- Phi.
Diệp Phàm hét lên một tiếng, nhằm thẳng mông Nhất Độ đá tới, miệng mắng:
- Đồ chó chết, thân thủ như cậu mà cũng dám kêu gào đánh gãy răng tôi rơi đầy đất ư, hôm nay vừa lúc tôi đây đang hăng máu, rút mấy cái răng của cậu chơi cho vui.
Diệp Phàm cười khẩy, đá Phí Nhất Độ một cái nữa rồi bước đi.
- Dừng tay lại.
Phí Điệp Vũ điên cuồng đánh Diệp Phàm, ôm hắn lại không cho hắn ra tay. Còn Phí Bát Độ đã sớm chạy ra đỡ Phí Nhất Độ dậy.
- Buông ra.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tôi cầu xin anh.
Phí Điệp Vũ từng nghe ông mình đoán là Diệp Phàm có khả năng có thân thủ thất đẳng. Phí Nhất Độ vừa rồi quá kiêu ngạo, trên xe hồi nãy cô cũng đã dặn dò gã không cần ra tay với Diệp Phàm. Không ngờ y lại quá kiêu ngạo, có lẽ là bị Diệp Phàm ra chiêu độc, thật không thể tin nổi Diệp Phàm có năng lực như vậy. Không thể ngờ Diệp Phàm mới ra một chiêu mà kết quả lại như thế.
- Đến đây mà ăn món lòng này chó Nhật.
Phí Nhất Độ gạt tay Phí Bát Độ ra, gã cho rằng vừa rồi mình khinh địch nên bị Diệp Phàm đánh lén. Cho nên gã tất nhiên phải lấy lại mặt mũi. Gã bèn hướng về phía Diệp Phàm với tư thế chống trả.
- Anh Nhất Độ, anh ta là đồ đệ của ông nội em.
Phí Điệp Vũ khẩn trương la lớn, Phí Nhất Độ nghe vậy, chân kia lập tức đá từ trên không trung xuống.
- Là đồ đệ của ông nội ai chứ, mẹ kiếp.
Diệp Phàm trả lời với vẻ khinh bỉ, tuy nhiên, hắn cũng không đẩy Phí Điệp Vũ ra nữa.
- Ông nội của em là Phí Thanh Sơn, anh dám nói không phải ư, nếu không, sao anh ấy lại có vòng cổ nhà em chứ?
Phí Điệp Vũ sợ Diệp Phàm không tin liền lập tức nói to. Hơn nữa, cô còn tháo vòng cổ xuống đưa tới trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa rồi thật ra cũng chỉ giả vờ, hắn làm ra vẻ cầm lấy chiếc vòng cổ lên xem xét. Hắn phát hiện ra cái này của Phí Thanh Sơn giống như của mình, chỉ có điều trên vòng cổ của hắn có khắc hình phượng ưng, còn của Phí Điệp Vũ khắc hình hoàng ưng.
- Yến Hồng là gì của cô?
Diệp Phàm hỏi, giọng hắn dịu đi nhiều.
- Yến Hồng là tên anh có thể gọi tên tùy tiện như vậy sao?
Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đồng thanh hét lên.
- Yến Hồng là bà của tôi… Bà ấy là vợ của ông nội Thanh Sơn.
Phí Điệp Vũ đỏ mặt, nhanh chóng giải thích.
- Ừ, xem ra các người thật sự có quan hệ thân thích với bác Phí.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn lại rồi nói:
- Việc này tối nói sau, tôi bây giờ phải đi có việc.
Đúng úc này, Phó cục trưởng Lỗ Đông Phong lái xe đến. Từ xa, y thò đầu ra khỏi cửa kính xe, hét to:
- Bí thư Diệp, Phó Bí thư Quản ở tỉnh đến đây, nói muốn gặp anh.
- Quản Nhất Minh ư, ông ta gặp tôi làm gì?
Diệp Phàm hừ, nói.
- Kẻ đến gặp thì không lương thiện. Bí thư Diệp à, anh phải chuẩn bị trước đi, ông ta có vẻ rất tức giận đó, thái độ rất hung hăng, nhìn mặt đen sì lại như Thiên Lôi vậy, có vẻ như hét ra sấm. Bây giờ ông ta đang ngồi trong phòng hội nghị ở cục Công an thành phố. Bí thư Hà đang ngồi cùng ông ta. Tôi cũng lén chạy ra ngoài báo cho anh trước.
Lỗ Đông Phong nói với vẻ lo lắng.
- Ừ.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn nhìn Phí Điệp Vũ rồi leo lên xe đi cùng Lỗ Đông Phong.
- Quản Nhất Minh là ai vậy?
Phí Điệp Vũ xoay sang hỏi Phí Bát Độ bên cạnh.
- Đêm qua tôi hỏi lão quản gia, ông ấy nói đã điều tra tài liệu. Quản Nhất Minh là Phó bí thư chuyện trách quản lý Đảng và quần chúng tỉnh Việt Đông. Ở mảnh đất Việt Đông này thì ngoại trừ Bí thư Triệu Xương Sơn, Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền thì người thứ ba trong nội bộ Đảng là Quản Nhất Minh.
Người này xuất thân từ cán bộ bản địa tỉnh Việt Đông, ở thủ đô ai ủng hộ ông ta thì không rõ. Ngày hôm qua nghe nói sơn trang cháu ông ta ở Đông Pha bị nổ, sau đó nghe nói cháu ông ta bị Tư lệnh phân khu thành phố Ngư Đồng là Lô An Cương biến thành người tàn phế, không thể phục hồi được.
Cuối cùng nghe nói là được vị Bí thư Diệp này cứu thoát. Tuy nhiên hôm nay Quản Nhất Minh đến đây, phỏng chừng là khởi binh vấn tội.
Bí thư Diệp chắc gặp chuyện phiền toái rồi.
Phí Bát Độ thở dài, từ khi biết Diệp Phàm có thể là đồ đệ của Phí Thanh Sơn thì thái độ của gã đối với Diệp Phàm thay đổi hẳn. Vô hình trung gã đã xem Diệp Phàm như người nhà họ Phí.
Phải biết rằng Phí Thanh Sơn tuy đã mấy chục năm không quay trở về nhà họ Phí nhưng ở Trung Hoa vẫn hết sức coi trọng ông ta. Trong nhà họ Phí thì ngoại trừ lão thái gia Phí Trường Thiên, về phương diện võ công ở nhà họ Phí, Phí Thanh Sơn đích thực là người cầm lái.
Trong chốn quan trường thì đương nhiên là Phó Bí thứ nhất đương nhiệm ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn, em ruột của Phí Thanh Sơn. Chỉ có điều hơn kém Phí Thành Sơn khoảng mười mấy tuổi.
Trong mắt người nhà họ Phí thì đời thứ nhất còn lại ông lão Phí Trường Thiên này.
Thế hệ thứ hai, Phí Thanh Sơn là anh cả, Phí Nhất Hoàn là anh hai, sau đó còn có ba người con gái, cùng thế hệ với Phí Thanh Sơn có năm anh chị em.
Đời thứ ba chính là thế hệ Phí Nhất Độ, Phí Nhất Độ là người con thứ hai của Phí Nhất Hoàn, người anh cả không có con.
Đời thứ tư là thế hệ của Phí Điệp Vũ. Trên thực tế thì Phí Điệp Vũ phải gọi Phí Bát Độ là chú, chỉ có điều Phí Điệp Vũ rất được cưng chiều, thế nên hay gọi Phí Bát Độ là ‘anh Bát Độ’. Mà Phí Bát Độ cũng không hề so đo, bắt bẻ gì cháu mình chuyện này.
- Chuốc lấy phiền phức rồi, anh ta rất có dũng khí.
Phí Nhất Độ không ngờ nói như vậy về Diệp Phàm. Phải biết rằng Phí Nhất Độ là công tử thứ hai của Phí Nhất Hoàn, Phó Bí thư thứ nhất Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đương nhiên là rất kiêu ngạo.
