Diệp Phàm giả bộ thật thà chất phác, đúng theo kiểu hình tượng cán bộ từ nông thôn chui ra.
- Hihihi, đúng vậy, gọi là em Đường được rồi, em nghe thân thiết hơn.
Lâm Tuyết đắc ý, mặt luôn nở nụ cười. Lý Chí Ngư ngồi một bên cũng mỉm cười, suýt chút nữa còn cười thành tiếng.
- Anh…
Đường Phương dĩ nhiên bị tên vô lại Diệp Phàm khuất phục, thủ tục nhanh chóng làm xong, hừ giọng nói:
- Anh đi nhanh đi, đằng sau còn có người.
Nhưng, mặt Đường Phương hơi ửng đỏ.
Không lâu sau, thủ tục báo danh đã được làm xong hết, đi nhận thẻ học viên thể ăn, thẻ thư viện, thẻ bơi, thời khóa biểu và những điều cần chú ý. Theo quy định, Diệp Phàm còn đến phòng bảo vệ làm chứng nhận xe ra vào.
Thấy bóng Diệp Phàm đi xa, mấy đồng chí lúc này đều có chút chú ý.
- Em Đường, thế nào, vị Diệp tiểu ca kia cũng không tệ. 23 tuổi, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cái này, ở Trung Quốc chúng ta chưa từng có. Hơn nữa, dáng người cũng không tệ, tuy nói không phải đặc biệt đẹp trai, phong độ nhưng cũng coi như bước vào hàng ngũ đẹp trai rồi, có phải là có thể suy xét vấn đề cá nhân của cô một chút không?
Lâm Tuyết đưa ra đề tài, trêu chọc Đường Phương.
- Chị Lâm, sao chị không thử đi, hihi.
Đường Phương mặt càng đỏ hơn, trêu ghẹo nói.
- Tôi… tôi không dám nói, được rồi, không đùa nữa, tiếp tục báo danh.
Lâm Tuyết mặt cũng đỏ bừng, buồn rầu làm việc.
- Chắc hẳn lớp nâng cao lần này hắn trẻ tuổi nhất rồi, vừa rồi tôi có xem sơ yếu lý lịch, xuất thân cũng không có gì đặc biệt, từ huyện Cổ Xuyên tỉnh Nam Phúc tới, đúng là có chút kỳ quái.
Lý Chí Ngư lẩm bẩm nói.
- Ừ, lúc nãy tôi cũng lướt qua, cái này, là vi phạm nguyên tắc của tổ chức. Chẳng lẽ ban Tổ chức cán bộ tỉnh Việt Đông nhầm lẫn.
Lâm Tuyết nói, lại nói tiếp:
- Cái này không liên quan đến chúng ta, chúng ta phụ trách tốt chuyện huấn luyện là được rồi đúng không Chủ nhiệm Lý?
- Ừ, chắc là con riêng của vị nào đó. Bằng không, xuất thân từ gia đình cán bộ bình thường, không thể nào thăng chức nhanh như thế được?
Đường Phương bất mãn hừ nói.
Ừ, được rồi, lo chuyện vớ vẩn.
Chủ nhiệm Lý gật đầu, nhưng, trong lòng vẫn tương đối buồn bực.
- Không chắc đâu, lúc nãy tài liệu kia viết rất rõ. Mọi người nhìn đi, người này không đơn giản. Khi làm Chủ tịch thị trấn chính là nguyên Chủ tịch thị trấn trăm triệu, làm Chủ tịch huyện thì nắm được quốc lộ Thiên Tường.
Còn nữa, đích thân chạy lên bộ Giao thông kiếm về, hình như từng gặp Phó thủ tướng Yến. Gần đây, lại phá được vụ án lớn ở Việt Đông.
Đã được Thủ tướng ca ngợi, đây chính là thiên tài, chiến tích dày lắm, có mấy cán bộ cấp Phó giám đốc sở có khả năng làm được những chuyện này.
Tài liệu này, chắc chắn là thật, lẽ nào anh ta dám đánh lừa chúng ta?
Lâm Tuyết được Diệp Phàm gọi một tiếng “chị Lâm” trong lòng tương đối thoải mái, nên cũng nói giúp cho Diệp Phàm.
- Ừ, chiến tích rõ rệt, có lẽ, đây mới chính là nguyên nhân hắn được để bạt khác với quy chế bình thường.
Chủ nhiệm Lý thản nhiên gật đầu, đương nhiên là không tin vào những lời ma quỷ tự mình nói ra.
Cán bộ trong thể chế ai mà không biết, muốn được đề bạt, trước tiên vào lọt vào mắt lãnh đạo mới được, không vừa mắt lãnh đạo thì dù có tài đi nữa người ta cũng chẳng thèm để ý đến anh. Không có gia thế có thể đề bạt nhanh như vậy, đó chri là truyện nghìn lẻ một đêm thôi.
