Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có lý, chúng ta khẩn trương tìm xem có dấu chân không.

Diệp Phàm nói, triển khai dò xét, không lâu, quả nhiên phát hiện có một sợi tơ

hồng gắn vào phía trên dấu chân của Lam Tồn Quân. Diệp Phàm phát hiện, ‘radar sinh

vật được hình thành bởi mắt ưng của mình không khác mấy mũi chó. Hoàn toàn có thể

dựa vào đồ vật hoặc đặc thù dấu tích người nào đó để lại tại hiện trường, sau đó ghi

nhớ lại, rồi dựa vào đặc điểm này mà dò tìm theo..

Diệp Phàm tiện tay bẻ lấy cây Thôi Tình nhét vào trong ba lô.

- Diệp Phàm cậu lấy về muốn làm xuân cung hoàn à?

Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.

- Ha hả, loại cây này đối với đàn ông mà nói đúng là một thứ đồ tốt, anh có tiền

cũng không mua được. ‘Long Sĩ đầu hoàn’ mà anh Vĩ làm so với cái này, chẳng là cái

rắm gì.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, chuyên tâm tìm kiếm trên đường phía trước.

Chuyên môn của Vương Nhân Bàng là cảnh giới, lúc này nếu như toàn bộ cao thủ

Tam Độc giáo trốn ở đâu đó để dưỡng thương, anh có thể bình tĩnh tìm người rồi.

Rẽ vào mấy phòng, xuất hiện trước mắt một phòng tương đối tinh xảo. Vương

Bàng nhẹ nhàng và khéo léo mở cửa đi vào, phát hiện dưới mặt đất có mấy thi thể.

Diệp Phàm quan sát một hồi, loáng thoáng nghe được một chút âm thanh rên rỉ

- Không phải là đang làm chuyện gì tốt đó chứ?

Diệp Phàm thầm thì một câu, cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ đi vào. Quả nhiên,

tiếng rên càng lúc càng lớn. Vừa nghe, không phải là tiếng Lam Tồn Quân vừa rống lên

đó sao, đương nhiên, trong đó còn có cả tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.

- Choáng nha, chúng ta vì anh ta mà lo lắng hãi hùng đấy, không ngờ gặp anh ta

phong lưu khoái hoạt.

Vương Nhân Bàng thấy xấu hổ.

Hai người nhẹ nhàng mở cửa sổ nhìn. Trong phòng lại có tới hai cô gái. Tuy nhiên,

hình như chỉ gây choáng, cũng không có máu tươi chảy ra.

Mà trên chiếc giường tinh xảo, giờ phút này toàn thân đồng chí Lam Tồn Quân

đang trần truồng, ra sức làm cái việc của loài người nguyên thủy.

- Ngươi đúng là đồ cầm thú, súc vật! Khốn khiếp…

Trên giường một cô gái không rõ khuôn mặt đang lớn tiếng mắng chửi, mà lại nói

tiếng Anh.

Cổ họng cô khàn khàn kêu. Tay chân đá lung tung. Diệp Phàm dùng nhãn lực

mạnh để nhìn, thầm nói:

- Đúng là cậu ta đang ra sức. Đừng làm cô gái kia chết là được.

- Cô gái kia kêu rất thảm rồi, cậu ta, không biết thương hương tiếc ngọc một chút

nào cả, chúng ta khẩn trương ngăn lại đi.

Vương Nhân Bàng chau mày, nhìn giường đầy máu tươi, nói.

- Đừng động, để cậu ta giải phóng xong đã. Bằng không, độc tình trong người sẽ

làm anh ta phát điên đấy.

Diệp Phàm kéo Vương Nhân Bàng nói.

- Cái này, tôi nhất thời hồ đồ rồi, thật ra đã quên.

Vương Nhân Bàng hơi ngượng ngùng, nhìn nhìn bên trong nói,

- Cậu ta đúng thật là giết người, người bên cạnh ngã xuống đất chắc là a hoàn.

Không ngờ cậu ta lại làm như vậy, người nằm trên giường chắc là chủ rồi.

- Con người mà, khi mơ hồ cũng biết chọn gái xinh đúng không?

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

Đợi chừng nửa giờ sau hình như Lam Tồn Quân cũng đã mệt mỏi. Anh ta thở như

trâu, mồ hôi trên người đổ ra như mưa, lập tức từ trên giường ngã xuống mặt đất.

Cô gái kia ngồi phịch ở trên giường, không nói nổi gì. Hai mắt ngơ ngác nhìn chằm

chằm trần nhà.

Diệp Phàm tiện tay khẽ động, bí mật ném cái chăn để che cơ thể cho cô gái.

Quay người, vội vàng vội vàng vận nội khí khơi thông cho Lam Tồn Quân.

Còn Vương Nhân Bàng cũng vội vàng lấy nhân sâm vài chục tuổi bóp lấy nước

cho vào mồm Lam Tồn Quân.

- Tôi… Tôi bị làm sao vậy?

Mấy phút sau. Hình như Lam Tồn Quân đã tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, hỏi.

- Cậu bị trúng độc thôi tình, cho nên, đã làm như vậy.

Diệp Phàm chỉ chỉ cô gái ngồi trên giường.

- Cái này, tôi…

Mặt Lam Tồn Quân đỏ bừng, cúi đầu xuống, không dám nhìn cô gái đang nhìn

mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Xin lỗi… Rất xin lỗi…

Lam Tồn Quân ấp úng nói.

- Tôi mong cho anh chết đi, đồ súc sinh!

Cô gái kia hình như có thêm chút sức lực, ôm chăn ngồi dậy mắng.



- Mau mặc quần áo vào đi.

Diệp Phàm nói.

- Mặc cái gì, toàn bộ quần áo thành giẻ rách hết rồi. Hình như khí lực của đồng chí

Lam không hề nhỏ.

Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng, đi ra chỗ tủ quần áo lấy hai bộ quần áo

ném đến tận giường.

Cô gái mặc qua quýt sau đó đi đến chỗ Lam Tồn Quân, vừa cắn vừa đá. Diệp

Phàm cũng không ngăn cản, để cho cô gái giải tỏa một chút, hơn nữa, trong lòng Lam

Tồn Quân cũng cảm thấy dễ chịu một chút. Dù sao anh ta cũng là cao thủ bát đẳng đá

cũng không sao.

- Cô gái, tôi nhìn cô không giống người Lào, làm sao cô lại đến đây.

Diệp Phàm hỏi.

- Các người đều giống nhau hết, tất cả đều là đồ súc sinh, cầm thú!

Cô gái mắng.

- Cô đã hiểu lầm rồi, vừa rồi anh ta đến Dược Viên và bị trúng độc tình. Một khi

độc tính của nó phát tác, cả người sẽ tự động nảy sinh nhu cầu, vừa rồi anh ta làm gì

đến giờ cũng không nhớ được. Cô gái, chúng tôi là người Hoa, đến Tam Độc giáo để

cứu người đấy. Tôi nhìn cô hẳn không phải là người Lào, có phải là cô cũng bị Tông Vô

Thu bắt tới đây đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

Cô gái khóc một hồi, nói:

- Tôi không phải là người ở đây, tôi là người Pháp. Tông Vô Thu bắt tôi đến đây,

muốn tôi lấy ông ta. Nhưng tôi không chịu, lấy cái chết ra để đe dọa. Tông Vô Thu đành

chịu thua. Tôi đến đây cũng được hơn nửa năm rồi. Không thể tưởng tượng được lại bị

tên súc sinh kia làm như vậy. Ngươi là tên khốn khiếp!

Cô gái vừa mắng vừa hung hắng đá Lam Tồn Quân, anh ta cũng không tránh né,

cứng rắn ngồi để đón nhận.

Cô gái còn muốn đá nữa, nhưng bị Vương Nhân Bàng kéo ra.

- Được rồi, không phải đã nói qua với cô rồi sao, anh ta cũng là người bị hại mà.

Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.

- Các người là đồ không biết xấu hổ, anh ta chiếm đoạt tôi, anh ta lại là người bị

hại sao, tôi mới chính là người bị hại đây!

Cô gái đối đáp trả lại.

- Đủ chưa, cô còn nói tiếp chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.

Diệp Phàm hừ nói. Quả nhiên cô gái sợ tới mức không dám nói thêm câu nào

nữa.

- Như vậy đi, chúng tôi có thể cứu cô trở về nước. Anh ta đã vô tình xâm phạm

đến cô coi như là huề nhau có được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Huề nhau, đấy là danh dự cả đời của người con gái, như vậy không công bằng.

Cô gái vừa khóc vừa kêu lên.

- Nhưng anh ta đã có vợ rồi, lại không thể lấy thêm thiếp như thời xưa. Nếu cô

thích lằng nhằng, chúng tôi thật không thể giúp cô được rồi. Cô thích thế nào cứ làm

thế, tôi nghĩ, Tông Vô Thu sẽ không ôn nhu với cô như vậy đâu.

Diệp Phàm nói.

- Tông Vô Thu rất lợi hại. Các anh không sợ ông ta sao?

Cô gái rụt cổ lại nói.

- Sợ thì có tác dụng không, nhưng, hiện tại ông ta bị thương nặng rồi. Tạm thời

không thể đuổi theo chúng tôi được.

Diệp Phàm đứng lên, nói,

- Cậu Lam. Cậu cõng cô gái này đi. Cô tên là gì?

- Chu na.

Cô gái nói, liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói,

- Tôi không cần tên khốn khiếp này cõng!

- Chẳng lẽ cô thích để chúng tôi lợi dụng, dù sao hai người cũng như vậy rồi, có

phải không?

Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Vậy được rồi.

Chu na gật đầu bất đắc dĩ, sau đó, đột nhiên Chun a nói.

- Thật ra, sau này tôi mới biết. Căn bản là Tông Vô Thu không yên lòng.

- Ông ta có thể yên lòng thì mới là lạ?

Lam Tồn Quân ở bên cạnh nói thầm một câu.

- Tôi không nói chuyện với người háo sắc này

Chu Na lại hung hăng trợn mắt lên liếc nhìn đồng chí Lam một cái, khiến cho anh

ta cảm thấy có chút buồn bực.

Lam Tồn Quân ngoảnh lại, thấy Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng trên mặt có vẻ



rất vui vẻ vì thấy mình gặp họa.

- Nhìn cái gì, đồng chí Vương Nhân Bàng anh cũng không phải có cái chim tốt

đâu?

Lam Tồn Quân giận, bột miệng thốt ra.

- Đồng chí Lam có ý gì đấy, tôi không trêu cũng không chọc anh. Hơn nữa, Vương

Nhân Bàng tôi là người nghĩa hiệp. Đối với mỹ nữ đều rất thương yêu.

Không giống như một số đồng chí không ngờ chơi bá vương ngạnh thượnng cung.

Xem cậu trở về giải thích thế nào với đại tiểu thư Tô.

Đến lúc đó, hừ hừ, cái miệng của Vương Nhân Bàng tôi thỉnh thoảng không giữ

được đâu, hễ mà không giữ mồm được, nói ra cái gì thì cũng chưa biết được đâu.

Không ngờ Vương Nhân Bàng uy hiếp đồng chí Lam.

- Anh uy hiếp tôi, tuy nhiên. Tôi không sợ. Chỉ có điều, nghe nói có người cũng rất

chơi bời. Hơn nữa, về sau còn muốn bội tình bạc nghĩa, kết quả là, bỏ cũng không

được, đành phải lấy về nhà. Hiện tại, còn tạo ra cả trẻ con, còn là một bào thai sinh đôi

nữa chứ.

Lam Tồn Quân châm chọc nói.

- Cậu nói gì thế, việc này, việc này…

Vương Nhân Bàng giống như bị đạp trúng cái đuôi mèo thiếu chút nữa nhảy cẫng

lên.

Tạm thời không nói được gì, thực ra, khi đó Tiếu thập lục muội ở trong sơn động

đó cũng bị đồng chí Vương Nhân Bàng làm như vậy.

- Khi đó Vương Nhân Bàng tôi bị mê rồi.

Rốt cuộc Vương Nhân Bàng lại biện lý do.

- Chả khác gì tôi, hơn nữa, Tài Thanh kia anh phải làm sao, chắc phải nhị cung rồi.

Lam Tồn Quân cười khan một tiếng, làm Vương Nhân Bàng giận đến mức nghiến

cả răng vào.

Quay người lại, anh ta cũng cười khan một tiếng nói,

- Đúng vậy, hai chúng ta như nhau cả. Tuy nhiên, tôi là một người có trách nhiệm,

không phải là còn làm cho có thai sinh đôi rồi sao. Còn anh, có phải muốn lấy về làm lẽ

không, chơi trò nhà vàng giấu người đẹp đúng không.

- Anh…

Đồng chí Lam cũng bị nghẹn thở.

- Được rồi được rồi, đến lúc nào rồi chứ, bọn Thiên Thông còn đang chờ đấy. Các

người đều giống nhau hết, cá mè một lứa. Cô Chu, cô còn muốn nói gì nữa không?

Diệp Phàm hỏi.

- Sau này tôi mới biết, Tông Vô Thu sai người bắt tôi đến đây không phải vì hám

sắc. Mà là đối thủ của gia đình tôi bỏ tiền thuê bọn họ bắt tôi đến đây.

Vẻ mặt Chu Na tức giận nói.

- Oh, nhà cô rất giàu, bằng không, đối thủ của gia đình cô làm sao có thể mời

được người của Tam Độc giáo ra tay.

Vương Nhân Bàng hỏi.

- ‘Hồng phách thiên chân’ các anh có nghe nói qua không?

Không ngờ Chu na đắc chí ưỡn ngực cười nói.

Chu Na đúng thật là người phụ nữ Pháp điển hình, tóc màu vàng được uốn xoăn

sóng to trông khuôn mặt rất tinh tế, hơn nữa dáng người cao gầy, so sánh với Tô Lâm

thì mỗi người một vẻ, tràn đầy vẻ đẹp của người nước ngoài.

Vừa rồi trong lúc mơ hồ ‘làm việc’ người ta, hiện tại đồng chí Lam đang len lén

quan sát cô gái một chút, không thể nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

- Cậu đúng thật là đang muốn lăng nhăng rồi.

Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng, trong lòng khinh thường đồng chí Lam.

- Hồng phách thiên chân, chẳng lẽ nhà của cô chính là người lãnh đạo tập đoàn

này?

Mắt Vương Nhân Bàng co lại, cười tủm tỉm.

- Nói tới ‘ Hồng phách thiên chân’ quả thực là có danh tiếng, đứng đầu trong giới

đồ da và rượu. Thương hiệu nổi tiếng thế giới, nghe nói giá trị của tập đoàn ‘Hồng phách

thiên chân’ lên tới 1 tỷ đô la Mỹ. So sánh với thương hiệu nổi tiếng như Sonny

Matsushita cũng không thua kém là mấy.

Mà những người mặc quần áo thương hiệu của ‘ Hồng phách thiên chân’ phải có

thân phận nhất định.


- Anh nói xem?


Chu Na trừng mắt nhìn đồng chí Vương Nhân Bàng tỏ vẻ kinh thường.


- Ha ha ha, đồng chí Lam, anh phát tài rồi.


Đột nhiên Vương Nhân Bàng phá lên cười, lập tức liền tỏ ánh mắt xem thường.


- Đừng tưởng rằng anh có được Chu Na tôi dễ nhé, anh đừng nằm mơ nhé. Chu


Na tôi có chết cũng sẽ không kết bằng hữu với anh đâu.


Không thể tưởng tượng Chu Na lại hận đồng chí Lam đến chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK