Năm năm trước tôi và ông Lý hợp tác thành lập một phòng thí nghiệm, chuyên nghiên cứu sưu tập các tài liệu liên quan đến tàu thuyền và một số kỹ thuật liên quan.
Bởi vì nhà máy sản xuất các sản phẩm linh kiện thiết bị của tàu khá nhiều.
Cho nên, tiếp xúc lâu với họ tự chúng tôi cũng suy nghĩ ra một thiết kế. Qua ba năm khổ tâm sưu tập và nghiên cứu chúng tôi cùng hơn mười đồng chí cuối cùng bước đầu tạo ra được một hệ thống sản xuất tàu.
Trong chuyện này gian khổ quả thực cũng không phải người nào cũng chịu được. Vì có một số kỹ thuật bí mật tôi và ông Lý lén lút vào xưởng đóng tàu của người ta thay phiên nằm vùng.
Ngoài ra cho người trộm đồ vật này nọ cũng làm qua. Ba năm rồi, cả ngày lẫn đêm.
Bởi vì, chúng ta không muốn thấy nhà máy cơ giới cứ tiếp tục như thế. Không muốn thấy một nhà máy lớn suy đồi như thế, trở thành xưởng sản xuất linh kiện và thiết bị hạng ba.
Ưu thế dành hết cho người ta, nhà máy chúng ta gần biển, điều kiện ưu thế như thế vì sao không thể sản xuất chính tàu của mình.
Bắt đầu từ tàu nhỏ, mấy trăm tấn đến một nghìn tấn. Tôi tin rằng con người của Phi Không chúng ta dẻo dai.
Chỉ cần cho chúng tôi thời gian chúng tôi sẽ sản xuất ra tàu nghìn tấn.
Ngô Lý xúc động phẫn nộ nói.
- Vậy hệ thống các ông làm ra đâu?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng nhất thời không thể tưởng được suy nghĩ của hai người này không mưu và hợp với mình rồi.
- Bị Tống Thủy Dương tịch thu rồi, hơn nữa còn chỉ trích chúng tôi không làm việc chính lại muốn làm chút việc vô dụng.
Ông ta căn bản cũng không nghe sự khuyên bảo của chúng tôi, hơn nữa ép dỡ bỏ phòng thí nghiệm của chúng tôi.
Và nói chúng tôi lấy trộm tài nguyên của nhà máy, phải bồi thường tổn thất cho nhà máy, phạt chúng tôi hơn năm nghìn nhân dân tệ.
Vậy là lấy luôn ba năm tiền lương của chúng tôi. Tiền lương ở nhà máy vốn cách tháng còn không được phát, tính ra thì cũng sáu tháng tiền lương không phát cho chúng ta.
Chúng tôi đương nhiên không nộp tiền phạt. Tống Thủy Dương đã nói chúng tôi không nghe lời quản lý phải đuổi chúng tôi.
Chúng tôi không có cách nào, nói là nhà máy còn nợ chúng tôi sáu tháng tiền lương, muốn nộp phạt thì trả sáu tháng tiền lương này cho chúng tôi.
Chúng tôi sẽ trả. Tống Thủy Dương nói như thế nào, nói chúng tôi cổ động người gây sức ép chuyện này, hoàn toàn không tuân theo quy định của nhà máy, không đếm xỉa đến lãnh đạo nhà máy.
Lập tức khai trừ chúng tôi khỏi đảng. Chúng tôi là đảng viên lão thành mấy chục năm, chúng tôi không được thưởng lại bị ông ta khai trừ khỏi Đảng.
Việc này làm cho người ta rất đau lòng. Hơn nữa, Tống Thủy Dương còn uy hiếp, bảo nếu báo cảnh sát chúng tôi còn phải vào tù.
Hai chúng tôi không có cách nào, cùi chỏ đập đùi đấy. Trong nhà máy họ là lãnh đạo chúng tôi là dân.
Cho nên, đành phải rời khỏi nhà máy. Hiện giờ tuy nói ở nơi khác được đãi ngộ về tiền lương nhưng việc này vẫn canh cánh trong lòng chúng tôi.
Nhà máy Phi Không là giấc mơ của chúng tôi, cho đến giờ, chúng tôi vẫn mơ ước Phi Không có thể bay lên.
Chỉ cần giải oan cho chúng tôi, chúng tôi tình nguyện trở lại nhà máy làm việc. Cho dù không cho chúng tôi tiền lương chúng tôi chết vẫn làm việc.
Ông Ngô vẻ mặt phẫn nộ.
- Ở đây, tôi xin nói một câu, lúc trước muốn làm phòng thí nghiệm này thật ra đã được tôi đồng ý, chỉ là lúc đó tôi nsoi với Giám đốc Tống ông ấy kiên quyết không đồng ý.
Không có cách nào, tôi chỉ có thể ưu đãi cho ông Lý và ông Ngô bí mật làm. Sau đó Giám đốc Tống chỉ trích hai người họ tôi đã đứng ra nói và xác nhận.
Tuy nhiên, Giám đốc Tống không ngờ chỉ trích tôi bao che hai người họ. Ông ấy lấy tư cảnh Đảng ủy dọa người, không có cách nào tôi chỉ có thể im lặng.
Nói tới chuyện này tôi thấy xấu hổ. Trong chuyện này, tôi rất xin lỗi hai người. Mỗi khi nhớ đến việc này tôi vẫn hối hận muốn đập đầu vào tường.
Là đồng chí Tống Thủy Dương đã phá vỡ giấc mơ của chúng tôi.
Quản đốc Chu tức giận nói, đột nhiên đứng lên nói:
- Đương nhiên việc này tôi cũng không dừng chân như vậy.
Tôi đã theo dõi đồng chí Tống Thủy Dương, sau đó phát hiện ông ta không ngờ bí mật tiếp xúc với một số nhà máy đóng tàu nhỏ.
Tôi nghĩ, ông ta làm như vậy vì cái gì? Chẳng lẽ muốn trộm bán hệ thống mà ông Lý và ông Ngô nghiến cứu mấy năm? Nếu không…
- Rầm…
Một tiếng rầm vang lên, Giám đốc Tống tức giận đến mức vỗ bàn đứng lên chỉ vào Chu Mạo Thắng nói
- Đây là anh ngậm máu phun người, Tống Thủy Dương tôi làm giám đốc nhà máy, Bí thư Đảng ủy.
Vì sự phát triển của nhà máy tiếp xúc nhiều người, người như thế nào cũng có. Như chuyện tiếp xúc giám đốc những xưởng đóng tàu nhỏ mà nói, đó cũng là muốn kéo khách hàng đến nhà máy chúng ta.
Có một số nhà máy đóng tàu nhỏ, là cá nhân làm, chỉ hơn mười người, nhưng số lượng tàu không nhỏ.
Nếu bọn họ đến chỗ chúng ta đặt hàng, sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ. Tống Thủy Dương tôi cực khổ làm việc, Chu Mạo Thắng anh còn vu tội cho tôi.
Đây là ý gì, tôi thấy hôm nay các anh kết phường muốn gây sự, tôi cây ngay không sợ chết đứng.
Hôm nay Bí thư Diệp đến đây, vừa lúc rồi, qua chuyện này hoàn toàn có thể lộ ra lòng muông dạ thú của các anh.
Chu Mạo Thắng đừng nghĩ chúng tôi không biết, anh từ trước đã thèm muốn vị trí của tôi có phai rko? Mấy năm trước cạnh tranh không nổi vẫn ghi hận trong lòng.
Trù tính hãm hại tôi không nói, rõ ràng còn ngầm lập mưu, thủ đoạn của anh cũng quá bỉ ổi. Bí thư Diệp, tôi hi vọng anh có thể điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho tôi.
Hơn nữa tôi muốn nghiêm trị Chu Mạo Thắng cầm đầu làm việc không đàng hoàng, chuyên môn lập mưu làm hỏng một số đồng chí của Phi Không.
- Ngậm máu phun người, tôi chưa hỏi anh, tài liệu về hệ thống của ông Ngô và ông Lý ở đâu?
Chu Mạo Thắng lạnh lùng hừ nói.
- Cái gì mà tài liệu về hệ thống tàu thuyền? Cái thứ vớ vẩn đó ném vào thùng rác cũng không có người nhặt. Tôi tùy tay ném đi. Trong nhà máy chúng ta tài liệu quá nhiều, những thứ rác rưởi cũng phải giữ không phải là chất đầy nhà máy sao?
Giám đốc Tống lạnh lùng đánh trả.
- Đồ rác rưởi, có lẽ là cho người khác rồi?
Giám đốc Chu lạnh lùng hừ nói.
- Chu Mạo Thắng đưa ra chứng cứ, nói cách khác, hôm nay trước mặt lãnh đạo tổng công ty tôi muốn phê bình anh đặt điều. Ngoài ra, việc này nhất định phải xử lý nghiêm.
Giám đốc Tống khí thế mãnh liệt, có xu thế vấn tội.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác người này có chút gan thỏ rồi, hẳn trong lòng có quỷ mới thế.
- Chứng cứ, vừa lúc rồi, Giám đốc xưởng đóng tàu Thiên Hải Lưu tổng nghe nói Bí thư Diệp đến ông ta cũng đến rồi. Ông ta bây giờ đang ở ngoài cửa. Bí thư Diệp, có muốn gọi ông ta vào không?
Phó giám đốc Chu chuẩn bị đầu đủ.
Tống Thủy Dương vừa nghe xong sắc mặt thay đổi hẳn, hừ nói:
- Lưu tổng Vương tổng cái gì, tôi không biết.
- Tống Thủy Dương, lương tâm anh bị chó ăn mất rồi có phải không? Lại dám nói là không biết. Mỗi ngày tôi đều mời ông ăn hải sản, uống rượu tây, còn đưa ông một căn biệt thự bốn phòng ngủ một phòng khách, không ngờ ông nói không biết.
Vừa rồi cửa phòng họp không đóng chặt.
Lúc này cùng với tiếng mắng một người trung niên đầu trọc bước vào. Người này nhìn hơi đặc biệt.
- Anh là ai, ai cho anh ta vào? Tôi không cần biết anh là người thế nào, đây là phòng họp của nhà máy Phi Không, anh lập tức cút ra ngoài cho tôi nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ mời anh đến đồn công an.
Tống Thủy Dương chỉ vào người đầu trọc nói cuối cùng khó nén được khí thế hung ác bình thường rồi.
Tống Thủy Dương đã ở nhà máy Phi Không mười mấy năm rồi, mấy năm nay cũng đã rèn luyện mình thành người một bàn tay che trời.
Bình thường trong xưởng một mình ông ta quyết định, nếu ai có ý kiến bất đồng không thay đổi sẽ bị ông ta trừng phạt.
- Trò chơi rất hay!
Rạp rạp…
Một tiếng động vang lên giòn tan, Tống Thủy Dương quay đầu nhìn phát hiện Bí thư Diệp đang dùng tay đập cái bật lửa bằng đồng xuống bàn.
Tống Thủy Dương vừa thấy đành phải im lặng.
- Để anh ta vào.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, Giám đốc Lưu nhanh chóng bước vào.
- Anh nói giám đốc Tống uống rượu với anh, còn có biệt thự là thế nào? Nếu không thể giải thích rõ ràng trước mặt tôi hôm nay công ty chúng tôi hoàn toàn có thể lấy lý do bịa đặt mời anh đến cục công an.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm khắc nói.
Khí thế của hắn vẫn tương đối dọa người.
Lưu tổng rõ ràng sửng sốt, rụt rụt cổ ấp úng không dám mở miệng. Vốn người này là ông chủ của một xưởng đóng tàu tư nhân, trong xưởng có mấy chục người, so sánh với Phi Không chỉ là hạng tép riu, lo lắng nên khí thế yếu đi không ít.
- Giám đốc Lưu, đây là Bí thư Diệp của tập đoàn Hoành Không, cấp trên của nhà máy Phi Không chúng tôi. Tuy nhiên, nói thật, nếu anh nói sự thật, Bí thư Diệp nhất định sẽ giải quyết công băng.
Phó giám đốc Chu vừa thấy vội vàng khích lệ.
Chỉ sợ người này bị dọa cho rụt đầu.
- Hơn nữa chẳng lẽ anh không muốn lấy lại đồ của mình sao?
Phó giám đốc Chu nói câu cuối cùng đánh trúng điểm yếu của Lưu Ý, người này cắn răng nói:
- Bí thư Diệp, các vị lãnh đạo.
Tôi tuyệt đối là nói thật. Cuối năm kia, qua bạn bè giới thiệu tôi quen Giám đốc Tống của các anh.
Xưởng đóng tàu của chúng tôi là một xưởng nhỏ, chỉ có thể sản xuất tàu ba bốn trăm tấn.
Giống như thuyền đánh cá, thuyền trở nhỏ. Vốn nghĩ quen biết Giám đốc Tống là dựa vào cây đại thụ, về sau có thể được sống no đủ.
Thường xuyên qua lại, chúng tôi xin ông ta rất nhiều cơm. Mỗi ngày ăn sung mặc sướng, sau lại thân que, Giám đốc Tống lộ ra ông ta có tài liệu về hệ thống tàu.
Có thể đóng tàu một nghìn tấn. Là do nhà máy nghiên cứu mấy năm mới được, chẳng qua bởi vì tổng công ty không đồng ý cải tạo Phi Không thành xưởng đóng tàu.
Cho nên bản vẽ và tài liệu này thành giấy vụn. Tôi vừa nghe liền lung lay, nói thật tôi cũng muốn xưởng đóng tàu phát triển mạnh, kiếm nhiều tiền hơn.
Chỉ có thể đóng tàu thuyền nhỏ, có thể có bao nhiêu lợi nhuận, chỉ có thể là chút tiền nhỏ. Nhưng muốn đóng tàu lớn lại không có kỹ thuật.
Sau đó tôi đề xuất mua tài liệu này.
Không thể tưởng tượng được Lưu tổng mới nói đến đây Giám đốc Tống sầm mặt hét lên một tiếng.