Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thằng hỗn đản này, không phải ta đã nói với con, chuyện này có nguyên nhân hay sao? Đừng lải nhải nữa, mau đi cứu người…

Tề Chấn Đào sầm mặt xuống quát.

-Con không quan tâm! Hơn nữa con cũng không rảnh, người của tổng bộ nhân sự vẫn chưa đi, đang tiến hành khảo hạch con, con làm gì có thời gian. Nếu như vì chuyện này mà làm lỡ cơ hội vào đội dự bị, vậy cả đời này con sẽ không còn cơ hội nữa.

Hơn nữa Liệp Báo quản toàn những chuyện có liên quan đến an toàn quốc gia, những vụ án hình sự trọng đại như thế này, Liệp Báo cũng sẽ không ra tay, vì nó không thuộc về phạm vi chức trách của bọn họ, nếu như vụ án hình sự cũng muốn quản thì không phải mệt chết người.

Hơn nữa con nhắc lại một lần nữa, chuyện của con còn bận rộn, nếu làm lỡ cơ hội tiến vào đội dự bị thì đây chính là thiệt thòi lớn, hơn nữa Phi Hổ đội Hồng Kông toàn là người toàn ba, tất cả đều là tinh anh, hẳn là có biện pháp.

Tề Thiên vẫn bướng bỉnh, trong lòng tức giận, mắng thầm:

“Đồ con rùa, người âm độc như vậy, lão tử còn cứu bọn họ làm gì? Đinh Xuân Thu tốt nhất bị nổ thành mảnh nhỏ làm vằn thắn thì tốt hơn, ta nhổ vào! Ám hại đại ca của lão tử, tự nhiên mất đứt mấy trăm vạn, cho nổ chết bọn họ đi.”

-Không đi có phải không? Nếu không đi sau này tiểu tử mày cũng đừng có gọi ta là cha nữa, hừ!

Tề Chấn Đào thiếu chút nữa phát điên, người hợp tác tốt như Thái gia tuyệt đối không thể mất đi. Hơn nữa Tề Chấn Đào từng là quân nhân cũng rất trọng tình cảm, cho nên dứt khoát ép Tề Thiên đến đường cùng, quăng ra lời nói tàn nhẫn

- Chuyện này…được rồi, nhưng con không có thời gian, trái lại có một người.

Tề Thiên ấp úng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

-Người nào? Có rắm mau thả, lão tử không có thời gian đợi, nếu Thái Kỳ xảy ra chuyện gì, cha sẽ lột da con.

Tề Chấn Đào thật sự có chút nóng nảy, buột miệng mắng.

-Đại ca của con Diệp Phàm, hắn hiện đang Hồng Kông, kêu bọn họ đi cầu xin hắn. Thân thủ của hắn cao hơn con nhiều, cũng càng có nắm chắc.

Tề Thiên nói, trong lòng âm hiểm thầm nghĩ: “Đinh gia, Thái gia không phải là ngạo mạn sao? Để bọn họ tới chỗ đại ca chịu mắng một vố cũng tốt. Nếu đại ca chịu ra tay kiếm của bọn họ một khoản cũng tốt, đại ca vừa phi đao, nhất định một kích tất trúng, thuận tay gõ mấy trăm vạn cũng không tồi!

-Hắn…Có thể làm sao? Tuy nói thân thủ của hắn cao hơ một chút, tuy nhiên dù sao hắn cũng không tiếp nhận huấn luyện chính quy, có một số phương diện không biết thì làm sao cứu người, nếu hại Thái Kỳ thì làm sao?

Tề Chấn Đào cau mày nói.

-Nếu hắn không được, con trai của cha lại tuyệt đối càng không được, năm người như con trói lại một chỗ còn không chịu được một đấm của hắn, lại nói về huấn luyện, mặc dù hắn không thích lăn lộn quân giới, không phải là người của Liệp Báo, nhưng người ta là huynh đệ của Đoàn trưởng Thiết. Đoàn trưởng Thiết không thể lợi dụng đặc quyền dẫn hắn vào sân huấn luyện của Liệp Báo một thời gian ngắn sao, chuyện này cha không cần lo lắng!

