- Họ Diệp kia, chúng ta đã kết oan gia chắc rồi. Trương Mạo Lâm tao có thể trở về Lang Đình, tin hay không, Trương Mạo Lâm tao chỉ đến tối là có thể được thả ra. Mày hãy đợi mà xem con ạ!
- Cái loại mày lại còn muốn kết oan gia với đại ca tao, thật sự là quá đề cao chính mình rồi. Loại người như mày không biết trời cao đất rộng. Những kẻ không ra gì thì toàn nói những lời không ra gì. Cút đi!
Trần Quân mắng.
- Mày tên Trần Quân, Trương Mạo Lâm tao nhớ kỹ rồi.
Trương Mạo Lâm vẻ uy hiếp nói.
- Ha ha, hay là chúng ta tìm hiểu nhau một chút.
Trần Quân múa múa nắm tay, Trương Mạo Lâm sợ tới mức co rụt cổ lại, vội vàng trèo lên xe cảnh sát rồi đi.
Buổi tối, Phạm Cương vào phòng Diệp Phàm.
- Làm được chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Được rồi, có cái này Tống Cương nhất định ngồi không yên ở vị trí đó rồi. Gã này to gan lớn mật thật! Để tặng cho Điền Chí Không khu “long mộ”, hắn đã dám cưỡng ép người dân cả một thôn dời đi.
Sau đó để xây một khu mộ lớn, nghe nói còn tiêu tốn hơn một triệu, lại còn cả một triệu chuyên dùng để mở nhánh đường quốc lộ nhỏ đến khu mộ kia. Mẹ kiếp, quá xa xỉ rồi!
Phạm Cương căm giận nói.
- Tiền của nhà nước cả thôi! Bọn nó lại không phải bỏ tiền túi ra nên căn bản chỉ là giấy.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng rồi hỏi:
- Có long mộ thật không?
- Long mộ cái rắm! Chẳng qua là thầy địa lý nói vớ vẩn. Cái gọi là long mộ chẳng qua là vùng núi có hình dạng hơi giống con rồng, thực ra so với rắn thì cũng chẳng có gì khác biệt. Loại núi có hình dạng như thế khá phổ biến, thế mà lại trở thành long mộ bởi mồm ông thầy địa lý.
Phạm Cương sẵng giọng nói.
- Tống Cương đã bỏ ra một khoản kinh phí lớn như vậy, trong khi tình hình tài chính huyện Lang Đình căng thẳng như thế còn bỏ ra mấy triệu cho nông dân xây long mộ. Khoản tiền này ở đâu ra?
Diệp Phàm hỏi.
- Tống Cương quá to gan rồi, tiền xây dựng long mộ không ngờ là cắt xén từ khoản tiền chi cho nông nghiệp của tỉnh cấp xuống. Số tiền này vốn là tiền của Phòng xóa đói giảm nghèo ở tỉnh cấp xuống chi dùng cho nông nghiệp như trợ cấp phân bón cho nông dân.
Huyện Lang Đình quá nghèo, Phòng xóa đói giảm nghèo ở tỉnh hàng năm đều cấp cho hơn mười triệu để ủng hộ nông dân phát triển kinh tế nông thôn.
Chẳng hạn như nuôi lợn, trồng các loại cây đặc sản,... Khoản tiền này là phải chia nông dân, nhưng Tống Cương áp dụng biện pháp ăn bớt ăn xén đi.
Vốn dĩ mỗi hộ có thể được trợ cấp 400 thì Tống Cương chỉ chia cho họ hai trăm tệ, bớt xén đi một nửa.
Phạm Cương nói.
- Hút máu của dân để xây long mộ cho cá nhân Điền Chí Không, mẹ kiếp! Chẳng trách Điền Chí Không lại ưu ái Tống Cương như vậy.
Diệp Phàm hừ một tiếng, mày mặt nhăn nhó như ông già.
- Tống Cương mượn rất nhiều lý do, lấy danh nghĩa xây dựng nghĩa trang để xây long mộ cho Điền gia. Ha ha, thực ra nghĩa trang kia chỉ chôn người của nhà họ Điền thôi.
Phạm Cương thản nhiên nói.
- Nói như vậy, nếu muốn xuống tay thật thì chắc là cũng phải xử Điền Chí Không tội gì đó rồi. Nhưng Tống Cương và Điền Chí Không có giao dịch bằng tiền không? Cậu đã điều tra chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời còn chưa tra ra được, thời gian gấp gáp quá.
Phạm Cương lắc lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Đại ca, hay là giao chỗ tài liệu này cho Chủ tịch Địa khu Kiều, đây cũng là một tài liệu hay để đối phó với Điền Chí Không. Anh ta ra tay sẽ càng hiệu quả hơn.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện gì thế đại ca? Không phải là Kiều Báo Quốc có vấn đề gì đấy chứ?
Phạm Cương vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Mấy ngày nay tôi luôn suy nghĩ. Tằng Hoa vốn nợ tôi một ân tình lớn. Gã này lúc mới đầu biểu hiện rất tích cực, thế nào mà sau khi bắt người rồi lại bất ngờ thả người.
