Việc này cũng phải trì hoãn rồi, hơn nữa, lư hương này bị trộm chúng ta cũng không công bố. Có lẽ cũng không mấy người biết được chẳng lẽ đến có mục đích.
Trước tiên cho chúng ta ưu đãi sau đó sẽ tìm đến tận cửa tìm báo đáp.
Lý Cường vẻ mặt buồn bực nói.
- Việc này cũng không phải là không thể. Trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu cũng như vô duyên vô cớ giận.
Bánh từ trên trời rơi xuống là chuyện không thể nào xảy ra. Chúng ta chưa kịp hết chuyện buồn này lại có người giúp chúng ta giải quyết chuyện buồn này.
Người này biết chúng ta cần gì, nếu như là một cái bẫy thì thật là đáng sợ.
Đến lúc đó, chúng ta thiếu người ta một ân tình dù sao cũng phải suy tính có phải không?
Diệp Phàm phân tích.
- Rõ ràng là giả ngu không trả, ai bảo bọn họ phải chủ động hơn nữa cũng không để lại một mẩu giấy nào.
Tuy nói đây là hành động vô lại, nhưng làm người có lúc khó khăn nên hồ đồ, đôi khi cũng nên vô lại một chút có phải không?
Huống chi, nếu là có triển vọng thì chúng ta không cần phải khách khí có phải không?
Lý Cường không ngờ nói ra lời này, Diệp Phàm thiếu chút nữa phun huyết rồi.
Hắn hung hăng trợn mặt nhìn Lý Cường một cái hừ nói:
- Cậu cho tôi là đồ ngốc có phải không?
Người ta có can đảm đem đến chỗ của chúng ta còn đắn đo bản lĩnh của chúng ta sao. Cậu phải biết hòa thượng trộm lư hương kia thân thủ không tệ, mà người này có thể lấy lại lư hương thì có lẽ chuyện này chỉ có thể là mâu thuẫn với hòa thượng kia thôi.
Tạm thời chúng ta không có cách nào bắt hòa thượng kia. Hơn nữa, lão hòa thượng ngốc Phi Không đang theo dõi chúng ta.
Nếu hòa thượng kia mất tích nhất định khoản nợ này sẽ đổ lên đầu chúng ta.
- Đúng thế, hay chúng ta tập trung vài người đến Ngũ Đài Sơn ngồi chơ, trừ phi hòa thượng kia không ra khỏi cửa nếu không chúng ta sẽ có cách dẹp ông ta.
Tuy nhiên, hiện tại cách mà cậu nói không thể thực hiện được. Chẳng lẽ cứ đợi người khác đến đòi nợ tận cửa sao?
Nếu đòi tiền thì thật ra dễ chỉ sợ yêu cầu mặc dù là cậu cũng không có cách nào.
Lý Cường vẻ mặt u buồn đáp.
- Có cách gì, mặc cho số phận đi.
Diệp Phàm khoát tay cởi áo đi tắm.
Vừa tắm xong Lý Cường bước vào nói là Đằng Dũng đến gặp, Diệp Phàm hơi sững sờ cười lạnh một tiếng nói
- Đến nhanh đấy.
Rồi bảo Lý Cường gọi Đằng Dũng vào.
Cứ xem người này muốn chơi trò xiếc gì đây. Lúc này Diệp Phàm có lư hương trong tay cũng muốn cùng Đằng Dũng diễn một chút.
Trên tay Đằng Dũng còn cầm theo hai bình Mao Đài. Diệp Phàm cũng không khách khí, ra hiệu cho Lý Cường nhận.
- Thế nào, nghe nói các anh đàm phán rất thuận lợi. Hiện tại hợp đồng chính thức đã ký.
Hơn nữa, tiền mặt đầu tư cho dự án này đã lên đến ba mươi triệu. Bước tiếp theo liên kết giữa hai nhà Hoa Đằng cùng tập đoàn Hồng Phách không phải sẽ lớn hơn.
Tập đoàn Phong Thiên có bước khởi đầu cao như thế có lẽ không cần vài năm có thể ngang nhiên tiến thẳng vào một trong 30 doanh nghiệp mạnh của tỉnh.
Diệp Phàm cố ý tỏ vẻ mệt mỏi.
- Ừ, kế hoạch đã được xây dựng. Hôm trước lãnh đạo công ty đã tổ chức cuộc họp, ban giám đốc đã phê chuẩn phương án này.
Lấy xưởng sản xuất của nhà họ Đằng chúng tôi làm căn cứ xưởng. Còn xưởng của nhà họ Hoa theo đề nghị của anh làm nơi chế tạo những sản phẩm cao cấp cũng như làm bảo tàng về đồ da. Hơn nữa, tập đoàn Hồng Phách cũng nhìn thấy ý nghĩa lịch sử của xưởng nhà họ Hoa. Kiên quyết đề nghị giữ xưởng nhà họ Hoa lại.
Hơn nữa kỹ thuật chế biếm da của nhà họ Hoa và nhà họ Đằng từ xưa được kết hợp lại dùng ở xưởng nhà họ Hoa.
Còn công nghị chế tác thủ cong được giữ gìn toàn bộ, có lẽ là căn cứ để tạo nên những sản phẩm xa hoa và tinh tế của tập đoàn Phong Thiên.
Xưởng sản xuất của nhà họ Hoa sản xuất ra những sản phẩm chất lượng cao, không chừng còn là nơi sản xuất theo yêu cầu.
Chỉ là bây giờ còn có một số việc trong nội bộ chưa quyết định được.
Đằng Dũng nói.
- Phải nhanh chóng quyết định để khởi công sớm. Xưởng nhà họ Hoa ngừng sản xuất một ngày tổn thất không nhỏ.
Hiện giờ không chỉ là nhà họ Hoa và nhà họ Đằng hoặc là nhà họ Chu với tập đoàn Hồng Phách rồi. Các anh đã hợp tác, chính là ngồi chung một chiếc thuyền rồi.
Có thể kiếm tiền tất cả mọi người đều có thể kiếm, lỗ vốn thì mọi người đều thiệt.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Ừ, vấn đề là bí mật gia truyền trong kỹ thuật chế tác của nhà họ Đằng chúng tôi dùng cho xưởng nhà họ Hoa.
Kỹ thuật chế tác da hơn một nghìn năm của chúng tôi tuy không phải là tài sản cố định nhưng kỹ thuật này cũng có giá đấy.
Thậm chí, còn giá trị hơn tiền mặt.
Chúng tôi nhất thời không khắc phục được khó khăn bị hạn chế. Kỹ thuật của hai nhà chúng tôi cũng không thể lấy ra không công để tập đoàn Hồng Phách dùng chung.
Hai nhà chúng tôi đã bàn bạc qua. Kỹ thuật này vẫn do chính mình giữ gìn, không thể lấy ra hợp tác.
Chúng tôi lo rằng một khi tập đoàn Hồng Phách nắm giữ kỹ thuật của chúng tôi người ta sẽ đạp một cước làm chúng tôi thua lỗ lớn.
Đằng Dũng nói.
- Ừ, bí mật kinh doanh là phải giữ. Nhưng quá mức thì đối với hợp tác cũng tạo thành rào cản tâm lý vô hình.
Các anh không muốn dùng chung kỹ thuật của mình, tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân lại là một trong 100 tập đoàn lớn nhất thế giới.
Bọn họ có kỹ thuật chế tạo da hàng đầu thế giới. Họ cũng không chịu lấy ra hợp tác, thì đối với ba nhà các anh không phải là chuyện gì tốt.
Tôi thấy, có phải là nên cùng một bộ phận kỹ thuật. Chỉ có thể đem kỹ thuật chế tác da từ xưa của các anh kết hợp với tập đoàn Hồng Phách mới có thể làm cho công ty Phong Thiên phát triển.
Đương nhiên, kỹ thuật nòng cốt có thể giải quyết thích hợp.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, trợ lý Diệp nói có lý. Sau khi về tôi sẽ bàn với các bên.
Đằng Dũng gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái có vẻ khó nói. Tất nhiên gã đang giả bộ để Diệp Phàm lên tiếng hỏi trước.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nghĩ gã có lẽ muốn hỏi đến chuyện Cửu lộc xuyên vân đỉnh rồi. Hắn tất nhiên cũng giả ngốc. Anh không nói tôi lại càng không nhắc đến.
Quả nhiên, ước chừng ba phút sau, Đằng Dũng uống cạn chén trà mới nghĩ một chút rồi ngượng ngùng nói:
- Trợ lý Diệp, tài khoản ngân hàng của chúng tôi hiện tại còn đang bị phong tỏa.
- Ừ, theo quy định là vậy, chỉ khi nào các bên bàn bạc xong thì chính quyền sẽ thông báo cho ngân hàng.
Vốn tổ thu hút đầu tư của chúng tôi không có quyền đóng băng tài khoản ngân hàng của các anh. Việc này cũng là không hợp quy định.
Tuy nhiên, ban đầu khi tranh cử chức hội trưởng hai nhà các anh đều nói rõ. Ngoài ra chúng tôi cũng lưu giữ biên bản. Biên bản này có hiệu lực pháp luật.
Việc này lúc đó Tổng Giám đốc Đằng cũng ở đó, tôi nhớ anh cũng đồng ý, chẳng lẽ đã quên?
Diệp Phàm vừa lên tiếng đã đánh phủ đầu suy nghĩ của nhà họ Đằng.
Diệp Phàm cũng nghĩ ra cái gì đó. Đoán chừng là nhà họ Đằng muốn lấy khoản tiền hơn một tỷ này ra.
Có lẽ lai lịch khoản tiền này của nhà họ Đằng có chút vấn đề. Trước đó nhà họ Đằng đoán là có thể tranh được chức hội trưởng, đến lúc đó chức Chủ tịch hội đồng quản trị là của nhà họ Đằng còn ai gây sức ép. Không thể tưởng tượng được thuyền lật trong mương, nhà họ Đằng nhất thời phải gom tiền trả lại rồi. Nếu như vay nặng lãi thì lãi có thể đè cổ nhà họ Đằng rồi.
Còn một khả năng nữa chính là nhà họ Đằng cần gấp khoản tiền này để làm vốn lưu động.
- Đương nhiên là không quên. Tuy nhiên, nếu chúng tôi đã đàm phán xong, thì cũng phải mở lại tài khoản để chúng tôi tiền hành chuẩn bị. Ví dụ như sửa chữa nhà xưởng, nếu tiền vẫn đóng băng ở ngân hàng thì làm sao chúng tôi tiến hành được.
Không có tiền không thể tiến hành được, khởi động ban đầu chủ yếu là cần tiền. nhà họ Đằng cũng là công ty cơ sở, muốn làm tốt chuẩn bị thôi.
Đằng Dũng nói dối.
- Ha ha, ý của nhà họ Đằng các anh cũng là ý của ba nhà hợp tác trong tập đoàn Phong Thiên sao?
Diệp Phàm là biết rồi còn hỏi.
- Việc này.. việc này. Thật ra nhà họ Hoa và nhà họ Chu cũng có ý này. Có lẽ là tạm thời không nói chuyện này với trợ lý Diệp. Bởi vì hai ngày trước tôi có việc chung ra ngoài, chúng tôi biết anh trở về nên đến nói chuyện.
Vẻ mặt Đằng Dũng cứng đờ vội vàng kéo hai nhà họ Chu Hoa đến để che đậy.
- Chúng tôi chỉ quản lý tạm thời, một khi ba nhà các anh đã liên kết lấy danh nghĩa tập đoàn Phong Thiên thì Ủy ban nhân dân và Địa ủy Phong Châu nhất định ủng hộ các anh.
Hơn nữa lập tức có thể phá băng có phải không? Nếu nhà họ Đằng cần dùng khoản tiền này vì phải liên kết với hai nhà kia rồi.
Ngoài ra, Chủ tịch hội đồng quản trị Hoa Đông Thành của tập đoàn Phong Thiên nữa, ý kiến của ông ấy là quan trọng nhất.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, vừa rồi tôi đã nói với anh đầy đủ để nghị của nhà họ Đằng.
Hơn nữa, khoản tiền này thật sự cũng là tất cả của nhà họ Đằng. Ủy ban nhân dân địa khụ làm như vậy là trái pháp luật rồi.
Nếu như nói nhà họ Đằng chúng tôi làm trái pháp luật thì cũng phải việc kiểm sát ra lệnh đóng băng tài khoản ngân hàng có phải không?
Công việc của tập đoàn Phong Thiên đang ở bước khởi đầu, cần tiền mặt. Đối với sự phát triển của một công ty, chẳng lẽ chính phủ còn muốn can thiệp sao?
Việc này hình như không có quy định nào của pháp luật cả.
Việc này cũng không phù hợp với chính sách có phải không?
Đằng Dũng có chút giận, trợ lý Diệp thật đúng là dầu muốn không tiến.
Tự mình đến ám chỉ đã trở về, không ngờ vẫn giả ngu chơi tôi, thạt không lấy tài sản “lương khô” của nhà họ Đằng có phải o?
- Trái pháp luật hay không do pháp luật quy định, tôi cũng giải thích rõ ràng rồi. Đây là nhà họ Đằng anh tự đồng ý.
Ngoài ra, lúc trước có cả các công ty sản xuất đồ da ở Phong Châu tham gia. Hiện tại ban giám đốc của Phong Thiên chưa được quyết định, nhà họ Đằng lại đơn phương yêu cầu tôi phá băng tài khoản ngân hàng của các anh là vi phạm quy định, trái pháp luật.
Tuy nói khoản tiền kia là của nhà họ Đằng, nhưng bây giờ coi là góp vốn thành lập công ty.
Nói một cách nghiêm túc một tỷ này hiện giờ không thuộc về các anh mà thuộc về tập đoàn Phong Thiên Phong Châu.
Cho nên, tổng giám đốc Đằng muốn dùng khoản tiền này để xây dựng trước công trình thì cũng phải thông báo để Chủ tịch hội đồng quản trị Phong Thiên Hoa Đông Thành đồng ý.
Điều này chứng tỏ một mình ý kiến của nhà họ đằng không có tác dụng rồi.
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói, tất nhiên muốn gõ nhà họ Đằng một chút.