Diệp Phàm trêu một câu, Trương Oánh Nguyệt cười rạng rõ nói:
-Chỉ thị thì không dám, lúc đó cậu là tổ trưởng của chúng tôi. Tôi muốn mời cậu một chút là được. Thế nào lại đây uống vài chén.
-Chị có ý gì, không phải đang trêu chọc em chứ? Chị ở tận Bắc Kinh không phải bảo em thuê máy bay đến đây? Việc này, em chỉ là công nhân viên lao động bình thường, sao làm nổi. Có thể vẫn làm được, việc này là mệt nhưng vui.
Diệp Phàm cười nói hai ý nghĩa.
Trương Oánh Nguyệt xem chừng mặt đỏ lên, mắng:
-Đồ không đứng đắn.
-Ha ha,
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, trước kia hay nói đùa, nhất thời quen miệng, không ngờ vẫn đùa. Hơn nữa Diệp Phàm phát hiện bốn đồng chí ở đây đều đang chăm chú lắng nghe, không biết chị Trương là thần thánh nơi nào.
-Nhanh lại đây thanh toán.
Trương Oánh Nguyệt lấy thân phận chỉ cả ra lệnh.
-Chị… chị đến Thủy Châu ?
Diệp Phàm sau khi sửng sốt thầm mắng mình thật là ngu, Trương Oánh Nguyệt nói như vậy chắc chắn là đã đến Thủy Châu. Tuy nhiên, Diệp Phàm che mic quay đầu lại hỏi Hoàng Cửu Lâm :
-Giám đốc Hoàng, hôm nay Sở Vệ Sinh có khách của bộ đến ?
-Không có, có bây giờ tôi có thể còn ngồi ở đây ?
Hoàng Cửu Lâm cũng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn giọng điệu của Diệp Phàm, chị Trương chẳng lẽ là người ở Bộ.
-Anh hiện tại mới biết. Tuy nhiên, cũng là mới đến không lâu. Người ta bảo tôi đến đây, gần đây có người đem chuyện viện số 1 Thủy Châu báo lên trên Bộ. Việc này phải xuống dưới một chút.
Trương Oánh Nguyệt nhỏ giọng nói.
-Vâng,
Diệp Phàm đáp một tiếng hỏi:
-Chị Trương hiện đang ở đâu, ở cùng với ai, tôi lập tức đến thanh toán.
-Khách sạn Hoa Thắng, phòng 308 tầng 3. Còn có mấy người bạn, Mau tới đi, đảm bảo cậu có lợi.
Trương Oánh Nguyệt giục.
-Được, tôi lập tức đến đó.
Diệp Phàm nói sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm trầm ngâm một lát nhìn Hoàng Cửu Lâm. Hà Nghi Viễn cảm thấy được cái gì hỏi:
-Bí thư Diệp có phải sở Y tế tỉnh có việc gì.
-Tôi muốn hỏi một chút, Giám đốc Vàng, bệnh viện số 1 Thủy Châu có phải có sự kiện gì lớn đã xảy ra?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
-Sao anh biết được?
Hoàng Cửu Lâm giống như bị người ta giẫm lên đuôi, cả người hình như giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Hà Nghi Viễn, các vị, bạn học trường Đảng của tôi tới rồi, hiện đang ở bên Hoa Thắng. Tôi phải đi xem, xin lỗi, các anh cứ từ từ. Hôm nay tôi mời khách, đi trước một bước.
Diệp Phàm cáo lỗi, cũng không trả lời câu hỏi của Hoàng Cửu Lâm. Chỉ có điều nhìn y vài lần, xoay người đi. Ra tới cửa mới nói:
-Chị Trương là Trương Oánh Nguyệt.
Sau đó đóng cửa đi.
-Trương Oánh Nguyệt, thứ trưởng Trương, việc này…
Hoàng Cửu Lâm sắc mặt trắng bệch.
-Vừa rồi Diệp Phàm đã hỏi đến bệnh viện số 1 Thủy Châu, lão Hoàng, có phải bệnh viện số 1 đã xảy ra chuyện gì lớn phải không? Vị thứ trưởng Trương có phải xuống đây điều tra việc này?
Hà Nghi Viễn cũng nóng nảy, sợ Hoàng Cửu Lâm có việc.
-Anh Hà, tôi đi trước, hôm nay tôi mời.
Hoàng Cửu Lâm vội cáo lỗi vội vàng đi.
-May mắn Diệp Phàm nhắc nhở đúng lúc, bằng không, xem ra lão Hoàng sẽ có phiền toái. Xem ra tư thế này, phỏng chừng phiền toái còn không nhỏ, lão Hoàng đi rất vội vàng, ôi…
Lúc này, người ngồi im nãy giờ Giám đốc Sở Dân chính Tô Hoài thở dài.