Hắn đã biết quan hệ căn bản của tôi và Kiều gia mà còn làm như thế, chẳng lẽ đại viện Kiều gia còn không bằng một gã Điền Chí Không hay sao?
Cho nên, từ chi tiết này, tôi nghĩ phải chăng Tằng Hoa đã sớm báo cáo chuyện này với Kiều Báo Quốc.
Còn Kiều Báo Quốc thì giả vờ ngây ngô, chẳng qua là muốn mượn tay tôi để đối phó với Điền Chí Không thôi.
Hơn nữa, Kiều Báo Quốc cũng biết tôi có chút quan hệ với Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc. Nếu thực sự tôi và Điền Chí Không đấu đá thật thì chính là có trò hay để xem.
Diệp Phàm nói.
- Kiều Báo Quốc thật quá đáng! Hai người là anh em cột chèo cơ mà. Không ngờ lại muốn lợi dụng anh, mà cái gã Tằng Hoa này cũng đúng là đồ lòng lang dạ sói, thật không ra gì. Uổng công đại ca giúp hắn bắc cầu quan hệ với Lý Xương Hải. Một kẻ tiểu nhân!
Phạm Cương mắng.
- Thế đấy! Việc này chúng ta trực tiếp tìm Điền Chí Không giải quyết cho gọn luôn, làm sập ý muốn của Kiều Báo Quốc.
Vốn dĩ lần này xuống dưới tôi đang tìm cơ hội xem có thể giúp đỡ Kiều Báo Quốc được chút gì không vì Viên Viên cứ luôn luôn lải nhải bên tai tôi.
Tuy nhiên, qua sự việc này, tôi thấy không cần thiết nữa. Kiều Báo Quốc vẫn có định kiến với tôi. Con cháu của đại gia tộc, tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ, chuyện hạ độc thủ cũng không hiếm thấy.
Tuy nhiên, Kiều Báo Quốc anh muốn xuống tay với ai hay lợi dụng ai thì tùy nhưng với tôi thì đừng mơ.
Diệp Phàm tôi ghét nhất chính là loại người này. Cho nên từ nay trở đi, chuyện của Kiều Báo Quốc ở Nam Lĩnh tôi sẽ mặc kệ. Hắn tự đi mà giải quyết, mẹ kiếp!
Diệp lão đại tức giận nói.
- Vậy tài liệu này làm sao để đến tay Điền Chí Không được?
Phạm Cương hỏi.
- Đi đường thẳng thôi, sáng mai tôi đi gặp Điền Chí Không.
Diệp Phàm nói.
8 giờ sáng ngày hôm sau, hai người Diệp Phàm và Trần Quân đi đến Địa ủy Nam Lĩnh. Trần Quân mang theo tập công văn, trông như thư ký của Diệp lão đại.
Hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Điền Chí Không, vừa mới tới cửa phát hiện một người đàn ông đeo kính đang ngồi trước bàn làm việc. Gã liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói:
- Bí thư Điền bây giờ không rảnh.
- Ông ấy không rảnh, tôi càng không rảnh. Anh nói với ông ta một tiếng. Diệp Phàm ở Thành ủy Thủy Châu đến thăm hỏi, gặp hay không gặp tùy ở ông ta.
Diệp Phàm kiên quyết mang vẻ mặt hách dịch. Đối với loại thư ký có thái độ thế này, Diệp lão đại cũng không cần khách khí, hơn nữa, đây thường là biện pháp hữu hiệu nhất tiếp cận mục tiêu.
Quả nhiên như vậy!
- Anh chính là Diệp Phàm?
Gã thư kí đeo kính cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, lại cẩn thận nhìn kỹ lại Diệp Phàm, quay người đi vào trong phòng. Xem ra, gã này cũng nghe nói qua đại danh của Diệp lão đại.
Không lâu sau, gã thư kí mắt kính đi ra, nói:
- Bí thư Điền ở bên trong, các anh có thể vào.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý đến gã này, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Diệp, hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này!
Diệp Phàm vừa mới bước vào, không ngờ câu nói chạm trán đầu tiên lại là câu này. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy một ông già dáng người khá cao lớn đang ngồi ở trên ghế, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm mình.
- Là Bí thư Điền phải không?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Cậu đã tới địa bàn của tôi còn không biết tôi sao?
Điền Chí Không lạnh lùng liếc mắt Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Ha ha, mấy ngày nay bận chút việc nên chưa tới thăm Bí thư Điền được, thật thất lễ!
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không khách khí, cứ đặt mông an vị trên chiếc ghế đối diện Bí thư Điền.
- Tôi nói rồi, chỗ tôi đây là nhà tôm, không chứa được rồng như Bí thư Diệp đây.
Điền Chí Không hừ nói, đến trà cũng không có ý mời.
- Bí thư Điền, anh cũng biết mục đích tôi tới đây. Đồng chí Trương Mạo Lâm phạm pháp, Địa ủy Nam Lĩnh cũng không thể bao che một phần tử phạm tội như vậy. Đây là công khai chống đối pháp luật, Bí thư Điền là người hiểu biết. Việc này, tôi hy vọng Bí thư Điền có thể ủng hộ tính công bằng pháp luật.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Công bằng, Điền Chí Không tôi từ trước đến nay đều là người công bằng, không giống một số đồng chí, công nhiên xui khiến cấp dưới đánh người thi hành công vụ.
