Tiếu Tuấn Thần nói.
- Ai!
Tiếu Phi Thành thở dài, chân mày đột nhiên nhíu lại.
- Phi Thành, có phải Tập đoàn Phi Vân các anh có liên quan với tập đoàn Nam Cung?
Tổng giám đốc của tập đoàn thủy sản thành phố là Tiếu Chấn Tường là người lão luyện nên cảm nhận được điều gì đó.
- Liên quan thì không, chúng tôi còn muốn liên quan với bọn họ mà không được. Tập đoàn Phi Vân là chúng tôi là đồng phục tơ lụa là chính, gần đây tập đoàn Nam Cung mới xây một tòa cao ốc 20 tầng, tên là Thiên Mã, địa điểm kinh doanh rất tốt, dưới tầng năm đều là trung tâm thương mại, diện tích tương đối lớn.
Tiếu Phi Thành nói.
- Ý của anh là muốn để tập đoàn Phi Vân có được trung tâm thương mại ở cao ốc Thiên Mã đây?
Tiếu Chấn Tường hỏi.
- Ừ! Không sai! Ý định của chúng tôi là muốn thuê một tầng lầu để đặt cửa hiệu, tuy nhiên gần đây có phiền toái. Tập đoàn cạnh tranh lâu năm với chúng ta là tập đoàn Bố Thăng cũng kiên trì tiếp xúc với tập đoàn Nam Cung, chắc là muốn tiên hạ thủ vi cường để chiếm.
Nghe nói đã có mười mấy công ty tầm trung tiếp xúc với tập đoàn Nam Cung. Tổng giám đốc Triệu Sĩ Tài của tập đoàn Bố Thăng có quan hệ lâu năm với em trai của chủ tịch tập đoàn Nam Cung là Nam Cung Hồng Hoa, vì thế mà tập đoàn Phi Vân đang ở thế bất lợi.
Nếu như một phần cao ốc Thiên Mã bị tập đoàn Bố Thăng chiếm thì phiền toái rồi, nghiệp vụ của tập đoàn chúng tôi sẽ bị tổn thất chừng hai thành.
Chủ tịch Tiếu Phi Thành ra vẻ lo lắng.
Hai thành là hạn ngạch tương đối lớn, có thể sẽ quyết định được sinh tử của tập đoàn.
- Không kiếm được chỗ khác phù hợp hơn sao?
Phó bí thư thị ủy thành phố Mặc Hương Tiếu Phong Thu không nhịn được hỏi.
- Nếu có thì tôi cần gì phí sức như thế, địa điểm của cao ốc Thiên Mã là tốt nhất, chỗ khác nếu thuê được cũng không thể cạnh tranh với cao ốc Thiên Mã .
Tiếu Phi Thành lắc đầu, trên mặt thoáng hiện vẻ khổ sở.
- Đường huynh, ý của anh là…
Tiếu Tuấn Thần hỏi dò.
- Ừ! Chủ tịch Nam Cung quyên tặng 200 vạn cho Trợ lý Diệp xử lý, chứng tỏ rất tín nhiệm hắn, thậm chí có thể nói là coi trọng. Tôi muốn xem có thể bắt đầu hạ thủ từ hắn liên hệ với tiên sinh Nam Cung Hồng Sách hay không.
Tiếu Phi Thành cũng không có bao nhiêu tự tin, tài chính của tập đoàn Nam Cung hùng mạnh hơn rất nhiều so với tập đoàn Phi Vân.
Tiếu Phi Thành không có quan hệ làm ăn gì với tập đoàn Nam Cung, tầm cỡ tập đoàn của y ở Hồng Kông nhiều vô số, muốn mạo hiểm liên hệ trực tiếp với cao tầng của tập đoàn Nam Cung là vô cùng khó khăn .
