Tề Thiên cười gượng nói.
- Ha ha, gần đây nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Thủy Châu Lý Xương Hải sắp lên làm Phó giám đốc thường trực Sở công an tỉnh, Thủy Châu chẳng phải sẽ trống một vị trí hay sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Cái đó có quan hệ quái gì với anh Vỹ, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật là thường vụ đảng ủy Thủy Châu, tương đương Phó giám đốc sở, anh Vỹ vừa lên Cục trưởng được một năm, sao có thể lên tiếp được, huống hồ đó là Thủy Châu, càng không thể nào. Cho dù Trưởng ban Lô có toàn lực giúp đỡ thì cũng không thể có chuyện động trời như vậy.
Tề Thiên lắc đầu, cười nó:
- Đương nhiên, đại ca là ngoại lệ.
- Vị trí của Lý Xương Hải tôi nào dám nghĩ tới, có lẽ qua 10 năm nữa mới leo được lên vị trí đó.
Nghe nói Bí thư thành ủy Thủy Châu Đoàn Hải Thiên mới tới cũng rất cứng rắn, hơn nữa, người này nghe nói lai lịch cũng rất phức tạp.
Nếu không vị trí đó cũng không thể nào đến lượt ông ta. Phải biết rằng có bao nhiêu người thèm muốn cái ghế Hứa Vạn Sơn để lại.
Lô Vỹ tự giễu, lắc đầu, cũng không cảm thấy khó chịu gì, bởi cái ghế Lý Xương Hải để lại không thể nào đến lượt hắn.
- Ừ, nghe nói Đoàn Hải Thiên vừa tới đã đấu hai lần với Chủ tịch Cao Hoài Minh, mỗi người thắng một lần.
Tề Thiên cười nói.
- Tình hình Thủy Châu rất phức tạp, ở ngay dưới mắt tỉnh ủy, gần như tất cả thường vụ thành ủy đều có chỗ dựa rất vững chắc ở trên tỉnh.
Cho nên Bí thư thành ủy tuy là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, cấp bậc so với Chủ tịch thành phố và các ủy viên thường vụ khác cao hơn nhiều, nhưng cũng không dễ làm.
Hơn nữa quan hệ cũng rất phức tạp, hai người một hội, ba người một nhóm, lại còn có người đơn lẻ, thái độ không rõ ràng.
Lô Vỹ nói:
- Vốn dĩ chú tôi định đến làm Phó Bí thư ở Thủy Châu, nhưng sau đó cô tôi suy xét thấy Thủy Châu quá phức tạp, nên chuyển đến Đức Bình, nhưng cấp bậc cũng vẫn tương đương Giám đốc Sở, coi như được đề bạt.
- Ừ, Bí thư Đoàn gặp chút phiền toái đây. Hứa Vạn Sơn ở Thủy Châu nhiều năm, hơn nữa lúc đó còn được Chủ tịch tỉnh Chu hết sức ủng hộ nên Thủy Châu suýt thì bị ông ta biến thành sân sau của mình.
Sau đó Bí thư Quách đến liền muốn phá vỡ cục diện này, sau đó cũng thực sự đã làm được rồi, coi như là đã làm đảo lộn cục diện.
Bây giờ Chủ tịch tỉnh Chu đã phải lui lại tuyến sau rồi, Hứa Vạn Sơn cũng bị giáng chức, cho dù cố thế nào cũng không thể bằng trước được nữa.
Hơn nữa Bí thư Đoàn có thể từ Việt Đông chạy về Thủy Châu thì cũng là người có khí phách, tin rằng không lâu sau có thể khống chế được cục diện Thủy Châu.
Tôi đoán Bí thư Đoàn nhất định sẽ nhân cơ hội Lý Xương Hải đi để chỉnh đốn lại Ủy ban chính trị pháp luật. Nếu mà không đấu lại được thì ông ấy sẽ tìm cách phân chia chức vị để chống lại áp lực trên tỉnh.
Diệp Phàm cười nói.
- Phân chia chức vị, là có ý gì.
Tề Thiên không hiểu.
- Rất đơn giản, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Lý Xương Hải vốn kiêm Cục trưởng Cục công an Thủy Châu, quyền lực rất ghê gớm.
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Tề Thiên đã hiểu ra, nói:
- Ý đại ca là đợi Lý Xương Hải đi, trên tỉnh điều xuống một Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật thì Đoàn Hải Thiên sẽ cô lập quyền lực của người này.
Đầu tiên là chia chức Cục trưởng Cục công an ra, sau này cho dù có người ngồi lên ghế Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật mà không có chỗ dựa vững chắc là Cục trưởng công an thì uy quyền cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
- Thông minh thật, làm như vậy tỉnh ủy cũng chẳng làm gì được Đoàn Hải Thiên, hơn nữa chức Cục trưởng công an do thành ủy Thủy Châu biểu quyết thông qua, Sở công an tỉnh đồng ý là được. Có lẽ một vài lãnh đạo trong tỉnh ủy sẽ có chỉ đạo với Sở công an tỉnh, dù sao cơ quan công an cũng rất đặc biệt, chịu sự chỉ đạo của cả chính quyền địa phương và cơ quan công an cấp trên, cả hai gật đầu mới được.
Như vậy thì người Đoàn Hải Thiên vừa ý thì mấy vị trên tỉnh chưa chắc đã đồng ý. Nhưng Lô Vỹ đi tranh giành cái vị trí này rất có ưu thế.
Dù sao Trưởng ban Lô cũng là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tỉnh ủy cho dù có người phản đối thì cũng phải nể mặt cô ấy. Lô Vỹ liền có cơ hội rồi, ha ha.
Diệp Phàm cười thần bí.
Khiến Lô Vỹ cũng không khỏi động lòng.
Nhưng rất nhanh Lô Vỹ lại trở nên ủ rũ, cười khổ nói:
- Đại ca, anh nói cũng như không, muốn giành được ghế Cục trưởng công an Thủy Châu thì trước hết phải qua cửa Đoàn Hải Thiên. Chỉ có cô tôi thì người ta chưa chắc đã nể mặt. Bọn họ đều là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nếu cô tôi là Phó Bí thư tỉnh ủy thì Đoàn Hải Thiên có lẽ sẽ xem xét, nhưng thân phận hiện tại thì có lẽ Đoàn Hải Thiên sẽ chẳng thèm xem xét gì. Cho nên, vẫn chẳng có hi vọng.
- Ha ha, Lô Vỹ, lấy khí khái đàn ông ra chứ. Cấp trên sắp xếp thì mời Trưởng ban Lô ra mặt, còn bên Sở thì có thể tranh thủ anh Vu giúp đỡ. Đương nhiên, năng lượng của anh ta cũng không lớn lắm, dù sao cũng mới vào Sở công an tỉnh chưa lâu. Còn về phần Bí thư Đoàn thì tôi có thể nghĩ cách.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt bình thản.
- Đại ca quen Bí thư Đoàn?
Lô Vỹ có chút kinh ngạc.
- Ha ha...
Diệp Phàm cười không nói gì, Lô Vỹ cũng không hỏi nữa, mỗi người đều có bí mật, hỏi kỹ quá lại khiến người khác bực mình.
- Vậy tôi sẽ đi nói với cô tôi, cấp trên để cô ấy lo.
Lô Vỹ có chút kích động.
- Đi đi, dốc toàn lực ra, cố gắng giành lấy ghế Cục trưởng công an Thủy Châu.
- Cô Phượng, nhà cô ở Bắc Kinh à?
Diệp Tử Y hỏi.
- Ừ.
Phượng Khuynh Thành gật đầu, thái độ bình thản, tùy ý đi thăm quan thành cổ Cổ Xuyên.
- Cô thích anh hai tôi?
Diệp Tử Y bộ dạng không thèm để ý.
- Thích hay không thích thì sao, ý cô là sao?
Phượng Khuynh Thành hỏi lại, hình như cũng đã cảm nhận được ý gì đó.
- Không có ý gì, tôi muốn nói với cô là, thích anh hai tôi cũng vô ích.
Diệp Tử Y rốt cuộc đã lộ ý đồ của mình ra.
- Vì sao?
Phượng Khuynh Thành giơ tay vuốt mấy sợi tóc trên đầu, vẻ mặt không chút kinh ngạc.
- Bởi vì anh tôi đã có vợ chưa cưới.
Diệp Tử Y nhìn chằm chằm vào Phượng Khuynh Thành, nói.
- Em gái, gạt người mà cũng không biết gạt, anh trai cô bao nhiêu tuổi rồi, năm nay mới 21 mà đã có vợ chưa cưới rồi, lẽ nào là con dâu nuôi từ bé. Tôi chưa từng nghe anh ấy nói về chuyện ấy, bây giờ là thời đại nào rồi.
Phượng Khuynh Thành vẻ mặt bình tĩnh.
Diệp Tử Y vốn nghĩ Phượng Khuynh Thành sẽ rất kinh hãi, trong lòng có chút thất vọng, nói
- Đây là sự thật, đương nhiên không phải là vợ nuôi từ bé, nhà tôi không phong kiến như vậy.
- Vậy cô ấy là ai?
Giọng điệu của Phượng Khuynh Thành rốt cuộc đã nặng hơn một chút, thực ra trong lòng đã có chút rối loạn.
- Ngọc Kiều Long, chúng tôi cùng học ở Học viện âm nhạc Thủy Châu, cô ấy năm nay sẽ tốt nghiệp, hơn nữa, chị dâu tôi cũng rất đẹp, cô ấy là hoa khôi ở trường tôi.
Ngay cả công tử con quan nhà giàu ở tỉnh, lại còn công tử từ Hongkong cũng đến theo đuổi cô ấy.
Nhưng cô ấy chỉ thích anh tôi, cô ấy rất chung tình.
Diệp Tử Y vẻ mặt nghiêm túc nói, mục đích không cần nói thì Phượng Khuynh Thành cũng đã sớm biết.
- Thì ra cùng trường với cô, ha ha, đợi lát nữa tôi về hỏi Diệp Phàm, sao anh ta lại gạt tôi, có vợ sắp cưới rồi còn gạt tôi.
Phượng Khuynh Thành cười khẽ, cũng không buồn bực.
- Tôi thấy thôi đi vậy, cô Phượng, nhà cô ở Bắc Kinh, là nhà quyền thế, sao lại phải bám lấy anh tôi.
Dựa vào dung mạo thân phận của cô, công tử nào mà chẳng tìm được. Anh tôi thực ra cũng không ra gì cả. Người chẳng đẹp trai, lại còn rất lười, vừa về nhà là như ông lớn chẳng làm gì cả, hơn nữa nhà tôi cũng chưa có ai làm quan to, muốn theo anh ấy để làm bà lớn là rất khó, suốt đời làm đến Bí thư huyện ủy là không tồi rồi.
Cô nên đi đi, đừng để chị dâu tôi nhìn thấy thì lại phiền phức.
Diệp Tử Y nói đầy ẩn ý.
- Tôi sẽ không đi đâu, tôi bây giờ sẽ quay về hỏi Diệp Phàm rốt cuộc là thế nào. Cho dù cái cô Ngọc Kiều Long là vợ chưa cưới của Diệp Phàm thì đã sao, chẳng phải vẫn chưa cưới hay sao, pháp luật vẫn chưa công nhận. Hơn nữa, anh cô rất chiều tôi, còn cô Ngọc Kiều Long kia nhất định không xinh bằng tôi. Cô vừa nói cô ấy là hoa khôi của Học viện âm nhạc Thủy Châu, nhưng cô không biết tôi là hoa khôi của Đại học Bắc Kinh, hừ.
Phượng Khuynh Thành toát ra ngạo khí của Phượng gia.
Sự bình tĩnh và thông minh của Phượng Khuynh Thành khiến Diệp Tử Y có chút bất lực. Đang định gọi Phượng Khuynh Thành lại, không ngờ cô ấy đã quay về phía Diệp gia rồi. Diệp Tử Y đành chạy theo sau, thầm nghĩ vừa rồi mình nói linh tinh, có lẽ lại bị anh Diệp Phàm mắng rồi.
Diệp Phàm đang cùng Tề Thiên và Lô Vỹ bày mưu tóm gọn đám người Mã Chiếm Khôi, Phượng Khuynh Thành vừa vào ba người đã im bặt, Diệp Phàm đang định lên tiếng Phượng Khuynh Thành đã hừ nói:
- Diệp Phàm, anh toàn lừa tôi, phí công tôi từ Bắc Kinh xuống đây, anh đối xử với tôi thế sao?
- Lừa cô, là ý gì?
Diệp Phàm nhíu mày, thoáng nhìn thấy em gái đang nhăn nhó ở phía sau, thầm nghĩ có lẽ cô em gái này lại gây ra tai họa gì rồi.
- Anh đã đính hôn rồi nhưng lại chưa từng nói, lại còn là hoa khôi của Học viện âm nhạc Thủy Châu nữa, hừ,
Phượng Khuynh Thành nghiêm mặt.
Lô Vỹ và Tề Thiên cũng đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ đại ca đính hôn từ lúc nào, sao không mời hai anh em mình, lẽ nào đại ca đã gạt hai anh em mình ra ngoài.
Diệp Phàm liếc hai tên này một cái, biết bọn chúng trong lòng đang nghĩ gì, nói:
- Không có chuyện đó, hai người đừng nghĩ linh tinh.
- Không có chuyện đó, vậy lẽ nào em gái anh nói bậy.
Phượng Khuynh Thành không chịu thua.
- Tỷ Y, em đã nói gì.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Diệp Tử Y một cái.
- Anh...em...
Diệp Tử Y vẻ mặt khó coi, đột nhiên nghiến răng, hừ nói:
- Chị Kiều Long tốt với anh như vậy, ngày nào cũng như người hầu hầu hạ anh.
Còn anh thì thay lòng đổi dạ ngay được. Nếu chị ấy biết được, không biết sẽ đau lòng thế nào.
Cô Phượng này nhà ở Bắc Kinh, em biết, cô ấy gia thế cao quý, nhưng anh cũng không phải hạng người như vậy, lẽ nào cũng đã học cách bám theo quyền quý rồi sao?
Hơn nữa, cô Phượng thực sự đẹp như tiên nữ hạ phàm, em không dám nói gì, nhưng chúng ta là người thường, phải ăn cơm.
Em thấy cô ấy sẽ không thể hầu hạ anh như chị Kiều Long được, sau này anh đừng hối hận, hừ.