Tề Thiên ra sức nói khoác cho Diệp Phàm, nhưng lại không thể bại lộ thân phận của Diệp Phàm, không thể làm gì khác hơn là nói dối.

-Được rồi, cha sẽ kêu Thái gia liên lạc với Diệp Phàm.

Sau khi Tề Chấn Đào biết tin tức của Diệp Phàm liền buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ gật gật đầu.

7 giờ tối, Diệp Phàm ngồi trong sảnh xem ti vi. Trang Hồng Ngọc trốn trong phòng, tranh thủ thời gian làm quen với tình huống có liên quan đến công tác tài vụ thuộc khu kinh tế. Diệp Phàm trái lại muốn cùng Trang Hồng Ngọc nói chuyện, nói chuyện phiếm cùng mỹ nữ còn thích hơn xem ti vi nhàm chán.



Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Phàm vừa mở cửa ra nhìn, thấy rất nhiều người, già trẻ lớn bé đều có, tuy nhiên, tất cả đều có sắc mặt quái dị, tựa hồ tương đối nghiêm túc.

Diệp Phàm chỉ nhận ra Thái Y Tuyết, hôm qua đột nhiên Thái Y Tuyết thay đổi thái độ làm trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy không vui vẻ.

Cho nên hắn cũng không nể mặt cô ta, lạnh lùng hỏi:

-Cô tìm tôi có chuyện gì, không phải lương tâm các người phát hiện muốn trả lại cho tôi 900 vạn chứ! Vậy thì tôi thật sự đại hoan nghênh, ha ha ha…

-Diệp…Diệp tiên sinh, tôi biết chuyện hôm qua chúng tôi làm vậy có chút không phải. Thật xin lỗi! Hôm nay chúng tôi đến đây không phải là vì chuyện này, mà là muốn cầu xin ngài một chuyện.

Thái Y Tuyết vội vàng nói.

Cô ta quay đầu chỉ vào hai người trung niên:

-Vị này là Chủ tịch Đinh Tằng Thiên tiên sinh của tập đoàn Bảo Đức Lai Hồng Kông, vị này là phụ thân của tôi Thái Đông Quyền.

-Khách quý, mời vào!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, hai vị phú hào giàu có bất ngờ hiện thân, thế này là sao.

Từ thuật Xem tướng quan sát nhị vị đại lão, hình như đều có tâm sự, hơn nữa chuyện này giống như rất gấp. Tuy nói trên mặt hai vị phú hào vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn có vẻ lo lắng, khẩn trương bị Diệp Phàm dùng thuật xem tướng và đôi mắt ưng phát hiện. Quái thật, có lẽ không phải là chuyện làm ăn, không phải là xảy ra chuyện gì chứ.

-Diệp tiên sinh, chúng tôi cũng không biết làm sao, mấy giờ trước xảy ra một đại sự. Đinh Xuân Thu đến “Đế Uy sơn trang”…

Thái Đông Quyền nhanh chóng kể lại câu chuyện.

-Chuyện này các ngài phải đi tìm Phi Hổ đội mới chính xác, một người bình thường như tôi có thể có cách gì? Thật xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được các ngài rồi?

Diệp Phàm chậm rãi nói tỏ vẻ xin lỗi.

Hắn thầm nghĩ, nhất định là tiểu tử Tề Thiên gây chuyện rồi, nếu không bọn họ làm sao biết mình là người có thân thủ, tiểu tử này, chuyện tốt không làm toàn làm chuyện xấu, toàn gây chuyện phiền toái cho mình. Tuy nhiên tiểu tử này có lẽ có hảo tâm, muốn giúp mình kiếm ít tiền, cũng tốt, có thể gõ được một khoản coi như là thêm vào ít tiền, gần đây miệng túi hình như cũng có vẻ khô kiệt, chuyện này quả thực chính là thần tài gia cầu đến tận cửa.

-Diệp tiên sinh, chuyện này là cháu Tề Thiên bảo chúng tôi tới, chúng tôi biết ngài là cao nhân, đến đây là muốn xin ngài ra tay một lần, chúng tôi có thể trả cho ngài một số tiền nhất định.

Thái Đông Quyền vội vàng nói, lôi Tề Thiên ra, đương nhiên là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Phàm.

Đinh Tằng Thiên thấy Diệp Phàm không lên tiếng, vội vàng bổ sung, nói:

-Diệp tiên sinh, tôi biết hôm qua Xuân Thu đã làm chuyện có lỗi với ngài, tôi thay mặt nó xin lỗi ngài,

chỉ cần Diệp tiên sinh chịu ra tay cứu con trai tôi và Thái Kỳ, chúng tôi có thể đưa cho ngài 200 vạn để cám ơn.

-Ha ha ha…chuyện này nếu Phi Hổ đội tinh anh của Hồng Kông cũng không có cách nào, tôi thấy tương đối khó khăn, nếu gây chuyện không hay còn phải bồi thượng tính mạng, tiền nhiều đương nhiên cũng tốt, chẳng qua cũng phải giữ mạng để hưởng thụ, cho nên chuyện này quá khó khăn, quá nguy hiểm, một người bình thường như tôi vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ này.



Diệp Phàm cười nhẹ một tiếng, chính là không muốn mở miệng.

-Diệp tiên sinh, tôi biết ngài đang nhậm chức ở chính quyền nội địa. Lần này đến Hồng Kông chính là để lôi kéo đầu tư cho huyện Ngư Dương. Tôi và chủ tịch Đinh thương lượng cảm thấy Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương các ngài nếu dời đi sẽ lưu lại địa bàn không nhỏ gần 2 vạn mét vuông, làm một khu sinh hoạt kiểu vườn hoa mô hình nhỏ hẳn là không thành vấn đề. Có lẽ Ngư Dương các ngài hiện tại còn chưa khai phá cái loại bất động sản đó.

Thái Đông Quyền thấy tiền hình như không có tác dụng lớn, biết cao nhân người ta tâm cao khí ngạo có lẽ coi tiền tài như cặn bã, không thể làm gì khác hơn là sử xuất đòn sát thủ.

-Chuyện này thật ra cũng hay, không dối gạt hai vị Tổng giám đốc, Ngư Dương là một huyện lớn đông nhân khẩu, cán bộ công chức của đơn vị đều xác định xây dựng đơn vị làm chủ, phân phối dựa theo cấp bậc.

Tuy nhiên phòng ốc của đơn vị ngụ lại Ngư Dương đều rất khẩn trương, mỗi người muốn nhận một phòng là tương đối khó khăn, có một căn phòng đã là tốt lắm rồi, cho nên, không thể nào thỏa mãn yêu cầu nhà của gần 2 vạn cán bộ công chức Ngư Dương

Kể từ khi cải cách nhà ở toàn diện năm 1992 bắt đầu khởi động, sau khi chế độ công quỹ nhà ở toàn diện được phổ biến, năm 1993 công trình an cư lại bắt đầu khởi động.

Sau năm 1992, ngành bất động sản kịch liệt nhanh chóng tăng trưởng, tháng đầu tư cao nhất biên độ tăng trưởng đạt 146,9%. Thị trường bất động sản ở cục Địa khu một lần nữa xuất hiện cục diện hỗn loạn. Ở khu vực cá biệt xuất hiện bọt biển sở hữu bất động sản tương đối rõ ràng.

Nắm 1993 sau khi khống chế điều tiết kinh tế vĩ mô, tỷ số tăng trưởng đầu tư ngành bất động sản phổ biến hạ xuống trên diện rộng. Thị trường bất động sản sau khi trải qua một thời gian ngắn hạ thấp bắt đầu hồi phục. Tuy nhiên sau năm 1995 bất động sản cả nước lại hiện ra giai đoạn phát triển tương đối ổn định.

