Nghe nói Lý Tuyên Thạch còn lén đến chỗ rừng già nguyên thủy của Lang Đang cốc trên lâm trường Cảnh Dương bắt được một con sói chuột đực gọi là sói chuột vương, trên đầu có một túm lông trắng như hổ, hình như chữ Vương, trọng lượng tới 130 cân.
Lúc ấy Lý Tuyên Thạch thân là thượng đẳng võ sĩ cảnh giới tam đoạn Thuần Hóa vậy mà bị con sói chuột vương này húc ngã lăn trên đất, cũng may là mười mấy người họ Lý cùng xông lên mới bắt được nó. Theo ông nội Lý Viêm Đình của Lý Tuyên Thạch ước đoán thì con sói chuột vương này sống không dưới mười năm mới có thể to lớn như vậy. Người bình thường gặp phải nó chắc là sẽ bị cắn chết, bản tính hung tàn của nói tuyệt đối không thấp hơn sói hoang phương Bắc.
Giáo sư Lan tuy là một học giả nổi danh nhưng lại rất thích những món ăn đồng quê, lần trước được người trong thôn nấu cho ăn thịt lợn thả rông trong núi thì ăn rất hào hứng.
Mỗi người ăn hơn mấy bát còn hô rất đã nghiền, tuy nhiên thì giáo sư Lan cũng không ăn những loại động vật thuộc sách đỏ quốc gia. Loại sói chuột này theo tài liệu mà Diệp Phàm điều tra thì thấy dường như cũng không phải là hàng quốc cấm, nếu không cũng sẽ không dám đem đến tặng.
Leng keng!
Diệp Phàm cũng hơi thấp thỏm với yêu nữ Lan Điền Trúc. Lần trước ở thôn đập Thiên Thủy mình đã đại thắng hảo hảo sửa trị cô ta, nào là bắt giặt đồ bẩn rồi còn bắt rửa chân, thực sự đã đắc tội. Không chừng tý nữa vào nhà cô ta lại nghĩ ra trò gì để báo thù.
- Mẹ kiếp! - Thân đầu nhất đao súc đầu nhất đao, hoàn phạ liễu nhất nương môn bất thành- (ý bảo làm sao phải sợ đàn bà con gái). Làm mình bực lên thì tại chỗ thi hành phép tắc xem còn dám giở trò gì......- , Diệp Phàm đứng trước cửa lấy hết can đảm bấm chuông.
- Anh...... Làm sao anh lại đến nhà tôi, chẳng phải là đã nói với anh ngày mai......
Lan Điền Trúc ra mở cửa, cảm giác rất bất ngờ, cứ thế đứng chắn trước cửa ý không cho Diệp Phàm đi vào.
Trong nhà truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ của giáo sư Lan và mấy người khác, đúng là trong nhà đang có khách, Lan Điền Trúc cũng không nói dối, lúc nãy Diệp Phàm còn tưởng rằng cô thừa cơ trả thù nên cũng hối hận nói nhẹ:
- Thật xin lỗi! Tôi thật sự có việc gấp, ...... Để ngày mai tôi đến lại.
Diệp Phàm nói xong xoay người định rời đi.
- Điền Trúc! Là ai vậy?
Bên trong truyền đến giọng nói hồn hậu của giáo sư Lan.
- Diệp Phàm! Đồ quỷ đáng ghét ở thôn đập Thiên Thủy!
Lan Điền Trúc tức giận trả lời.
- A! Là Tiểu Diệp a! Vào đi.
Giáo sư Lan nói vọng ra, Điền Trúc bất đắc dĩ tránh qua một bên.
Căn hộ của giáo sư Lan cũng không tệ lắm, bao gồm bốn phòng, trong đó phòng khách rất lớn chừng 30 mét vuông. Bên trong tràn ngập sách cổ, ghế so fa lụa, quốc hoạ, bàn ghế uống trà điêu khắc hình rồng, tác phẩm nghệ thuật......lại vừa có cảm giác rất hiện đại. Dù sao giáo sư Lan giờ cũng đường đường là một cán bộ cấp trưởng ban, là cán bộ cao cấp, căn hộ rộng như vậy phân cho ông cũng không coi là vượt tiêu chuẩn.
Ngồi trên ghế salon trong phòng khách là một nam, hai nữ, đoán là người một nhà vì hai người con gái có vẻ mặt giống nhau. Một người còn trẻ tuổi, xinh đẹp tuyệt vời, nhìn cũng như sinh viên mới ra trường như Diệp Phàm, người kia trông đã thuần thục, trên người phảng phất một khí vị tiểu thư.
Người nam có gương mặt sáng người, ánh mắt sâu thẳm, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng lạnh làm người khác nhìn vào như bị chiếu tia X - quang , Diệp Phàm thoáng cái có cảm giác như bị lột trần trước mặt y.
“Lợi hại!”, Diệp Phàm nghĩ thầm, vội vàng hành khí một vòng kết hợp thuật xem tướng để quan sát. Người này tuyệt đối là một quan lớn, khí thế toát ra còn hơn cả Lý Hồng Dương, ít nhất cũng phải là cán bộ cấp phó ban trở lên, thử nghĩ xem giáo sư Lan là người như thế nào, có thể kết giao cùng với ông sẽ không phải là người bình thường, dù không phải là cán bộ thì cũng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội.
Thấy Diệp Phàm còn cầm cả một chiếc lồng bọc kín vải bên ngoài, mấy người trong phòng đều đoán là quà quý, nếu không sao phải bọc kín như vậy.
Người đàn ông ngồi trên ghế sa *** kia lại càng cảm thấy thú vị, khẽ nheo đôi mắt thâm thúy lại, giống như là một con sói đang rình mồi trong bóng tối.
Giáo sư Lan lập tức trầm mặt, lạnh lùng dạy dỗ:
- Tiểu Diệp! Tính ra cháu cũng là học trò của chú. Chú sẽ lấy tư cách thầy giáo nói chuyện với cháu, sau này đến đây thì đi tay không là được, đừng cầm đồ gì theo. Chú không kể cháu đem đến gì cũng phải đem về. Sau này còn vậy đừng trách chú không cho đến nhà, ngồi đi! Tuổi còn trẻ, cũng đừng nhiễm mấy thứ hư hỏng của xã hội.
- Thằng nhóc, lá gan không nhỏ đấy! Cậu còn chưa biết, lão Lan là Thiết Bao công, ngay cả ta muốn biếu ông ấy hai lạng trà ngon còn phải hỏi ý kiến trước, cuối cùng ngại không đủ phải đưa đến một cân, ha ha.
Người đàn ông kia lên tiếng nói đùa làm không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng hẳn đi, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng cười phụ họa rồi nhẹ nhàng để chiếc lồng tre xuồng ngồi vào ghế.
- Tôi nói này lão Tống, lần trước lấy thịt khô của tôi, còn nói là lấy về cho Trinh Dao nếm thử, rõ ràng là mình ăn mà! Ha ha......
Giáo sư Lan cũng vui vẻ phản kích.
- Bác Lan, bác còn nói vậy sao?
Cô gái xinh đẹp như tiên ngồi cạnh người đàn ông họ Tống chắc tên gọi là Trinh Dao chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản đối.
- Trinh Dao, làm sao vậy?
Lan Cơ Đồng cố ý hỏi.
- Hẹp hòi!
Tống Trinh Dao hừ nhẹ.
- Hẹp hòi! Ai hẹp hòi chứ?
Lan Cơ Đồng khó hiểu.
- Còn có ai? Ngoài bác ra thì còn ai, chỉ đưa cho cháu một gói thịt hươu khô bé xíu, báo hại bạn bè cháu không đủ dính môi, thật mất thể diện, không hẹp hòi thì là gì?
Tống Trinh Ngọc cau đôi mày khả ái, hàng mi cong khẽ chớp chớp.
Tống Trinh Ngọc và Lan Điền Trúc đều thuộc về cấp bậc mĩ nữ. Dáng người dong dỏng, đôi môi xinh xắn, lông mày cong vút như vầng trăng, cặp mắt trong veo khiến người khác có một cảm giác thánh thiện. Cô mặc một bộ váy vàng lại càng tôn thêm vẻ thoát tục không gì sánh được.
Ha, ha, ha.
Người đàn ông trung niên họ Tống cười rất thoải mái, giống như bắt được thóp của giáo sư Lan, tận tình phối hợp với con gái.
- Được rồi Trinh Dao, bác nói không lại cháu.
Lan Cơ Đồng vung tay lên quay đầu hỏi:
- Tiểu Diệp, trước kia cháu nói là viện nghiên cứu của đại học Hải Giang đã nghiên cứu ra loại giấy công nghệ cao, chú đã hỏi kỹ người phụ trách hạng mục nào là bác sĩ Cổ Trạch Khôn.
Y nói thiết bị của nhà máy giấy không cần thay đổi, chỉ cần mua và cải tiết một số máy móc cũ, áp dụng kỹ thuật của bọn họ là có thể sản xuất. Ứng dụng của loại giấy này tương đối rộng rãi ví dụ như sàn chống cháy, cửa chống cháy…..
Qua hai năm thí nghiệm đã có thể sản xuất thành phẩm. Ý của bác sĩ Cổ là có thể trao quyền độc quyền cho nhà máy của cháu, hơn nữa lúc nào cũng có thể phái chuyên gia tư vấn.
Về phần giá tiền thì tùy thương lượng, tuy nhiên chú đã hỏi trước thì cũng không rẻ đâu cho nên cháu phải lường trước năng lực tài chính xem có thể đủ hay không. Những tài liệu này cháu cứ lấy về xem, sáng sớm ngày mai chú sẽ mời bác sĩ Cổ đến đây nói chuyện......
Lan Cơ Đồng nói xong đưa cho Diệp Phàm một chồng tài liệu thật dày.
- Lão Lan, cậu này là học trò anh à?
Tống Sơ Hào hỏi.
- Cậu ta tên là Diệp Phàm, là cử nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang, cũng coi như là học trò của tôi đi! Tuy nhiên cậu ấy học khác khoa, về quản lý kinh tế, hiện giờ là cán bộ tại một thôn vô cùng nghèo khổ thuộc thị trấn Lâm Tuyền, huyện Ngư Dương, thành phố Mặc Hương.
Chức danh của cậu ấy là tổ trưởng tổ công tác, công tác làm không tệ! Có năng lực, cũng rất quyết đoán. Nghe nói thôn kia khi bầu chủ tịch thôn thì huyện còn cử ra cảnh sát vũ trang. Anh thử nghĩ xem dân ở đó ương ngạnh như thế nào, tuy nhiên cũng rất chất phác, chỉ có thể nói là lỗ mãng một chút. Tiểu Diệp mới 18 tuổi, lại có thể trụ được ở một thôn siêu lớn đến trên vạn người, ha ha, không đơn giản......
Giáo sư Lan khen ngợi Diệp Phàm cũng là có ý tứ với Tống Sơ Hào. Tống Sơ Hào là tỉnh Nam Phúc Ban Tổ chức thường vụ Phó Trưởng ban tổ chức, thường vụ tỉnh Nam Phúc, quản lý cái mũ của cả vạn quan viên của tỉnh. Nếu như có thể để cho Diệp Phàm tạo được một chút ấn tượng tốt trong lòng y thì sẽ có lúc hữu dụng, tuy nói trước mắt Diệp Phàm còn ở tầng nấc quá thấp chưa đủ lọt vào mắt Tống Sơ Hào, nhưng người nào chẳng sẽ có lúc tiến bộ .....
- Thằng nhóc, có thể nói nói ngươi công nghệ cao tạo giấy thuật cầm đi làm cái gì sao?- Tống Sơ Hào cười nhạt.
- Ngài là......
Diệp Phàm hơi cung kính hỏi.
- Ông ấy là bạn học cũ của chú, tên là Tống Sơ Hào, cũng là một cán bộ như cháu. Không có chuyện gì, nếu ông ấy có hứng thú thì cháu cứ nói cho ông ấy nghe.
Lan Cơ Đồng ám chỉ, Diệp Phàm vừa nghe thì hiểu ngay, là cán bộ như mình mà có thể giao thiệp với giáo sư Lan, hơn nữa còn rất thân thiết thì chắc chắn là cán bộ lớn rồi. Hắn cảm giác trái tim đập thình thịch, nhất thời lại càng cung kính.