- Ừm, Có chuyện như vậy sao?
Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc, liếc nhìn Cao Thành một cái, nói:
- Tôi vừa nhận được điện thoại của đồng chín Bao Nghị.
Nghe nói bọn họ vẫn đang tiến hành điều tra rất văn minh, không hề cưỡng chế mỏ than Hải Sơn phải dừng hoạt động.
Hơn nữa, những chuyện lớn như vậy, tổ điều tra không thể không báo cáo cho Thành ủy được, có đúng không? Chủ tịch thành phố Cao, Bao Nghị có báo cáo chuyện yêu cầu mỏ than Hải Sơn phải ngừng hoạt động không?
- Không có, đồng chí Bao Nghị cũng nói với tôi rằng nhất thời không thể điều tra ra kết quả được.
Phỏng chừng còn phải cắm rễ ở đó một thời gian nữa.
Cao Thành vẻ mặt nghiêm túc nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
- Tuy nhiên, đồng chí Bao Nghị nói là giữ nguyên.
Có lẽ điểm này khiến cho lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Thiên Mộc không chấp nhận được. Cứ cắm rễ ở đó thì bọn họ sản xuất bình thường thế nào được.
Mỗi ngày đều phải làm việc dưới con mắt của tổ điều tra, có phải mất tự nhiên không. Hơn nữa, tổ điều tra cũng không hề nhẹ nhành như đồng chí Bao Nghị nói.
Đôi lúc, ví dụ như muốn điều tra giếng số 2 thì Bao Nghị yêu cầu tổ 2 dừng hoạt động để bọn họ xuống kiểm tra.
Buổi sáng giếng số 2, buổi chiều giếng số 3. Cứ như vậy thì người ta làm việc thế nào được chứ.
Tổ điều tra hơi quá đáng rồi. Tình hình này, Tập đoàn Thiên Mộc đã phản ánh rất rõ ràng trong tài liệu gửi cho Tỉnh ủy.
Hơn nữa, đến ngày tháng, ai ra quyết định điều tra cũng không viết rõ ràng. Tôi thấy, việc này tuyệt đối không thể là tin đồn vô căn cứ được. Nếu không, anh xem tài liệu này đi thì biết.
Cao Thành đưa tài liệu lên nói.
Thực ra, không cần Cao Thành phải nói thì Diệp Phàm cũng đã biết thừa rồi.
Đúng như những gì mà Cao Thành nói, đương nhiên là Bao Nghị đang hạ độc thủ. Cố ý cho mỏ than Hải Sơn một vố, không quấy đục đầm nước lên thì mò thế nào được cá.
Chuyện xảy ra ở mỏ than Hải Sơn liên lụy đến rất nhiều cái khác. Bao Nghị làm như vậy, chính là tìm kiếm hầm gây tai nạn thực sự.
Đương nhiên, Bao Nghị và Diệp Phàm đều rõ ràng. Từ thị xã Chương Hà, đến thành phố Đồng Lĩnh rồi lên đến tỉnh có biết bao cặp mắt đang nhòm ngó mỏ than Hải Sơn, có biết bao cánh tay vô hình đang thao túng nơi đây.
Càng như vậy, thì càng phải ‘quấy’ lên cho đục. Thực ra, đây cũng là ý của Diệp Phàm. Diệp Phàm đang dung túng tổ điều tra liên ngành làm rối chuyện lên.
Điểm này, phỏng chừng Cao Thành và lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Thiên Mộc cũng nhìn ra được điều gì rồi. Cho nên, mới đem tài liệu gửi lên tỉnh như vậy. Bởi vì ở thành phố thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa, tổ trưởng Bao Nghị là do Diệp Phàm bổ nhiệm. Trên mặt Bao Nghị có ‘dán’ một chữ ‘Diệp’ to tướng như vậy.
Cao Thành cũng biết, một mình tổ trưởng Bao căn bản không dám qua mặt mình như vậy. Y chỉ là một con chó của Diệp Phàm mà thôi. Việc báo cáo kia chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn của vị tổ trưởng Bao này thôi.
Bề ngoài thì có vẻ tôn trọng Chủ tịch thành phố lắm, nhưng thật ra y chẳng coi ra gì cả. Cao Thành đương nhiên rất tức tối vì điều này.
Tên Diệp Phàm này, cướp đi cái ghế Bí thư mà đáng ra thuộc về mình không nói, đằng này mới đến đã tỏ ra mạnh như vậy rồi, khiến Cao Thành cảm nhận được một sự khiêu chiến vô hình từ hắn.
Hôm nay Cao Thành đến chính là để thử Diệp Phàm. Hơn nữa, còn muốn ép Diệp Phàm phải rút tổ điều tra về.