Cho dù người ta chịu gặp thì cũng chỉ là hình thức, muốn đàm phán là tương đối khó khăn, làm ăn tuy nói chữ lợi làm đầu nhưng cũng còn phải xét đến chữ tình.
- Đường huynh, tôi cảm thấy tuyến kết nối với Trợ lý Diệp rất trọng yếu. Nghe nói lúc trước Trợ lý Diệp đã cứu con trai trưởng của Nam Cung Hồng Sách là Nam Cung Cẩm Thần, cho nên chủ tịch Nam Cung coi Trợ lý Diệp đại ân nhân, giao ra 200 vạn để sửa đường thôn đập Thiên Thủy, chắc là do Trợ lý Diệp đề nghị.
Tiếu Tuấn Thần nói ra bí mật .
Làm cho Tiếu Phi Thành chấn động, thầm nghĩ, “Nếu có quan hệ này thì tốt rồi, tuy nhiên tập đoàn Bố Thăng lại có quan hệ với em trai chủ tịch tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Hồng Sách có mạo hiểm đắc tội em trai mình để tiếp nhận tập đoàn Phi Vân hay không, khả năng này rất nhỏ, tình nghĩa anh em bao giờ chẳng thân thiết hơn người ngoài! Mặc dù Diệp Phàm là ân nhân của y nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi! Chẳng qua ngựa chết trị ngựa sống vậy, cứ thử xem sao.”
- Nhưng ở đây còn có một vấn đề. Vừa rồi Trợ lý Diệp có bóng gió đề nghị anh đầu tư nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương.
Tiếu Chấn Tường xen vào.
- Ừ! Đây thật là vấn đề lớn. Nếu như không đầu tư Trợ lý Diệp chưa chắc chịu giúp tôi liên lạc, vốn chuyện này có thể khiến Nam Cung Hồng Sách không cao hứng, tương đối phiền toái, hơn nữa còn đắc tội Nam Cung Hồng Hoa.
Tuy nhiên về nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương chỉ là một việc nhỏ. Nếu như có thể giải quyết thỏa đáng chuyện cao ốc Thiên Mã thì quăng chút tiền có đáng là gì, mặc dù có hao vốn thì cũng kiếm lại bên kia.
Tiếu Phi Thành bất đắc dĩ nói, suy nghĩ một chút tiếp tục:
- Tuấn Thần. Chuyện này phiền anh sắp xếp, lúc nào để tôi gặp Trợ lý Diệp để bàn bạc một chút.
- Chuyện này phải làm nhanh lên, chọn luôn tối nay đi, chỉ e mấy ngày tìm không được người thì làm lỡ chuyện rồi.
Tiếu Tuấn Thần gật đầu.
Diệp Phàm thuận chân đến một bình đài phía sau của đỉnh Nam Thiên thì phát hiện phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, mây mù bồng bềnh như lụa mỏng, cổ thụ chọc trời trông rất có khí thế.
- A a a.
Diệp Phàm cao hứng đối mặt với ngọn núi cao hét lớn, muốn đem ấm ức mấy ngày qua trút hết ra ngoài.
- Hừ!
Một âm thanh rất nhỏ từ một cây cổ tùng truyền tới.
Diệp Phàm cảm giác thanh âm này lạnh như băng thì hết sức kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái đang ngồi xếp bằng dưới một gốc cổ tùng, chính là con gái của Tiếu Phi Thành, Tiếu Nhân Hàm.
- Kỳ quái, sao cô ta lại ngồi đây, có lẽ tính cách hơi lập dị. Tuy nhiên đây cũng là cơ hội tốt, để xem có thể chữa trị bệnh của cô ta hay không. Nếu như có thể tìm được biện pháp trị liệu thì chuyện đầu tư có hi vọng rồi. Mẹ ơi, năm nay đường thẳng không thông toàn phải qua cầu phụ nữ.
Diệp Phàm tự giễu một câu.
- Thật xin lỗi Tiếu cô nương, đã đánh động đến cô.
