Đặc biệt là Ma Xuyên và Hồng Sa Châu, cậu phải đuổi kịp và vượt qua bọn họ, bọn họ có thể để cậu làm vậy sao? Chuyện lần này Chu Phú Đức làm có chút hơi quá, nếu khách hàng bị giật mất, cậu phải nghĩ ra cách cướp về, chứ không phải đi dùng nắm đấm.
Mèo có đường mèo, cẩu có cẩu pháp. Bọn họ chơi ngầm, các cậu cứ theo cách cũng họ mà chơi lại, đây mưu kế hay và là quyền mưu khi chơi và xoay chuyển vấn đề, không sáng suốt nhất chính là động thủ làm ầm ĩ.
Chúng ta là ai, là cán bộ đảng, không phải là công an lăn lộn đánh nhau với người của xã hội đen. Quyền cước là những cái dùng khi bất khả kháng mà thôi.
Đương nhiên, nếu không như thế, rõ ràng phải chịu thiệt rồi, cậu chỉ một người thì sao có thể đấu với người ta đến hơn mười người, không bị đánh cho tàn phế đã là không tồi rồi.
May mắn Chu Phú Đức kia thân thể khỏe mạnh, bằng không, đổi lại nếu là Quách Tân Bình thì phỏng chừng chỉ còn lại nửa cái mạng. Ông em, cậu cần phải giáo huấn kiểm điểm, động não mà không động tay chân vẫn có thể làm cho bọn họ kêu khổ thấu trời, đó mới chính là cao minh.
Cậu xem, Chu Phú Đức, tuy nói là anh hùng, nhưng hiện tại khiến cho vài vị lãnh đạo của địa khu toàn bộ bị kinh động. Chẳng những bản thân mình bị thương nằm viện chịu đau, vết thương lành rồi thì phỏng chừng còn phải bị phê bình. Việc này mà truyền ra thì mất mặt hết sức, bị đánh gãy răng cửa còn phải nuốt ngược vào trong bụng, phải thế không?
Tuy nhiên, ông em, đây đối với cậu lại là cơ hội tốt. Trước mắt mà nói, Chu Phú Đức phỏng chừng nhất thời sẽ không quay về huyện liền được, cậu thật ra có thể lợi dụng việc này một chút... Ha hả...
Hạ Hải Vĩ quỷ dị mỉm cười.
- Tôi rất bội phục Bí thư Chu, ông ta đúng là hào kiệt.
Diệp Phàm nói, lời nói không tán đồng ý của Hạ Hải Vĩ.
- Bỏ đi, lần này Hồng Sa Châu đích xác có chút không quang minh chính đại, tuy nhiên, thương trường cạnh tranh tàn khốc. Ông em, bị giáo huấn mới tiến bộ, oán trời trách người cũng vô dụng. Khẩn trương nghĩ cách lôi kéo khách Nhật Bản trở về, xem xem có thể cứu vãn hay không. Tôi lập tức chuyển Chu Phú Đức tới địa khu, để ở nơi này có chút lo lắng. Cậu cũng thấy đấy, Quách Tân Bình như vậy thì thế nào cũng sinh sự, điều này rất khó nói, cậu về sau cũng phải đề phòng.
Hạ Hải Vĩ trên mặt lộ ra một tia ưu tư.
Toàn bộ ủy viên thường vụ Huyện ủy như Mã Vân Tiền, Vi Bất Lý, Thiết Đông đều chạy tới, phòng làm việc của Chu Phú Đức bỗng trở nên náo nhiệt.
Diệp Phàm chào hỏi xong sau đó nhắm thẳng địa khu mà đi.
Đại tửu lầu Đức hồng.
- Chủ tịch huyện Diệp, không thể tưởng tượng được Bí thư Chu ở huyện các anh dã man như thế, thế này kêu chúng tôi làm sao dám đến Ma Xuyên để khảo sát đầu tư lần nữa?
Aoi Ichiro dáng người thấp bé, trên mặt lộ ra bộ dạng ngơ ngác không hiểu gì.
- Aoi tiên sinh, thế mà kêu là dã man sao? Cái đó nếu ở đất nước Nhật Bản của các ngài thì kêu là tinh thần võ sĩ đạo, chẳng lẽ các ngài không tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo sao?
Diệp Phàm buông ra một câu ngụy biện.
- Diệp tiên sinh, mong đừng làm ô nhục tinh thần võ sĩ đạo của chúng tôi. Tinh thần võ sĩ đạo của chúng tôi cái tôn trọng chính là nghĩa, dũng, nhân, lễ, thành, danh, trung, khắc. Cậu nhìn xem, Bí thư Chu của Ma Xuyên đã làm cái gì? Dũng thì rất dũng, tuy nhiên, đó là cái dũng mãnh của sự lỗ mãng, một loại hành vi khinh suất rất vô tri.
Aoi trên mặt lộ ra một tia oán giận, cho rằng Diệp Phàm khinh nhờn tinh thần võ sĩ đạo của bọn họ.
- Tinh thần võ sĩ đạo kỳ thật là lấy từ tư tưởng Nho gia và Phật gia của Hoa Hạ chúng tôi, tuy nói nó khởi nguồn từ Mạc phủ Kamakura (1) của quốc gia các ngài, sau đó vào thời đại Edo (2) không phải đã hấp thụ tư tưởng Nho gia và Phật gia của Hoa Hạ chúng tôi truyền qua mới hình thành sao.
1. Mạc phủ Kamakura:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%B...BB%B3_Kamakura
http://vi.wikipedia.org/wiki/Kamakura
2. Thời đại Edo: http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%B...k%E1%BB%B3_Edo
Lúc ban đầu, nó khởi xướng tinh thần trung thành, tín nghĩa, liêm sỉ, thượng võ, danh dự. Nhưng võ sĩ đạo là sản vật chính trị của thời phong kiến, cái nó hấp thụ chính là một vài thứ ở mặt ngoài của nho giáo và Phật giáo chứ không phải thực đế của nó.
Tư tưởng trong Nho giáo và Phật giáo không thể thỏa mãn nhu cầu của võ sĩ đạo, đều bị tinh thần đạo giáo cố hữu của dân tộc các người cung cấp một cách đầy đủ.
Cơ sở niềm tin của tinh thần đạo giáo chính là không phân biệt thị phi. Cho nên võ sĩ đạo đối với nhân cách có tính hai mặt dễ dàng làm cho cực đoan: tự cuồng mà lại tự ti; tin Phật mà lại hiếu sát; chú trọng lễ nghi mà lại dã man tàn bạo; theo đuổi khoa học mà lại kiên trì mê tín; ức hiếp kẻ yếu mà lại thuận theo cường nhân...
Lấy Bí thư Chu ra mà nói, ông ta cũng là vì ích lợi của nhân dân Ma Xuyên. Đối với lãnh đạo huyện Hồng Sa Châu không hiểu chuyện thì thì Aoi tiên sinh không phê phán, ngược lại lại đi khinh bỉ người anh hùng trong mắt nhân dân Ma Xuyên chúng tôi, chẳng lẽ đây là tinh thần võ sĩ đạo trong mắt tiên sinh Aoi?
Hai người bỗng quay sang tranh luận tinh thần võ sĩ đạo.
- Chủ tịch huyện Diệp, mặc kệ anh nói như thế nào, chuyện khảo sát lần này đến đây kết thúc, chúng tôi sẽ không đến Ma Xuyên nữa, một nơi mà đến an toàn sinh mạng cũng không được đảm bảo thì làm sao có thể khiến chúng tôi an tâm đầu tư?
Aoi Ichiro tỏ thái độ kiên quyết nói:
- Đương nhiên, tôi cũng không muốn tay không mà về. Thuốc mà Chủ tịch huyện Diệp điều phối chế ra chúng tôi có thể mua với giá gấp mười lần để mang về, điều kiện này đủ hậu đãi rồi chứ?
- Ớ, bao nhiêu tiền mới mua? Tôi ngược lại rất muốn xem hậu đãi của Chủ tịch Aoi rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Phàm híp hai mắt lại, nói.
- Một bao dược mười ngàn, ngườanhi có thể phối duy nhất một lần 20 bao cho tôi, tôi lập tức trả cho anh 200 ngàn.
Aoi cũng híp hai mắt lại, kỳ thật thằng nhãi này đang quan sát động tĩnh của Diệp Phàm. Bản thân gã cho rằng 200 ngàn này đối với một Chủ tịch huyện nghèo mà nói thì đó là một con số lớn, chẳng lẽ hắn có thể không động tâm?
Tuy nhiên, số Aoi định sẵn là bị thất vọng rồi, bởi vì gã gặp phải một đối tượng không giống bình thường, vì đó là đồng chí Diệp Phàm.
- 200 ngàn là con số không ít, tuy nhiên, tôi không có hứng thú.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến, Diệp Phàm biết được là Nông Viện Viện đã đến.
Thằng nhãi này cố ý mở cửa, nhìn thấy Nông Viện Viện trong tay cầm một chén canh thịt trăn già được hầm rất lâu vẫn còn nóng hôi hổi.
Cố ý nghiêm mặt, hừ nói:
- Đem tới làm gì? Đem đổ bỏ đi, dù sao Aoi tiên sinh cũng không cần thứ này.
- Vâng.
Nông Viện Viện lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, đang buồn bực thì phát hiện Diệp Phàm nhìn cô đá mắt, lập tức hiểu được ý của hắn, lớn tiếng hồi đáp:
- Dạ được, để tôi đem đổ xuống cống thoát nước.
Nông Viện Viện vừa nói dứt lời, chậm rãi đi ra ngoài, tuy nhiên, khi bước thì chân đi rất chậm. Lúc này đây tất nhiên là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của Aoi.
- Chậm đã.
Mắt nhìn thấy bóng dáng Nông Viện Viện biến mất, Aoi rốt cục đã không kìm nổi, ra hiệu cho nữ thư ký của mình lên tiếng.
- Sao thế Aoi tiên sinh?
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc.
- Bỏ chén canh thuốc xuống trước đi, Diệp tiên sinh, chúng ta sẽ chậm rãi tâm sự chứ.
Nữ thư ký của Aoi nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, ra hiệu cho Nông Viện Viện bỏ chén thuốc xuống, đợi cô đi ra ngoài xong, Diệp Phàm lập tức nghiêm mặt nói:
- Aoi tiên sinh, chén thuốc này đêm nay tôi sẽ cho ngài thử dùng miễn phí. Nếu cảm giác được, buổi sáng ngày mai cho tôi lời đáp, nếu đồng ý cùng chúng tôi đến Ma Xuyên khảo sát, còn như không muốn thì thôi vậy, tuy nhiên, tôi phải nói rõ, tôi chỉ chờ ngài đến 8 giờ thôi, nếu quá giờ thì tôi sẽ không đợi nữa.
Diệp Phàm nói xong, cũng không buồng nghe Aoi giải thích, bước chầm chậm ra ngoài.
Thật lâu sau
Aoi Ichiro hỏi nữ thư ký của mình:
- Chủ tịch huyện Diệp đã trở lại chưa?
- Không thấy... Xem ra đã đi thật rồi.
Nữ thư ký Sakura Hideko mở cửa ra, quan sát ở lối đi nhỏ khắp một lượt, sau đó trả lời.
- Sakura, cô nói xem cái này có phải Chủ tịch huyện Diệp giở trò quỷ hay không, người Hoa Hạ bọn họ rất quỷ kế, kêu làm cái gì?
Aoi nhất thời nghĩ không ra .
Kỳ thật, Aoi là phó Chủ tịch phụ trách ở khu vực Á Châu của Tập đoàn An Đạt, bởi vì tổng công ty đặt tại Hongkong, cho nên, cũng có thể nghe hiểu một nửa tiếng phổ thông. Hơn nữa, khi không có chuyện gì làm Aoi thích nghiên cứu văn hóa lịch sử Hoa Hạ, cho nên, có thể coi ông ta như là người thông hiểu nửa Hoa Hạ.
- Không rõ lắm, có lẽ đây là cách mà người Hoa Hạ gọi là lạt mềm buộc chặt.
Sakura Hideko hơi gật gật đầu.
- Đúng vậy, chính là những lời này. Chủ tịch huyện Diệp chẳng lẽ thực sự đồng ý buông tay, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là muốn tôi đầu tư vào huyện của hắn. Chuyện đầu tư này không có khả năng, huyện Ma Xuyên nghe nói so với Hồng Sa Châu còn nghèo hơn, đường lộ lại càng khó đi, điều kiện rất kém, nếu đầu tư thì trên cơ bản rất khó kiếm được tiền. Tuy nhiên, nếu Chủ tịch huyện Diệp muốn chơi, được thôi, chúng ta sẽ chơi chung.
Aoi trên mặt lộ ra nụ cười, bưng bát canh thuốc lên uống cạn, đột nhiên, bộ dạng như trêu chọc cô thư ký, cười hỏi:
- Cô có biết trò chơi mèo vờn chuột không? Ha hả...
- Khanh khách...
Bên trong truyền ra tiếng cười trong trẻo của phụ nữ.
- Diệp Phàm, chuyện của Aoi thế nào?
Đêm đã khuya, không ngờ trong điện thoại lại truyền đến giọng nói hơi có vẻ khàn khàn của Bí thư Địa ủy Trang.
Xem ra Trang Thế Thành kia tâm cũng đang loạn, vì sự thành bại của Diệp Phàm không chỉ có liên quan đến chỉ riêng mỗi Diệp Phàm, đó cũng là chứng cứ chính xác mà Trang Thế Thành phải trình cho các ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy, địa khu chứng minh mình nhìn người không sai.
Phải biết rằng, khi điều Diệp Phàm từ Mặc Hương qua đây, bản thân Trang Thế Thành cũng đã phải chịu áp lực không nhỏ mới giải quyết xong việc này.
Tất nhiên là bởi vì kinh nghiệm lý lịch, tuổi tác quá nhỏ của Diệp Phàm. Lúc trước, khi Trang Thế Thành lấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ tại cuộc họp hội ý bí thư của địa khu, tiến cử Diệp Phàm nhận chức Chủ tịch huyện, chuyện vừa xong và được báo đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lập tức khiến cho đại náo khắp nơi.
Vài vị chức phó của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lời qua tiếng lại phê bình kín đáo, cho rằng Trang Thế Thành ra quyết định này rất qua loa. Hơn nữa, có chút trái với nguyên tắc của tổ chức. Bởi vì Diệp Phàm không phải Phó chủ tịch thường trực huyện, lại càng không phải là Phó bí thư, đến chức ủy viên thường vụ cũng không phải.
Nói như vậy, theo nguyên tắc đề bạt dùng người của tổ chức mà nói, người đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, đầu tiên người đó phải là Phó chủ tịch thường trực huyện, hoặc là cán bộ đồng cấp từ tỉnh thị xuống tạm giữ chức. Hoặc là chức cục phó của địa khu hay lãnh đạo cục mới được.
Đương nhiên, cũng có Phó bí thư huyện ủy đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Còn Diệp Phàm, đến ủy viên thường vụ cũng không phải, đề bạt này cho thấy đã vượt mức quy định, căn bản đã vượt đến mấy bậc.
Tuy nhiên, không ngờ việc này sau lại được Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt đặt bút phê xuống dưới. Trưởng ban Tống đã phê thì các phó chức bên dưới có là gì, chỉ có thể làm nút hũ. Còn suy nghĩ rằng Chủ tịch huyện họ Diệp có phải đã đi thông qua đường đi của Trưởng ban Tống hay không chứ.
Cho nên, Trang Thế Thành rất chú ý đến tình hình của Ma Xuyên. Chỉ sợ Diệp Phàm làm không nên chuyện thì khi đó tuyệt đối sẽ rất mất mặt, phỏng chừng cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của bản thân.
Tuy nhiên, Trang Thế Thành cũng rất mù quáng tin tưởng vào ánh mắt của ông già họ Phượng khi câu cá lúc đó. Bởi vì, vị trí Chủ tịch huyện của Diệp Phàm, khi đó lão già đã duỗi đầu ngón tay ra chỉ lên con 'Tướng' ở trên bàn cờ.
Nói đến cũng khá buồn cười, vị trí Chủ tịch huyện của một huyện trọng yếu như thế, không ngờ người ta chỉ dùng một đầu ngón tay chỉ thôi đã quyết định rồi.
Trên đời này, có bao nhiêu chuyện không thể nói rõ được tầng nghĩa thâm sâu bên trong, đối với cấp dưới mà nói có lẽ sẽ gây ra một trận động đất nhỏ.
Từ chuyện phát sinh của ngày hôm qua, Chu Phú Đức độc đấu với Hồng Sa Châu, ông ta làm sao có thể ngủ yên. Chu Phú Đức là tảng đá to ổn định huyện Ma Xuyên, tuy nói Trang Thế Thành này không thích tính hống hách của Chu Phú Đức, nhưng bản thân hống hách cũng có chỗ tốt của hống hách.
Giống huyện Ma Xuyên trước kia được xưng là ổ thổ phỉ của địa phương, một người quá nhu nhược sẽ không có khả năng nắm được đại cục trong tay.
Trang Thế Thành ngàn dặm xa xôi đem Diệp Phàm điều đến đây, mục đích tất nhiên là hy vọng Diệp Phàm có thể từng bước khởi động đại cục, để tương lai tiến tới thay vào vị trí của Chu Phú Đức, sớm tiến hành dự tính.
Bởi vì Diệp Phàm khi ở Ngô Công Nhai biểu hiện rất dũng mãnh, bài hát chí sĩ ái quốc hát《 giết người đi 》lúc ấy khiến Trang Thế Thành rất kinh ngạc.
Nhờ sự dũng mãnh khí phách kia mới là nguyên nhân chủ yếu, yếu tố thúc đẩy Trang Thế Thành hạ quyết tâm ra quyết định đề bạt Diệp Phàm.
Đương nhiên, lúc ấy lời nói của ông già họ Phượng cũng chiếm gần một nửa yếu tố quyết định. Huyện Ma Xuyên dân phong hung hãn, nên cần loại bí thư như Chu Phú Đức giống như thổ phỉ vậy. Cái này kêu là bạo lực cách mạng mới đúng.
Tuy nhiên, khí phách của Chu Phú Đức mười phần là thứ sung mãn dã tính nguyên thủy, người này thiếu mất lý niệm hiện đại, tri thức văn hóa, tố chất phẩm đức, những phương diện này tu dưỡng rất thấp.
Muốn quản lý một huyện có thể được, nhưng muốn thống trị tốt một huyện, dẫn dắt huyện mấy chục vạn dân chúng làm giàu thì không ổn .
Còn Diệp Phàm cũng sung mãn phách sát khí, nhưng phách sát của Diệp Phàm so cùng Chu Phú Đức có sự khác nhau về bản chất. Phách sát khí của Diệp Phàm là một loại phách sát sung mãn lý tính, trong bá đạo có nhu mềm, trong nhu mềm có bá đạo.
Hơn nữa Diệp Phàm tố chất văn hóa cao, làm kinh tế thì số một, hai người cùng so sánh, Diệp Phàm tất nhiên có thể thay thế được vị trí của Chu Phú Đức.
Đương nhiên, hiện tại nếu nói những chuyện này thì còn quá sớm, Diệp Phàm vẫn còn là một cây con nhỏ yếu, còn rất tuổi trẻ, còn cần trường kỳ tôi luyện.
Chu Phú Đức tuy nói thiếu hun đúc về văn hóa, nhưng Chu Phú Đức có kinh nghiệm công tác, điểm này đồng chí Diệp Phàm có thúc ngựa cũng khó có thể nhất thời vượt qua.
- Chào ngài, Bí thư Trang, chuyện của Aoi hiện tại khó mà nói được. Chủ tịch huyện Quách của huyện Hồng Sa Châu hành động như vậy đã khiến cho việc này phức tạp lên rất nhiều.
Cũng không biết Chủ tịch huyện Quách ở trước mặt Chủ tịch Aoi đã nói những gì. Dù sao Aoi đối với huyện Ma Xuyên của chúng ta thất vọng tới cực điểm.
Vừa rồi tôi đi tìm ông ta, ông ta cũng có gặp tôi, nói là chuyện đầu tư sẽ không có khả năng, vì điều kiện của Ma Xuyên còn quá kém, không bằng Hồng Sa Châu.
Diệp Phàm tất nhiên không đề cập tới Chu Phú Đức, tuy nói Chu Phú Đức hôm nay làm chuyện lỗ mãng, đã để lại cho Aoi một hình tượng thổ phỉ.
Nhưng Diệp Phàm đối với việc này có cái nhìn khác, trong mắt có chút khâm phục Chu Phú Đức. Ông ta mặc dù là lỗ mãng, nhưng cũng là vì huyện mà lỗ mãng, nếu nói ra thì Chu Phú Đức hẳn phải là anh hùng mới đúng, chỉ có điều là anh hùng lùm cỏ thôi.
- Tiểu Diệp, thương trường đấu tranh tàn khốc, việc này cũng cho cậu một tiếng chuông cảnh báo. Việc này cũng không thể trách Hồng Sa Châu, tuy rằng bọn họ làm hỏng chuyện của cậu.
Nhưng từ trong đó cậu đã hấp thụ được giáo huấn. Cái gì gọi là buôn bán cơ mật, đây là chứng cứ tốt nhất. Đột nhiên nhảy ra một con ngựa ô, làm cho sự cố gắng gấp trăm lần khi trước của cậu có thể bị phó mặc.
Thương trường như thế đó, đi lại chốn quan trường lại càng hung hiểm, tuy nhiên, cái đó gọi là hái quả đào mà thôi. Quan trường không riêng gì một vấn đề thương trường, còn có mạng lưới quan hệ, quan hệ, phương diện nó đề cập rất sâu rộng, thương trường chỉ có thể là một bộ phận đấu tranh rất nhỏ của quan trường.
Oán trời buồn người thì sẽ không có tiền đồ, vật lộn tiến tới trong dòng nước xiết mới là chính đạo. Mặc dù là cơ hội lần này bị mất đi, nhưng cậu vẫn còn có vô số cơ hội khác.
Cái này phải dựa vào sự tranh thủ của cậu.
Trang Thế Thành giọng điệu bình thản, cũng không nói Chủ tịch huyện Quách Tân Bình của Hồng Sa Châu làm vậy đúng hay không.
Thứ này cực kỳ phi quan niệm, kỳ thật chính là một loại quan niệm cao tầng. Đương nhiên, đối với Trang Thế Thành mà nói, Ma Xuyên là địa bàn của mình, Hồng Sa Châu cũng là địa bàn của mình, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả.
Hai huyện nghèo khó này cứ bị vây trong bảng xếp hạng, thay nhau đứng nhất nhì từ dưới đếm lên trong bảng xếp hạng các huyện, khu của địa khu Đức Bình. Ai có thể đưa kinh tế đi lên, đối với Trang Thế Thành mà nói đều vui mừng.
Đương nhiên, từ tư tâm và quan hệ lợi hại mà nói, Trang Thế Thành tất nhiên là hy vọng Diệp Phàm có thể có càng nhiều biểu hiện xuất sắc thì càng chứng minh mình tinh mắt, thứ hai Ma Xuyên cũng có thể gỡ bỏ đi chiếc mũ xếp hạng bét, giúp Trang Thế Thành không cần phải đeo gánh nặng trên lưng.
Đương nhiên, những lời này với Trang Thế Thành, nhân vật số một của Địa ủy, ông sẽ giấu tận dưới đáy lòng mà không nói ra.
- Tôi hiểu rồi Bí thư Trang, tôi sẽ không nổi giận, ngược lại, ý chí chiến đấu của tôi sẽ cao hơn. Tôi nghĩ, Chủ tịch Aoi nói cũng có lý, điều kiện của Ma Xuyên chúng ta so ra còn kém xa Hồng Sa Châu, nhưng điều kiện có thể thay đổi, tận dụng hết thảy mọi cơ hội để thay đổi hiện trạng của Ma Xuyên, tôi kết hợp đặc điểm của Ma Xuyên tạm thời đưa ra ba khu cơ sở, chuẩn bị xây dựng nơi gia công các chế phẩm có nguyên liệu từ tre trúc ở xã Kháo Sơn Truân Tử, tỷ như chiếu trúc, tác phẩm nghệ thuật từ trúc chẳng hạn.
Dùng mật đào của xã Kim Đào làm cơ sở, mở nhà máy đồ hộp, và còn có một ý tưởng nữa như tạm thời vẫn còn chưa thành thục, về sau sẽ báo cáo lại với ngài.
Mặt khác, muốn đến sở Nông nghiệp tranh thủ xin cấp phép cho hạng mục mở căn cứ thí nghiệm lá trà, bước đầu thì đặt ở hai xã Chức Nữ Ngưu Lang.
Tất cả những thứ này gọi chung lại là công trình cởi bỏ mũ.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, Trang Thế Thành khen:
- Nói rất tốt, công trình cởi bỏ mũ. Tiểu Diệp, cậu hình dung rất hình tượng. Cán bộ sợ nhất bị hái mũ, cái này cậu cũng dám nói ra, công tác cởi mũ, tốt tốt...
Trang Thế Thành không ngờ mỉm cười.
- Tuy nhiên, Bí thư Trang, tất cả những thứ này đều phụ thuộc vào việc sửa đường, chuyện sửa đường này tuy khá khó khăn, vách núi Thiên Tường của núi Thiên Xa như một chướng ngại vật ngăn cách con đường làm giàu của nhân dân Ma Xuyên. Bí thư Trang, nghe nói năm nay về phương diện giao thông địa khu đã dồn toàn bộ các khoản chi cho quốc lộ La Thủy của thị xã La Châu, có phải chuyện tu sửa quốc lộ của huyện Ma Xuyên chúng ta sẽ không được địa khu suy xét không?
Diệp Phàm nói ra suy nghĩ sơ bộ của mình.