- Ừ, đúng là đã mấy tích. Đường dây này bị người ta phá rồi, chúng ta khổ tâm lập kế hoạch, không ngờ lại bị người ta dễ dàng phá vỡ. Thiết Chiêm Hùng thủ đoạn ghê gớm thật, đúng là một đối thủ mạnh. Nhưng, việc này nên xử lý như thế nào?
Giọng nói kia có chút khâm phục.
- Bọn họ đang ép tôi, nếu biết tôi cản trở tổ điều tra, chắc chắn là Diệp Phàm muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Chúng ta đang mượn dao Trương Hướng Đông, họ không đưa tài liệu lên, đơn giản là muốn ép tôi đả thông tư tưởng Trương Hướng Đông, thả cho Diệp Phàm một đường sống.
Tuy nhiên, chắc hẳn chúng cũng đã cân nhắc tới rồi, nếu đem tài liệu lên, đến lúc đó chỉ cần tôi không thừa nhận, bọn họ ai cũng muốn đổ mọi việc lên đầu tôi, Yến Xuân Lai tôi ngu ngốc như vậy sao?
Yến Xuân Lai lạnh lùng hừ nói.
- Tóm lại là không được, nếu chuyện này lộ ra, chuyện này do em họ anh làm, dù việc không trực tiếp liên quan đến anh, nhưng các đồng chí khác sẽ nghĩ gì? Hơn nữa, ở tỉnh Nam Phúc đúng là anh có ra tay với Diệp Phàm, cái này, sẽ khiến các đồng chí ở Trung ương nghi kỵ!
Người kia nói.
- Diệp Phàm kia chắc đoán ra được điểm này nên mới dám ném phi tiêu. Haizz...
Yến Xuân Lai cảm thấy miệng đắng lạng, bèn nhấp một ngụm trà.
- Tôi thấy chi bằng chúng ta tạm buông tha cho hắn, quan hệ của anh với Ủy viên Trương không tệ, anh đi nói với ông ta.
Có lẽ người ta sẽ nghĩ do Diệp Phàm từng là cấp dưới của anh nên anh mới làm như vậy. Đợi tỉnh táo lại, đến lúc đó vụ án bỏ thuốc ở Giang Đô cũng sẽ được kết lại.
Chỉ là một chuyện nhỏ, có chúng ta ở đây, tin là Hoàng Đằng, Trương Hoành Lượng với Vương Quốc Chương em họ anh sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.
Chẳng qua là bỏ thuốc thôi mà, lại không làm chết hay bị thương ai cả. Không cấu thành tội lớn đâu, nhiều lắm là chỉ ngồi tù vài tháng.
Hơn nữa, bọn họ đều không phải công chức, có ngồi tù thì ngồi tù. Vốn bọn họ cũng chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Còn bên Diệp Phàm cũng bị thương rồi, chúng ta sẽ nghĩ cách ra tay sau, tin là, nếu Trương Hướng Đông còn để ý đến chuyện này thì vẫn còn trò hay để coi đấy.
Nên biết, lúc trước Trương Hướng Đông muốn mai mối cho cháu với tiểu thư Mai Diệc Thu nhà Mai gia, không ngờ bị Diệp Phàm phá hoại.
Lần này Trương Hướng Đông cắn chặt lấy Diệp Phàm, hơn nữa, còn nặng tay. Tôi nghĩ, lão nhắm vào hai mục tiêu.
Một là để báo thù năm đó Diệp Phàm làm hỏng chuyện tốt của cháu lão, hai là nhắm thẳng vào Tề Phóng Hùng.
Chỉ cần dính đến Tề Phóng Hùng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Tề Chấn Đào. Nghe nói Ủy viên Trương gần đây cũng ngầm cạnh tranh với Tề Chấn Đào người được bên Phượng hệ ủng hộ,.
Tuy nhiên, tình hình thế này, anh có thể nói được Ủy viên Trương hay không, cái này, cũng tương đối khó khăn. Dù sao, so với lợi ích của tập đoàn bên họ, ai trọng ai khinh e là Trương Hướng Đông phân định được rõ ràng.
Giọng khàn khàn nói.
- Ừ, nếu không có chuyện Tề Chấn Đào tôi còn có thể đả thông tư tưởng Trương Hướng Đông được. Hiện tại Tề Chấn Đào của “đại Phượng hệ” đang cùng Lâm Nhất Tân của “tiểu Phượng hệ” cạnh tranh vị trí Chủ tịch tỉnh. Trương Hướng Đông thuộc “tiểu Phượng hệ”, cuối cùng thì lão vẫn phải để tâm đến lợi ích của tập đoàn. Đúng là có chút phiền phức.
Yến Xuân Lai nói, rồi đi lòng vòng quanh phòng.
“Đại Phượng hệ” này kỳ thực là chỉ lão Phượng Thiên Diêu đảm nhiệm Phó chủ tịch nước trước kia, đại diện cho tập đoàn Phượng hệ của thủ đô. Còn Phượng Bảo Sơn trước kia đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương cầm đầu phe xưng là “tiểu Phượng hệ”.
Không thể ngờ được lần này tranh chức Chủ tịch tỉnh Nam Phúc, “đại Phượng” và “tiểu Phượng” hai con cùng tranh nhau.
Đương nhiên, tham gia tranh chức Chủ tịch tỉnh Nam Phúc không riêng gì hệ Phượng lớn nhỏ, các tập đoàn khác trong nước cũng đều tham dự. Chẳng hạn Phí hệ, Kiều hệ cũng có ý đồ. Tuy nhiên, trong đó, hai phái này vẫn cạnh tranh tương đối lợi hại.
- Không thuyết phục cũng phải thuyết phục, bằng không, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất xấu đến anh. Đến tầng như anh rồi, không cần chứng cứ, chỉ cần mọi người có ý như vậy cũng đã đủ rồi.
Giọng khàn khàn nói.
- Haizz...
Yến Xuân Lai thở dài, cúp máy.
Một ngày trôi quá, từ ngày phóng phi tiêu tài liệu, hình như Yến Xuân Lai ở Bắc Kinh vẫn chưa có động tĩnh gì.
Diệp Phàm nghĩ trước nghĩ sau, trong lòng thiếu tự tin, vì vậy, bèn nhấc điện thoại gọi cho Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Anh Thiết, sao Yến Xuân Lai chưa có động tĩnh gì vậy. Không phải lão này định chơi liều với mình chứ, cá chết lưới rách.
- Không đâu, những cán bộ đến cấp bậc như y, cái quan trọng nhất là danh tiếng. Tuy nói cậu không trực tiếp nắm được chứng cứ chứng minh Yến Xuân Lai đứng sau vụ này.
Nhưng chỉ cần có em họ của y đã đủ để mọi người nghi kỵ. Gần đây Yến Xuân Lai cũng không biết sao mà lại gặp xui xẻo lớn, đang lúc xui xẻo mà còn dám làm như vậy, dĩ nhiên sẽ khiến người ta nghi ngại. Trong thời điểm mấu chốt này, trừ phi Yến Xuân Lai quyết định không cần đến tiền đồ, dừng lại con đường quan chức cả đời của mình tại vị trí Thứ trưởng bộ Giáo dục.
Bằng không, chỉ cần y có dã tâm đi lên tiếp, thì phải bận tâm đến ảnh hưởng thanh danh. Huống chi, đã có người ra tay biếm trích y rồi. Trước mặt Yến Vân mà người này còn dám ra tay, chắc chắn cấp bậc của người này còn cao hơn cả Yến Vân.
Cao nhân như vậy, đạt được tầng cao nhân này, tôi đoán chính là một vị trong cửu thường đã ra tay.
Hoặc là một phái chính trị nào đó còn mạnh hơn cả Yến hệ. Nếu thật sự có thể bắt được nhược điểm của Yến Xuân Lai, người ta sẽ không ngần ngại bổ thêm một cước để y cả đời không tiến lên được nữa.
Thiết Chiêm Hùng phân tích nói.
- Cũng đúng, Yến Xuân Lai là em ruột của Yến Vân. Yến Xuân Lai xui xẻo, Yến Vân cũng chẳng tốt lành gì, hơn nữa cũng mất đi trợ lực lớn. Mặc dù Yến Vân có về hưu rồi, thì chắc chắn cũng không muốn thấy em mình xui xẻo. Chuyện này, chỉ cần Yến Xuân Lai nhắc đến, chắc hẳn, Yến Vân đầu tiên là lo nghĩ cho thanh danh của Yến gia nên sẽ ra tay ngăn chặn lại.
Diệp Phàm nói.
- Nói cũng đúng. Nhị Yến của Yến gia không thể thiếu một trong hai Yến. Cũng giống như Nhị Kiều cha vợ cậu lèo lái Kiều gia, nhưng nếu như mất đi Nhất Kiều đối với Kiều gia mà nói là một tổn thất lớn lao.
Cậu xem, sau khi Kiều Hoành Sơn lùi về đảm nhiệm một vị trí nhỏ nhoi trong quân ủy, quyền lực của Kiều gia cũng suy giảm mạnh.
Tuy nói chuyện này không rõ ràng, nhưng ảnh hưởng ấy không cần nhìn chúng ta cũng có thể thấy được. Dựa vào danh hiệu Ủy viên quân ủy của Kiều Hoành Sơn, Kiều gia trong quân giới cũng là tai to mặt lớn.
Còn Kiều Viễn Sơn là nhân vật lớn đứng đầu Ban Tổ chức Trung ương. Hai anh em một quân giới một chính giới, xứng đôi vừa lứa, khiến cho các phái chính trị khác phải tương đối đau đầu.
Vì người ta trong quân giới cũng có, chính giới cũng có người. Hai mặt đều có thể có thao tác đúng không nào? Đương nhiên, sau đó thượng tầng quốc gia cũng suy xét đến khiếm khuyết này.
cho nên, đã điều chỉnh phương hướng đúng lúc. Một gia tộc, sẽ không để anh đồng thời xuất hiện hai nhân vật có thực lực mang tính quyết định chính giới cùng quân giới. Yến Xuân Lai vẫn chưa nhúc nhích cũng có thể giải thích thế này.
Việc này, dù không thể nào bày rõ ra được. Dù là Yến Xuân Lai đang tác động Trương Hướng Đông, thì cũng phải cho người ta thời gian chứ.
Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, việc làm của y đâu thể nào biểu hiện ra bên ngoài, cậu bảo họ phải biểu hiện thế nào đây.
Cũng không thể nào để Ủy viên Trương Hướng Đông trực tiếp ra mặt nói với nhân viên Phòng Đốc tra văn phòng trung ương, các cậu đừng điều tra nữa, cuối năm rồi, có thể về nghỉ ngơi được rồi.
Cho nên, bên họ không động tĩnh, cũng không có nghĩa là thực sự không có động tĩnh gì. Tôi đoán là Yến gia của Yến Xuân Lai hẳn đã có tác động rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Em cũng cân nhắc đến điểm này rồi. Cho nên, trong lòng mới yên tâm một chút. Nhưng, mặc Yến Xuân Lai có thế nào đi nữa. Em đã quyết định, ít nhất, để cho chuyện của chú Tề xong xuôi, em mới lật lại vấn đề “tam nông” của tỉnh Giang Đô. Chú Tề đang trong thời kỳ mấu chốt, không thể thua được. Còn em vẫn còn cơ hội. Hơn nữa, vẫn còn ba vợ em mà. Chẳng lẽ Trương Hướng Đông không kiêng kỵ gì sao, em nghĩ, không thể nào đâu.
Diệp Phàm nói.
- Haizz, cậu bảo tôi phải nói sao đây. Tôi biết tính bướng bỉnh của cậu, vì anh em, Diệp Phàm cậu có thể liều mạng.
Cậu không muốn thấy Tề Chấn Đào vì anh trai Tề Phóng Hùng mà bị ảnh hưởng. Cho nên, cậu chọn con đường xui xẻo này.
Nhưng, tôi thấy, cậu nên lấy bản thân làm trọng. Dù nói cậu còn trẻ, còn có Kiều gia.
Nhưng có chuyện, tuổi trẻ dù là số vốn lớn, nhưng một khi đã bị cấp trên dòm ngó, cậu sẽ bị “ô nhiễm”.
Dù cậu có muốn cựa mình, cũng khó lắm. Dù Kiều gia lớn, nhưng có một số việc cũng không thể dàn xếp được.
Dù sao, trung ương cũng không phải chỉ có một mình Đại viện Kiều gia. Còn có Phí gia trang, Đường gia, Đinh gia đều lấy Cửu thường làm trung tâm, nó được vây bởi các phe phái có quyền lực cao nhất của nước cộng hòa.
Nhà nào so với Kiều gia cũng mạnh hơn cả. Họ mới chính là đại gia thực sự của nước cộng hòa. Kiều gia so với họ còn kém xa.
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ.
- Anh Thiết, anh đừng khuyên em. Anh nói Diệp Phàm em là người có thể liều mạng vì anh em. Kỳ thực, Tề Thiên không phải là người anh em có thể liều mạng vì em sao. Cho nên, em tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với chú Tề. Em đã cân nhắc rồi, chuyện này gây tổn thương cho chú Tề hơn em nhiều.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết.
- Haizz, thực hâm mộ anh em các cậu. Được rồi, tôi không khuyên cậu nữa. Anh em cũng chỉ có một đời, không thể nào muôn đời. Một đời có thể xưng anh em, sống cũng không uổng phí, cậu tự quyết định đi.
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Anh Thiết, anh đừng hâm mộ em. Chúng ta không phải anh em sao? Vì sao anh phải đến Trường Đảng trung ương làm một chân quản giáo, không phải vì bị em liên lụy sao. Hơn nữa, còn nhiều lần đắc tội với nhân vật lớn, vậy mà anh vẫn cứ ra tay.
Diệp Phàm nói.
- Nói hay lắm! Chúng ta đều là anh em.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên cũng cao hứng.
- Kỳ thực, em cũng không phải là không suy xét chuyện này. Em đánh cược Yến Xuân Lai không dám liều mạng hy sinh sự nghiệp để chống đối em. Em cá là Yến Xuân Lai đang nhờ vả Trương Hướng Đông tạm thời đừng ép việc này.
Diệp Phàm nói.