Theo chế độ cải cách nhà ở không ngừng gia tăng và trung bình thu nhập của người dân tăng cao, nhà ở đoán chừng sắp trở thành một điểm nóng chi phí mới.

Tuy nhiên trình độ kinh tế của Ngư Dương còn tương đối lạc hậu, nếu như muốn khai phá loại hạng mục này nguy hiểm cũng tương đối lớn, ý tứ của Tổng giám đốc Thái có phải là muốn thí nghiệp làm một tiểu khu trên địa bàn Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương.

Diệp Phàm thật tình nói thật, trong lòng trái lại chấn động.

Nếu có thể làm thí điểm ở Ngư Dương, có lẽ cũng không tệ lắm, nói không chừng còn có thể trở thành công trình bản mẫu Mặc Hương , nghe nói ngay cả Mặc Hương cũng không có một khu khai phá bản mẫu phòng ốc dạng giống như vậy.

-Không sai! Tập đoàn Bảo Đức Lai chúng tôi đã sớm tiến quân vào thị trường bất động sản. Tuy nói kinh tế Ngư Dương các ngài còn tương đối lạc hậu, địa phương cũng rất vắng vẻ, lợi nhuận khẳng định không cao .

Tuy nhiên, tôi nghĩ, làm thí điểm, khai phá một ít nhóm nhỏ trước, dựa vào nhân khẩu đông đảo của Ngư Dương các ngài đại lượng, một căn nhà mười mấy vạn, có lẽ tiêu thụ 200 căn hẳn là không khó.

Tập đoàn Kim Thế Giới chúng tôi cũng chuẩn bị bốn thành cổ phần hùn vốn với tập đoàn Bảo Đức Lai, thành lập một công ty chuyên môn mới rót vào gần 5000 vạn để làm hạng mục này.


Đương nhiên, nếu đã là một thí điểm, xét thấy tình huống kinh tế đặc biệt của Ngư Dương, chúng ta có thể chuyển nhượng trên một diện tích lớn, chỉ cần có một chút lợi nhuận là được.


Nếu có thể tìm được cục diện mở, chúng tôi sẽ tiếp tục gia tăng đầu tư. Diệp tiên sinh xin nghĩ thử xem, nếu hạng mục này có thể thành công, có thể có lực kéo kinh tế địa phương phát triển, hơn nữa có thể kéo theo sự phát triển của cả thành phố Mặc Hương. Thái Đông Quyền sớm đã có tính toán ở phương diện này.


Có lẽ trong lúc vội vàng cũng đã cùng Đinh Tằng Thiên nghiên cứu . Đương nhiên, tài liệu về tình hình thực tế Ngư Dương khẳng định là Tề Thiên cung cấp. Y dĩ nhiên muốn dùng cái này để đả động Diệp Phàm, cũng là cách trong tình huống không có cách nào, bị buộc lên Lương Sơn. Lúc này con trai khó giữ được cái mạng nhỏ, cho dù biết rõ không có lợi nhuận, thậm chí hao vốn cũng không còn cách nào.


-Đúng, chuyện này thật sự không tệ, có thể thử một chút. Vậy chúng ta có thể thử ký kết hiệp định ý đồ trước hay không. Đương nhiên, đối với chuyện của hai vị công tử tôi sẽ hết sức cố gắng, hẳn là có sáu thành nắm chắc. Nếu chuyện không được, các vị có thể không cần đầu tư, tiền cám ơn tôi cũng không lấy một xu, tôi là người rất thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng


Diệp Phàm cười nhạt, liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của hai vị chủ tịch. Hai vị này đều là thần tài, nếu có thể kết giao thì có nhiều lợi ích hơn.


-Được! Vậy thì mời Diệp tiên sinh lập tức hành động, phương diện thù lao chúng tôi có thể nữa gia tăng thêm 200 vạn, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Xuân Thu và Thái Kỳ.


Đinh Tằng Thiên mong đợi nhìn Diệp Phàm chằm chằm, xem ra cực kỳ lo lắng cho an nguy của con trai, chủ tịch luôn luôn trầm ổn cũng ngồi không yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK