- Bí thư Phí, chúng ta cũng uống một chén thế nào hả?
Trong lòng Diệp Phàm thầm kêu lên hai chữ “Bình tĩnh”, không hề sợ hãi, khẽ mỉm cười nhìn Phí Kỳ cực kỳ kiêu ngạo, lại nâng chén lơ lửng trên không, thầm nghĩ, “ Lão già này, lại muốn so ‘bình tĩnh’ với mình sao, vậy thì chúng ta cùng chơi.
Đừng tưởng rằng có con hổ đất Phí Mặc của Ngư Dương chống đỡ phía sau, tôi là nghé con từ bên ngoài tới sợ gì ông chứ.
Chuyện khi tức lên nghé đâm chết hổ cũng đâu có thiếu.”
Tạ Đoan đang ở phía sau cũng đi tới mời rượu, vẻ mặt cũng không vui vẻ gì, có lẽ mấy lão già này muốn sinh sự, nhất định là muốn chĩa mũi nhọn vào mình, xuống tay với Chủ tịch Diệp chỉ là ngụy trang.
Cho nên Tạ Đoan mặc dù nói vẫn đang ở bàn gần đó mời rượu, nhưng trên thực tế tâm trí của y sớm đã bay đến bàn của Diệp Phàm rồi.
- Hừ! Không dám! Anh là Chủ tịch thị trấn, là người tin cẩn của Ngư Dương.
Tôi chẳng qua chỉ là một phó bí thư, có tài cán gì có thể khiến đại nhân Chủ tịch thị trấn chạm cốc với tôi chứ, đây không phải làm xấu mặt lão phu sao.
Phí Kỳ không hề nể nang, khiến mấy đồng sự cũng được điều từ xã Khanh Hương tới đang ngồi cùng bàn ăn đều không ngừng kêu khổ.
Chỉ sợ Chủ tịch Diệp trong cơn nóng giận trút giận lên đầu những người liên lụy ngồi cùng bàn thì thê thảm, mấy người bọn họ thật sự là oan ức vô cùng.
- Ha ha ha, bí thư Phí muốn nói gì cứ nói, các vị đều là đồng chí cũ, có yêu cầu gì có thể thỉnh cầu với Bí thư Mâu, cũng có thể nói với Phó bí thư Tạ.
Còn về vấn đề công tác của các vị đồng chí, Đảng ủy nhất định sẽ bố trí thỏa đáng. Diệp Phàm thản nhiên nói, chĩa mũi nhọn về hướng Mâu Dũng và Tạ Đoan, tiếp theo hừ nói:
- Nhưng, đem tình cảm vào trong công việc cũng không tốt, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta một năm tới sắp bước vào giai đoạn phát triển cấp tốc.
Tôi không hi vọng có một số đồng chí nào đấy trì hoãn tiến độ công việc.
Ở đây tôi cũng biểu thị thái độ luôn, nếu có một số đồng chí nào đấy cậy già lên mặt, không chịu tuân thủ sắp xếp của thị trấn.
Nếu công tác không đắc lực, Đảng ủy thị trấn sẽ đề nghị đưa những đồng chí này về huyện, ha ha ha…Tôi tin rằng, dưới sự giúp đỡ của các lãnh đạo trong huyện, bọn họ nhất định sẽ nhận thức sâu sắc hơn về tư tưởng của mình.
Diệp Phàm mỉm cười sau khi nói xong lại cùng với mấy đồng chí chạm cốc, xoay người bỏ đi, căn bản không hề để ý đến lão già Phí Kỳ làm sắc mặt của y thoáng cái đen xạm lại, chẳng khác gì gan heo.
Thấy không xảy ra chuyện gì, Tạ Đoan cuối cùng cũng nín lại, thuận lợi đến bên này mời rượu, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút rụt rè.
Sau khi bị Diệp Phàm làm lỡ như vậy, Mâu Dũng cũng vừa vặn đi bộ tới bàn này, đứng cùng với Tạ Đoan.
