A cũng không đơn giản. Đương nhiên, tổ A mới thành lập vài chục năm, không thể nào so sánh với chúng ta.
Nhưng bọn họ có quốc gia hậu thuẫn, điều này bù lại ở phương diện thiếu cao thủ.
Hơn nữa, bọn họ có vũ khí hiện đại nhất. Điều này cũng khiến các môn phái lớn phải kiêng nể họ.
Người bên trong nói.
- Vâng, mỗi lần bọn họ phái người đến đều là lấy quốc gia ép chúng ta. Chúng ta quả thực là cũng không có cách nào.
Có lẽ không riêng gì chúng ta, các môn phái lớn đều như vậy. Lần trước Chu trưởng lão đã đi rồi, Chu sư đệ lại có thể trong hai năm mà trở thành cao thủ bán tiên thiên.
Đáng tiếc, nếu không phải lão tổ tông bỗng nhiên ra mặt cảnh cáo bọn họ, cho Chu sư đệ trở về, bằng không, để cho bọn chúng tiếp tục như vậy, chúng ta còn đường sống không?
Đầu óc Dương Trấn Tử lại khởi động rồi.
- Ngươi nói bọn chúng sẽ trả lại cho chúng ta sao?
Người bên trong hừ nói.
- Nhất định là không, nhưng với thực lực của các lão tổ tông, hoàn toàn có thể áp dụng biện pháp huy hiếp ép chúng thả người.
Dương Trấn Tử nói.
- Ngươi vẫn không hiểu. Nếu như vậy có thể được thì căn bản là không cần được đến nhân vật quan trọng trong phái.
Nếu chúng ta uy hiếp bọn chúng, nhất định bọn chúng sẽ biết là hành động của phái Côn Lôn. Chúng ta không cần quá lo lắng tới bọn chúng, nhưng môn phái có thể chạy được không?
Còn nữa, chúng ta cũng kiêng dè tổ chức thần bí này. Tổ chức này khiến cho người ta có chút nhìn không thấu.
Hơn nữa, bọn họ không có cao thủ cũng không có nghĩa là bọn họ không thể gọi cao thủ đến.
Người bên trong nói.
- Gọi? Gọi như thế nào?
Dương Trấn Tử hỏi.
- Đơn giản, các môn phải trong nước ta đều ra vẻ rất hòa hợp. Trên thực tế thì không phải như vậy, nếu như có cơ hội để chèn ép một môn phái khác, các môn phái khác sẽ tuyệt đối không nương tay. Khi chúng ta thật sự làm ra chuyện gì, đối thủ của chúng ta có phải là có thể kêu gọi mọi người chinh phạt Côn Lôn chúng ta?
Nói chúng ta không nghe lời quốc gia, chống lại đất nước gì đó, không phải người Trung quốc, không có cảm giác vinh dự của người Trung Quốc gì đó.
Đến lúc đó, nếu cùng đánh, chúng ta có thể chống lại được sao? Mà những người này, đến lúc đó sẽ chờ cờ hiệu của quốc gia để đối phó với chúng ta.
Thật sự, những người đó sẽ vì đất nước sao? Nếu bọn họ cao thượng như thế sao không đưa cao thủ của môn phái mình vào nhà nước đi?
Người bên trong nói.
- Con biết. Nhưng, lão tổ tông, vừa rồi người nói hai lão tàn phế kia có liên quan tới 11 cao thủ đó?
Dương Trấn Tử chuyển chủ đề.
- Đương nhiên là có. Trong đó có một người ăn mặc hơi thô lỗ, nếu ta đoán không nhầm thì người này chính là Hồng Tà, một trong tam tà của mười một người đó.
Người kia nếu không phải là trong mười một người đó thì có lẽ thân thủ cũng không thua kém. Đây là lí do vì sao ta nói các ngươi không được làm bậy.
Hai người này đều ở trong Hồng Diệp Bảo, có quan hệ thân thiết với Diệp Phàm. Nếu như là hai người đó trong tình hình hoàn hảo, thì cũng ta cũng phải kiêng dè.
Người bên trong nói.
- Hồng Tà!
Hơi thở của Dương Trấn Tử chợt trở nên dồn dập, một lát sau mới thở dài, nói:
- Thảo nào Diệp Phàm kiêu ngạo như vậy. Có cao thủ như vậy bảo vệ, có lẽ lần trước đại sư huynh bị đánh thành ra vậy chính là do hai lão quái vật này. Nhưng con không hiểu, hai người này có quan hệ gì với Diệp Phàm, quả thật là kỳ lạ.
- Bí mật trên đời này rất nhiều, chúng ta muốn biết cũng khó mà biết hết được. Hơn nữa, Võ Vệ Sơn bị như vậy có lẽ liên quan đến hai người này.
Nếu không, chỉ dựa vào một mình Diệp Phàm thì không thể khiến Võ Vệ Sơn trở nên như vậy. Đương nhiên, chúng ta cũng không cần sợ hai người bọn họ.
Hai người này hiện giờ đã không thể đạt tới đỉnh cao tiên thiên đại viên mãn cũng không có gì đáng sợ rồi. Chúng ta tạm thời bất động là có nguyên nhân khác.
Người bên trong nói.
- Còn có nguyên nhân khác?
Dương Trấn Tử hứng thú hơn bao giờ hết, nguyên nhân có thể khiến lão tổ tông động thủ hẳn là rất thú vị.
- Chuyện “Bồng Lai Nhất Thủy Xích”, ngươi đã nghe chưa?
Người bên trong nói.
- Đã nghe qua, nghe nói có liên quan đến việc ăn cắp Cửu chỉ thần đạo của Vũ Vương Mễ Tố Tỉ Khâu Xà Mị, nhưng đó là chuyện của hơn một trăm năm trước, người hiện đại cũng không mấy người hiểu được. Hơn nữa, đây chỉ là một truyền thuyết, ai có thể chắc chắn.
Dương Trấn Tử nói.
- Hừ. Bồng Lai Nhất Thủy Xích này vốn ở trong tay Hồng Tà. Bí mật của Vũ Vương là bí mật lớn nhất trong thiên hạ chốn võ lâm.
Vì thế mấy ngàn năm nay đều vẫn đang tranh giành. Sau đó lại nghe nói Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đã cùng nhau rơi xuống núi chết rồi.
Lúc đó lại có mấy chục người có mặt, điều này đúng là sự thật. Nhưng Hồng Tà mà hiện giờ chúng ta nghi ngờ lão già ở Hồng Diệp Bảo chính là Hồng Tà.
Nhưng cũng chỉ tạm thời là nghi ngờ, cũng chưa thể khẳng định. Dù sao đã nhiều năm như vậy, dáng vẻ có lẽ đã thay đổi rất nhiều.
Bí mật này ta nói cho ngươi biết, ngươi không được để lọt vào tai người thứ ba.
Người bên trong nói.
- Có phải lão tổ tông muốn theo dõi bọn họ, biết đâu có thể phát hiện ra bí mật đúng không?
Dương Trấn Tử cảm giác tim mình đang có chút không chịu thua kém mà đập loạn xạ.
- Đúng vậy, bí mật của Vũ Vương khiến người trong thiên hạ đều động lòng. Bây giờ chúng ta đã may mắn phát hiện ra người đáng ngờ là Hồng Tà, chúng ta phải theo dõi. Đây là bí mật của phái Côn Lôn chúng ta, một khi có thể nắm được bí mật này, tìm ra được bí mật của Vũ Vương, đưa phái Côn Lôn áp đảo các môn phái khác, đến lúc đó, ngươi sẽ trở nên uy phong rồi.
Người bên trong nói.
- Con hiểu rồi.
Dương Trấn Tử gật gật đầu.
Cuối cùng vẫn là Bộ đứng ra, lấy lý do Thiết Chiêm Hùng thực thi nhiệm vụ bí mật để tạm thời nói dối vợ Thiết Chiêm Hùng.
Có điều qua quá trình kiểm tra của các bác sĩ chuyên môn của bệnh viên quân y cuối cùng cũng cho Diệp Phàm chút tin vui. Ít nhất, tính mạng của Thiết Chiêm Hùng đã không còn nguy hiểm, võ công tuy đã bị phế, nhưng người vẫn còn sống.
Hơn nữa, còn một chút hy vọng có thể khiến cho Thiết Chiêm Hùng hồi phục. Nhưng từ nay về sau chỉ làm một người bình thường. Tuy chỉ là hy vọng nhỏ nhất, nhưng Diệp Phàm cuối cũng cũng có thể nhẹ nhõm một chút.
- Anh Thiết, em không giúp được anh, lại còn khiến anh trở thành như vậy, thù này không báo, Diệp Phàm này không làm người.
Diệp Phàm ngồi trước giường bênh, lẩm bẩm.
Lúc này, Trương Hùng đi vào.
Nhìn thấy xung quanh không co ai, Trương Hùng kéo Diệp Phàm sang một bên, nói:
- Anh Diệp, vốn là có một cơ hội, em vừa nghe nói rồi, nhưng hiện giờ cơ hội này xem ra không dùng được, haiz…
- Có liên quan đến anh Thiết sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Có chút liên quan.
Trương Hùng nói.
- Cơ hội gì? Bất kể là được hay không, cứ nói trước đã.
Diệp Phàm hỏi tới.
- Lần trước anh nói chuyện với em, khi nói đến chuyện Thứ trưởng Chiêm Hùng em cũng lo lắng, vừa mới nghe được một tin.
Con trai lớn của đồng chí Phương Tùng Cương hiện giờ là Phó Thủ tướng thường trực Quốc vụ viện là Phương Kiếm Cường trước kia không kết hôn, lúc đó ở địa phương có nói yêu một người con gái tên là Lý Ngọc Muội.
Sau đó, hai người có một đứa con tên là Phương Đông Phong. Sau đó không lâu có chuyện, rồi lại trở khôi phục lại, Phương Đông Phong đã theo cha là Phương Kiếm Tùng về thủ đô.
Nhưng bởi vì địa vị của nhà họ Phương lúc đó còn chưa vững chắc, trên nguyên nhân chính trị, nhà họ Phương kết thân với nhà họ Vương.
Và không lâu sau thì Lý Ngọc Muội buồn bực mà chết. Đối với đứa cháu trai này, nhà họ Phương bên ngoài không thể đồng ý.
Chỉ có thể âm thầm chăm sóc. Nhưng Phương Đông Phong cũng không chịu thua kém, chẳng những tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, hơn nữa còn âm thầm hỗ trợ thương nghiệp của nhà họ Phương rất thành công, bây giờ là chủ tịch của Tập đoàn Giang Lưu.
Trị giá không dưới ba triệu. Đương nhiên, vì lý do của nhà họ Vương, nhà họ Phương cũng không thể hiện rõ ràng là chống đỡ cho Phương Đông Phong.
Nhưng thời gian trước, Phương Đông Phong đã sang Việt Nam đàm phán kinh doanh, kết quả là vừa đi liền không trở về nữa.
Trương Hùng nói.
- Đã mất tích?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chính là mất tích ở vùng Tam Giác Vàng.
Trương Hùng gật gật đầu.
- Có lẽ nhà họ Phương đã sốt ruột muốn chết rồi đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, rất tệ. Đương nhiên, chuyện nhà họ Phương có người cháu trai này là bí mật, có lẽ chuyện này cũng chỉ có một vài người nhà họ Phương biết.
Mà việc này nhà họ Phương lại không tiện rat ay điều tra, chỉ có thể báo cảnh sát, có lẽ còn có tác dụng. Đáng tiếc là Thứ trưởng Chiêm Hùng bây giờ lại thành ra như vậy.
Nếu không, nếu thứ trưởng Chiêm Hùng đứng đầu đi cứu người trở về, nhà họ Phương không lẽ lại không báo ơn này.
Đến lúc đó, chuyện của Thứ trưởng Chiêm Hùng có nhà họ Phương giúp đỡ, không nói là tuyệt đối chắc chắc, nhưng ít ra cũng phải chắc đến năm phần đúng không? Hoặc là nói rõ điều kiện trước rồi mới đi.
Trương Hùng nói.
- Tin tức này đáng tin không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuyệt đối đáng tin, nếu không đáng tin em tuyệt đối không dám nói trước mặt anh.
Trương Hùng nói.
- Nếu như vậy thì tôi ra tay là được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Anh ra tay thì chỉ có thể âm thầm ra tay. Chuyện này có được không?
Trương Hùng có chút lo lắng.
- Ha ha, lão đệ, cậu quên tôi chính là trợ lý của Bộ trưởng Bộ Công an à, hiện giờ đã là trợ lý cấp thứ trưởng. Không lẽ vụ án này tôi lại không thể đảm nhiệm?
Diệp Phàm cười nói.
- Nhìn em xem, thật đúng là đã quên mất thân phận này của anh. Có anh ra tay, chỉ cần người còn sống thì không thành vấn đề.
Trương Hùng vỗ vỗ đầu, chuyển giọng hỏi:
- Nhưng việc này phải là như thế nào mới được, vừa không làm cho nhà họ Phương không khó xử, lại có thể khiến nhà họ Phương giúp chúng ta.
- Trao đổi đi, thẳng thắn…
Diệp Phàm hừ nói.
- Được, trao đổi!
Trương Hùng gật gật đầu.
- Phương Kiếm Cường hiện giờ làm việc ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Phó hiệu trưởng Yến Đại, tuổi của Phương Kiếm Cường cũng không lớn lắm, cùng lắm năm nay cũng trên dưới 40.
Trương Hùng nói.
- Nghĩ cách để mời Phương Kiếm Cường đi một mình ăn cơm với tôi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này để em nghĩ cách bố trí.
Trương Hùng nói.
Tối hôm sau, tại sân phía tây biệt thự nhà họ Phương
Trong thư phòng của Phương Tùng Cương vừa mới xây lại một góc ở phía đông ở trên lầu hai, bây giờ đang có ba người đang ngồi.
Là Phương Tùng Cương, Phương Kiếm Cường và Lưu Tại Tiền.
Thoạt nhìn trong ba người thì Lưu Tại Tiền là người ngoài, nhưng thật ra không phải. Địa vị của Lưu Tại Tiền ở nhà họ Phương rất lớn, thậm chí thời gian người này nói chuyện với Phương Tùng Cương còn nhiều hơn con trai Phương Kiếm Cường.
Người nhà họ Phương ở sau lưng cũng gọi là đại quản gia Lưu Tại Tiền, thật ra vị trí của Lưu Tại Tiền ở nhà họ Phương chính là làm quản gia kiêm người cố vấn.
Phương Tùng Cương thật sự rất hợp ý với hắn. Bởi vì, năm đó nhà họ Phương gặp nạn, sau đó khôi phục lại cũng có liên quan đến Lưu Tại Tiền.
Nước lên thì thuyền lên, hiện giờ Lưu Tại Tiền cũng đã gia nhập vào ngành sản xuất cấp phó tỉnh bộ, đương nhiên là cũng nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Phương.