Phí Thanh Sơn sửng sốt hỏi.
- Cách thì có, Xa Thiên cũng đột phá lên như vậy mà. Còn Lạc Phi con cũng tương trợ để đột phá. Xa Nhất Đao cũng vậy, đối với việc đột phá lên bán tiên thiên của cậu ấy, con cũng có chút nắm chắc. Hơn nữa, đúng lúc hai vị tiền bối Hồng Tà và Lệ Vô Nhai còn đang ở biệt thự, còn nếu hai người họ tách ra thì không thể làm được đâu.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, con dùng dược liệu gì để phụ trợ?
Phí Thanh Sơn nói.
- Yêu sâm vương lấy từ Hàn Quốc về con vẫn còn một chút, chỉ sợ sau này sơ bá có cơ hội lại không còn thứ tốt như vậy nữa thôi. Đồ tốt để trong nhà, cũng có nhiều người nhòm ngó mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Chắc lại là đồng chí Cung ở tổ A kia chứ gì?
Phí Nhất Độ cười nói.
- Ha ha, biết làm thế nào được. Nhà nước cần nhân tài mà, ích kỷ cũng không được, nếu không cho thì lại nói mình không yêu nước, chẳng thà cứ cho một chút đi là xong, có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Chia một chút cho thằng em này có được không? Tuy rằng tôi vừa mới đột phá nhưng để lại sau này dùng cũng được.
Phí Nhất Độ vẻ mặt hiện lên sự tham lam.
- Nhất Độ, đừng có đưa ra yêu cầu như vậy. Phí gia chúng ta không được như thế.
Phí Thanh Sơn mặt nghiêm lại, Phí Nhất Độ có chút sợ hai, vội cười nói:
- Đại bá, con chỉ nói đùa thôi mà, đâu dám xin xỏ anh Diệp chứ?
- Cho cậu một chút, để mấy năm nữa giúp cậu đột phá lên 10 đẳng cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, cậu vừa mới đột phá, không được ăn đâu đấy.
Diệp Phàm nói.
- Nhìn thấy chưa, vẫn là anh Diệp tốt bụng.
Phí Nhất Độ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
- Nhưng đồ của tôi không lấy không được đâu.
Diệp Phàm đột nhiên cười gượng một tiếng.
- Tôi biết, tôi cũng không dám lấy không đồ của người khác mà.
Phí Nhất Độ đã sớm chuẩn bị nghe điều kiện mà Diệp Phàm đưa ra. Nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Anh nói xem có chuyện gì? Chỉ cần không phải là vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc thì đều dễ làm cả.
- Cũng không có gì, buổi tối cậu ra mặt mời Phó chủ nhiệm ủy ban cải cách phát triển Lưu Chấn đi ăn cơm cho tôi là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Phí Nhất Độ tỏ vẻ không tin. Việc này đối với anh ta mà nói đương nhiên là việc nhỏ, nhưng đối với tuyệt đại bộ phận đồng chí khác của nước cộng hòa này thì lại là chuyện khó như lên trời.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ok.
Phí Nhất Độ vui vẻ đồng ý, lập tức đi gọi điện thoại.
- Sư bá, Thái sư thúc hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Liên lạc không được, lúc đi có mang theo di động, nhưng về sau mất liên lạc rồi. Không biết Trương Đại sư của Võ Đang kia có động tĩnh gì không.
Phí Thanh Sơn có chút lo lắng, nhíu mày nói.
- Bên Võ Đang con hỏi qua rồi, nói là cũng không có tin tức gì của Trương sư huynh, haiz, chẳng biết rốt cuộc bọn họ đi làm cái gì.
Diệp Phàm cũng có chút lo lắng.
- Chúng ta không có chút manh mối nào, muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Phí Thanh Sơn nói.
- Hay là tối nay đột phá luôn có được không? Vẫn đến hàn đàm.
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể thử xem, ta cũng cảm giác trạng thái tinh thần đều tốt, tinh khí thần đều đạt tới đỉnh phong.
Phí Thanh Sơn tin tưởng.
Năm giờ chiều, bên ngoài khách sạn Hoàng Thành Căn, Kiều Chính Hòa sớm cùng Diệp Phàm đứng ngoài cổng rồi.
- Sao chưa đến nhỉ? Chẳng lẽ bị kẹt xe à?
Phí Nhất Độ nhìn đồng hồ, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Giờ này ở thủ đô kẹt xe là chuyện bình thường, đồng chí tiểu Phí, kiên nhẫn một chút.
Diệp Phàm vỗ vỗ vai Phí Nhất Độ.
- Thảo nào mọi người đều nói người làm quan đều có tính nhẫn nại tốt, đây là điều phải rèn luyện trong quan trường…
Phí Nhất Độ cười nói.
Đang nói, Diệp Phàm nhìn thấy Phó chủ nhiệm Lưu Chấn xuống xe. Tuy nhiên, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi đi cùng, trông cũng khá giống Phó chủ nhiệm Lưu, có lẽ đó là con trai ông ta.
Mấy người liền đi lên phía trước nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Kiều Chính Hòa, Phí Chủ nhiệm Lưu đã sớm biết là ó chuyện gì. Qua sự giới thiệu của Phó Chủ nhiệm Lưu, người trẻ tuổi đi cùng kia đúng là con trai ông ta, tên là Lưu Hải Bình.
- Chú Lưu, Hải Bình công tác chỗ nào vậy, cháu không nghe nói gì cả. Hơn nữa, cháu đến nhà chú Lưu cũng chưa nhìn thấy Hải Bình bao giờ.
Phí Nhất Độ hỏi.
- Nó vừa về nước là chú sắp xếp cho xuống dưới rèn luyện luôn mà. Đầu tiên là ở ủy ban thương mại tỉnh Nam Phúc mấy năm, sau đó lại xuống tạm giữ chức Phó Chủ tịch huyện Cổ Xuyên.
Lưu Chấn cười nói, dường như rất tự hào về cậu con trai này.
- Phong cách làm việc của chú Lưu khác hẳn các đại gia tộc khác ở thủ đô.
Phí Nhất Độ cười nói.
- Ồ, có gì khác?
- Con cháu của các đại gia tộc khác, bình thường sau khi trở về thì đều công tác ở trung ương, bởi vì ở đó có cơ hội đề bạt nhiều, tốc độ đề bạt cũng nhanh hơn. Không thấy mấy ai cho con xuống cơ sở rèn luyện như chú Lưu cả.
Phí Nhất Độ nói.
- Người trẻ tuổi mà, học ở nước ngoài về xuống dưới rèn luyện cũng rất tốt. Ở dưới sẽ học được rất nhiều cơ hội. tuy là tốc độ đề bạt chậm hơn một chút. Ở Bộ rèn luyện tuy nói cục diện rộng hơn, nhưng không thực bằng phía dưới. Hơn nữa sớm hình thành thói quen không tốt, một khi xuống dưới lại luống cuống chân tay.
Lưu Chấn nói.
Mọi người nghe xong đều mỉm cười, hàn huyên một chút rồi đi vào phòng riêng.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Phàm hỏi:
- Chủ nhiệm Lưu, có thể mang đồ ăn lên được chưa?
- Khách thuận theo chủ mà, Diệp tổng quyết định là được.
Lưu Chấn cười nói.
- Chú Lưu, anh Diệp giờ đã là Phó Chủ tịch tỉnh rồi.
Phí Nhất Độ cười nói, Lưu Hải Bình vừa nghe thấy trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Phó Chủ tịch tỉnh rồi à, khi nào vậy? Xin lỗi, Lưu Chấn tôi thất lễ rồi.
Dù Lưu Chấn chức vị cao nhưng cũng không khỏi sửng sốt, liền vội nói.
- Cũng chỉ may mắn thôi, không có gì. Tôi vẫn còn công tác ở Khu kinh tế Hoành Không, quản lý Tập đoàn Hoành Không, chức vị tổng giám đốc vẫn còn, cho nên gọi như vậy cũng không sao mà…
Diệp Phàm tỏ ra rất thuận ý..
- Chủ tịch tỉnh Diệp, nhìn thấy cậu tôi thật sự cảm thấy sự “đáng sợ” của tuổi trẻ.
Lưu Chấn lời này là xuất phát từ nội tâm.
- Đúng vậy, trong quan viên của nước ta, cũng không có mấy người trẻ tuổi như vậy đã lên chức Phó Chủ tịch tỉnh như Chủ tịch Diệp đây.
Kiều Chính Hòa cũng có chút cảm khái, bản thân mình phấn đấu đến bạc cả tóc, cho đến bây giờ cũng mới chỉ là đồng chí được hưởng đãi ngộ cấp thứ trưởng tham chiếu mà thôi.
- May mắn thôi mà…
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
Cụng vài ly xong, Diệp Phàm nói:
- Chủ nhiệm Lưu, lần này tập đoàn Viễn Đông và Tập đoàn Hoành Không chúng tôi hợp tác tranh thủ hạng mục nhà máy phát điện ở châu Phi. Đây là hạng mục đầu tiên mà tập đoàn Hoành Không cử lực lượng ra nước ngoài làm việc. Đối với chúng tôi mà nói, nó mang một ý nghĩa rất lớn. Mà cơ hội lần này là do Kiều tổng mang đến cho chúng tôi, chúng tôi càng quý trọng hơn. Mà tôi cũng vừa mới đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, dù sao cũng phải làm được điều gì đó để các đồng chí ở Tỉnh ủy coi. Vì vậy, chúng tôi không muốn mất đi cơ hội này.
- Ừm, vừa mới lên thì cũng phải có chút thành tích mà, đây là chuyện bình thường.
Lưu Chấn gật đầu nói.
- Ha ha, mong chú Lưu sẽ cho anh của cháu một cơ hội.
Phí Nhất Độ cười nói, xưng hô với Diệp Phàm cũng có vẻ đặc biệt thân thiết.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh Diệp trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cơ hội này nhất định là có, đúng không nào?
Lưu Chấn mịt mờ trả lời việc này. Phí Nhất Độ tự thân xuất mã, Lưu Chấn dù sao cũng nể mặt một chút.
Còn quan hệ giữa Diệp Phàm và Kiều gia, cũng là vấn đề mà Lưu Chấn phải suy nghĩ. Hơn nữa, Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy mà đã lên chức Phó Chủ tịch tỉnh, cũng là một vấn đề lớn mà Lưu Chấn phải lưu tâm.
Những đồng chí như vậy, cơ hội đề bạt về sau là rất lớn. Vả lại, Phí Nhất Độ ra sức như vậy, lại xưng hô rất thân thiết với Diệp Phàm, điều này chứng tỏ quan hệ giữa Diệp Phàm và Phí gia là rất tốt.
Lúc tiễn Chủ nhiệm Lưu, Diệp Phàm đột nhiên cười nói với Lưu Hải Bình:
- Chủ tịch huyện Lưu, cậu là quan phụ mẫu của tôi đấy.
- Chủ tịch tỉnh Diệp cứ nói đùa, một Phó Chủ tịch huyện cỏn con như tôi đâu quản được Chủ tịch tỉnh Diệp chứ? Đó không phải là muốn ăn đòn hay sao?
Lưu Hải Bình cũng nói đùa.
- Anh Diệp nói đúng đấy.
Phí Nhất Độ cười thần bí.
- Tôi cũng thấy hồ đồ theo rồi đấy, Chủ tịch tỉnh Diệp công tác ở Thiên Vân, Hải Bình ở Nam Phúc, hai địa phương cách xa nhau mà.
Lưu Chấn cười nói.
- Ha ha, quê của anh Diệp là ở huyện Cổ Xuyên mà. Hơn nữa, bác trai còn là Trưởng phòng lao động huyện về hưu đấy. Còn bác gái cũng công tác ở bên giáo dục huyện về hưu. Hiện giờ hai bác ấy vẫn ở nhà cũ tại Cổ Xuyên. Anh Hải Bình hiện là một trong những quan phụ mẫu của Cổ Xuyên, sau này có thời gian thì đến chơi.
Phí Nhất Độ cười nói.
- Ồ, phận làm con như tôi đôi khi cũng cảm thấy mình không được hiếu đạo cho lắm. Năm ngoái định về ăn tết đấy, nhưng lại vì bận quá nên không về được.
Diệp Phàm thở dài.
- Chủ tịch tỉnh Diệp cũng là vì công tác thôi mà, trung hiếu khó có thể lưỡng toàn được.
Lưu Chấn nói.
- Chủ tịch tỉnh Diệp là “địa chủ” của Cổ Xuyên, người ngoại lai như tôi còn phải nhờ Chủ tịch tỉnh Diệp chiếu cố nhiều.
Lưu Hải Bình cười nói.
Kiều Chính Hòa cũng cười tủm tỉm, vỗ vai Diệp Phàm nói:
- Không tồi không tồi, có tin tốt lành chú sẽ gọi điện cho cháu.
- Nhân mã bên cháu chuẩn bị thành lập được chưa nhỉ?
Diệp Phàm hỏi.
- Được rồi, nếu thuận lợi chắc không lâu nữa phải lên đường rồi.
Kiều Chính Hòa nói.
- Chú Kiều, có thể cử một số chuyên gia đến bồi dưỡng cho nhân viên của cháu một thời gian ngắn được không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhân viên của Tập đoàn Hoành Không ra nước ngoài làm việc. Nghe nói nơi đó còn không được yên bình cho lắm, chuẩn bị trước cũng tốt.
Diệp Phàm nói.
- Không vấn đề gì, sau khi về chú sẽ chọn cho cháu mấy chuyên gia. Cháu cứ chọn nhân viên xong là có thể triển khai huấn luyện.
Kiều Chính Hòa nói.
- Vâng.
Diệp Phàm cười nói.