- Cái này, Chủ tịch thành phố Cao điều tra rồi sao? Từ Tập đoàn Thiên Mộc mà nói, bọn họ là đối tượng bị điều tra, cảm thấy bất mãn với tổ điều tra cũng là chuyện bình thường.
Những tài liệu này cứ đặt ở đây đi, chút nữa tôi sẽ hỏi đồng chí Bao Nghị xem rốt cục là có chuyện gì. Nếu như thật sự đúng với những gì mà tài liệu này trình bày thì tôi sẽ điều chỉnh tổ điều tra này một chút.
Dù sao cũng chỉ là điều tra thôi mà, cũng không thể quấy rầy hoạt động bình thường của người ta được.
Diệp Phàm nói.
- Điều tra ư, cái này chỉ cần gọi tổ điều tra về hỏi một cái là rõ ngay thôi mà.
Cao Thành nói. Sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Bí thư Diệp, đặt ở nơi này e rằng không thỏa đáng cho lắm. Việc này, Phó chủ tịch tỉnh Vu vẫn đang chú ý đó.
“Muốn lấy Phó chủ tịch tỉnh để dọa ông đây sao? Không có cửa đâu.”
Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng, miệng nói:
- Việc này, tôi đã nói với Chủ tịch tỉnh rồi. Chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng. Chúng ta không thể chỉ nghe từ phía Tập đoàn Thiên Mộc được. Chúng ta xử sự phải công bằng, đối với việc điều tra như vậy, đối với Tập đoàn Thiên Mộc cũng phải như thế.
Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Cao Thành có chút khó coi. Biết Diệp Phàm đang chỉ trích mình nghiêng về Tập đoàn Thiên Mộc.
- Bí thư Diệp, nếu phải điều tra thì phải lập tức triển khai. Nếu không, Tập đoàn Thiên Mộc mà nháo lên cũng là phiền đấy.
Thấy dùng Phó chủ tịch tỉnh không uy hiếp được Diệp Phàm, Cao Thành liền quay sang công nhân của Tập đoàn Thiên Mộc.
- Hừ, vô cớ gây rối. Cơ quan chuyên chính của chúng ta đâu rồi. Bọn họ để làm cảnh hết à? Đường đường là Thành ủy, UBND thành phố mà lại sợ Tập đoàn Thiên Mộc uy hiếp sao? Việc này không điều tra rõ ràng sao mà được.
Khách bên Canada kia luôn theo dõi từng bước chúng ta hàng động. Nếu như chuyện người đón xe kêu oan mà không giải quyết hợp lý thì người ta đâu thể tâm phục khẩu phục mà kết nghĩa với thành phố chúng ta.
Chủ tịch thành phố Cao, có thể kết nghĩa với thành phố Merl của Canada thì lợi ích đem lại cũng rất lớn đấy.
Nói trắng ra là, người ta có tiền. Có tiền thì chính là đại gia, kết nghĩa với thành phố chúng ta, người bỏ tiền ra chính là họ.
Đương nhiên, chúng ta phải cho họ một câu trả lời thỏa đáng. Bằng không, chuyện lần này phải rơi vào khoảng không mất.
Diệp Phàm chuyển sang nói đoàn khách của Canada.
- Vậy được, việc này cứ tạm như thế đi.
Cao Thành vẻ mặt âm trầm đi về.
Vừa về đến văn phòng của mình, y đập mạnh lên bàn một cái.
Buổi tối, đám ‘chiến hữu’ của Cao Thành đều tụ họp ở Thiên Nhai Lầu.
- Chủ tịch thành phố Cao, không thể để cho thằng họ Diệp đó tiếp tục làm như vậy được. Lần trước ở Phong Vân lầu vì tranh giành Mễ Nguyệt với Phượng Thiên Thảo mà xảy ra mâu thuẫn. Lần này chắc là hắn đang trả thù đó mà. Bao Nghị đến mỏ than Hải Sơn chủ yếu là để gây rối. Kẻ đứng đằng sau khống chế không phải là thằng họ Diệp đó thì là ai chứ.
Phó cục trưởng thường trực cục Công an Ninh Mãn tỏ ra rất bất mãn với Diệp Phàm.
Bởi vì, tưởng rằng khi Đồng Quân Phong ngã xuống thì mình chắc cái ghế cục trưởng rồi. Ai ngờ, Diệp Phàm lại cương quyết đưa Bao Nghị lên. Vì vậy sự bất mãn của y dành cho Diệp Phàm đã đến mức sắp bùng nổ rồi.
- Hắn thì oách rồi, lấy công để báo thù tư không nói, đằng này đến lời nói của Phó chủ tịch tỉnh mà cũng không coi ra gì.
Phượng Thủy Linh hừ nói.
- Hắn không có lá gan đó chứ. Phó chủ tịch Vu ở trên tỉnh chỉ thua Chủ tịch Vi Bá Tiếu một chút thôi.
Nếu bàn về tư cách, sếp Vu còn già hơn cả sếp Vi nữa. Chẳng qua là sếp Vi có quan hệ khá gần với Bí thư La mà thôi.
Được phân quản nhiều chỗ béo bở hơn, quyền lực cũng thêm không ít. Diệp Phàm dựa vào cái gì mà không nể mặt sếp Vu chứ. Hắn ăn gan hùm rồi sao?
Đào Cư Lễ có chút không tin nói.
- Sự thật là như vậy, thật sự là hắn chẳng coi sếp Vu ra gì. Hơn nữa, sếp Vu gọi điện cho tôi. Tôi cũng đi tìm hắn rồi. Nói thật, hắn cũng chẳng coi tôi ra gì. Cái gì mà chưa điều tra thì chưa có quyền lên tiếng chứ. Cái tên Bao Nghị kia cũng chỉ là con chó của thằng họ Diệp mà thôi.
Cao Thành giọng lạnh như băng nói.
- Nếu không, chúng ta làm chút cho thằng nhóc đó hít bụi đi.
Ninh Mãn nói.
- Nghĩa là sao.
Phượng Thủy Linh hỏi lại.
- Việc này, hay là thông báo cho Phượng Thiên Thảo.
Người này cũng không dễ động vào đâu. Nếu nói cho anh ta biết thái độ của Diệp Phàm. Phỏng chừng đó lại là một mồi lửa đó.
Ninh Mãn nói.
- Chủ ý này cũng được, chúng ta căng bản là chẳng động thủ. Đứng ngoài xem kịch là được rồi. Hơn nữa, nghe nói Phượng Thảo Thiên rất có lai lịch. Có lẽ sẽ không cam chịu Diệp Phàm đâu. Mà kể cũng lạ, có phải não Diệp Phàm không có nếp nhăn hay không mà lại đi chọc vào người như thế nhỉ? Chỉ dựa vào Bao Nghị thôi thì có tác dụng gì chứ.
Đào Cư Lễ nhấp một chút canh thịt chó, thản nhiên nói.
- Mọi người thấy mục đích Diệp Phàm làm như vậy là để làm gì? Chẳng lẽ là muốn chọc giận cấp trên, chỉ vì giành Mễ Nguyệt với Phượng Thảo Thiên? Nếu thế thật thì phỏng chừng sớm bị hạ thôi.
Phượng Thủy Linh nói.
- Gây khó dễ cho Phượng Thảo Thiên chỉ là mặt ngoài thôi, hắn đang làm rối lên đấy. Phỏng chừng hắn cũng biết, ở thành phố Đồng Lĩnh này lực lượng của hắn còn yếu.
Có tôi và Khổng Đoan ở đây, thì hắn đừng hòng nắm trong tay Hội nghị thường vụ.
Hắn tất nhiên sẽ có phản ứng, làm rối mọi chuyện lên rồi làm ngư ông đắc lợi. Tuy nhiên đồng chí Tiểu Diệp này quá coi thường Khổng Đoan tôi rồi.
Muốn quấy đục được đầm nước này e rằng cũng khó đấy. Có khi còn bị chết đuối nữa ấy chứ.
Cao Thành lạnh lùng nói.
Cùng thời gian đó, người trong phe Khổng Đoan cũng đang tụ tập bàn luận.
- Nghe nói hôm nay Cao Thành đi tìm Diệp Phàm.
Trì Hạo Cường nói.
- Việc này tôi biết, là Phó chủ tịch Vu gọi điện cho Cao Thành. Ý đại khái là muốn rút tổ điều tra về. Cao Thành không thể không đi tìm Diệp Phàm để thương lượng chuyện này được. Dù sao cũng phải nể mặt sếp Vu chứ. Bằng không đâu ngồi yên được.
Tất Vân Lý nói.
- Quái nhỉ, việc này, sếp Vu chỉ cần trực tiếp ra chỉ thị cho Diệp Phàm là được mà. Cần gì phải thông qua Cao Thành chứ.
Trì Hạo Cường có chút nghi ngờ nói.
- Tôi nói này lão Trì. Ông đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Không phải mấy lần trước ông cùng Diệp Phàm đến tỉnh rồi sao? Diệp Phàm có nể mặt Trần Húc không? Ông ta liên thủ với Hồ Quý Thiên muốn chèn ép Diệp Phàm, nhưng người ta vẫn chuyển bại thành thắng được, sau đó đẩy Bao Nghị lên đó thôi.
Khổng Đoan lạnh lùng nói.