Chủ nhiệm Lý Chí Ngư đã coi Diệp Phàm là con riêng của một đại gia tộc thế lực hùng hậu. Nếu để Diệp Phàm biết, không biết là nên khóc hay nên cười.
Nhưng, ít nhất phân lượng của hắn trong mắt chủ nhiệm lớp Lý Chí Ngư tương đối lớn, coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn.
2 giờ chiều.
Diệp Phàm sớm đã rửa mặt, sửa sang áo quần lại một chút rồi đến phòng học, thấy người đã ngồi kín, Diệp Phàm liế sơ, ắt hẳn có hơn trăm người.
Nghe nói “Lớp nâng cao cán bộ cấp sở” này mỗi tỉnh có hai danh ngạch, tỉnh lớn thì được ba danh ngạch. Cán bộ địa phương lại thêm cán bộ trực thuộc trung ương tổng cộng có hơn 70 người. Sao cuối cùng lại có nhiều người như vậy, hầu hết học viên đều do các phòng ban ở trung ương lựa chọn ra.
Hơn nữa, tuổi tác cũng hạn chế không thể vượt quá 40 tuổi. Cho nên các đồng chí đều rất trẻ, trông đều chỉ khoảng ba mấy. Dĩ nhiên, ở tuổi đó đã ngồi được ghế cán bộ cấp Phó giám đốc, giám đốc sở, thì ai cũng là tinh anh trong cán bộ rồi.
Trước kia nghe đồn Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà sẽ đích thân đến dự khai giảng, nhưng, 90% học viên cho rằng chỉ là tin đồn, không thể xảy ra chuyện này.
Diệp Phàm dĩ nhiên cũng cho rằng không có khả năng, nếu nói Chủ tịch Trấn đến dạo một vòng thì còn được. Nhưng, chuyện này tính khả năng rất thấp. Dù sao, đây cũng không phải lớp nâng cao của các cán bộ cấp tỉnh bộ.
Cán bộ cấp sở, trên danh nghĩa là quan lớn, nhưng kỳ thực không được gọi là cán bộ cấp cao. Định nghĩa cán bộ cấp cao của thời kỳ mới là phải từ cấp Thứ trưởng trở lên. Còn cấp sở, chỉ mới ở gần cầu thôi, nước Trung Quốc rộng lớn mệnh mông dùng từ lông bò để hình dung cũng không quá đáng.
2 giờ.
Từ cửa hiện ra bóng dáng Phó hiệu trưởng thường trực trường Đảng Lý Tế Điền, Chủ nhiệm phòng nghiên cứu lịch sử Đảng trung ương, Ủy viên dự khuyết trung ương, quán lớn cấp Bộ trưởng.
Nhận ra Lý Tế Điền các học viên lập tức đứng dậy, thấy mọi người đứng dậy, Do đương nhiên cũng đứng dậy theo, thứ không biết thì phải làm theo số đông, tránh bị người khách gõ.
Đồng chí Lý Tế Điền xuất hiện ở đây, chứng tỏ lần này trường Đảng rất coi trọng “Lớp nâng cao cán bộ cấp sở”.
Nhưng, đồng chí Lý Tế Điền không lập tức bước ra cửa lớn, hình như đang đợi ai đó.
Các học viên buồn bực, quả nhiên, lại xuất hiện bóng người cao lớn khác, Diệp Phàm nhìn, không phải đồng chí Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ủy viên bộ Chính trị Kiều Viễn Sơn thì còn ai nữa?
Chả trách Lý Tế Điền phải đại giá quang lâm, người ta cũng phải đến tiếp đón đồng chí Kiều Viễn Sơn chứ.
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đương nhiên là Chủ nhiệm lớp nâng cao đồng chí Lý Chí Ngư vỗ tay đầu tiên, Diệp Phàm cũng làm theo, vỗ tay không ngừng.
Diệp Phàm vừa vặn ngồi ở lối đi gần trung tâm nhất, Kiều Viễn Sơn mặt tươi cười, chậm raĩ bước qua các học viên. Liếc nhìn Diệp Phàm nhưng cũng không dừng bước, mí mắt hơi giật một chút, rồi nhẹ nhàng bước qua.
Diệp Phàm trong lòng hơi mất mát, cơ hội tốt như vậy mà đồng chí Kiều Viễn Sơn lại chẳng để cho mình, chủ cần đồng chí Kiều Viễn Sơn hơi dừng chân liếc mắt một cái, đã là cơ hội không tệ rồi. Không thể ngờ Kiều Viễn Sơn nói là làm, nói là chưa tới cấp Thứ trưởng sẽ không giúp mình thì sẽ không giúp thật, người này, thật đúng là ác nghiệt.
- Các đồng chí, các đồng chí đều là quan lớn ở đại phương. Có đồng chí thậm chí còn là quan lớn nắm giữ của một vùng biên cương.
