Đàm Khởi Đạo hơi hơi cười cười, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Tôi tin vào sự bình tĩnh của Hiệu trưởng Đàm, sẽ không bị kích thích bởi ngoại vật.
Diệp Phàm cũng mỉm cười nói.
- Chỉ cần giàn xếp Phác gia Hàn Quốc, bên công an cũng làm sáng tỏ chuyện của Tuyết Hồng, Đàm Khởi Đạo tôi chắc chắn sẽ nhận sinh viên này.
Đàm Khởi Đạo mơ hồ toát lên khí phách của một hào kiệt, làm cho Diệp Phàm cảm thấy hiếu kỳ và quái dị.
Nho sĩ cũng hào kiệt...
Tiếp đến là Trương Khiếu Vân của Bộ an ninh quốc gia. Diệp Phàm miệng lẩm nhẩm.
Trương Khiếu Vân là người của Ủy ban Kỷ luật quốc gia trú tại Phòng kiểm tra kỷ luật Bộ an ninh quốc gia, vậy hẳn lão vẫn thuộc biên chế của Ủy ban Kỷ luật quốc gia.
Chắc thuộc loại có hai tầng lãnh đạo, lãnh đạo nặng hơn một chút chắc hẳn là bên Ủy ban Kỷ luật quốc gia. Còn lãnh đạo Bộ an ninh quốc gia đối với lão mà nói chỉ có tính chỉ đạo nghiệp vụ tương đối, không có tác dụng mang tính quyết định.
Cán bộ Ủy ban kỷ luật quốc gia phái tới trú tại các cơ quan nhà nước đều là cán bộ cấp Phó tỉnh, lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban kỷ luật quốc gia được phái tới Phòng giám sát kiểm tra kỷ luật các cơ quan nhà nước công tác.
Tổ trưởng kiểm tra kỷ luật và Phòng giám sát của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia chủ yếu là do Ủy ban kỷ trung ương phái đến đảm nhiệm công tác kiểm tra giám sát, trong phòng ban có người tham ô, nhận hối lộ hoặc trái với kỷ luật, giám sát viên được phái đến trú tại đó có quyền dựa theo quy định kiểm tra giám sát, đề nghị xử lý, báo lên Ủy ban kỷ luật quốc gia.
Bộ phận có người vi phạm kỷ luật, họ cũng không bị liên lụy. Vì, bọn họ tương đối độc lập. Trương Khiếu Vân chỉ là một Phó tổ trưởng kiểm tra kỷ luật được phái đến, cho nên là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Còn Tổ trưởng kiểm tra kỷ luật do Ủy ban kỷ luật quốc gia phái đến trú tại Bộ an ninh quốc gia Lục Đại Viễn thì đặc biệt hơn, chẳng những là cán bộ của Ủy ban kỷ luật quốc gia, đồng thời cũng là Phó bí thư Đảng ủy của Bộ an ninh quốc gia, Bí thư kiểm tra kỷ luật. Cho nên, Lục Đại Viễn có hai thân phận.
Muốn thu phục Lục Đại Viễn hơi khó, dù sao người ta cũng là cán bộ cấp thứ trưởng. Muốn giàn xếp được ông ta ít nhất phải tìm được cán bộ cấp Bộ trưởng ở Ủy ban kỷ luật quốc gia mới có thể nói ông ta được.
Loại cán bộ này tuy nói ở Ủy ban kỷ luật quốc gia có không ít, nhưng, Diệp Phàm căn bản chẳng quen một ai. Chắc hẳn, lần này phải nhờ Đại thiếu gia Phí Nhất Độ một chuyến, cũng không chắc có thể nhờ vả được loại lão đại này.
Nhưng, nếu thu phục Trương Khiếu Vân thì dễ hơn nhiều. Chỉ cần một cán bộ cấp Thứ trưởng có chút phân lượng ở Ủy ban kỷ luật quốc gia là có thể gõ được Trương Khiếu Vân rồi. Cái này Phí Nhất Độ có thể làm được.
Vì thế, thằng nhãi này không ngừng vó ngựa, gọi điện ngay cho Phí Nhất Độ, cười nói:
- Nhất Độ, dạo này vẫn bình thường chứ?
- Bình thường, bình thường, đâu có được tiêu dao như đại ca...
Phí Nhất Độ giọng điệu tương đối thoải mái.
- Sư bá khôi phục đến đâu rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không tệ, bác cả nói Lôi Âm Cửu Long Hoàn đại ca cho rất quan trọng đối với sự hồi phục công lực của bác ấy. Vốn thương thế của bác cả là một loại bế khí. Dưới sự kích thích của ngoại giới đột nhiên bị phong bế, còn bị co rút kinh mạch, cho nên, nếu đại ca còn, cho thêm được vài viên nữa thì tốt quá. Mấy viên anh cho lần trước bác cả xài hết rồi.
Phí Nhất Độ nói.
- Chỗ tôi thực sự không có, tạm thời chưa tìm được vị tiền bối kia để phối chế. Tuy nhiên, cậu nói với sư bá một tiếng, tôi sẽ nghĩ cách để làm được dược liệu.
Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ nếu có rảnh thì phải đi qua bên anh trai của Đoàn Hải Thiên một chuyến. Nghe nói bên đó có khả năng tìm được dược liệu có tính kích thích này.
- Haizz, chỉ có thể đợi. loại dược liệu anh cần yêu cầu quá cao. Em cũng hiếm nghe nói tới mấy thứ này. Nhưng, em tin trên toàn thế giới chắc chắn là có, chẳng qua chúng ta chẳng cách nào biết được thôi.
- Đó là đương nhiên, loại vô giá mà. Người ta nếu có cũng coi đó là bảo bối, đem đi cất giấu, đây là loại hàng không bán. Tuy nhiên, Nhất Độ, sư bá cần thêm mấy viên mới khôi phục được thời kỳ cửu đẳng đỉnh?
Diệp Phàm hỏi, vì, Phí Thanh Sơn đối với mình ân tình quá nặng. Diệp Phàm cảm thấy nếu không làm chút gì cho ông ta thì lương tâm khó có thể bình an được.
- Chắc hẳn phải năm sáu viên gì đó, hơn nữa nếu là loại thuốc có phẩm chất cao, thì sau khi bác cả hồi phục công lực còn có thể đột phá lên cảnh giới siêu cấp thập đẳng đấy chứ.
Đương nhiên, bác cả cũng nói, loại thuốc này vô cùng thần bí, không thể sản xuất được số lượng lớn. Cho nên, tạm thời bác ấy chỉ hy vọng có đủ thuốc để hồi phục toàn bộ công lực là được rồi.
Còn về chuyện đột phá, tạm thời không dám hy vọng gì nhiều. Có lẽ hiện nay bác cả đang đau khổ cầu mong cơ hội.
Haizz, cái thứ đột phá này, có lẽ là do trời định. Có người cả đời chỉ đứng mãi một chỗ không thể lên được nữa. Hy vọng bác cả có thể kiên trì, vì, bác ấy vẫn luôn quyết tâm...
Phí Nhất Độ lo lắng.
- Không nói chuyện này nữa, có việc cần cậu ra mặt giúp một chút.
Diệp Phàm nói.
- Anh cứ nói đi, giữa hai chúng ta mà còn phải khách sáo à?
Phí Nhất Độ nói. Diệp Phàm kể lại chuyện của Tuyết Hồng.
- Má nó, hai anh em Trịnh Thiên Đào ức hiếp người quá đáng. Rõ ràng con mình sai mà còn ức hiếp con gái nhà người ta. Quá đáng, anh, việc này nhất định em sẽ giúp.
Phí Nhất Độ vừa nghe đã mắng.
- Giúp thế nào, cậu định nhờ ai?
Diệp Phàm có chút tò mò.
- Haha, sơn nhân tự có diệu kế, đảm bảo Trương Khiếu Vân sẽ ngừng gây sức ép.
Phí Nhất Độ cười thần bí. Diệp Phàm cũng không hỏi nữa, mỗi người đều có bí mật, hà tất phải truy vấn ngọn nguồn?
Quả nhiên, tốc độ của Phí Nhất Độ không chậm.
Hai tiếng sau, Trương Hùng gọi điện tới. Nói là Trương Khiếu Vân không hề gây sức ép với các đồng chí Cục phản gián điệp nữa. Hơn nữa, Trương Khiếu Vân còn ngầm tỏ thái độ phán đoán của mình trước đây là hơi sai lầm.
Trương Khiếu Vân tắt lửa, người ngựa của Trương Hùng đã đầy đủ. Lập tức triển khai công kích mọi phía, đối với việc thẩm tra Đinh Đại Thắng đã đến giai đoạn đột phá.
Kỳ thực, Đinh Đại Thắng không lục soát được bản vẽ 204 nào cả. Tuy nhiên, có một số việc, người ta bảo anh cầm thì anh cầm.
Kỳ thật, cái này gọi là lấy độc trị độc thôi. Diệp Phàm đôi khi cũng có chút bất đắc dĩ, không tìm được cách nào để giải quyết vấn đề của Tuyết Hồng nên đành phải đi theo con đường trái quy tắc thông thường.
Hơn nữa, hai anh em Trịnh gia ra tay cũng là thủ đoạn trái với quy tắc thông thường. Lấy sai đấu với sai, chả ai tốt lành gì cả.
Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ, tiêu chuẩn phán xét “người tốt” không biết có cần phải sửa lại không?
- Lão Trịnh, anh phải chuẩn bị tâm lý đi, haizz...
Trương Khiếu Vân không kìm nổi, gọi điện cho người bạn cũ Trịnh Thiên Đào, thở dài một tiếng, khiến lỗ tai của Phó tư lệnh Trịnh Thiên Đào cũng bồi hồi.
- Có ai nói gì với anh à?
Trịnh Thiên Đào cũng không ngu, lập tức nghĩ tới việc này.
- Haizz...
Trương Khiếu Vân thở dài không đáp, rồi lại nói:
- Cái này, sau này anh đừng tìm tôi nữa. Chuyện của Đinh Đại Thắng, anh tự mình ra tay đi. Có thể đề xuất bên quân đội can thiệp vào Bộ an ninh quốc gia. Nếu dính đến bên quân đội, chắc chắn lãnh đạo của Bộ an ninh quốc gia sẽ suy tính thận trọng. Dù sao, dính đến quân đội cũng là chuyện lớn. Hơn nữa, bên quân đội các anh có thể điều tra nội bộ. Tin là bên Bộ an ninh quốc gia cũng không muốn nhúng tay vào làm chuyện này thêm phiền phức đâu.
- Làm khó anh rồi lão Trương, tự tôi sẽ nghĩ cách.
Trịnh Thiên Đào mặt âm trầm cúp điện thoại, nhất thời tức giận.
- Con mẹ nó, chuyện gì thế này?
Trịnh Thiên Đào vỗ bàn một cái, cả chén trà trên bàn cũng nhảy lên. Chưởng lực của Phó tư lệnh Trịnh không nhỏ chút nào.
Trương Khiếu Vân tuy nói không để lộ ra một chút tin tức, nhưng Trịnh Thiên Đào mơ hồ cảm thấy đối thủ mạnh mẽ. Người có thể làm cho Trương Khiếu Vân tắt lửa nhân, năng lượng còn có thể nhỏ được sao?
Ít nhất cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng có phân lượng trong Ủy ban kỷ luật quốc gia mới có thể ra tay được. Còn không phải mấy vị lãnh đạo xếp Top 3 trong ngành An ninh quốc gia mới có thực lực này.
Dù sao, Trương Khiếu Vân cũng có hai tầng lãnh đạo. Đối với những lãnh đạo của Bộ an ninh quốc gia lão còn chống lại được chút xíu, nhưng, dù sao người ta vẫn là lãnh đạo. Không có cách nào quyết định vận mệnh của anh, nhưng vẫn có đủ quyền lực để gõ anh mấy cái.
Rốt cuộc là bên nào ra tay, Trương Khiếu Vân không nói rõ. Trịnh Thiên Đào chỉ có thể động não suy nghĩ.
- Nghe nói anh về Bắc Kinh được mấy ngày rồi, sao chẳng thèm gọi điện gì cả, có phải quên mất người anh em kết nghĩa này rồi không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, loay hoay mãi, ngay cả rượu cũng chưa có thời gian uống. Hay là thế này đi, tối nay gọi anh Thiết với Vương Nhân Bàng đi, không biết Phá Thiên có rảnh không nữa, mấy anh em chúng ta cùng nhau tụ tập. Địa điểm cậu quyết định đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Được!
Lam Tồn Quân giọng điệu vui vẻ.
Trương Hùng sau khi làm hết mọi việc cầm tài liệu có liên quan đưa thẳng đến lãnh đạo, cũng chính là Ủy viên thường vụ Bộ an ninh quốc gia, Thứ trưởng Đỗ Nguyệt Bằng.
Đỗ Nguyệt Bằng sắp về hưu rồi, dù nói cả đời làm việc vất vả khiến tóc ông sớm đã bạc hơn nửa đầu, nhưng, tinh thần của ông vẫn vô cùng minh mẫn.
Đối với tinh lực tràn đầy của ông, ngay cả Trương Hùng trợ thủ đắc lực của ông trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ.
Lão già này không hiểu ăn thứ gì, sống càng ngày càng khỏe.
- Ngồi đi Tiểu Trương.
Lãnh đạo Đỗ Nguyệt Bằng này cũng tương đối yêu thích năng lực của Trương Hùng, cho nên, thấy Trương Hùng đến, ông cũng tương đối nhiệt tình.
- Lãnh đạo, chuyện lần này có dính đến quân khu Bắc Kinh. Ngài xem xem, đây là tài liệu liên quan chúng tôi điều tra được.
Trương Hùng cũng không dài dòng, trực tiếp đem tài liệu nhẹ nhàng đưa cho Đỗ Nguyệt Bằng.
- Dính đến quân khu Bắc Kinh?
Đỗ Nguyệt Bằng lập tức thu lại nụ cười, ngồi thẳng người. Sau khi nhận tài liệu cẩn thận lật xem.
Vì, quân khu Bắc Kinh là nơi có tầm quan trọng của thủ đô. Cho dù xảy ra sự kiện gì cũng có thể gây ra cơn sóng lớn, Đỗ Nguyệt Bằng cũng không thể nào coi thường được.
Sau khi đọc tài liệu, Đỗ Nguyệt Bằng nhẹ nhàng đặt xuống. Hình như hơi đau đầu nên ông lấy tay day day trán.
- Có phải bệnh đau nửa đầu lại tái phát không ạ?
Trương Hùng vẻ mặt ân cần hỏi, vì vị lãnh đạo già này vốn có bệnh cũ.
Bình thường quan hệ giữa hai người khá tốt, Đỗ Nguyệt Bằng cũng ám chỉ, một khi lão về hưu sẽ cố gắng đẩy Trương Hùng lên vị trí này.
Tuy nhiên, Trương Hùng kinh nghiệm hơi ít một chút. Vị trí Thứ trưởng có phân lượng trong Bộ an ninh quốc gia kể ra cũng quan trọng đối với quốc gia. Trương Hùng mới vừa 40 tuổi, cũng hơi trẻ một chút.