Thiết Huy lắc đầu, vẻ mặt vẫn cười cười.
- Vậy đi.
Diệp Phàm miệng nói, trong lòng buồn bực đi theo Thiết Huy đến văn phòng tham mưu trưởng.
Cửa mở ra phía ngoài là một phòng khách nhỏ, Diệp Phàm nhìn thấy Phó chủ tịch Đường Hạo Đông đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Bên cạnh là Tổng tham mưu và Tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Lâm Hoành cùng với tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn. Diệp Phàm bước nhanh một bước nhỏ về phía trước chào Phó Chủ tịch Đường, sau đó chào hỏi các vị lãnh đạo.
- Đồng chí Diệp Phàm, nhìn các đồng chí trong phòng, cậu nhất định thấy lạ đúng không?
Đường Hạo Đông thản nhiên cười nói.
- Việc này, là có chút kỳ lạ.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn mọi người một cái.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm rất điềm tĩnh. Có mấy người trẻ tuổi có thể làm như vậy
Phó chủ tịch Đường cười nói, dường như có chút khen ngợi.
- Đây gọi là can đảm và hiểu biết.
Tống Định Nhất cười ha hả nói phụ vào.
- Phó chủ tịch Đường, ông có thể không biết, Tiểu Diệp có khi là to gan lớn mật.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên thản nhiên mỉm cười nói.
- To gan lớn mật?
Đường Hạo Đông nhìn Kiều Hoành Sơn nói:
- Nói nghe một chút, tiểu Diệp to gan lớn mật thế nào?
- Tư lệnh Kiều, tôi nào dám.
Diệp Phàm vội vàng cười khổ nói.
- Cậu có cái gì mà không dám.
Kiều Hoành Sơn tiếp tục yêu sách.
- Lão Kiều, nói nhanh đi.
Tống Định Nhất cười nói.
- Các anh có thể không biết, cách đây không lâu, em tôi thiếu chút nữa bị Diệp Phàm làm cho tức giận đến mức phật tái thế.
Kiều Hoành Sơn hình như đang quyết tâm nói xấu Diệp Phàm.
- Đồng chí Viễn Sơn bị Diệp Phàm làm cho tức giận đến mức vậy, hẳn là không phải.
Đường Hạo Đông còn hơi lắc đầu, vẻ mặt dường như không thể nào tin.
- Đồng chí Diệp Phàm lợi hại, vốn hắn và cháu gái tôi đang kết bạn. Tuy nhiên tình hình Diệp Phàm các anh cũng biết chút ý, hắn cùng Viễn Sơn không có cùng quan điểm.
Diệp Phàm không phục mà Viễn Sơn cũng có lập trường của chính mình.
Hai người cuối cùng ngang nhau.
Cho nên, Diệp Phàm lợi hại, tuyên bố muốn dẫn cháu gái tôi chạy ra nước ngoài.
Kiều Hoành Sơn vừa nói xong, lập tức mọi người cười vang.
Tuy nhiên, Kiều Hoành Sơn dường như có mục đích. Vừa nói như vậy đã buộc Diệp Phàm lên thuyền của nhà họ Kiều. Mấy người ngồi ở đây còn không rõ việc này lắm.
- Thật sự là lợi hại, đến khuê nữ của Viễn Sơn mà Diệp Phàm cũng dám kết bạn. Viễn Sơn thật sự phải giậm chân.
Đường Hạo Đông cười sang sảng.
- Lúc đó chỉ là tức thời.
Diệp Phàm cười khổ nói.
- Hiện tại tiến triển thế nào?
Đường Hạo Đông nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.
- Ha ha, còn chưa đính hôn.
Diệp Phàm cười nói. Nhìn Phó Chủ tịch Đường một cái nói:
- Chúng tôi còn trẻ, vài năm nữa nói sau còn kịp.
- Ừ, đúng thế.
Đường Hạo Đông gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Tuy nhiên, cũng nhanh, cậu năm nay cũng không còn trẻ tỉnh theo tuổi mụ của người Trung Quốc. Nên nắm chặt đừng để cô nàng Viên Viên bay mất. Hơn nữa, làm cán bộ Đảng, kết hôn là chuyện lớn. Có một người vợ hiền cũng có lợi cho công tác của cậu.
Người ta nói, ngoài miệng vô mao, làm việc không lao. Sau khi cậu lập gia đình xong người ta sẽ có cảm giác tin tưởng. Bằng không, cậu sẽ làm cho người ta có cảm giác là tuổi trẻ.
- Cảm ơn Phó Chủ tịch Đường, tôi sẽ nhớ kỹ, nắm chắc thời gian.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ừ, vậy thì tốt rồi.
Đường Hạo Đông gật gật đầu nhìn tham mưu trưởng bộ Tổng tham mưu Tống một cái nói:
- Việc này để anh tuyên bố đi.
- Đồng chí Diệp Phàm, sau khi cậu xin từ chức lãnh đạo tổng bộ và quân ủy đã thảo luận. Cuối cùng là không thông qua.
Hơn nữa, chức vụ của cậu cũng có chút thay đổi. Tổng bộ Bắc Kinh đề cử, quân ủy quyết định bổ nhiệm cậu là cố vấn đặc biệt bộ Tổng tham mưu, kiêm phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, quân hàm không thay đổi.
Đương nhiên, chức vụ ở chính quyền của cậu, chúng tôi không làm khó dễ cậu. Cho nên, hôm nay gọi riêng hai đồng chí Kiều Hoành Sơn và Lâm Hoành đến.
Đối với công việc của căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, cậu nắm qua bước đầu. Bộ Tổng tham mưu bên này sẽ sắp xếp thư ký Dương Trì của cậu thường trú tại căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, có chuyện gì y sẽ liên hệ với cậu. Tống Định Nhất nghiêm mặt nói.
- Việc này….
Diệp Phàm trợn tròn mắt miệng thì thào, không rõ quân ủy sắp xếp như thế rốt cuộc là có ý gì.
Nếu nói trước đó hắn có bản lĩnh, quân ủy sắp xếp như thế chủ yếu là để kiềm chế Tổ đặc nhiệm A còn có lý.
Hiện giờ hắn đã rời Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa là một phế nhân. Bộ tổng tham mưu chẳng những không đồng ý thư từ chức của hắn, ngược lại tăng một chức vụ. Bộ tổng tham mưu làm như vậy là chưa thấy bao giờ, hơn nữa, chức vụ lần này hình như được công khai xu thế.
- Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng cậu có thể an tâm công tác như trước. Làm ra thành tích trong xây dựng quân đội và chính quyền.
Đường Hạo Đông đột nhiên nghiêm túc nói.
- Vâng!
Diệp Phàm không có cách nào, đẩy chắc chắn là không được. Đành phải thầm thở dài trong lòng. Lại gặp phải một chuyện phiền toái không biết gì nữa. Tuy nhiên, hắn vội vàng chào theo nghi thức quân đội đối với Phó chủ tịch Đường Hạo Đông.
Sau khi về đến nhà Diệp Phàm suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, gọi điện thoại cho Thiết Chiêm Hùng, Lý Sâm nói một chút.
Thiết Chiêm Hùng nghe xong thật ra cười ha hả nói:
- Chúng mừng người anh em, cậu lại thăng quan. Bên chính quyền vừa thăng chủ tịch thành phố không lâu, quân đội không ngờ cũng thăng chức theo. Phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, chức quan béo bở, thật đáng mừng.
- Anh Thiết, tôi đều có chút vội gọi cho anh. Trước kia anh cũng khuyên tôi nhanh chóng ra khỏi quân đội. Hiện tại khó khăn nói cho anh anh lại nói như vậy, rất không có tình nghĩa.
Diệp Phàm cười khổ nói.
- Ông em, đẩy không xong cậu sẽ không đẩy. Tôi cảm giác cậu dần dần tiến vào tầm mắt của Phó chủ tịch Đường.
Đây là chuyện tốt, có thể nói, cán bộ ở nước Trung Hoa này, có ai không muốn lọt vào tầm mặt của Phó chủ tịch Đường.
Người ta là người kế vị sau này, là lãnh đạo tối cao của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa sau này. Có thể lọt vào mắt y trước như thế, còn có gì không đáng ăn mừng?
Hơn nữa, nếu cậu thể hiện không tồi có lẽ có thể tiến vào vòng tròn của Phó chủ tịch Đường.
Vòng tròn này, nói khó nghe chính là những nhân vật trung tâm sau khi Phó chủ tịch Đường tiến vào lãnh đạo tối cao. Quá quan trọng, bao nhiêu người chen chút muốn vào.
Thiết Chiêm Hùng thật ra nói nghiêm túc.
- Hình như cũng có lý.
Diệp Phàm nói, tuy nhiên còn nói thêm:
- Nhưng em vẫn không nghĩ ra việc này rốt cuộc là vì cái gì? Nếu bàn về hành quân đánh giặc, tôi chỉ có thể đánh nhỏ.
Đánh trinh sát, đối với chiến thuật, bày trận, sắp xếp quân là dốt đặc cán mai. So với thiếu tướng của Bộ Tổng tham mưu, tôi chính là rác rưởi nhất. Rác rưởi mà bọn họ cũng có thể đặt lên mặt bàn sắp xếp, tôi còn có chút không hiểu nổi. Chẳng lẽ quân đội nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có ai sao? Chắc chắn là không thể, nhân tài nhiều. Tôi có chút lo lắng, chỗ này có phải có chút mưu mẹo gì không?
- Ừ, không hiểu ra sao cả. Về phần mưu mẹo, hẳn là hơi có. Hình như là cứng rắn muốn đem mũ quân gắp lên đầu cậu.
Các đồng chí khác muốn có mũ, mà cậu lại muốn đẩy mũ rơi. Các đồng chí khác muốn mũ bộ Tổng tham mưu không để cho, mà cậu muốn đẩy mũ, bộ Tổng tham mưu ngược lại mạnh mẽ nhét mũ.
Nếu nói bộ Tổng tham mưu không có tính toán là không thẻ. Tuy nhiên, tính toán cái gì, con mẹ nó, khó có thể suy nghĩ.
Thiết Chiêm Hùng cũng không nghĩ ra.
- Anh Thiết, xem ra là chúng ta chưa đến trình độ này đi. Người ta nói, không cùng trình độ, ánh mắt cũng khác nhau. Khi làm Chủ tịch huyện cũng suy nghĩ trong huyện, làm Chủ tịch tỉnh suy nghĩ chính là tỉnh. Khi làm lãnh đạo quốc gia thì suy nghĩ toàn thế giới.
Diệp Phàm nói.
- Mặc kệ, không rõ không cần đoán mò, đáng ghét, còn mệt đầu.
Thiết Chiêm Hùng cũng cười sang sảng.
Tuy nhiên, Kiều Viên Viên gọi điện thoại đến. Lời nói đầy vẻ vui mừng nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, em nghe nói anh thăng quan?
- Thăng quan cái rắm, một việc phiền toái.
Diệp Phàm nói lời này thật ra vẫn có chút tự đắc.
- Hừ, anh khoe khoang đi.
Kiều Viên Viên hừ một tiếng, quay người nói:
- Bác bảo anh hãy đến đây.
- Việc gì?
Diệp Phàm nói. Cảm thấy Kiều Hoành Sơn hình như ngả bào. Xem ra còn muốn đem chuyện mình ở quân giới cho nhà họ Kiều biết.
- Ăn mừng chức đại tư lệnh của anh. Mẹ em rất mừng, bà đã tự mình đi mua đồ ăn.
Kiều Viên Viên cười nói.
- Ha ha,
Diệp Phàm cười ngây ngô hai tiếng.
- Hừ,
Kiều Viên Viên hừ rồi cúp điện thoại.
- Chuyện tốt nhỉ.
Diệp Phàm đắc ý tự hừ một câu. Lên xe đi thẳng đến nhà họ Kiều. Đương nhiên diệp phàm cũng muốn đi thỉnh giáo một chút hai vị đầu sỏ của nhà họ Kiều. Bọn họ có thể giúp hắn giải thích.
Trước kia mỗi lần đến nhà họ Kiều đều có người ra đón, lần này sẽ không có người ra. Trong lòng Diệp Phàm ngược lại vui vẻ, biết nhà họ làm như thế, chính là coi hắn như người trong nhà. Người trong nhà đương nhiên là tự nhiên.
Hơn nữa, nhân viên cảnh vệ đều biết Diệp Phàm rồi. Hơn nữa đều biết, vị con rể tương lai của nhà họ Kiều đặc biệt hào phóng. Không ngờ tặng quà cho người gác cổng. Cho nên, nhìn thấy Diệp Phàm đều cười chào hỏi.
Vào phòng khách, thấy Kiều Hoành Sơn và Kiều Viễn Sơn đều ngồi ở đó. Mà con cháu như Kiều Báo Quốc cũng có mấy người ngồi cùng. Không thấy Kiều Viên Viên, thấy Diệp Phàm tiến vào, con lớn của Kiều Hoành Sơn Kiều Thế Hào cười nói:
- Viên Viên đang rèn luyện trong bếp.
- Rèn luyện?
Diệp Phàm không hiểu.
- Viên Viên nói là sau này muốn vào bếp nên thực tập một chút.
Kiều Thế Hào cười mờ ám.
- Về sau có thể thuê bảo mẫu, sao phải em xuống bếp?
Lúc này, giọng Kiều Viên Viên ngượng ngùng vang lên.
- Bảo mẫu làm sao có thể bằng Viên Viên tự mình làm có phải không?
Diệp Phàm cười to nhìn Kiều Viên Viên một cái nói:
- Cho nên, em phải rèn luyện nhiều, năng xuống bếp. Nếu không sau này anh mua sách dạy nấu ăn cho em, mỗi ngày em đều rèn luyện để quen.