Tạ Đoan vừa thấy Bí thư Mâu Dũng đi đến vội vàng nghiêng người sang một bên, để Mâu Dũng chạm chén với các đồng chí cũ của mình trước, trên thực tế đương nhiên là hi vọng Bí thư Mâu Dũng bịt lỗ đạn trước.
- Ha ha ha…hôm nay thật cao hứng, mọi người đứng lên cùng cạn một chén đi.
Mâu Dũng không ôn nhu như Diệp Phàm, giọng điệu cao ngạo, như mơ hồ truyền ra mệnh lệnh. Y cho rằng hoàn toàn có thể nói vậy, những người này đều là lính của Lâm Tuyền! Nếu mình đã là Bí thư của thị trấn, nói những lời này cũng không có gì quá đáng, cũng có thể thể hiện ra quan uy của mình.
10 người trong bàn thì đến 9 người đều vội vàng đứng lên, ngoài miệng cứ chúc mừng nói những lời dễ nghe ăn mừng Bí thư Mâu thăng quan tiến chức gì đó, chỉ có lão già Phí Kỳ vẫn không đứng dậy, dáng vẻ vẫn ngồi bệ vệ như trước.
Mâu Dũng mới nhìn đã thấy không vui, vừa vặn lại không quen người này, nhếch miệng lên hỏi:
- Đồng chí này tới từ đâu, sao có vẻ giống như bất mãn gì đó?
- Bí thư Mâu, anh ấy là Phó bí thư Phí Kỳ của xã Khanh Hương cũ.
Lưu Xán vội vàng giới thiệu.
- A! Thì ra là bốn lão gì này, lẽ nào muốn thị uy với mình sao? Thật là nhức đầu.
Mâu Dũng cũng không hồ đồ, cũng sớm nghe nói chuyện gây rối của Phí Kỳ,
Tuy nhiên Mâu Dũng cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, trước đây vốn đã rất cao ngạo.
Ở thành phố toàn gặp những cán bộ cấp phó phòng trở lên, lúc này nhìn thấy một tên phó phòng cũng dám cao ngạo như vậy, cơn tức giận bất chợt bùng lên, chỉ có điều hôm nay vừa ngồi lên chiếc ghế Bí thư thị trấn, nên tận lực kiềm chế xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói:
- Phó bí thư Lưu, chúng ta chạm chén!
- Không uống được.
Phí Kỳ lười biếng nói liếc mắt nhìn Mâu Dũng như không có chuyện gì.
Chuyện này thật sự đã chọc giận Mâu Dũng, nghĩ thầm, “ Lão thất phu này, nể mặt lão lão lại làm quá, tưởng rằng bố mày dễ ức hiếp có phải không? Vừa rồi họ Diệp đó đến hình như cũng đến mời rượu, uống với hắn không uống với Bí thư bố mày, có phải xem thường bố mày không.
Chẳng lẽ bố mày là Bí thư lại không bằng tên Chủ tịch thị trấn đó sao? “
Kỳ thực Mâu Dũng không biết Phí Kỳ căn bản không có uống rượu với Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng đồng dạng không uống với y.
Chỉ có điều Diệp Phàm không để ý đến Phí Kỳ, tự mình bỏ đi.
Kỳ thực Diệp Phàm làm vậy chính là muốn thấy Mâu Dũng mau qua đây mời rượu, cho nên chọc giận Phí Kỳ trước, sau khi chọc giận xong liền vội vàng chuồn đi.
Lập tức Mâu Dũng đến ngay đúng như dự đoán, cơn giận của Phí Kỳ không có chỗ phát ra, đương nhiên phải phát lên người y.
Mâu Dũng lạnh lùng cười nói:
- Phó bí thư Phí, có bất mãn gì với công tác của tôi có thể nói ngay ở đây.
Chúng ta đều là cán bộ của Đảng, vĩ nhân không phải đã nói, chúng ta đều là cái đinh ốc, Đảng cần chúng ta tới chỗ nào thì phải tới chỗ đó, không khuất phục sắp xếp của tổ chức là không được.
