Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Haizz..

Tằng Tuấn Tài thở dài ngượng ngùng nói.

- Lão Tằng, trước mặt chị ông còn giấu diếm cái gì? Ông không nói tôi nói.

Trang Hồng Mai oán trách ông xã một tiếng sau đem chuyện Tằng Tuấn Tài vừa nói ra nói lại.

- Tôi thấy, trán cậu thực giống bị lừa đá.

Lưu Chân Mai vừa nghe, mặt lập tức thay đổi, câu đầu vô cùng nghiêm khắc, thậm chí là mắng mỏ.

- Em biết em nhất thời có chút khinh suất, chủ yếu là nghĩ còn nợ Trương Minh Sâm một ân tình. Còn cách nào khác, người khác giúp em, em vẫn ghi ân tình này. Bằng không, Tằng Tuấn Tài em chỉ là đồ cơ hội sao?

Tằng Tuấn Tài vẻ mặt chua xót nói.

- Ân tình ân tình, cậu ngay cả không được phân công quản lý khối công nghiệp cũng không thể đi làm chuyện khinh suất này.

Cậu không ngẫm lại, một nhân vật trẻ tuổi mới có hai mươi bảy tuổi đã có thể ngồi ở vị trí Chủ tịch thành phố.

Sau lưng chắc chắn phải có chỗ dựa rất vững chắc. Cùng Trương Minh Sâm gây xung đột, quyền lực Trương Minh Sâm cực cao.

Vị trí Chủ tịch thành phố ông ta dự đoán tám phần là của chính mình .

Diệp Phàm đoạt vị trí của ông ta, ông ta không muốn vứt bỏ cũng phải bỏ. Còn cậu thì không như vậy, cậu được lợi ích gì chứ?

Ngay cả Trương Minh Sâm làm Chủ tịch thành phố ông ta cũng không có khả năng đỡ cậu vào thường vụ. Trước cậu còn có Đinh Nghĩa Minh, cậu ta quan hệ với Trương Minh Sâm còn sâu sắc hơn cậu nhiều lắm.

Còn có Lưu Nhất Tiêu, những người này đều là đối thủ cạnh tranh. Tôi trước kia đã sớm nói cùng cậu.

Cậu muốn đi lên, việc này từ từ sẽ đến.

Vị trí kia mông cậu còn chưa ngồi vững chắc đã muốn bay cao, kết quả cuối cùng định đọc sách lại bị ngã chết. Đừng thấy cậu với tôi cùng một cấp bậc, nhưng, mang một chữ “thường” là rất khó.

Lúc trước tôi cũng vậy rất may mắn mới vào được, cậu xem xem, cậu lại có thể gây với Diệp Phàm. Cậu làm như vậy trong lần đầu hắn chủ trì hội nghị chính là cố ý làm khó dễ! Để hắn tạo thành ảnh hưởng quả thật là đòn trí mạng. Cậu có nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này không.

Việc này, chẳng lẽ hắn không nhìn ra được. Người này rất quyết đoán, ngay cả Trương Minh Sâm cũng xem nhẹ hắn. Hắn dám lần đầu trên hội nghị, trong tình huống không có một đồng minh dám ra tay điều chỉnh phân công.

Chính cậu nói xem, loại người quyết đoán như vậy là người mà Tằng Tuấn Tài cậu có thể đấu được sao? Hai người cơ bản là không ở cùng một cấp bậc. Đừng nói tôi là chị mà chửi mắng cậu, cậu thật đúng là nên mắng. Nếu không phải vì để Hồng Mai tốt, bằng không, tôi cũng lười chẳng thèm mắng cậu đâu.

Lời phê bình của Lưu Chân Mai, Tằng Tuấn Tài bị phê bình lập tức mặt ửng hồng. Đầu cúi thấp xuống dưới.

Nói:

- Chị, em biết sai rồi. Nhất thời có chút kích động, lúc ấy nghe xong lời Trương Minh Sâm và Biệt Đạo Phong giật giây.

Hơn nữa, bản thân em cũng phán đoán sai lầm. Em cũng thật sự không nghĩ Diệp Phàm lại có thái độ cứng rắn, mạnh mẽ như vậy.

Không ngờ không sợ lần đầu họp bị bẽ mặt. Tuy nhiên, em cũng nhìn thấu Trương Minh Sâm, người này chính là đẩy người khác đến chỗ tự tìm cái chết, khốn khiếp.

Lúc trước đều nói cùng lắm làm cho Diệp Phàm bẽ mặt. Kết quả em gây xung đột, bọn họ thả vài câu rắm không lên tiếng. Bằng không, em đâu có ra mặt.

Nói đến đây, Tằng Tuấn Tài hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Chân Mai một cái, nói

- Hiện tại nói này nọ cũng vô dụng, chuyện nhà máy dệt Thuận Hoa không có khả năng giải quyết triệt để. Em đoán ngay cả Bí thư Phạm và Diệp Phàm ra mặt cũng vô dụng. Trừ phi Ủy ban nhân dân thành phố chi tiền, thị trấn Hồng Thư và công nhân viên nhà máy dệt mỗi bên nhường một chút mới giải quyết được.

- Ủy ban nhân dân thành phố chi tiền, cậu cho là Ủy ban nhân dân thành phố mở ngân hàng có phải không? Hơn nữa, một chút tiền đủ sao? Chuyện của cậu tôi cũng nghe nói qua, thật muốn chi tiền nếu không có đến năm sáu mươi triệu là giải quyết không xong.

Diệp Phàm chi ra năm sáu mươi triệu, trừ phi Tằng Tuấn Tài cậu là em trai ruột hắn còn không còn lâu. Hơn nữa, cũng khó nói. Cậu chẳng lẽ không phát hiện, trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố đã cũ.

Đến bây giờ một tòa nhà cũng không có. Trương Minh Sâm có nói qua xây dựng lầu mới sao? Trương Minh Sâm lúc ấy chỉ có quyền chủ trì, ông ta không xây còn có lý.

Diệp Phàm xây dựng không xây dựng, chắc chắn là hắn phải xây dựng. Kẻ cần có tiền nhà xây dựng lầu mới, còn dùng tiền đi đập vũng bùn nhà máy dệt Thuận Hoa.

Ngôn từ Lưu Chân Mai sắc bén



- Chị, giờ phải nghĩ biện pháp có phải hay không? Hiện tại việc đã như vậy, Tuấn Tài cũng biết sai rồi, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Chị, chị cho Tuấn Tài một chủ ý đi. Bằng không, Tuấn Tài mất mũ quan chỉ là việc nhỏ, việc này nếu truyền ra thanh danh của chị cũng không dễ nghe.

Trang Hồng Mai dùng bài bi tình, nói nói vành mắt cuối cùng rơi lệ.

Cô biết mình làm chị đau lòng, chỉ cần lệ rơi ra, một ngàn chuyện chị cô cũng ra mặt giải quyết.

Quả nhiên, Lưu Chân Mai liếc mắt nhìn em gái nuôi Trang Hồng Mai một cái, tức giận hừ nói:

- Em thì chỉ được cái khóc, một chút việc nhỏ khóc cái gì? Có chị ở đây, mũ quan Tuấn Tài sao mất được.

- Em biết chị sẽ có cách mà.

Trang Hồng Mai nghẹn ngào nói.

- Biện pháp.

Lưu Chân Mai trầm ngâm hai chữ, suy nghĩ một hồi, liếc mắt nhìn vợ chồng Tằng Tuấn Tài một cái, nói:

- Hai người có nghe theo ý của chị hay không?

- Nghe, lời chị nói chính là thánh chỉ, chị nói như thế nào em làm thế đó. Sau này, em cũng chỉ có một người chị. Trương Minh Sâm tính cái rắm, Trương Minh Sâm ông ta đi chết đi..

Tằng Tuấn Tài khẩn trương nói, ông ta biết, hiện tại thái độ phải kiên quyết, bằng không, qua thôn này sẽ không qua cửa hàng này.

Tuy nói Lưu Chân Mai quan hệ thân thiết với bà xã ông ta nhưng cũng không thể không theo ý cô. Hiện tại làm quan, ai không muốn làm lão Đại, ai chả muốn nghe lời dễ nghe. Lưu Chân Mai, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

- Tốt lắm tốt lắm.

Lưu Chân Mai thản nhiên cười cười, giọng điệu dịu đi rất nhiều, liếc mắt nhìn Tằng Tuấn Tài một cái, nói:

- Nếu Trương Minh Sâm luôn luôn bức cậu, muốn bắt cậu khai đao. Mà Diệp Phàm cũng muốn bắt cậu lập uy, cậu ngẫm xem, cậu nên làm cái gì bây giờ.

- Em làm sao bây giờ?

Tằng Tuấn Tài nhất thời có chút mơ hồ, tương đối xấu hổ liếc mắt nhìn Lưu Chân Mai một cái

- Nên làm cái gì bây giờ chứ làm sao bây giờ? Đơn giản chính là lựa chọn một?

Lưu Chân Mai rốt cuộc tung ra quân bài chưa lật

- Lựa chọn, chị, việc này sao được. Em còn không chọn Trương Minh Sâm nói em là cỏ đầu tường. Chị cũng biết, làm quan ghét nhất bị làm cỏ đầu tường. Nếu muốn làm đến cùng bà không thương, mẹ không yêu thì thành thứ bỏ đi của Hải Đông à, nếu vậy thì Tằng Tuấn Tài em chắc hẳn cả đời phải làm thứ đó thôi.

Tằng Tuấn Tài vẫn không hoàn toàn hồ đồ.

- Cậu hồ đồ à. Cậu không lựa chọn Trương Minh Sâm là chắc chắn rồi, cậu còn để ý đến ông ta làm gì?

Huống chi, tôi thấy Trương Minh Sâm cũng không xem cậu như là bằng hữu, ông ta chỉ lợi dụng cậu thôi. Tôi chỉ có thể nói với cậu, cậu phải lựa chọn. Tự cậu quyết định đi?

Hai mắt Lưu CHân Mai nghiêm túc nhìn chằm chằm Tằng Tuấn Tài.

- Em làm theo chị!

Tằng Tuấn Tài đột nhiên thốt lên một câu như vậy

- Tính toán của cậu còn có chút lương tâm

Không thể tưởng tượng Lưu Chân Mai không ngờ toát ra một câu như vậy, Tằng Tuấn Tài trong lòng quả nhiên thả lỏng, tâm nghĩ cuối cùng đã thành công, làm theo Lưu Chân Mai hướng tới quyền lực.

- Như vậy đi, chúng ta là người một nhà, sẽ không nói hai nhà. Tôi thấy việc này, cậu phải có thái độ chủ động kiên quyết.

Lưu Chân Mai nói.

- Ý chị là bảo em tỏ thái độ về phía của Chủ tịch thành phố Diệp à?

Tằng Tuấn Tài hỏi.



- Cậu không hướng đến hắn tỏ thái độ thì hướng ai tỏ thái độ, Trương Minh Sâm vô dụng. Hơn nữa, việc này tỏ thái độ với Trương Minh Sâm cũng vô dụng. Con đường duy nhất của cậu là nương tựa Diệp Phàm.

Muốn vậy phải thật tâm đến, thành thực đi theo Chủ tịch thành phố Diệp làm việc. Hơn nữa chị không có đoán sai. Diệp Phàm hẳn là có xu hướng mới này.

Người như thế, có chí khí làm việc lớn, cũng có tính kiêu hùng. Người như thế, không có khả năng cam tâm trở thành kẻ phụ thuộc Phạm Viễn.

Mấy tháng sau sẽ thấy kết quả, cho đến lúc này, Diệp Phàm vì đối kháng Phạm Viễn, chắc hẳn sẽ tìm kiếm người ngoài viện trợ.

Lưu Chân Mai thản nhiên hừ nói.

- Em thấy hắn cũng là người như vậy, bằng không lần đầu chủ trì hội nghị làm sao dám nói lời vững vàng như vậy. Có người nói cương quá dễ gãy, em lại thấy khác, loại người giống như hắn làm thế nào thăng quan nhanh hơn chúng ta nhiều lắm.

Tằng Tuấn Tài có chút buồn bực nói.

- Ha ha, cậu chỉ thấy hắn mặt “cương” của hắn thôi, cậu không thấy được ứng dụng sức mạnh của hắn. Người như thế, vì mạnh mẽ, mọi chuyện đều phải làm lão Đại, tuy nhiên, hắn chắc chắn có năng lực làm lão Đại. Mà loại năng lực này biểu hiện ra ngoài cũng có thể thuyết cả bang phái theo hắn làm việc. Những người làm nên việc lớn ai mà không thế.

Lưu Chân Mai thản nhiên mỉm cười.

- Chỉ, em chỉ sợ em ra mặt tỏ thái độ hắn sẽ hoài nghi không tin em thì làm sao bây giờ?

Tằng Tuấn Tài có chút lo lắng, nói.

- Thôi vậy, giúp cậu một lần. Có thời gian tôi sẽ cùng Chủ tịch thành phố Diệp tâm sự.

Lưu Chân Mai thản nhiên nói.

Buổi sáng ngày hôm sau vài vị đầu sỏ Hải Đông muốn đưa đi, Diệp Phàm từ chối cho bon họ cùng đi nói là muốn đi huyện Đào Mộc dạo, xe đi thẳng đến huyện Đào Mộc.

Huyện Đào Mộc này, trước kia có ngôi nhà cổ bảo quản một nữ thi đào được ngay tại huyện Đào Mộc của một trung niên Thủy Châu tên Lôi Thản thích chơi đồ cổ.

Hơn nữa, nghe đại sư Trương Đạo Lâm đã nói qua. Có thể khiến khối nữ cương thi này được bảo tồn đầy đủ như thế, nói không chừng có thiên tài địa bảo sinh trưởng ở đâu đó.

Lão đại Diệp hiện tại công lực chưa khôi phục, thực tế tâm tình cũng tương đối buồn bực. Cũng là luôn tìm kiếm cách khôi phục công lực. Chỉ có điều những loại thiên tài địa bảo giống như loại Thái tuế xuất hiện trong cổ mộ triều Đường ít thấy qua.

Ngay cả như Tổ đặc nhiệm A tổ chức, động viên lực lượng quốc gia tìm kiếm cũng khó kiếm được. Chứ đừng nói cá nhân đi tìm, cái loại đồ vật này nọ chỉ có thể gặp được nhưng không thể cầu được.

Tuy nhiên, đám người Diệp Phàm đi đến nửa đường lại trở về. Xe thẳng đến chỗ khe suối Vu Hữu Hòa nói.

Khi xe dừng lại ở khe suối hạ lưu Thanh Ngưu, lão đại Diệp nhìn thấy phát ra vị tanh tưởi, nước biến thành màu đen, g.chợt dưới làn nước đen ngòm lóe ra màu vàng rác rưởi bèn thoáng chau mày.

- Dòng nước này khi đến hạ lưu, phía dưới hẳn là tương ứng huyện Đông Dương thành phố Thuận Xương của hả?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Ừ, đi tiếp xuống có vài cái thành thị nhỏ. Hơn nữa, nước này xuống phía dưới còn có một khe suối khác, gọi là khe suối Minh, giao nhau rồi mới đến huyện Đông Dương.

Bằng không, nước này trực tiếp tới huyện Đông Dương, chắc hẳn người ta sớm đã tìm lại đây. Tuy nhiên, cứ việc này liên quan rất lớn đến vấn đề nước uống của toàn huyện Đông Dương.

Đông Dương vốn thiếu nước xinh hoạt, uống loại nước này sống qua ngày, không bị bệnh mới là lạ. Nghe nói huyện Đông Dương gần đây cũng thường xuyên thảo luận, biện pháp cũ nhất là tu sửa đạp nước.

Cách ly với nước từ Thanh Ngưu chảy qua. Không cho nước chúng ta chảy qua. Nói cách khác bọn họ chỉ cho dòng nước khe suối Minh chảy qua.


Tuy nhiên, Thanh Ngưu chúng ta không chịu, không cho bọn họ làm. Nếu như bên dưới quả thực bị chặn lại, tính nguy hiểm rất lớn.


Nhất là khi gặp lũ lụt nước kia chảy ngược lại đây, còn khôngnhấn chìm toàn bộ Thanh Ngưu sao.


Chủ tịch thành phố có thể không biết rằng, Thanh Ngưu cũng cao hơn huyện Đông Dương phía dưới một chút.


Ngay cả không có lũ lụt, bên dưới mà chặn lại, chắc hẳn Thanh Ngưu cũng có vài thị trấn bị làm cho ngập.


Vẻ mặt Vu Hữu Hòa mặt nghiêm trọng, nói.


- Làm bừa bãi, việc này làm lộ liễu như vậy.Chỗ thải nước này đã điều tra qua chưa?


Diệp Phàm hừ nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK