Đương nhiên, Cung Khai Hà cũng đã nói. Lần này là chuyện riêng.
Nhưng khi cần quốc gia hỗ trợ thì cứ nói là được.
- Đám người này không khác gì đám thổ phỉ. Chưa cho họ thì còn xui xẻo.
Chỉ mới vài năm. Chỗ này vài đao, chỗ kia chiếm một ít. Không lâu sau, những người đi theo Diệp Phàm thành tỉ phú hết. Nếu tôi trẻ lại mấy chục tuổi, tôi thật sự muốn lăn lộn với thằng nhóc này.
Lý Khiếu Phong nghe Cung Khai Hà nói xong cười ha hả nói.
- Tiện tay tiêu diệt mấy trùm ma túy lớn cũng có thể trừ hại cho nhân dân Việt Nam, cũng là để trừ hại cho nhân dân thế giới thôi.
Cung Khai Hà thản nhiên cười nói.
- Nhưng cũng phải chú ý an toàn. Trùm ma túy lớn này bộ đội biên phòng của chúng ta đã đấu với y vài lần. Đều có thương vong.
Bọn họ đều là một đám độc ác. Hơn nữa, lần này đến hang ổ của bọn chúng, người ta biết rõ địa hình, mình đến khó khăn hơn nhiều.
Tổ trưởng Hữu, anh nên chuẩn bị tốt. Diệp Phàm ra quân, chắc chắn thành viên của Tổ đặc nhiệm A sẽ bị hắn lấy đi vài người.
Lý Khiếu Phong còn có chút lo lắng.
- Tổ đặc nhiệm A chết trên chiến trường là vinh quang của họ. Nếu còn sợ việc này, thì chỉ cả đời năm bất động. Hơn nữa, có thể cùng trùm thuốc phiện đấu một trận, cũng là một cách rèn luyện. Thành viên Tổ đặc nhiệm A bất cử lúc nào cũng có thể rơi vào một cuộc chiến tàn khốc, có thể chết trên chiến trường. Bình thường có thể rèn luyện gian khổ, khi chiến đấu sẽ ít thương vong đi. Cho nên, tôi cảm thấy hoàn toàn khả thi. Chỉ cần Diệp Phàm đồng ý
- Ừ, đàn ông Tổ đặc nhiệm A tất cả đều là dũng sĩ. Kẻ ẻo lả sợ chết dù có cao thủ bát đẳng đưa đến chúng ta cũng không cần.
Đúng, chính vì khí thế dũng cảm, một lòng vì dân vì nước này.
Thấy không, trận chiến ở đảo Rắn ưng, trận chiến núi Xương Bối, khi rút lui cũng rất thảm thiết. Tuy nhiên, tất cả các dũng sĩ của chúng ta đều vẫn ở đây. Chúng ta là những người không bao giờ gục ngã. Lời nói cuối cùng của lão Nghiêm là “Tổ đặc nhiệm A mãi mãi bất bại”. Tôi coi đó là lời dặn dò cho Tổ đặc nhiệm A.
Lý Khiếu Phong cũng rất hào hứng.
- Ừ, tôi cũng có suy nghĩ này.
Lão Nghiêm ra đi thật sự lẫy lừng. Những thành viên của Tổ đặc nhiệm A ra đi có thể không trở về, lão Nghiêm chính là một trong những người đó. Ôi, lão Nghiêm!
Nói về chuyện này giọng Cung Khai Hà có chút nghẹn ngào.
- Không có gì, chiến trường da ngựa bọc thay. Đó là nơi an nghỉ của lão Nghiêm, giống như hình thức hải táng của hải quân, không có gì khác nhau cả.
Chẳng qua, các dũng sĩ Tổ đặc nhiệm A chúng ta không còn di hài, nếu còn, chết cũng phải đi cướp về.
Lão Nghiêm là một trường hợp đặc biệt. Ôi, khi rút lui ông ấy không thể toàn thây.
Lý Khiếu Phong cũng rất đau lòng nói.
Núi xanh nơi nơi là chỗ chôn cất, không cần da ngựa bọc thây.
Lạc hồng không phải vật vô tình…
Cũng Khai Hà và lão Lý cùng ngân lên tiếng hát.
Một lúc lâu sau Lý Khiếu Phong mới hồi phục tinh thần, hỏi:
- Xác ướp đã điều tra rõ chưa, rốt cuộc có phải là người ngoài hành tinh không?
- Hẳn là không phải, bởi vì căn cứ vào những chất có trong đó tổ trưởng Ngô đã tiến hành hàng ngàn thí nghiệm. Hiện giờ, chín mươi phần trăm có thể khẳng định, xác ướp nữ đó là người trên trái đất, cũng không phải là người ngoài hành tinh.
Cung Khai Hà nói.
- Xác ướp này từ niên đại nào có tìm ra không?
Lý Khiếu Phong nói.
- Việc này bọn họ thấy hơi lạ, không ngờ không tìm hiểu ra xác ướp này ở niên đại nào. Các chuyên gia của Tổ khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A quan hệ rộng.
Vì thế họ cũng tham khảo ý kiến của các chuyên gia khảo cổ, nhưng những người này cũng lắc đầu.
Ngoài ra, họ đều không thể tin nổi. Với kỹ thuật hiện đại của chúng ta kiểm tra niên đại của một xác ướp không phải là một vấn đề khó khăn.
Vấn đề là không thể kiểm tra xác ướp nữ này có niên đại bao nhiêu. Các chuyên gia dự đoán không biết có phải vì ô nhiễm tảng đá trên người mà gây ra việc này không. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là phỏng đoán thôi.
Cung Khai Hà nói.
- Đáng tiếc là không lấy được đầy đủ cơ thể. Có lẽ nước Mỹ và Nga cũng đang nghiên cứi.
Lý Khiếu Phong đột nhiên phá lên cười.
- Bọn họ chắc chắn còn buồn rầu hơn chúng ta. Bởi vì, chúng ta chiếm được nhiều hơn. Bọn họ chỉ được một bàn chân và một bàn tay. Nhưng bản vẽ này đến giờ cũng chưa nghiên cứu ra cái gì. Tôi nghĩ, thật sự không được có thể nghĩ đến hợp tác quốc tế. Bốn quốc gia lớn cùng nghiên cứu bản vẽ đẻ khai thác phát triển.
Cung Khai Hà nói.
- Hợp tác nghiên cứu vẫn có thể coi như là cách tốt nhất. Hiện giờ mỗi quốc gia đều có trong tay các bản vẽ không đầy đủ. Tuy nhiên, nếu hợp tác nghiên cứu ra kết quả
Đây lại là một vấn đề cần phải suy nghĩ nhiều. Nếu không hợp tác, ba quốc gia muốn lấy gì từ bản vẽ thật sự là truyện nghìn lẻ một đêm.
Một bản vẽ quan trọng như vậy, các quốc gia đều giấu ở chỗ thần bí nhất, được canh phòng nghiêm ngặt. Chiếm đoạt chắc chắn không thể được.
Tôi thấy, cũng chỉ có thể hợp tác mà thôi. Tuy nhiên hợp tác lại là vấn đề quá lớn.
Lý Khiếu Phong cũng nhăn mặt nói.
- Nhiều vấn đề là chắc chắn. Các quốc gia đều tranh giành lẫn nhau. Nếu thật sự có sự hợp tác thì có lẽ cũng chỉ là hình thức.
Cung Khai Hà cũng thở dài, cảm thấy việc này thật sự khó khăn.
- Vậy để xem thái độ của họ thôi vậy.
Lý Khiếu Phong nói.
Lúc này, Diệp Phàm đang gọi điện thoại cho Vương Nhân Bàng, hắn hỏi:
- Gần đây anh có rảnh không?
- Gần đây? Không rảnh. Tôi đang hỗ trợ người trong nhà giúp ông nội trị bệnh. Có lẽ mấy tháng đều ở đây.
Mẹ nó, xui xẻo. Hôm nay phải ở nhà với mấy lão già này, không gặp được cô nàng nào, thật sự khó chịu quá.
Hơn nữa, cha có nghiêm lệnh, không cho đi ra khỏi cốc. Đúng rồi, cậu hỏi để làm gì? Có phải có đồ chơi nào hay không?
Vương Nhân Bàng chắc chắn đang nói với vẻ mặt tiếc nuối.
- Ha ha, cũng tốt, cũng tốt.
Diệp Phàm phá lên cười, tỏ ý vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Tôi xui xẻo cậuc còn cười cái gì, như vậy còn là người không?
Vương Nhân Bàng bất mãn thầm nói.
- Đúng rồi, Vương lão bị thương thế nào, có cần chúng tôi hỗ trợ một tay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời không cần. Tuy nhiên, khi cần tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Nếu không thì cậu cho là Đại ca tôi đã quên cậu.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Nghe nói cậu có tay nghề châm cứu và thảo dược, có lẽ thật sự có thể giúp đỡ.
Tuy nhiên, mặc kệ thế nào. Ông cụ là một người đầy bản lĩnh. Hiện giờ đi đường cũng có người muốn giúp.
Có lẽ mặc dù không tốt cũng là thân thủ tam tứ đẳng. Tuy nhiên, cũng tốt tránh việc Cung Khai Hà cả ngày dựa dẫm. Ông cụ đã nên bế cháu an hưởng tuổi già rồi.
- Bế cháu, đúng đúng đúng. Tuy nhiên, cháu trai như cậu đáng nhẽ phải đưa chắt về cho ông bế mới đúng. Bằng không, lão Vương bế ai?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng. Chuyển sang chuyện khác nói:
- Đúng rồi, cậu với cô gái đợt trước như thế nào rồi?
- Cô gái đợt trước nào. Tôi nói cậu nhé Diệp Phàm, đừng nói như vậy chứ. Lúc đó như thế nào, không phải cậu cũng như thế nào. Ở đập thủy điện đó, tất cả đều biến thành những kẻ điên. Lúc đó chuyện gì không làm được.
Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa kêu lên, tất nhiên là né tránh.
- Mặc kệ thế nào, nhưng anh cũng là thật đúng không? Làm người phải chịu trách nhiệm việc làm của mình.
Hơn nữa, cô gái mười sáu kia không tồi. Xinh đẹp có khí chất. Anh nếu lấy được cô làm vợ thì sẽ là một người chăm sóc gia đình giỏi.
Cũng là phúc đức mà anh đã tu luyện được.
Nghe nói cô gái đó cũng có người ở Bắc Kinh nhắm rồi.
Hiện giờ cô ấy cũng đã đến Bắc Kinh công tác, xung quanh không ít đàn ông. Anh nghĩ đến sĩ diện thì sẽ thành công dã tràng thôi.
Diệp Phàm nói.
- Ai dám, người con gái của tôi người khác đừng nghĩ đến. Nếu không, tôi chặt đứt chân tay.
Vương Nhân Bàng đột nhiên tức khí mười phần hét lên, sau đó nói:
- Tuy nhiên, Diệp Phàm, tôi nghe phong phanh, nghe nói cô bé nhà họ Mai do cậu làm mối, giờ có muốn làm bà mối nữa không?
“Hừ lại muốn bố làm bà mối, để xem anh xem. Nếu không, ai có thể mời tôi làm bà mối.
Diệp Phàm nghĩ:
- Vương Bát, thật sự…
- Cậu không ngang được, đánh thì không đánh lại câu, không nói nữa, cha tôi gọi rồi.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói.
Diệp Phàm, Lam Tồn Quân, Thiết Chiêm Hùng, Lý Cường cùng Trần Khiếu Thiên và Trương Cường sáu người đi thẳng đến biên giới. Trần Khiếu Thiên không đi cùng Diệp Phàm mà là cao thủ bí mất đi theo.
Mấy người tìm một khách sạn nhỏ để nghỉ ngơi. Mở một tấm bản đồ đơn giản, sáu người cùng vây quanh.
- Theo tin tức tin cậy Hoa Hồng Đỏ ở tỉnh Tháp Dát giáp biên giới tỉnh An Hưng. Đao Bá Gia giáp tỉnh Lâm. Một núi không thể có hai hổ, hai bên đều muốn khống chế hoạt động kinh doanh tỉnh Tháp Dát. Cho nên, hàng năm đều xảy ra tranh chấp. Nguyễn Tiến Tiêu nói chuyện như thế, đơn giản là muốn mượn tay chúng ta để gạt bỏ Đao Bá Gia.
Trương Cường chỉ bản vẽ nói.
- Người Hoa Hồng Đỏ thật sự không đơn giản. không ngờ được cấp dưới tôn kính như vậy.
Lam Tồn Quân không khỏi thở dài nói.