- Bí thư Diệp, tôi phải cảm tạ anh đã chiếu cố Bảo Linh.
Ôn Tín Niên nói rất chân thành, nâng chén rượu lên kính Diệp Phàm.
- Nên thế mà, tôi chỉ là chấp hành chính sách của địa khu chế định ra đến giúp đỡ xí nghiệp bản địa, cũng không phải chiếu cố đặc biệt gì, ha hả.
Diệp Phàm thản nhiên cười, không một chút gì là làm ra vẻ.
Biết chuyện mà Ôn Tín Niên nói chính là chuyện của Ôn Bảo Linh, bởi vì thực lực của công ty Thiên Lạc quá yếu, khi đấu thầu quốc lộ Thiên Tường chỉ được thầu một tiêu đoạn trị giá mười triệu, dưới sự công kích của Thái Hồng Ngẫu và Ôn Bảo Linh, Diệp Phàm cuối cùng cũng làm chủ, đem hạng mục cải tạo đường phố thị trấn Ma Xuyên giao cho công ty Thiên Lạc.
Đem quyền thi công dự án hai cây cầu của thị trấn Ma Xuyên giao cho công ty Vũ Thánh. Công ty Vũ Thánh cũng không tệ lắm, khi đấu thầu cũng đã mò được một hợp đồng lớn trị giá năm mươi triệu, hơn nữa Diệp Phàm lại giao cho dự án hai cây cầu, thiếu chút nữa thì tổng giám đốc Hầu cười đến mỏi cả miệng.
Tin tức truyền đến nói tổng giám đốc Hầu sắp thăng chức, ban đầu chỉ là giám đốc công ty con Đức Bình của tập đoàn Hoa Hạ Vũ Thánh, nghe nói sắp chính thức lên làm phó Chủ tịch của tập đoàn.
Diệp Phàm vốn định phân cho Ôn Bảo Linh dự án của một cây cầu, dù sao cũng là ủy viên thường vụ của Địa ủy, chỉ có điều năng lực về máy móc thiết bị của công ty Thiên Lạc không đủ, Diệp Phàm đành phải từ bỏ.
Trong mắt Ôn Bảo Linh thấy thế, trong lòng nóng như lửa, công ty cũng đang mở rộng gọi thầu, cũng thành lập một mảng bên cầu đường, chuẩn bị phát triển phương diện cầu đường. Nếu không, về sau có công trình lớn bên trong phải thi công cầu đường thì chẳng phải là đã đánh mất đi rất nhiều cơ hội sao?
Ngày 5 tháng 6 năm 1997.
Thứ năm
Mười giờ sáng, Diệp Phàm dẫn theo bốn bộ máy hành chính huyện Ma Xuyên tới thị trấn Ngưu Đầu ghi ghi chép chép, cái bảng hiệu ‘nhân dân huyện Ma Xuyên hoan nghênh bạn’.
Nhìn lướt qua hơn mười chiếc xe có rèm che phía sau, cùng lực lượng công an cảnh sát đầy uy vũ. Từ giờ sẽ không xe máy kéo có phun sơn hai chữ cảnh sát nữa, Diệp Phàm vẫn còn hơi chút cảm thán. Bản thân mình đến huyện Ma Xuyên gần nửa năm, huyện Ma Xuyên đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Năm nay chỉ mỗi một hạng mục trà Thanh Vụ thôi mà phòng tài chính huyện đã thu về gần hai triệu tiền thuế, thuế nửa năm đầu thu về đã gần 10 triệu, mới nửa năm thời gian thôi mà tiền thuế đã bẳng tiền thuế cả năm ngoái của huyện Ma Xuyên.
Theo chuyên gia suy đoán, sáu tháng cuối năm thu nhập từ thuế sẽ còn tăng mạnh, bởi vì có chỗ dựa vững chắc là công ty chế phẩm trúc của làng trúc, cùng với sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị, còn có khu du lịch Bối Diệp Cốc, tất cả đều đêm về doanh thu từ thuế.
Phỏng chừng tài chính cả năm từ thuế vụ sẽ vượt qua hai mươi triệu, trước tiên thực hiện nhiệm vụ mà Chủ tịch Địa khu Vương và Bí thư Trang giao cho Diệp Phàm là dở bỏ cái mũ huyện đứng nhất toàn tỉnh đếm.
Sang năm đợi quốc lộ Thiên Tường vừa kiến thành, tài nguyên sẽ lại cuồn cuộn mà đến. Bởi vì chỉ mỗi khoản trưng phí quốc lộ thôi huyện Ma Xuyên có thể được phân đến mấy triệu, càng không cần phải nói đến cái khác. tương lai của Ma Xuyên sẽ bởi vì quốc lộ Thiên Tường sắp phát sinh mà biến hóa làm cho người ta khiếp sợ.
- Tổng chỉ huy Diệp, nhìn những chiếc xe đó đi, ôi, sao có chút nhớ nhung xe máy kéo khi trước.
Tên Ngô Đồng biết hôm nay không thể lại gọi Bí thư Diệp nên thay đổi cách gọi, bởi vì hôm nay Bí thư huyện ủy mới sẽ tới.
Nhưng khi kêu Chủ tịch huyện Diệp hình như lại không cam lòng tình nguyện, cảm thấy đã hạ giá Diệp Phàm, nên kêu là chỉ huy Diệp.
Bởi vì ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường tuy nói lâm thời thiết lập, nhưng cấp bậc bộ chỉ huy rất cao, cấp bậc hội nghị của bộ chỉ huy Đảng ủy phỏng chừng ngang với hội nghị thường vụ thành phố cấp phó tỉnh, cho nên, Ngô Đồng cảm thấy kêu Diệp Phàm là tổng chỉ huy Diệp sẽ càng hoành tráng.
- Dứt khoát chiếc Mitsubishi của ông cho bố mày là xong. Hay là đi lái xe máy kéo đi.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Đừng để ý, ha hả, tôi chỉ thuận miệng thôi.
Ngô Đồng hắng giọng cười nói, nhìn cục trưởng Cục Đất đai Mai Thiên Kiệt liếc mắt một cái
- Chiếc Mitsubishi của tôi có là gì, anh nhìn người ta cục trưởng Mai xem, lái chiếc Audi. Bí thư Trang ngồi điều khiển chiếc Santana 2000, ôi, Đúng là tre già măng mọc.
- Người ta lái là xe cá nhân, hiểu không? xe của Mai Chủ tịch là xe chuyên dụng, ai kêu tên nhóc anh lúc ấy đầu thai sai địa chỉ, không tìm nhà tốt mà vào. Bằng không cũng không dùng tay lái chiếc máy kéo đi phá án.
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Anh nói đi, hôm nay ai đi cùng Túc Nhất Tiêu?
Ngô Đồng cười gượng nói.
- Hẳn là Trưởng ban Tôn của ban Tổ chức cán bộ đi cùng.
Phương Hồng Quốc đứng một bên cười tiếp lời.
- Chú ý đi, đừng có Túc Nhất Tiêu này Túc Nhất Tiêu nọ, phải kêu là Bí thư Kê.
Diệp Phàm hừ thanh nói, vẻ mặt đứng đắn.
- Kê cái trứng chứ Kê, tôi chỉ quen chỉ huy Diệp.
Ngô Đồng lắc lắc đầu.
- Đừng cho người khác nghe thấy, ảnh hưởng không tốt.
Diệp Phàm gõ đầu Ngô Đồng, đối với chiêu thúc ngựa của tên này trong lòng thấy rất thoải mái.
Từ xa có mấy chiếc Santana 2000 chạy lại.
- Đến rồi.
Trong lòng Diệp Phàm nhẹ giọng nói một câu, ưỡn ưỡn ngực.
Xe dừng hẳn, không thể tưởng được...
- Chủ tịch Địa khu Vương, xin chào.
Diệp Phàm cười tiếp đón, không thể tưởng được Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung tự mình đưa Túc Nhất Tiêu đến, chiêu này quá cao.
Diệp Phàm cũng hiểu được, đây là chiêu mà Vương Triều Trung cho Túc Nhất Tiêu mặt mũi, phản diện nói, chính là ra uy phủ đầu mình, nói cho mình biết, trả Túc Nhất Tiêu, là người của bố đây, về sau tiểu tử như cậu nhớ khách khí một chút, bằng không thì tự hiểu… vừa mới bắt tay Chủ tịch Địa khu Vương, từ trong chiếc xe thứ hai phó Bí thư Lôi Minh Hoài bước ra, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tề Minh Viễn, người cũ là Phó chủ tịch Địa khu Tra, ban Tổ chức cán bộ Địa ủy ngược lại chỉ có Phó trưởng ban thường trực Lưu Tồn Thiên, không thấy bóng dáng nhân vật số một Tôn Quốc Đống, không chừng là không có đến đây.
Xem ra, Vương Triều Trung đang phô bày thế lực của chính mình ra, rõ ràng là làm chỗ dựa chống lưng cho cho Túc Nhất Tiêu lớn tiếng doạ người, vừa ra tay là đàn áp Diệp Phàm.
Tuy nói Vi Bất Lý trong lòng thấy vô cùng mất mát, nhưng vẫn tươi cười tiếp đón. Hai mắt Thiết Đông sáng lóe, cảm giác như mùa xuân của Ma Xuyên lại về.
Bởi vì, trong khoảng thời gian này Diệp Phàm đóng vai chính, thằng nhãi này bị áp chế đến sắp không thở nổi, tay Diệp Phàm đã sắp duỗi đến địa bàn của gã là thị trấn Thanh Sơn, Túc Nhất Tiêu vừa đến đảm nhiệm, Diệp Phàm sao còn hống hách như xưa được, một tay mà muốn nắm trong tay hội nghị thường vụ huyện hẳn là chuyện không có khả năng. Trong lòng Thiết Đông sớm tính toán đâu ra đó.
Hơn nữa, hôm nay bày biện đưa Túc Nhất Tiêu đến cũng rất hoa lệ, hơn nữa nghe nói lai lịch của Túc Nhất Tiêu rất mạnh, là nhân vật không tầm thường, sau lưng người ta có chỗ dựa vững chắc, khiến cho các cán bộ không ưa Diệp Phàm ở huyện Ma Xuyên thấy bọn họ như thấy được mùa xuân.
Đặc biệt có văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương, người phụ nữ này căn bản là cây cỏ đầu tường, đã sớm xoay mông to chen chúc vào, dám vứt thanh niên trai tráng như Thiết Đông qua một bên, giơ tay nắm chặt Túc Nhất Tiêu.
Túc Nhất Tiêu cảm thấy trước mắt sáng ngời, hình như cũng vô cùng vui khi nắm tay chủ nhiệm Liễu.
Hai người nắm chặt tay nhau, chỉ còn thiếu cái đá mắt đưa tình thôi.
- Bí thư Kê, nhân dân Ma Xuyên trông sao trông trăng, rốt cục cũng trông được ngày Bí thư Kê đến đây, ha ha ha...
- ...
Diệp Phàm bật cười ha hả, dùng nụ cười tiếp đón.
- Không dám, Chủ tịch huyện Diệp quá khen rồi. Về sau chúng ta là đồng chí cùng một chiến hào, công tác của tôi còn phải nhờ anh ủng hộ nhiều, đến lúc đó Chủ tịch huyện Diệp cũng đừng phiền, ha hả a...
Túc Nhất Tiêu nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, có chút không nỡ khi rút tay ra khỏi bàn tay của Liễu Mi Phương, duỗi tay về phía Diệp Phàm. Những lời đó nói nhưng không hiểu ra sao cả.
Hai đầu sỏ của Ma Xuyên, rốt cục cũng nắm tay nhau.
Hai người tay bắt mặt mừng, nhưng các cán bộ ở đây đều hiểu được, từ khoảnh khắc này về sau huyện Ma Xuyên sẽ không còn thanh bình. Đối với rất nhiều cán bộ mà nói, lại phải suy xét, hạ quyết tâm đứng về phe nào.
- Chủ tịch huyện Diệp, đồng chí Nhất Tiêu ở quận Thông Đô chẳng những là phó Bí thư, mà còn kiêm luôn chức Phó chủ tịch thường trực quận Thông Đô. Quận Thông Đô dưới sự hiệp trợ của anh ta, tăng trưởng kinh tế của năm nay rất khả quan. Mà Ma Xuyên của các cậu, tình hình tăng trưởng kinh tế của nửa năm đầu cũng rất khả quan đó chứ. Hai người phối hợp vào cùng một bộ máy, là cường mạnh liên hợp cùng cường mạnh. Hy vọng các anh đoàn kết một lòng vì tương lai Ma Xuyên, ha ha ha. . .
Vương Triều Trung cười tâng bốc Túc Nhất Tiêu một hồi, và khích lệ Diệp Phàm, đương nhiên là nhân tiện mới thế. Cái này gọi là hoa hồng cũng phải có lá xanh tô điểm mới được, Diệp Phàm chính là tượng trưng cho lá xanh kia, làm nền cho đồng chí Nhất Tiêu.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, sau khi thực hiện xong nghi thức tuyên bố long trọng thì trời đã về chiều.
Diệp Phàm vốn thầm nghĩ sẽ làm nghi thức đơn giản thôi, nhưng do cấp trên có dặn dò, cho nên, hôm nay tất cả cán bộ cấp phó phòng của huyện Ma Xuyên đều được triệu tập lại. Bên ngoài thì nghe Chủ tịch Địa khu Vương phát biểu, trên thực tế là Chủ tịch Địa khu Vương đang tự tạo uy thế cho Túc Nhất Tiêu thôi.
Buổi chiều, Chủ tịch Địa khu Vương dẫn theo phó Bí thư Lôi, Phó chủ tịch Địa khu Tra cùng một vài cán bộ tuần tra vùng gần sát cổng thành Ma Xuyên cùng quốc lộ Thiên Tường, dự án kiến thiết cầu, chỉ đông chỉ tay, gạn đục khơi trong, múa bút vẩy mực nhưng không khoe khoang, bởi Chủ tịch Địa khu Vương không có tật xấu kia.
Buổi tối, tại Thần Nữ Tửu Lầu lại mở ra vài bàn tiệc. Tất nhiên là vì Bí thư Kê mới đến mà tẩy trần. Diệp Phàm uống mấy chén thì bỏ đi, bởi vì bận rộn với công tác của Thiên Tường, hắn này phó tổng chỉ huy nên cũng có nhiều chuyện để làm.
Hơn nữa, nếu mình ở đây thì sẽ khiến cho các cán bộ không ưa mình không tiện. Bởi vì, uy thế của Chủ tịch huyện Tiểu Diệp quá mạnh, nên làm cho các cán bộ này chột dạ sợ hãi, buổi tối phỏng chừng sẽ gặp ác mộng. Cho nên, Diệp Phàm rất hiểu, dứt khoát bỏ đi, khiến cho các đồng chí cùng phe cũng bật người đứng dậy thành hàng bỏ đi.
Diệp Phàm vừa đi, Ngô Đồng và Phương Viên cũng đi.
Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc ở lại thêm nửa tiếng sau cũng đi về, còn Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Tề Quy Vân căn bản là không có tới.
Đám người của Diệp Phàm vừa đi, Túc Nhất Tiêu mặt đang cười tủm tỉm lập tức trở nên âm trầm.
Cũng khó trách ông ta, Diệp Phàm làm vậy là không nể mặt mũi ông ta. Mà các đồng chí bỏ về trước là có thái độ gì, lão Kê trong lòng tất nhiên so đo rồi.
- Bọn họ đều bề bộn với nhiều việc làm lắm sao?
Túc Nhất Tiêu không nín được, hừ thanh nói.
- Bận! Buổi tối đã tan ca cả rồi, có gì mà vội.
Liễu Mi Phương cười nhợt nhạt nói, cứ như tùy ý nói đại, lập tức khiến Túc Nhất Tiêu nổi lửa giận hừng hực.
- Hừ! chủ nhiệm Liễu, thông báo với mọi người, sáng mai mời tất cả tham gia họp hội nghị thường vụ.
Túc Nhất Tiêu lạnh giọng hừ nói, ông ta muốn cho Diệp Phàm biết, lãnh địa Ma Xuyên này là của lãnh địa của Túc Nhất Tiêu ông ta, không phải là thiên hạ của Diệp Phàm.
- Bí thư Kê, ngày mai phải họp hay là nên về sớm một chút?
Thiết Đông cố ý kích Túc Nhất Tiêu nói.