-Sao lại thế này, lão Tô, anh anh chúng ta có thể giúp đỡ. Chúng ta không thể nhìn lão Hoàng gặp nạn có phải không?
Lý Kiện Pha nóng nảy. Hà Nghi Viễn cũng vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm Tô Hoài.
-Ôi việc này nói như thế nào đây. Năm trước bệnh viện số 1 Thủy Châu không phải xây dựng tòa nhà mới cho bệnh nhân nội trú. Lúc đó cậu em vợ lão Hoàng không phải là muốn làm về điều hòa không khó. Lão Hoàng liền nói với viện trưởng Trương Thắng Thủy.Cho nên, mười lăm tầng lầu, mỗi phòng đều trang bị điều hòa không khí. Việc này, đương nhiên viện trưởng Trương cũng có ý nịnh cấp trên. Thật ra, từng phòng chưa dùng đều trang bị điều hòa không khí, đến lối đi nhỏ cũng được trang bị điều hòa không khí, làm người ta cảm thấy như khách sạn 5 sao. Anh nghĩ lại xem bệnh viện người đến người đi, lối đi nhỏ trang bị điều hóa không khí, không khí bên ngoài lọt vào thì dùng cái rắm à.
Tô Hoài không khỏi hừ nói.
-Xem ra, điều hòa không khí này hẳn là lão Hoàng phê cho viện trưởng Trương làm đi? Viện trưởng Trương coi như một lễ vật, vừa có điều hòa không khí, lại có được ân tình lớn, cớ sao không làm.
Lý Kiện Pha hừ nói.
-Việc này là thật, hơn nữa còn dành tiết kiệm được. Viện trưởng Trương đương nhiên cố gẳng trang bị.
Tô Hoài nói xong, thở dài, còn nói thêm:
-Tuy nhiên, lắp điều hòa không khí cũng xảy ra phiền toái nhỏ. Khi lắp đặt tiếp đất không tốt hoặc là vì nguyên nhân gì đó, không ngờ rò điện. Vừa vặn có người bệnh tim tinh thần thất thường. Người kia khá điên cuồng, không ngờ kê ghế lên giường nghịch điều hòa không khí. Kết quả, cậu nghĩ xem, vốn như thế điện sẽ không làm chết một người. Tuy nhiên bệnh nhân bệnh tim kia lại bị điện giật, tê người cuối cùng ngã xuống, lên cơn sốc tại chỗ.
-Có chết không?
Hà Nghi Viễn hỏi.
-Chết thì tốt, bồi thường một chút thì xong. Chính là tên kia không chết mà sống, hiện tại vẫn choáng. Tim lúc nào cũng bị vây trong tình trạng ngừng đập. Cái này, chi phí vô cùng.
Bệnh viện cho rằng tên kia tự mình kê ghế lên, y cũng có trách nhiệm, tất nhiên là muốn từ chối trách nhiệm, đồng ý chỉ cấp một nửa tiền thuốc.
Mà người bệnh lại không chịu, lão Hoàng vừa nghe điều hòa không khí xảy ra vấn đề nhỏ. Lúc đó sợ thực sự ồn ào điều tra ra những gì liên quan đến mình thì phiền.
Cho nên, thầm nhắc nhở viện trưởng Trương có thể chi trả hoàn toàn viện phí. Viện trưởng Trương suy nghĩ một chút, cũng đồng ý, y biết, lão Hoàng có chỉ thị như vậy, về sau sẽ tìm dự án đem tiền trả lại cho y.
Vả lại, lão Hoàng là Phó Giám đốc sở Y tế, viện trưởng Trương đắc tội cũng không nổi có phải không? Tuy nhiên, việc này còn chưa thỏa thuận xong, vừa rồi nghe Diệp Phàm nói, hình như là người bệnh đã tố cáo lên bộ Y tế.
Đã có người xuống đây điều tra, chứng tỏ việc này sẽ nghiêm trọng hơn. Bộ Y tế xuống điều tra, không có việc gì cũng phải tra ra việc.
Nếu thực sự tra được lão Hoàng thì lão Hoàng xem ra đời này không nghĩ lên một bước, có thể bảo vệ vị trí hiện nay đã là tổ tông tích đức.
Tô Hoài vẻ mặt buồn buồn nói.
-Xem ra, người bệnh kia khá có năng lực.
Hà Nghi Viễn nhíu mày nói.
-Tôi hình như nghe lão Hoàng nói qua, con hàng xóm của người bệnh làm Phó vụ trưởng ở bộ Y tế. Cho nên, lão Hoàng muốn mau chóng giải quyết việc này. Chuyện này cũng phức tạp, dù cho y là lãnh đạo.
Tô Hoài nói.
-Lão Hoàng thật đúng là suy. Không phải một chút điều hòa không khí không ngờ đến chỗ này. May mắn Bí thư Diệp nhắc nhở đúng lúc, ngày mai người của bộ điều tra thì phiền. Còn có thời gian cả đêm, hoàn toàn có thể giải quyết để không điều tra. Tôi thấy, chúng ta vẫn nên cùng đi với lão Hoàng thương lượng một chút, cả đêm có thể làm rất nhiều việc.
Hà Nghi Viễn vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Bí thư Diệp là người đáng tin. Lần này không phải bạn hắn, chị Trương xuống đây, chúng ta trước tiên tìm hiểu rõ tình hình, xem xem có thể… mời Diệp Phàm ra mặt hay không, mời chị Trương kia cùng cái gì Phó vụ trưởng bí mật nói một tiếng. Nếu có thể giải quyết trong buổi tối, việc này đơn giản chính là đền tiền thôi.
Tô Hoài nói.
-Không biết chị Trương kia lai lịch thế nào, nếu không còn có Phó vụ trưởng kia, xem ra việc này không xảy ra.
Lý Kiện Pha nói.
-Cậu đầu óc toàn nước đi, chị Trương là bạn học của Diệp Phàm ở trường Đảng trung ương, lúc đó Bí thư Diệp là Phó Giám đốc sở, ít nhất Chị Trương cũng là Phó vụ trưởng.
Có lẽ hiện tại đã là Vụ trưởng, hơn nữa vừa rồi hình như nghe nói là thứ trưởng Bộ Y tế, không phải là Thứ trưởng bộ Y tế chứ? Nếu thực sự vậy, có cô ra mặt hòa giải một chút, chắc chắn có cách. Quan trọng là thái độ của Diệp Phàm.
Nghe giọng Diệp Phàm trò chuyện với chị Trương vừa rồi có thể thấy được, quan hệ của hai người rất tốt. Tuy nhiên, vừa rồi lão Hoàng có chút do dự, Diệp Phàm bảo y báo cáo, y không muốn nhận, hiện tại lại mặt dày đi nhờ người, không có thể diện.
Tô Hoài nói.
-Không được cũng phải làm, so với mũ trên đầu, mặt mũi quan trọng hơn sao. Lão Hoàng này, còn không muốn tin tôi sao? Tôi giới thiệu bạn bè chắc chắn là bạn bè thật, tôi sao có thể đưa người không đáng.
Hà Nghi Viễn mắng một câu.
-Lão Hoàng là có chút hồ đồ, tôi nghe nói Diệp Phàm rất có năng lượng. Lúc đó nghe nói trong hội nghị thường vụ thành phố, Vu Tây Dương muốn bắt nạt, kết quả bị Diệp Phàm khiến lão già kia phải xin lỗi tại chỗ. Vu Tây Dương thiếu chút nữa buồn bực đến chết. Lần này lấy chuyện sông Hồng Liên để nói, đơn giản là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
Lý Kiện Pha nói.
-Đừng dông dài, tìm lão Hoàng đi.
Hà Nghi Viễn nói, ba người vội vàng đứng lên đi.
Khách sạn Hoa Thắng ở Thủy Châu cũng khá nổi tiếng, khách sạn xây dựng ở lưng chừng núi. Bốn phía tất cả đều là cây cối xanh tốt. Địa điểm héo lánh một chút, nhưng môi trường so với khách sạn năm sao trong thành phố sầm uất thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, rộng rãi, không khí trong lành. Lái xe từ dưới chân núi đến khách sạn Hoa Thắng chỉ vài chục phút. Để được ở khách sạn năm sao tốt đối với người giàu mà nói không là gì.
Nhẹ nhàng vào cửa kính xoay của khách sạn. Đang chuẩn bị lên tầng, cảm thấy có một bóng đen quen thuộc vọt qua. Diệp Phàm tin tưởng giác quan thứ sáu của mình. Quay đầu tìm trong chốc lát, cuối cùng phát hiện một cô gái xinh đẹp, không phải tiểu thư Triệu Tứ thì là ai?
Người đứng bên cạnh cô Diệp Phàm cũng quen, không phải là Tào Phi Phi thì là ai? Hình như còn có mấy người bạn, ngoài hai người thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, tất cả đều là con gái.
Một nhóm người như vậy đang ngồi ở đại sảnh được trang trí bằng gỗ. Thật ra chính là một nửa hình tròn hợp thành.
Hai người thanh niên, đang nói chuyện vui vẻ với các cô. Tuy nhiên, Diệp Phàm, phát hiện hai vị này tuy nói chuyện cùng các cô nhưng ánh mắt đều lơ đãng nhìn Triệu Tứ và Tào Phi Phi.