- Hừ! Phí Kỳ tôi có nói là không khuất phục sắp xếp của tổ chức khi nào, mọi người đều biết, Phí Kỳ tôi không thể uống rượu, đó là vì công tác thường xuyên thức đêm dẫn đến bệnh đau dạ dày.
Lẽ nào không uống rượu với lãnh đạo thì xem là không khuất phục sắp xếp của tổ chức sao? Chuyện này còn có loại ngụy biện này sao?
Phí Kỳ giống như trúng đạn, đem hết uất ức vừa rồi bị Diệp Phàm chọc vào ném hết về phía Mâu Dũng.
Liếc mắt nhìn Tạ Đoan đứng bên cạnh đầy vinh quang, lửa giận trong lòng y lại bừng lên, trong lòng thầm mắng, “ Mẹ nó, bố mày là một Phó bí thư mà đến lúc này cũng không có chỗ nào tiếp nhận.
Tiểu tử mày chỉ là một phó Chủ tịch xã, chức vụ còn thấp hơn bố mày, thế mà tình thế thay đổi, ỷ vào con hổ đất Tạ Cường thoáng cái thăng chức lên địa vị Phó bí thư thị trấn Lâm Tuyền quản lý nhân sự, uy phong vô cùng.
Hạ Giai Trinh người ta là Bí thư Đảng ủy xã còn phải khuất phục dưới mày, Khúc Anh Hà một chủ tịch xã sau khi đến Lâm Tuyền chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn.
Bọn bố mày còn thảm hại hơn, nghe nói còn từ cấp phó phòng giáng xuống làm cấp ban, ban Tổ chức cấp ban còn chưa lập hồ sơ thì xem là quan chó gì…”
Nghĩ đến những chuyện bực tức này, Phí Kỳ càng không kìm được, bất chấp tất cả xông tới nói:
- Phó bí thư Tạ, tôi thật sự muốn hỏi xem, cậu là Phó bí thư quản lý sắp xếp nhân sự.
Tại sao bốn người chúng tôi và Lưu Xán, Trương Chính Phàm, Chu Thầm vẫn chưa được sắp xếp công tác? Có phải xem chúng tôi như đống rác muốn quăng chỗ nào thì quăng có phải không? Có phải thật sự muốn chúng tôi quay về nhà dưỡng già không. Nếu có thể nghỉ hưu cũng được, bốn người chúng tôi cũng đến nhà về nhà bế cháu rồi. Các anh nói có phải không?
Phí Kỳ vừa nói xong liền xoay qua liếc nhìn ba đồng bọn, ra hiệu bằng mắt.
Ba người Lưu Xán, Trương Chính Phàm, Chu Thầm, vốn không muốn trực tiếp đối đầu với Bí thư Mâu Dũng và Phó bí thư Tạ Đoan trên bàn tiệc nhưng bị Phí Kỳ ép buộc, lúc trước mọi người cũng đều bàn bạc qua rồi, lúc này cũng đành phải bất chấp khó khăn đứng bên cạnh góp lời:
- Đúng vậy, Bí thư tạ, chúng tơi mới 40 tuổi, không có việc gì làm cũng rãnh rỗi quá, các anh làm lãnh đạo rút cuộc nghĩ thế nào vậy.
Có muốn chúng tôi về hưu cũng phải nói mấy câu mới được chứ?
Lưu Xán có chút lo lắng mở miệng nói.
- Đúng, ngay cả một số chủ nhiệm phòng của xã Khanh Hương cũng sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta lúc ấy tốt xấu gì cũng là một Phó chủ tịch xã, lẽ nào còn không bằng cán bộ cấp ban?
Lão gia hỏa Chu Thầm cũng lên tiếng.
Bọn họ bị Phí Kỳ ép cũng không còn cách nào, hơn nữa lại nghĩ đến sau lưng có con hổ đất Phí Mặc ủng hộ có lẽ cũng không có việc gì lớn.
Dù sao chiếc mũ quan trên đầu cũng bị kéo xuống rồi còn sợ gì nữa chứ? Lẽ nào thật sự dám khai trừ công chức, thật sự đến lúc đó thì dứt khoát liều mạng.
- Mọi người đừng nóng vội, chuyện này tôi cũng đang cùng bàn bạc với Chủ tịch thị trấn Diệp và Bí thư Mâu rồi, sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng-
Tạ Đoan đảo mắt một vòng vội vàng đem cơn lửa giận trong ngày mùa đông của bốn lão đầu này kéo về hướng người đứng đầu Mâu Dũng.
Vì Mâu Dũng vừa nhìn thấy bốn lão già này chĩa mũi nhọn về hướng Tạ Đoan, cũng nghiêng người đứng sang bên cạnh xem cảnh náo nhiệt, nếu thực sự không được thì bản thân sẽ đứng ra thu dọn chiến trường, đến lúc đó chẳng khác nào Tạ Đoan thiếu mình một món nợ ân tình.
Trước mắt hình thế của thị trấn Lâm Tuyền rất bất lợi với mình, trong Đảng ủy viên mình không có một đồng minh chân chính nào.
Nếu có thể lôi kéo Tạ Đoan thì quá tốt, chí ít trong hội nghị Đảng ủy sau này nói chuyện cũng cứng rắn hơn.
Nghĩ tới những điều này Mâu Dũng cũng có chút lòng chua xót, thầm mắng, “ Mẹ nó.
Ông mày tốt xấu gì cũng là người đứng đầu, nhưng trong Đảng ủy thị trấn chỉ là một con hổ giấy.
Tên tiểu tử họ Diệp đó hình như còn có đồng bọn Thiết Minh Hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chính lệnh sau này làm sao thông qua.
Không thể nắm giữ Đảng ủy thì người đứng đầu còn là cái rắm gì.”
- Được rồi mấy đồng chí, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Chuyện của các vị tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng có một số chuyện cũng có chút khó làm, có một số vị trí Giám đốc Sở, chủ nhiệm phòng ban tốt người ta đã lấy hết rồi.
Tôi cũng không thể tự nhiên kéo người khác xuống được! Cho nên chuyện này tôi sẽ bàn bạc với Chủ tịch thị trấn Diệp rồi hãy nói.
Mâu Dũng cũng không ngu, ẩn ý chỉ ra có mấy bộ phận tốt đều đã được cấp dưới của Diệp Phàm chiếm lĩnh rồi.
Bây giờ chỉ còn lại chữ ‘tạm quyền, chữ ‘tạm’ này, Mâu Dũng cũng đặc biệt nhấn mạnh.
Không phải Mâu Dũng tôi không sắp xếp cho mọi người, mà là vì không có bộ phận tốt.
Chỉ cần mấy lão già này vừa nghe kĩ nhất định sẽ hiểu ra, ngọn lửa này có lẽ lại dẫn đốt về phía Diệp Phàm rồi.
Tạ Đoan không lên tiếng, y đương nhiên không muốn đắc tội với quý nhân mới nổi Diệp Phàm.
Sau đó hai người tùy tiện uống mấy chén rồi đi.
Đương nhiên, Phí Kỳ cũng không dám làm gì quá mức,
Hôm nay đã giành thể diện về rồi, hơn nữa Tạ Đoan cũng bị bốn lão già mình trị cho một trận.
Đạt được mục đích Phí Mặc và Trương Tào Trung yêu cầu thêm mắm thêm muối cho Tạ Đoan con trai của Tạ Cường.
Mấy lão già này đương nhiên biết rõ, mấy người bọn họ không thể nào so sánh với Tạ Đoan.
Người ta có cha là thường vụ, cái gì cũng mạnh hơn mình.
Chiến tích, năng lực, đều là *** chó, chỉ có quyền lực mới là quan trọng nhất, chính là đạo lý trong triều có người làm quan thì cả họ được nhờ.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm cùng với mấy người Tề Thiên, Lý Hoành Sơn đi tản bộ.
Sau 11 giờ tối
Vì nguyên nhân mùa đông trời lạnh, thị trấn Lâm Tuyền đã chìm vào trong giấc ngủ say.
Tiên sinh Lôi Thản của ‘Cổ Lưu Các’ Thủy Châu cũng chạy đến, còn mang theo mùi vị cổ quái, dưới hàm để một chòm râu màu đen dài gần 8 thước.
Y vẫn mặc chiếc áo choàng kiểu cổ màu xanh nhạt đã nhìn thấy ở thành phố Mặc Hương lần trước, cất tiếng nói:
- Diệp tiên sinh, anh em tôi đến trễ.
- Không sao, vẫn còn chưa xuất phát, chúng tôi vẫn đang đợi mọi người.
Nếu hôm đó trong bản đồ hoàng tuyền gì đó đã chú thích dưới tượng đá Chung Húc có đường đi thông tới hoàng tuyền, đầu tiên phải phải di chuyển bức tượng đá nặng gần bảy tám ngàn cân này mới được, bằng không mọi người cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi
Diệp Phàm thuận miệng nói, quay đầu liếc mắt nhìn Lôi Thản nói:
- Lôi tiên sinh, chuyện ma quỷ ở nhà cũ của ông đã giải quyết chưa, có bắt được cái bóng đó không?
- Vẫn chưa được! Cách gì cũng dùng rồi mà vẫn không bắt được nó.
Thứ đó cử động như gió, có chút động tĩnh là thoát thân, yên lặng thì cảm giác như xử nữ, thật sự có chút quái dị.
Lôi Thản mặt rầu rĩ lắc lắc đầu.
- Vậy khối cương thi mà ngài cất giữ có còn không, có lẽ lệnh tôn đã hạ lệnh thiêu hủy rồi phải không?
Diệp Phàm đối với khối cương thi này thật sự rất hiếu kì, khổ nỗi gần đây không có thời gian, bằng không thật sự muốn lập tức chạy tới xem xét một lát.
- Đúng! Cha tôi cho thời hạn hai tháng, ài! Phiền phức rồi.
Thứ đó tôi đã cất giữ rất lâu rồi, bây giờ nếu đốt đi thật sự đáng tiếc.
Lôi Thản đau lòng không thôi, người này yêu đồ cổ đến mức gần như điên cuồng.
Vốn thiếu tá Mã Lạp của sư đoàn dã chiến thành phố cũng đến, nhưng gần đây y cũng thật xui xẻo, vừa rồi gặp bộ đội đến Hải Nam luyện tập dã chiến, cho nên lần này đi tìm chuyện bí mật của con đường hoàng tuyền cũng không đến lượt.
Không lâu sau.
Anh trai Kim Mao sư hống thiếu tá Tạ Tốn của Tạ Mi Nhi cũng dẫn theo mười mấy tên lính ngồi trên một chiếc xe đại quân chạy tới thị trấn Lâm Tuyền.
Đương nhiên Tề Thiên đã liên hệ, dây thừng và ròng rọc nhấc vật nặng cũng được mang tới.
Còn mang theo máy phát điện cỡ lớn, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ.
- Anh Diệp…
Tạ Mi Nhi người mặc trang phục ngụy trang xinh đẹp, chui ra từ trong xe, dịu dàng nhìn Diệp Phàm chằm chằm, thật sự không cần phải nói, Tạ Mi Nhi mặc trang phục ngụy trang dã chiến có tư thế oai hùng như nữ binh.
Có lẽ là trang phục ngụy trang số nhỏ, ôm trọn thân hình đầy đặn, khiến Diệp Phàm nhìn mà cứ muốn nuốt nước miếng.
- Mị Nhi, sao em lại tới đây?
Diệp Phàm sửng sốt thuận miệng hỏi, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
- Tại sao em không thể đến được, lẽ nào anh Diệp chán em rồi, sau này Mị Nhi cũng không dám đến nữa.
- Hừ!
Tạ Mi Nhi mất hứng, lẩm bẩm nói.
- Không phải, vì chỗ này có quỷ, bọn anh đi bắt quỷ, lẽ nào em không sợ?
Diệp Phàm cười quái dị nói.