Diệp Phàm bắt chuyện.
- Ừ!
Tiếu Nhân Hàm ừ một tiếng rồi kéo mũ sụp xuống ngẩng mặt lên núi, cũng không biết thưởng thức cái gì, lẽ ra thì như vậy Diệp Phàm phải biết điều bỏ đi mới đúng, tuy nhiên hắn còn muốn làm quen, lại nhất thời tìm không ra lý do mở miệng nên đành dày mặt.
:
- Tiếu cô nương, phong cảnh của đỉnh Nam Thiên chúng tôi không tệ chứ.
- Cũng tạm được!
Tiếu Nhân Hàm nói ra ba chữ, liếc Diệp Phàm một cái vẻ khó chịu.
“Mẹ kiếp! Ông đây khiến cô khó chịu phải không? Cô đâu phải là thiên nga, ông đây cũng không phải là cóc.”, Diệp Phàm mắng thầm, đang định bỏ đi thì đột nhiên trong bụi cỏ có tiếng động lạ.
Hắn dùng đôi mắt ưng đảo qua thì phát hiện một con chuột cống trốn trong đó, nghĩ ngay đây là loài vật mà các cô gái hay sợ.
Hắn lập tức ngồi xuống nhặt một viên đá lén ném vào trong đó.
Thân thủ của Diệp Phàm là thất đoạn quốc thuật, thủ pháp ném đá tuy nói còn kém Đạn chỉ thần công trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện nhưng cũng tương đối tinh chuẩn.
Con chuột cống kia bị ném trúng liền theo bản năng nhắm hướng cảm thấy không phải là nơi phát ra hòn đá để chạy, nhảy ngay vào người Tiếu Nhân Hàm.
- A! A
Tiếu Nhân Hàm bị dọa đến nhảy vọt lên, khi chạm đất thì vừa khéo đạp trúng một hòn đá mà Diệp Phàm ném tới làm trượt ngã, gần đó là vách đá dựng đứng, chỉ cần sơ suất một cái thì e là đi luôn xuống suối vàng.
Đây dĩ nhiên là cơ hội để đồng chí Diệp Phàm biểu diễn, hắn sử ra thuật khinh thân nhảy vọt tới đưa tay một cái thì đã bắt được người của Tiếu Nhân Hàm.
Hơn nữa đồng chí Diệp Phàm còn nhân đó một tay ôm lấy eo cô, tay kia nắm chặt lấy nhũ phong!
- Không sao chứ, Tiếu cô nương?
Diệp Phàm cúi đầu khẽ hỏi tương đối có phong độ thân sĩ.
- Tôi, tôi không sao, tay của anh.
Tiếu Nhân Hàm vì đột nhiên kinh sợ mà mặt mày trắng bệch, nhìn lại cánh tay của Diệp Phàm ôm chặt lấy nhũ phong mình thì không nói hết được câu.
- A! Tay tôi không có chuyện gì, không bị thương.
Đồng chí Diệp Phàm lại có thể giả bộ ngu, thuận thế nắm tay lại khiến cảm giác co dãn lại càng rõ!
Tuy nhiên nhìn vào thì tựa hồ là đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí tốt, chỉ là vì lo lắng quá mức mà.
Mà ôm hơi chặt khiến Tiếu Nhân Hàm hơi nghẹt thở, bộ ngực phập phồng, ngay cả dưới cổ cũng hơi đỏ lên.
- Diệp tiên sinh, tôi không sao rồi.
Tiếu Nhân Hàm cố gắng trấn định, khẽ lắc người ra, đồng chí Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông lỏng tay, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.
- Tiếu cô nương, có câu này không biết có nên nói hay không?
Diệp Phàm bắt đầu ném ra mồi câu, cơ hội vừa đến dĩ nhiên phải nắm chắc không để vụt qua, nhất là cô ta giờ cũng có một chút cảm ơn mình.