Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền thứ nhất, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt Phil đã đến trước, đám một đấm thiếu chút nữa liền đúng cằm Diệp Phàm.

Tuy nhiên, may mắn Diệp Phàm có đôi mắt ưng.

Động tác của Phil mặc dù nhanh nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm phản ứng nhanh, cảm giác được, lách người một cái cú đấm vào cằm Diệp Phàm của Phil rơi vào khoảng không.

Phil rõ ràng lặng đi nửa giây hừ nói:

- Còn có chút thực lực.

Thật ra, Diệp Phàm vẫn trúng đạn rồi, tuy nói là tránh được nhưng vẫn cảm giác cằm có chút nóng bỏng. Có lẽ là quyền phong của Phil quét qua gây nên.

- Anh cũng không kém, cũng vậy thôi.

Diệp Phàm cũng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một nổ lên, Khai bi của nhà họ Lô ở Thủy Châu một chưởng đánh về phía Phil từ xa.

Bởi vì Khai bi của nhà họ Lô rất kỳ lạ, xuất chưởng không ngờ vô thanh vô thức. Một chưởng này dường như chỉ là làm cảnh.

Nhưng một khi đến gần anh khoảng nửa mét là lúc trong nháy mắt chưởng lực kia liền mạnh lên không chỉ gấp ba lần.

Tuy nhiên, lúc đối thủ phát hiện cũng là quá muộn. Thường thường chỉ có thể thừa nhận.

Quả nhiên, trong mắt Phil hiện lên một tia khinh miệt. Gã vừa nghiêng người kỳ là không ngờ đến phía sau Diệp Phàm, vung lên một quyền đánh về phía ót Diệp Phàm.

Tất cả những việc này đều không qua được đôi mắt ưng của Diệp Phàm. Tuy nhiên, đối với sự nhanh nhạy của Phil Diệp Phàm vẫn líu lưỡi.

Tự nhận là nếu không có đôi mắt ưng thì có lẽ đã nhận một quyền này rồi.

Diệp Phàm giả vờ không phát hiện vẫn tiếp tục chưởng Khai bi hướng về phía trước.

Tuy nhiên, đợi cho nắm tay Phil cách mình chỉ vẻn vẹn một thước là lúc cái bẫy của Diệp Phàm thoáng hiện ra.

Hắn dùng Thủy công của sư phụ vô tình thi triển ra, gần như ngay trong chớp mắt hoàn thành một động tác thủy công phòng ngự.

Trong nháy mắt sau ót Diệp Phàm hình thành một bức tường nước mà mắt thường không nhìn thấy.

Đối với những người ở đây đa số đều không nhìn thấy tường nước này. Tuy nhiên, vẫn có người có thể cảm giác được.

Một góc hẻo lánh trên khán đài một người mặc đồ đen đột nhiên trợn lớn mắt miệng ấp úng:

- Người này không đơn giản.

- Anh phát hiện cái gì?

Một người khác vẻ hơi ngạc nhiên hỏi.

- Nói anh cũng không nhìn thấy được.

Người áo đen hừ nói.

- Nhìn không thấy cũng không sao, đối với võ công thì tôi là người ngoại đạo. nhưng nói về phương pháo thì anh có thể không bằng tôi.

Người đàn ông này nói.

- Việc này không rõ ràng lắm, tôi cảm giác sau ót Tháp Bố Tư có gì đó giống như bức tường.

Người mặc áo đen nói.

- Giống bức tường, đó là cái gì?

Người đàn ông còn lại kinh ngạc hỏi một tiếng.

- Đây là một cảm giác, có thể là nội khí linh hoạt sắc bén hình thành một bức tường. Đừng nghĩ đây là bức tường vô hình, có lẽ Phil sẽ xui xẻo, hãy chờ xem.

Người áo đen vừa dứt lời.

Cả người Phil chấn động, bàn tay của Tháp Bố Tư không ngờ đột nhiên quỷ dị đưa ra sau, hắn cũng không quay người lại mà đưa tay vỗ ra sau.

Bụp một tiếng vang lên.



Mọi người thấy mặt Phil đỏ bừng, tuy nói chỉ hơi lảo đảo nhưng hình như rất mất tự nhiên.

- Phil bị thương, gã ngốc này, gượng chống làm gì, lúc này phải nhanh chóng lui về sau mấy bước để tiêu trừ lực đạo đến nhỏ nhất.