Làm xằng làm bậy, tôi không rõ là ai cho phép những đồng chí đó dám làm ẩu làm càng như thế.
Tuy nhiên, Điền Chí Không tôi muốn cho một số đồng chí hiểu được một điểm chính là anh ở nơi khác làm gì tôi không quản được.
Nhưng, ở đây là địa khu Nam Lĩnh, không phải Thủy Châu.
Điền Chí Không ngậm máu phun người, ám chỉ Diệp Phàm. Về chuyện đánh người tất nhiên chính là chuyện Trần Quân đánh Trưởng phòng Công an huyện Lang Đình Dương Lương Dân và Diệp Phàm ra tay đánh Trương Mạo Lâm.
- Ý của Bí thư Điền là nhất định phải can thiệp vào tính công bằng của pháp luật có phải không?
Diệp Phàm giọng điệu cũng trở nên nặng nề, hai mắt nhìn chằm chằm Điền Chí Không, lạnh lùng hừ nói.
- Tôi nói rồi, ở đây là Nam Lĩnh.
Điền Chí Không cũng là nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không chớp mắt, bật ra những lời cứng như đá.
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, đem tài liệu trong tập văn kiện ra nhẹ nhàng đặt trên bàn, giơ tay khẽ đẩy sang.
- Có ý gì? Tôi chưa bao giờ nhận đồ vật này nọ.
Điền Chí Không liếc nhìn cái gói to kia một cái, nói.
Gã còn tưởng rằng Diệp lão đại muốn đưa tiền.
- Nhất định Bí thư Điền sẽ thấy hứng thú, nếu không xem thì tôi sẽ cầm đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Điền Chí Không linh tính được gì đó, mở gói tài liệu lật ra xem. Tài liệu bên trong rất tỉ mỉ chi tiết, chẳng những có ảnh mà còn có ...
- Cậu muốn làm gì? Uy hiếp tôi có phải không?
Không lâu sau, Điền Chí Không đã xem xong, đập mạnh tay xuống mặt bàn, hai mắt tức căm tức nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sẵng giọng nói.
- Tôi đây trước nay đều không uy hiếp ai cả, nhưng cũng không sợ bị ai uy hiếp.
Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc nhìn Điền Chí Không miệng chun lại vẻ run sợ một cái, nói:
- Nhưng Diệp Phàm tôi cũng muốn cho một số đồng chí hiểu được, nếu như không biết điều thì sẽ thẳng tay trừng trị.
- Cậu ...
Điền Chí Không giơ tay chỉ vào Diệp Phàm, tắc nghẹn lại.
- Nếu năm phút trôi qua mà Bí thư Điền còn không quyết định nhanh thì tôi phải đi rồi. Gần đây khu Hồng Liên có nhiều việc cần làm, tôi phải đi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hắng giọng nói, rút ra một điếu thuốc rồi châm để hút.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Điền Chí Không rốt cục không kìm nổi, nét mặt có chút bẽ bàng, đặt mông lên ghế ngồi, hỏi:
- Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, xin cứ trực tiếp đề xuất.
- Tôi không muốn uy hiếp ai cả. Diệp Phàm tôi cũng không thừa hơi rỗi việc để đi chỉnh một người nào. Chỉ có một điều kiện: Tôi muốn yêu cầu Bí thư Điền đánh tiếng đưa đồng chí Trương Mạo Lâm vào tù.
Nhớ kỹ là đưa vào nhà tù khiến hắn ăn vài năm cơm tù. Dựa vào tội trạng mà hắn ta phạm phải thì ăn cơm tù vài năm đã là quá nhẹ rồi.
Còn nữa, phải bồi thường tổn thất kinh tế của nhà thầy lang Phạm Mãn Mãn thôn Hạo Sơn xã Trì Lâm. Chân lão thầy lang đã bị đánh thành tật, nghe nói đến Thủy Châu điều trị cần mấy trăm nghìn tệ.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc xéo cái mặt ỉu xìu tối sầm lại như trời sắp mưa của Điền Chí Không một cái, nói:
- Hơn nữa còn có một đề xuất nhỏ nữa:
Đem khoản tiền chi cho nông nghiệp giải quyết cho êm đẹp, nên trả lại cho dân chúng bao nhiêu thì hoàn trả cho họ từng đấy.
Với lại tôi thấy gã Tống Cương này, ha ha, nếu Bí thư Điền muốn tiếp tục dùng hắn thì nên chú ý một chút kẻo...
Diệp Phàm nháy mắt hai cái với Điền Chí Không, cười khan hai tiếng, cầm lấy túi tài liệu rồi xoay người đi luôn.
- Khốn nạn!
Vừa đi đến đầu cầu thang thì tai Diệp Phàm nghe thấy từ trong phòng làm việc của Điền Chí Không vọng ra âm thanh đập chén, cũng bởi vì Diệp lão đại có cái lỗ tai quá thính thôi.