Vừa rồi gã bị Diệp Phàm đánh như vậy, tất nhiên trong lòng thằng nhãi này không phục. Tuy nhiên, bây giờ gã cũng có biết chút ít về Diệp Phàm. Dù sao, nếu Diệp Phàm thật sự là đồ đệ của bác Phí Thanh Sơn thì cũng là người một nhà cả. Hơn nữa vừa rồi nghe Điệp Vũ nói rằng lão thái gia cho rằng hắn có thất đẳng.
Huống chi Diệp Phàm lại đánh gã đến mức như thế này, Phí Nhất Độ cảm thấy khâm phục trong lòng, Diệp Phàm mà gia nhập nhà họ Phí thì thực lực của nhà họ Phí sẽ được tăng lên rất nhiều.
- Vừa rồi có chút kì lạ, Diệp Phàm hình như gọi bác Thanh Sơn là ‘bác’. Sao lại như vậy nhỉ, đó không phải là đồ đề của bác Thanh Sơn sao?
Phí Bát Độ lúc này sực nhớ ra liền hỏi.
- Kể cũng có chút khéo léo, đáng lẽ phải gọi là sư phụ mới đúng chứ nhỉ.
Phí Bát Độ lắc cằm có vẻ khó hiểu.
- Chẳng lẽ anh ấy là…
Phí Điệp Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt cô rất ngạc nhiên, hơi có vẻ phẫn nộ, tất nhiên là cô hiểu sai.
Bởi vì đột nhiên cô nghĩ tới nhà thứ ba của họ Phí là Phí Phương Thành, Phí Nhất Hoàn nhà họ Phí ở ngay dưới mắt, không có khả năng thay đổi số phận. Mà Phí Mãn Thiên, nhà thứ tư của họ Phí, cũng là Chủ tịch tỉnh Nam Phúc, cũng không có khả năng làm sư phụ người khác.
Nhà thứ năm là cô Phí Hương Dục là phụ nữ thì càng không thể. Chỉ có Phí Thanh Sơn và tam đệ Phí Phương Thành đã lâu không gặp. Theo như Phí Điệp Vũ biết về Diệp Phàm thì đó như là đứa con bên ngoài của Phí Phương Thành.
Phí Phương Thành và Tô Gia Lưu nhà họ Tô ở thủ đô có tình cảm với nhau đã từng là một giai thoại, chỉ có điều là không hề nghe kể gì về kết cục. Kết quả là hai nhà bất hòa, còn Phí Phương Thành và Tô Lưu Phương từ đó về sau không có tin tức gì. Tất nhiên, Phí Điệp Vũ cho rằng Diệp Phàm là con của Nhị gia Phí Phương Thành. Thế nên hắn có gọi ông nội Phí Thanh Sơn là bác thì cũng là bình thường.
- Không có khả năng đó đâu. Có lẽ là con nuôi của bác Thanh Sơn thôi, em đúng thật là, Điệp Vũ, em nhìn xem, nếu cái vòng cổ của em và của Diệp Phàm là một đôi, bác Thanh Sơn lại đưa vòng cổ của mình cho con nuôi Diệp Phàm cũng là chuyện thường tình. Cho nên Diệp Phàm gọi bác Thanh Sơn là bác chứ không phải là sư phụ, phỏng chừng chúng ta với anh ta còn chưa thân quen nên gọi là con nuôi thì ngượng miệng.
Phí Bát Độ nhanh chóng dùng đầu óc phân tích tình hình.
- Ừ, Bát Độ nói có lý đấy. Phong tục đất nước ta như vậy, có địa phương con nuôi gọi cha nuôi là bác đấy.
Phí Nhất Độ cũng gật đầu, đột nhiên, ánh mắt y đảo qua khuôn mặt Phí Điệp Vũ liền thấy khuôn mặt cô đang ửng hồng.
Y hơi ngạc nhiên liền hỏi:
- Điệp Vũ, em sao lại đỏ mặt thế. Chẳng qua là bác nhận con nuôi thôi mà.
- Ha ha, anh Nhất Độ à, không phải là anh quá quê mùa đấy chứ, bình thường thì anh lợi hại là vậy, hôm nay sao lại ngốc nghếch như vậy?
Phí Bát Độ đột nhiên cười phá lên, gã mờ ám liếc mắt nhìn Phí Điệp Vũ một cái.
- Sao, sao! Rõ rồi, rõ rồi, hóa ra là có chuyện như vậy, mình thì đang hỏi tại sao lại như vậy, bác muốn đưa vòng cổ cho Diệp Phàm, thì ra là thế, ha ha. Tốt tốt, đưa rồi thì tốt lắm.
Phí Nhất Độ cố ý đưa giọng. Hơn nữa, gã không hề bỏ sót sự mờ ám trong ánh mắt Điệp Vũ.
- Các anh nói bậy bạ gì vậy, cứ nói lung tung thôi. Không nghe hai anh nói nữa, già rồi mà chẳng nghiêm túc gì cả, em về nhà khách trước đây.
Phí Điệp Vũ thẹn thùng quá đỗi, khẩn trương vào trong chiếc xe thương vụ, bảo lái xe nhanh chóng lái xe đi. Còn lại hai kẻ ngốc Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đứng ngẩn tò te nhìn nhau.
Ha ha ha…
Tiếng cười rung trời vang lên khiến cho chim chóc trên cây cũng phải sợ hãi bay đi.
Thật ra Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ cũng không phải anh em ruột, chỉ có thể nói là anh em họ mà thôi.
Nhà họ Phí từ lúc ban đầu đã rất quây quần, cho nên, con cháu nhà họ Phí đời sau rất thân thiết. Khi sinh ra con trai thì tất cả đều được sắp xếp địa vị, từ lớn đến bé, lần lượt là Nhị Độ, Tam Độ, Tứ Độ, Ngũ Độ…cho đến Bát Độ.
- Anh Nhất Độ, anh nói xem, liệu có khả năng đó không?
Phí Bát Độ còn nghi ngờ, liền tán gẫu.
- Rất có khả năng, nghe nói bác Thanh Sơn có một đôi vòng cổ. Cậu có thấy không, chiếc vòng cổ Điệp Vũ đeo chính là Ưng Hoàng Điều, mà Diệp Phàm thì đeo vòng cổ Ưng Phượng Điểu. Phượng Hoàng thành đôi.
Nghe nói đây là vòng cổ thôi nhưng thím Yến Hồng vẫn xem như là báu vật, gọi là Phượng Hoàng ưng khiếu. Đó là bảo bối của tổ tiên Phí gia truyền lại từ thời Minh, nghe nói xuất xứ là Hoàng đế Vĩnh Lạc của Minh triều.
Năm đó tổ tiên nhà họ Phí chúng ta cử người bảo vệ cho Đại Đế Vĩnh Lạc. Hoàng đế Vĩnh Lạc cao hứng liền ban ‘Phượng Hoàng ưng khiếu’ cho tổ tiên chúng ta, thế nên nói đó là đồ gia truyền của nhà họ Phí cũng đúng.
Bác Thanh Sơn là người đứng đầu Phí gia nên truyền lại cho bác ấy. Hơn nữa, đó là dấu hiệu của nhà họ Phí trong võ giới. Phí gia không phải có trứ danh là ‘phi ưng’ sao?
Vòng cổ sáng ngời, chỉ biết là Phí gia ‘Phi ưng’. Ôi, cậu và tôi công lực đều rất thấp, nên Phí gia không thể lưu truyền lại danh hiệu ‘phi ưng’. Bát Độ à, tôi thấy rất khổ sở trong lòng.
Phí Nhất Độ cười đáp với vẻ buồn bực.
-Vậy ra vòng cổ này rất quý. Bác Thanh Sơn đồng ý tặng cho Diệp Phàm thì chẳng phải Diệp Phàm không phải như một đứa con nuôi bình thường sao? Tuyệt đối phải có thâm ý sâu sắc, chẳng lẽ ý của bác là bảo Diệp Phàm đến nhà họ Phí cùng ghép đôi với Điệp Vũ ư? Nếu không thì là ý gì đây?
Phí Bát Độ cũng đoán mò.