- Không xong rồi, chẳng lẽ là núi lửa phun trào! Di chuyển hết tốc lực, mau! Chạy mau!
Cảm giác của Diệp Phàm rất nhanh nhạy, lớn tiếng kêu, nhanh chóng bảo bọn Trương Cường và các đội viên liều mình chạy lên phía trên núi.
Mà các đội viên của các quốc gia còn sống cũng không khác là mấy, giờ phút này cũng không cố cướp đoạt cái gì hay giết ai nữa. Tất cả mọi người đều hướng lên núi để chạy trốn. Ba ngọn núi đều có các đội viên lẩn trốn. Hơn nữa, tốc độ của họ vượt xa quán quân 100m của nước Mỹ là cái chắc.
Vừa lên đến đỉnh núi, một luồng khí nóng phả vào mặt. Sau đó một tiếng nổ ngầm ầm vang, khói bốc lên từ giữa mê cung.
Tiếng nổ chậm rãi chìm vào đáy hồ, giờ phút này lại từ đáy hồ phun ra một dòng nham thạch, giống như máu nóng, khối nham thạch này phun lên cao khoảng trăm mét. Nham thạch kia ở cách xa hơn mười dặm mà đã thấy được sự khô nóng của nó. Chỉ gần một chút thôi cũng có thể thiêu chín người ta chứ chẳng chơi.
Không lâu sau, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng mê cung đâu nữa.
Chỉ nhìn thấy bên cạnh trung tâm hồ nước có những vòng xoáy nước đáng sợ, hình thành một đám hang động quái dị, như một cỗ máy hút to đùng, dù là ở một nơi cách xa mấy dặm, các đội viên tổ đặc nhiệm của các nước đều cảm nhận được kia tuyệt đối là hang động ma quái đáng sợ có thể cắn nuốt được hết tất cả.
- Mê cung, đã trở thành lịch sử.
Diệp Phàm nhìn lướt qua đám người kia, nhanh chóng rút lui khỏi khu số một tiến vào biển cát mờ mịt.
- Cái gì, bị đám người Hoa Hạ kia lấy đi rồi. Yoshino, bằng mọi giá anh phải cướp được cái ba lô đó mang về đây. Khốn khiếp, ngu xuẩn!
Tổ trưởng Tổ Thần đạo Fujiwara Astoria thiếu chút nữa phát điên, phẫn nộ đến nỗi cả người đều run lên vì tức giận.
- Chúng ta đã phát hiện ra bọn họ, yên tâm, dù là chỉ còn lại một người, chúng ta cũng phải lấy được thứ đó. Sao có thể để cho đám người Hoa Hạ đó cướp đi cơ chứ!
Yoshino buồn rầu nói:
Yoshino là cao thủ cửu đẳng mới gia nhập tổ Thần Đaọ của Nhật Bản.Trước đây Tổ Thần đạo đã phải tiêu tốn khá nhiều công sức mà vẫn không thể khiến Yoshino gia nhập. Lần này có thể khiến anh ta gia nhập, Tổ Thần đạo ắt đã phải trả cái giá không rẻ.
- Yoshino, nếu như không thể được, thì dù có phải dùng đến cách đánh bom liều chết cũng phải hủy chúng đi. Chúng ta không lấy được, thì cũng phải khiến cho đám người Hoa Hạ không thể có được.
Fujiwara Astoria đưa ra kế hoạch cảm tử.
- Rõ!
Yoshino đáp rõ ràng, nhìn về phía các đội viên phía sau, ánh mắt có chút thương tiếc, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Những người này ít nhất cũng là cao thủ tam đẳng, vậy mà lại bị mang ra làm vật hy sinh để đi cướp lại một cái xác khô. Đội viên của Tổ Thần đạo khá đông, lần này phái hơn ba mươi người đi. Chính là để làm vật hy sinh. Thật ra, độ tinh nhuệ so với Báo săn cũng không khác nhau là mấy.
- Vì quốc gia hiến thân, chúng ta thấy rất đáng!
Lãnh đạo đội cảm tử Điền Nhị Lang vẻ mặt kiên quyết nói.
- Vì đế quốc hiến thân, chúng ta thấy đáng giá!
Toàn bộ thành viên đội cảm tử đồng thanh lặp lại hô to.
Hai ngày một đêm, vừa kịp tới khu số bốn.
Phát hiện phía trước dường như có chuyện, Diệp Phàm bảo mọi người ở tại chỗ chờ lệnh.
- Có lẽ, đội đặc nhiệm của ba nước cướp được thứ này đều đang trở thành mục tiêu của những kẻ tay trắng. Đặc biệt là tổ Thần Đạo, bị tôi cướp mất ba lô, trên đường chúng ta về nhà, chắc chắn sẽ không dễ đi đâu.
Diệp Phàm nói.
- Báo cáo, phía sau hình như có động tĩnh.
Lúc này, Trương Cường nói, Diệp Phàm nhìn ra xa, phát hiện phía sau có chút kỳ lạ.
- Trước sau đều có tấn công, chúng ta đánh ra từ bên phải.
Diệp Phàm quyết đoán ra lệnh, đội ngũ phân tán rất nhanh sang bên phải.
Bởi vì, địa hình bên phải khá phức tạp. Là nơi có thể dễ dàng tìm chỗ ẩn thân, và Diệp Phàm cũng dễ bề đối phó với bọn người kia.
Trước lẫn sau, đối phương cũng đều đoán được ý đồ của Diệp Phàm, cho nên, nhanh chóng tấn công giáp kích từ hai phía.
- Hết tốc lực tiến lên đi, đến Tiên Nhân Chưởng ẩn nấp. Tình Thứ và tôi sẽ yểm trợ phía trước và phía sau cho mọi người tiến vào.
Diệp Phàm hô lệnh. Vương Nhân Bàng tới phía trước, Diệp Phàm đi phía sau.
Trong phạm vi một ngàn mét, Diệp Phàm điên cuồng nổ súng. Hắn vung tay ném lựu đạn đi. Vương Nhân Bàng cũng không khác, cậu ta cũng ra sức ném lựu đạn. Tranh thủ tiêu diệt đối thủ trong phạm vi có thể, như vậy mới có thể bảo vệ được người của mình.
Chỉ có điều, hiển nhiên trong đội ngũ của đối phương cũng có cao thủ. Cách hơn một nghìn mét không ngờ cũng ném tới chỗ đội A mấy quả lựu đạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, lựu đạn ở trên bầu trời giống như bóng cao su bay lượn, tán loạn. Không lâu sau, tiếng ầm vang nổ ra liên tiếp, đất cát bay mịt mùng. Hơn nữa, cát bụi cònche kín cả một khoảng trờikhiến chung quanh dường
như đã đến buổi hoàng hôn. Nơi nơi đều là sương mù bụi bặm, trong vòng mấy mét đều không nhìn thấy bóng người.
Diệp Phàm vừa thấy, cơ hội đã đến.
Thi triển Hổ Ưng Công, lượng chừng lực bật nhẩy của chân lên tảng đá lớn, hai chân hỗ trợ, tiếp lực cho nhau. Hơn nữa, vận nội lực tăng lên, tác động xuống mặt đất. Lướt đi trên không trung, trong nháy mắt đã đi ra mặt sau tấn công vào giữa đội ngũ địch.
Huyết Trích tử trong cổ tay vung ra, mỗi lần vung dây là một lần cái đầu của kẻ địch rơi xuống, không lâu sau, vô số thủ cấp rớt ngổn ngang với vẻ mặt đáng sợ, bay ra đến hơn trăm mét. Phương pháp tấn công này của Diệp Phàm, so với tốc độ tấn công của súng đạn trực tiếp thì nhanh hơn rất nhiều.
Hình ảnh của đám Diệp Phàm lúc này giống như một bầy sói. Nhảy từ Đông sang Tây, từ Nam xuống Bắc, toàn bộ đội viên đội đặc nhiệm tổ A có trách nhiệm “hái dưa hấu” của đối phương.
Cao thủ của đối phương vừa thấy không xong thì nhanh chóng dừng việc truy kích đội viên tổ đặc nhiệm A, tất cả chạy nhanh hết sức có thể về phía Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không cứng nhắc như bọn họ. Mà là áp dụng chiến thật đánh du kích. Bên này đánh một chút, bên kia đâm vài đao, cứ như vậy, tán loạn, lộn xộn, có đến một nửa lực lượng đối phương đã bị phân tán.
Tên cầm đầu bên kia tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hô to về phía Diệp Phàm khiêu chiến, Diệp Phàm cười lạnh lùng tự nhủ, có thằng ngốc mới đi khiêu chiến với bọn chúng. Hơn nữa, đám tay chân vẫn chưa chịu dừng
lại, tiếp tục chơi trò “hái đầu dưa” đã. Tuy nhiên, thật ra thì đây chính là trò chơi lấy mạng người như bỡn.
Những tiếng kêu la thảm thiết chói tai, không lâu sau ,thấy cũng đã diệt được kha khá.
Sợ Vương Nhân Bàng bên kia có nguy hiểm, vì thế, Diệp Phàm liền hạ người xuống, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Đúng là may mắn.
Bởi vì ,Vương Nhân Bàng giờ phút này không ngờ bị cao thủ của đối phương làm cho chạy trốn giống như một con chuột. Đang quay cuồng trên mặt cát, y như một chú chuột túi.
May mà sa mạc này rất rộng, công phu chạy trốn của Vương Nhân Bàng luyện được quả không tồi. Thật ra chính là thuật Khinh thân lợi hại. Tên kia nhảy dựng lên mà cũng không thể bắt được anh ta.
- Hừ…
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Huyết Trích Tử trong tay lại vung ra, cái chuông lại bay lên trên không trung giống như móng vuốt hướng về phía tên người Anh kia.
Tên người Anh tiện tay ném lại một quả lựu đạn, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không phải kẻ ngu. Vung sợi Huyết Trích hất phăng quả lựu đạn đi, không ngờ quả lựu đạn lại vòng vo hồi lâu rồi bay ngược trở lại chỗ tên đó.
- Tránh mau!
Tên người Anh kêu to, tuy nhiên, chậm rồi, sau một tiếng nổ ầm vang, giải quyết luôn hai tên, máu me phun ra, mấy người ở hội Lam Sơn hồ không cam lòng liếc nhìn đội trưởng của mình một cái cuối cùng.
Bọn người kia không thể nào tin được là đội trưởng của mình lại bị chính lựu đạn của y nổ tung mà chết. Bọn người kia, mở to mắt, đến chỗ Thượng Đế đưa tin. Đoán chừng có thể hay không đến khiếu nại với Thượng Đế về đội trưởng của mình chết không rõ ràng hay không.
Mà Vương Nhân Bàng cũng đã ra tay rồi, tiến sát trung tâm đội ngũ vung đao lên một cái, một cái đầu bay lên không trung, máu phun ra và có người ngã ngay tại chỗ.
- Đồ lợn Hoa Hạ, đến đây đi!
Mấy tên người Anh phẫn nộ kêu to, cầm chắc cây súng trong tay hướng về phía Diệp Phàm.
- Chúng ta nuôi cáo vậy, một con tiểu hồ ly!
Diệp Phàm cười lạnh, Huyết Trích tử lại xoay vòng quanh, giống như một con rắn hướng về phía mấy tên người Anh mà đâm tới.
- Là ngươi giết Hỏa hồ ly, có phải không? Có phải hay không?
Người kia khàn giọng gầm rú, đột nhiên đồng
tử co rút lại, trên mặt lập tức biến hình vặn vẹo, trở nên rất đáng sợ.
Bởi vì, người này cũng không phải là đội viên chính thức của đội Lam Sơn Hồ của Anh quốc. Mà là sư phụ của Hỏa hồ ly, Ái Bảo Đính. Lần này y tới đây chính là để báo thù cho Hỏa hồ ly. Thật ra, sống chết của Hỏa hồ ly này có gì mà khiến tên kia phải liều mạng như thế?
- Yes
Diệp Phàm thành thật gật đầu, rồi sau đó cười nói:
- Hỏa hồ ly là cái thá gì chứ, xách dép cho ta đây cũng không xứng.
- Khốn khiếp!
Ái Bảo Đính phẫn nộ điên cuồng, xoay tròn thanh đao trong tay, nhằm về phía Diệp Phàm mà đâm.
- Cái này, là thương
hàng nhái hiệu Hồng Anh thôi! Học trộm Đông Đông của Hoa Hạ chúng ta, còn mặt mũi nào nữa mà dám mang ra khoe khoang.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, thấy toàn bộ đội viên bên kia đã tiến vào Tiên Nhân Chưởng, cảm thấy an toàn một chút. Cũng thoải mái hạ xuống.
Lão già này tức giận đến nỗi Phật cũng phải thăng thiên mất.
Những âm thanh chói tai, cây thương Hồng Anh và sợi Huyết Trích của Diệp Phàm quấn lấy nhau trên không. Trong chốc lát dài ra như con rắn, …
Binh khí đôi bên múa hoa cả lên, linh hoạt, sắc bén, dù là ở cách xa mấy chục mét cũng cảm nhận được.
Hai luồng khí lớn xoay tròn, không khí chuyển động xung quanh khiến người ta run sợ.
Uỳnh…
Một tiếng quái dị truyền đến, Diệp Phàm và Ái Bảo Đính cùng ném vũ khí trong tay đi.
Bốn bàn tay hung hăng cùng ra tiếp chưởng.
Bình bình
Hai bên đều lui về mấy bước, Diệp Phàm cảm thấy đau rát trong lòng bàn tay, một dòng máu tươi cuối cùng đã không kìm nổi mà theo miệng phun ra, lập tức, bắn tung tóe ra bờ cát.
- Cũng không cam chịu làm con lợn Hoa Hạ sao!
Nội lực của Ái Bảo Đính có vẻ mạnh hơn một chút, tuy nhiên, người này mới nói ra một câu, trong miệng đột nhiên phát ra âm thanh lạ. Máu giống như đạn huyết phun ra, trực tiếp phun tới mấy chục mét lên mặt một đội viên người Anh quốc, trên mặt tên kia lập tức phun ra máu tươi, hơn nữa, người cũng đã ngã xuống!