Tư thế tuy nói khó coi nhưng đối sẽ tổn hại ít nhất đến cơ thể. Nếu gượng chống như vậy thì nuốt hết chưởng kình của Tháp Bố Tư.

Người này có lẽ môt ngụm máu cũng giấu đi.

Người áo đen khinh bỉ nói.

- Phil là một người khá thông mình, sao có thể phạm một sai lầm cấp thấp này?

Người đàn ông còn lại có chút không hiểu.

- Người thông minh bởi vì quá thông minh thường thường đặt thể diện quan trọng hơn cả mạng sống. Trong trận đấu ác liệt là tối kỵ đấy. Tới gờ tôi không cậu nệ tiểu tiết, chỉ cần có lợi cho chiến thắng đều phải dùng. Đấu không tính đến thể diện mà nhất định phải thắng.

Người áo đen nói.

- Thằng nhóc này rõ ràng còn có năng lực này.

Không Trạch Bản Tú ngồi trong rạp ấp úng một câu.

- Cha thấy gì sao?

Không Trạch Điền Do hỏi.

- Bức tường vô hình, người này so với tôi trước kia có lẽ cao hơn một chút. Xem ra Nhất Lang thua bởi hắn không oan.

Tuy nhiên, người này cũng quá độc ác với Nhất Lang, hơn nữa hôm đó Nhất Lang để hắn đùa bỡn. Người này căn bản cũng không tốn nhiều khí lực để thắng Nhất Lang rõ ràng vẫn nặng tay đánh tàn Nhất Lang.

Tôi không rõ vì sao hắn hận Nhất Lang như vậy, theo lý thì hắn có lẽ đã nghe qua về tiếng tăm của cha, tự dưng đánh mạnh đối thủ là không sáng suốt.

Hơn nữa, nhìn mấy cuộc tranh tài của người này hình như người này cũng không phải là người như thế. Vì sao chỉ đối với Nhất Lang như thế?

Điền Do, con nói một chút xem đó là vì sao? Không Trạch Bản Tú khó hiểu.

- Người này đến từ bộ lạc Tháp Bố, chúng con cũng lần đầu nhìn thấy hắn. Gia tộc chúng ta cũng không có liên quan gì đến bộ lạc Tháp bố ở Châu Phi kia. Cách nhau hàng ngàn dặm, hơn nữa, ngày xưa cũng không oán không thù, chẳng lẽ vì người này đố kỵ thanh danh của Nhất Lang mà nặng tay? Không Trạch Điền Do nói.

- Có lẽ là vậy, Nhất Lang nhà chúng ta rất nổi tiếng, có lẽ người này muốn dùng cái này để lập uy. Lập uy thì có thê nhưng thằng nhóc khốn khiếp, mày tìm lầm đối tượng rồi. Không Trạch Bản Tú nói đến đây nhìn Không Trạch Nhất Lang đang nằm trên ghế sô pha, lập tức mặt lão tái đi hừ nói:

- Nhất Lang, nhanh, vòng 1-8 không gặp thì vào bán kết nhất định có thể gặp, lúc này cháu xem ông nội đòi lại công bằng cho cháu thế nào.

YAAAA…

Phil cảm thấy quá mất mặt rồi, cả người đột nhiên lộn ngược ra sau rồi lập tức vọt đến trước mặt Diệp Phàm.

Cặp chân không lưu tình đá về phía mặt Diệp Phàm.

Một sóng khí đập tới, Diệp Phàm dùng hai tay giống như hùng ưng bay lượn không ngờ mãnh liệt lui ra sau.

Phil chưa từ bỏ ý định, dùng lực không buông tha mãnh liệt vồ mà đá.

- Anh thật sự cho mình là một nhân vật có phải không?

Diệp Phàm tức giận, đột nhiên xoay người một cách kỳ lạ, tốc độ cũng không chậm hơn Phil nhiều. không ngờ vọt đến phía sau Phil.

Hắn bay lên một cước đá về phía Phil.

Ở giữa mông.

Bụp một tiếng vang lên, Phil vì gắng sức đa vồ về phía trước hơn nữa Diệp Phàm chơi liều.

Hai cổ mạnh mẽ chung vào một chỗ, Phil liều mình muốn xoay người tuy nhiên, lực đạo của Diệp Phàm quá mạnh.

Cả người Phil lao thẳng ra khỏi sàn đấu.