Ở cổ đại, mọi người đã có thể xưng là Tri phủ, Thứ sử. Nhưng, thời thế thay đổi, mọi người phải thích ứng được vai trò hiện tại của mình,
Phải chú ý hoàn thành “ba chuyển biến”—— từ cán cán bộ lãnh đạo chuyển thành học viên bình thường, từ công tác chuyển sang học tập, từ cuộc sống gia đình chuyển sang cuộc sống tập thể.
Trong nửa năm huấn luyện, mọi người phải định vị được vai trog chuyển biến. Nhanh chóng đặt thân phận của mình là học viên, đây là điều căn bản nhất.
Về kỷ luật tôi không muốn nhấn mạnh nữa, các vị đều ở cương vị lãnh đạo đến học tập, đều biết kỷ luật Đảng là gì.
Đối với đợt huấn luyện lần này, Ban Tổ chức Trung ương vô cùng coi trọng, đã trang bị những tinh binh cường tướng, đồng chí Phó chủ nhiệm bộ giáo vụ Lý Chí Ngư sẽ đích thân nắm ấn soái, mục đích là tiến thêm một bước…
Kiều Viễn Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói về mấy thứ quy củ.
Say đó mới đến đồng chí Phó hiệu trưởng thường trực trường Đảng Lý Tế Điền nói chuyện, Lý Tế Điền vận khí không tốt, vừa mới hắng giọng một tiếng, khi mọi người đang tập trung chuẩn bị nghe dài dòng mấy câu thì không ngờ có chuyện ngoài dự đoán xảy ra.
Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng cao lớn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa về phía các học viên.
Hiện trường, lập tức như nước đang sôi ùng ục.Người đó, dĩ nhiên chính là đồng chí Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà. Phía sau ông, chúng là nguyên thủ tương lai của nước cộng hòa, hiện tại đang kiêm chức hiệu trưởng trường Đảng đồng chí Đường Hạo Đông.
Kiều Viễn Sơn ánh mắt sắc bén, nhanh chóng bước nhanh xuống đài, vẻ mặt tươi cười tiếp đón. Còn Lý Tế Điền và Ban giáo vụ trường Đảng cũng chẳng chậm chân, dù đã hơi già rồi, nhưng lúc này chân tay lại nhanh nhẹn như đám trẻ, vội vàng đi lên.
- Haha, chào các đồng chí!
Chủ tịch Trấn Sơn Hà đưa tay lên, giống như một tướng quân, cả hiên trường lập tức lặng ngắt như tờ.
- Chào thủ trưởng!
Toàn bộ các học viên cộng thêm các giáo viên giống như binh lính cùng đáp lại.
- Haha, hôm nay khai giảng, tôi tiện đường ghé qua một chút! Trường Đảng là nơi mọi người vui vẻ học tập nhận rõ phương hướng chính trị, nâng cao năng lực mọi mặt, không phải là nhà giam đúng không nào?
Chủ tịch Trấn cười ôn hòa, ngôn từ thoải mái làm tâm tình mọi người nhất thời cũng được thả lỏng. Thần kinh đang căng ra lập tức nhẹ hẳn, mọi người thoải máu hơn nhiều.
Nhưng, khi Đường Hạo Đông, Kiều Viễn Sơn cùng các đồng chí chậm rãi đi qua người Diệp Phàm, Chủ tịch Trấn hình như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên dừng bước, Diệp Phàm lần này không dám có hy vọng xa vời.
Ban đầu khi đồng chí Kiều Viễn Sơn Diệp Phàm còn có chút căng thẳng, nhưng lần này Chủ tịch Trấn đi qua Diệp Phàm lại không nghĩ nhiều lắm.
Tuy nói Chủ tịch Trấn cũng gặp Diệp Phàm một lần, đó là lần bí mật thụ huân quân hàm thiếu tướng. Nhưng, lâu vậy rồi, Chủ tịch Trấn chắc gì đã nhớ mình.
- Không thể ngờ được lại gặp cậu ở đây, đã lên đến cấp sở rồi à?
Chủ tịch Trấn cười hỏi, dĩ nhiên là hướng về đồng chí Diệp Phàm rồi.
- Là phó thôi, chủ tịch.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, cung kính đáp. Câu nói này của Diệp Phàm có chút lỗi, các đồng chí nghe thấy đều đổ mồ hôi thay Diệp Phàm, câu nói này của anh cũng có ý châm biếm Chủ tịch Trấn là Phó chủ tịch.
- Haha, Phó là cũng không tệ rồi, thăng nhanh thôi.
Chủ tịch Trấn vẻ mặt thoái, giống như đang ở nhà. Nhưng, đồng chí Kiều Viễn Sơn đi sau Đường Hạo Đông tâm trạng lại căng thẳng, vì chức Phó giám đốc sở của Diệp Phàm là do ông ta nể mặt Lý Khiếu Phong mà cấp cho hắn.