Hiện giờ hắn vẫn còn quá non nớt một chút, cũng không khơi dậy được sự hứng thú của mình.
Phạm Võng cho rằng chị gái của mình quá dễ dàng mắc lừa, một tên mặt trắng giống thư sinh thế này thì có ích lợi gì chứ.
Vì thế gã có suy nghĩ muốn đánh đòn ra oai phủ đầu với Diệp Phàm, nếu có thể trấn áp được hắn, sau này hắn đối với chị của mình cũng sẽ tốt hơn một chút.
- Sao vậy? Muốn thể hiện tính cách sao? Vậy thì thể hiện đi! Nghe chị cậu nói, cậu hình như có luyện võ mấy năm với tộc trưởng Lý Viêm Đình của đập Thiên Thủy, xem như là một tiểu cao thủ.
Tôi thật sự muốn xem xem cậu có bao nhiêu phân lượng.
Diệp Phàm vẫn nói chuyện rất bình thản, thuận miệng hớp một ngụm trà khen:
- Loại trà vị thuốc này rất đắng, nhưng trong đắng lại có vị ngọt, rất ngon.
- Hừ! Anh còn muốn chơi với tôi, tôi sợ không cẩn thận vặn gãy cánh tay anh, chị tôi còn càm ràm hồi lâu, vậy thì cũng phiền phức chết mất.-
Phạm Võng chĩa mũi nhọn về phía đối phương, không tỏ ra yếu thế một chút nào.
Được xưng tụng là Yêu côn của trại Thạch Bình, quả nhiên có chút bản tính yêu nghiệt.
- Có dũng khí lắm! Chúng ta vẫn so tài cao thấp! Nếu cậu thắng, tôi gọi cậu là anh Võng, thua thì đừng ở đây lải nhải, thành thực một chút cho ông mày, cung kính gọi một tiếng đại ca.
Diệp Phàm cố ý cuồng ngạo, làm cho Phạm Võng tức giận choáng váng.
“Bốp” một tiếng, chiếc ghế lớn bên cạnh Phạm Võng tý nữa thì vỡ tan, phát ra tiếng rên rỉ kẹt kẹt khổ sở.
- Bắt đầu đi! Đừng nói là thắng được tôi, chỉ cần anh có thể tránh được đòn của tôi, từ nay về sau, yêu côn Phạm Võng của trại Thạch Bình tôi xin được bái phục anh, cung kính gọi anh là đại ca.
Anh kêu tôi làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không làm trái lại.
Sau khi nói xong Phạm Võng càng điên cuồng, lập tức hai người điên cuồng lao vào nhau.
Nếu Tề Thiên ở đây đoán chừng sẽ cười rụng răng hàm, xác định sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
- Cao! Đại ca chính là cao nhân.
Thủ đoạn bịp bợm giả heo ăn ăn hổ thật sự là sắp cao cường đến tận trời rồi
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau.
Diệp Phàm đương nhiên là dễ dàng thoải mái, Phạm Võng khởi đầu cũng cực kỳ xem thường, thậm chí đình còn đùa bỡn.
Sau một lát, sắc mặt lại bắt đầu biến đổi, cảm thấy cánh tay Diệp Phàm vững như bàn thạch, bất luận mình dùng lực như thế nào cũng không lay động được.
Phạm Võng giật mình, thầm nghĩ lẽ nào Diệp đại ca thật sự là một cao nhân ẩn giấu, là mình nhìn lầm người rồi.
Tuy nhiên gã không tin, vì Lý Viêm Đình năm ngoái cũng từng nói:
- Phạm Võng, với tuổi trẻ chưa đến 20 tuổi của cậu, lại có thể đạt được cảnh giới Thuần Hóa nhị đoạn Quốc thuật, đó là chuyện vô cùng không đơn giản, loại người luyện công có căn cốt giống như cậu tuyệt đối không nhiều.
Phạm Võng rất là sùng bái sư phụ Lý Viêm Đình, dĩ nhiên là tin tưởng lời nói này, dốc hết sức lực.
Diệp Phàm vẫn nở nụ cười, tựa hồ căn bản giống như không có xuất lực gì cả, có vẻ như người ta đang đùa giỡn với mình vậy.
Rất là an nhàn! Phạm Võng tức giận, bản tính ngang ngạch cố chấp của Yêu côn cũng bộc phát, liều lĩnh hành khí ở đan điền, muốn xuất ra tuyệt kỹ của Lý gia – Bạo Kính! Lúc đó khi Lý Hoành Sơn đấu võ với Diệp Phàm cũng từng sử dụng qua, nhưng sau đó gã vẫn thua như thường.
Nghe nói Bạo kính - này của Lý gia trong nháy mắt cường lực có thể tăng lên gấp đôi.
Tuy nhiên thuật này di chứng tương đối lớn, sau khi trải qua chừng mười ngày, người ngợm sẽ mềm nhũn vô lực.
Diệp Phàm đã cảm thấy Phạm Võng điên cuồng hành khí, hắn đương nhiên sẽ không để Phạm Võng hồ đồ, lập tức sử ra Hóa Âm Mê Thuật quát lớn:
- Phạm Võng, dừng hành khí Bạo Kính lại cho tôi.
Phạm Võng nghe thấy chợt giật mình, thoáng cái tiết khí, không kìm được hỏi:
- Đại ca Diệp, tại sao anh biết độc môn tuyệt kỹ Bạo Kính- của Lý gia?
- Chuyện này có gì mà kỳ lạ, mấy tháng trước Lý Hoành Sơn khi đánh nhau với tôi cũng dùng qua chiêu này rồi.
Diệp Phàm cười cười.
- Anh Hoành Sơn thua có phải không?
Phạm Võng có chút dáng vẻ ấp úng, có chút mất mác, vì công lực của gã cũng chỉ sàn sàn với Lý Hoành Sơn.
Nếu Lý Hoành Sơn đã từng sử dụng kỹ năng Bạo Kính của Lý gia mà cũng thua thì mình còn có gì để giãy dụa chứ.
- Ha ha, cậu có từng đấu với Lý Tuyên Thạch chưa?
Diệp Phàm không đáp, trái lại nhắc đến Lý Tuyên Thạch.
Anh Tuyên Thạch, thì mình đâu phải là đối thủ của anh ấy.
Nghe sư phụ nói anh ấy là cao thủ cấp cao tam đoạn, bảy tám năm nữa có thể là cao thủ siêu cường đột phá đến giai đoạn đầu của tứ đoạn.
Có thể đạt đến trình độ của sư phụ, bản thân mình đoán chừng còn tôi luyện mười mấy năm nữa có được hay không cũng khó nói
Phạm Võng thành thực lắc lắc đầu.
- Ha ha, tộc trưởng Lý tôi cũng từng đấu qua rồi.
Diệp Phàm cười nhạt hớp thêm một ngụm trà cũng không nói tiếp.
- Sư phụ! Đại ca thắng ông ấy sao?
Trong lòng Phạm Võng đột nhiên giật thót, nếu ngay cả sư phụ cũng bị chỉnh đốn vậy thì thật sự là cao thủ siêu cường rồi, chẳng trách nhịp tim đập của Phạm Võng cũng tăng nhanh không ít.
- Ha ha! Tôi không thắng, ông ấy cũng không thua.
Diệp Phàm cười nói.
- Chẳng trách! Đại ca, tôi phục rồi. Từ nay về sau tôi sẽ nghe lời anh, tuyệt đối không thất hứa.
Nhưng tôi có một số điều không rõ, cao thủ siêu cường giống như đại ca tại sao lại chịu dấn thân vào chốn quan trường, nếu ở trên giang hồ tung hoành không phải càng tự do, càng náo nhiệt hơn sao.
Phạm Võng cảm thấy hơi khó hiểu.
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, Phạm Võng, cậu đừng tưởng rằng mới học được mấy chiêu thì chính là đệ nhất thiên hạ rồi.
Chút tài nghệ này của cậu còn kém lắm, nếu ở trên giang hồ sẽ chết rất thê thảm, tốt nhất vẫn nên thành thực làm người đi. Bây giờ đã là thời đại mới rồi, nhưng giang hồ vẫn tồn tại như cũ, so với tranh đấu của cổ đại có thể càng kịch liệt hơn.
Cổ đại là thời đại vũ khí lạnh, lúc đó nhiều nhất chỉ có mấy phi tiêu, đao thương chém giết.
Xã hội hiện đại càng phức tạp hơn, các cao thủ Quốc thuật cũng gặp thay đổi rất lớn về điều kiện và tình hình, dùng súng dùng đạn.
Những loại súng ngắn kiểu mới có uy lực vô cùng lớn ở trong tay cao thủ Quốc thuật càng có thể thi triển ra uy lực.
Cho nên giang hồ hiện đại càng không dễ hoành hành, người ta có thể trốn ở chỗ tối bắn một phát súng là kết thúc cuộc đời cậu rồi.
Diệp Phàm có dáng vẻ phong cách của bậc tiền bối, dùng giọng điệu của đại ca để dạy dỗ Phạm Võng.
Thật ra Diệp Phàm còn nhỏ hơn Phạm Võng một tuổi, chỉ có điều da mặt của hắn rất dày, thích làm ra vẻ đại ca.
Ngay cả Lô Vỹ, Tề Thiên lớn hơn hắn ba, bốn tuổi cũng gọi hắn là đại ca.
Thỉnh thoảng Diệp Phàm có suy nghĩ, “ Mình có phải có hình ảnh ‘ Đại ca’ trong phim Hồng Kông không?”
- Em biết rồi, cuộc sống vốn là như vậy, em nghe theo lời đại ca.
Phạm Võng gật đầu.
- Ha ha ha… bình thường quá cậu cũng không quen, vì cậu là Yêu côn không giống với lý tưởng cuộc sống của tôi.
Như vậy đi, đại ca cho cậu hai con đường.
Một là sau khi tốt nghiệp trực tiếp tới Đội cảnh sát hình sự thành phố báo cáo, tôi có một người anh em làm Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương, sẽ chiếu cố đến cậu.
Tung hoành hai ba năm, lên làm Đội phó đương nhiên là không thành vấn đề.
Một con đường khác chính là đầu quân tiến vào Liệp Báo.
Diệp Phàm vừa nói ra hai chữ Liệp Báo , Phạm Võng đã thất thanh kêu lên:
- Liệp Báo!
- Sao vậy? Nghe nói đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói rồi, là binh đoàn thần bí của quân khu Lĩnh Nam, tất cả đều có thân thủ tam, tứ đoạn Quốc thuật.
Quyền lợi vô cùng lớn, có giấy phép giết người, giết người không khác gì giết một con gà.