A……

Cả khán đài lập tức ồ lên, tất cả mọi người sợ ngây người.

Tuy nhiên, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, ngay lúc Diệp Phàm đứng trên sân đấu chuẩn bị nhìn Phil nện vào đám người phía dưới, Phil không ngờ hai châm dẫm vào ghế tựa một chút.



Cả người không rơi xuống đất mà xoay người giống con chim lớn quay trở lại sàn đấu.

- Tia chớp uy vũ!

Có người vỗ tay hét lớn, lập tức mọi người đặt cược cho Phil đều đứng lên.

Uy vũ cái con khỉ, Diệp Phàm thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng, đột nhiên bay lên cao, thi triển hổ ưng chi công đến cực chí cả người nhân lúc Phil còn chưa đứng vững đã đến trên đầu gã.

Hai chân hung hăng giẫm, mắt thấy đến sống mũi của Phil rồi.

Phil không hổ là Phil, không hổ được gọi là Tia Chớp. Trong lúc ngàn cây treo sợi tóc rất nhanh quét ngang cả người, cả người cứ ngang như vậy trong không trung.

Một cái cứng rắn ngang trời theo bàn chân Diệp Phàm qua đến bên kia sân đấu.

Cảnh tượng làm người ta nín thở, khán đài không ngờ im lặng thật sự, chỉ nghe hơi thở dồn dập của mọi người.

Hai người tiếp tục giằng co.

Cả khán đài không ngờ cũng không có tiếng trầm trồ khen ngợi, Diệp Phàm và Phil bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không có động tác gì.

Ước chừng mườ phút sau, không ngờ yên tĩnh hai phút. Đây là việc có một không hai.

Đột nhiên, hai bên đều có động tác.

Hai tay Phil cuồng loạn co duỗi phía trước, tạo nên vòng tròn hỗn độn. Động tác của Tháp thiếu gia làm cho người ta cảm giác đang xem một thước phim quay chậm.

Dường như đang chơi đùa một quả bóng trong tay vậy.

- Quái, sao có thể giống Âm Dương Thái Cực của Võ Đang Trung Quốc? Không Trạch Bản Tú sửng sốt không khỏi ấp úng.

- Không thể nào, người này rõ ràng là tới từ Châu Phi, đánh mấy sào cũng không đến Trung Quốc.

Không Trạch Điền Do vẻ mặt không tin.

- Chẳng lẽ người này đã đến Trung Quốc và đến học Thái Cực Môn của Trung Quốc sao?

Không Trạch Bản Tú thầm nói.

- Việc này cũng có thể, hiện tại chỉ cần có tiền muốn học cái gì không học được. không phải nghe nói Trần Vô Ba còn mở võ quán ở Bắc Kinh soa.

Không Trạch Bản Tú nói.

- Con nói là người đấu với Akiyama Lifu sao?

Không Trạch Bản Tú nhìn con trai hỏi.

- Có thể, Trung Quốc người dùng Thái cực cũng không ít, hơn nữa nghe nói có nhiều thái cực thần bí được nhiều người cất dấu, ví dụ như Thái Cực Trần vang dội hàng đầu.

Nếu như Tháp Bố Tư muốn moi ra tinh hoa của Thái Cực từ Võ Đang là không thể. Ngay cả Trần Vô Ba mở võ quán dạy cho học viên cũng chỉ là kỹ năng sơ lược.

Thái Cực thật sự chắc chắn không để Tháp Bố Tư lấy đi.

Không Trạch Điền Do phân tích.

- Con đoán Tháp Bố Tư chỉ học được chút bề ngoài thôi.


- Có lẽ là vậy, xem kết quả xem.


Trạch Bản Tú hừ nói.


Xunh quanh khán đàn giống như có gió cuốn, mọi người đều cảm thấy lạnh run.


Mọi người ngồi trên khán đài gần như đều có cảm giác muốn đứng lên nhanh chóng chạy trối chết.


Hai bên giống như đã xong động tác, Tia Chớp hướng Diệp Phàm đột nhiên đánh ra mười quyền, tốc độ thật sự là nhanh như điện.


Tuy nhiên, có chút kỳ lạ quyền khí mãnh liện của Tia Chớp như vậy hình như không đánh đến người Tháp Bố Tư.


Khi quyền của Tia Chớp đến thì trong không gian phát ra tiếng nổ bùm bùm dọa người. Giống như tiếng sấm trên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK