Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba, vậy nhanh liên hệ bọn họ.

Đồng Đinh hơi sốt ruột, nếu lần này quả thực bị phá võ quán, y chính là tội nhân thiên cổ của Đồng gia.

Hơn nữa, tên này còn sợ Đồng gia võ quán mà sụp rồi thì ai người ta còn coi trọng mình. Vậy thì nhị thiếu gia của Đồng gia còn đâu thể diện nữa chứ.

- Lôi thôi cái gì, cha đã có sắp xếp hết rồi.

Đồng Nhất Thiết nghiêm túc mắng con trai, liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Việc này, tôi đúng là không biết nên mở miệng thế nào. Thời đại này không thể so với trước kia được, con người ta trước kia luôn chú trọng đến tình cảm anh em.

Còn thời đại này người ta chỉ coi trọng tiền bạc. Bài Bang đã không còn tồn tại nữa, chúng ta muốn nhờ họ ra tay, chắc chắn phải bỏ một khoản chi phí.

Mà sợ họ cũng không rảnh để mà ra tay. Hơn nữa, Bài bang chỉ còn sót lại vài cao thủ thất đẳng nhưng họ cũng đi vân du khắp nơi, bản thân người ta cũng khó liên hệ được. Chỉ sợ không kịp, mà cũng sợ họ không chịu giúp.

- Đúng vậy, dù sao vị cao nhân thần bí bản lĩnh như thế nào chẳng ai biết cả. Đối với một đại địch ẩn tàng như vậy, ai mà chẳng phải suy xét, cân nhắc lợi hại. Nếu thực sự là một cao thủ cửu đẳng thì dù là Bài bang cũng không dám chọc vào.

Lúc này, Đồng Tùng lại chen vào nói.

- Cửu đẳng thì không phải đâu, trên đời này đâu có nhiều cửu đẳng vậy chứ. Chú ba, chú không phải là người chốn võ lâm, căn bản không hiểu được chuyện bên chúng tôi.

Cũng như bình thường chú nói chúng tôi không phải người trong thể chế, không hiểu được chuyện chốn quan trường vậy. Cao thủ cửu đẳng là gì chứ, đối với chúng ta mà nói, giống như châu chấu đá voi vậy.

Lấy ví dụ đơn giản, nếu coi đây là chốn quan trường, thì bọn họ chính là những người đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Những loại cao thủ thế này tôi lúc nãy đã nói rồi, rất khó đạt đến. Hơn nữa, cũng rất khó gặp. Cái này thì không cần phải lo đâu. Người thần bí nọ chỉ khoảng thất đẳng đỉnh thôi cũng khó rồi, tôi đoán hắn chỉ khoảng lục đẳng đỉnh.

Nếu cô Ngư chịu liên kết với chúng ta, khả năng thắng của chúng ta rất lơn. Nhưng, nếu cô Ngư mà không chịu thì, việc này hơi khó đây.

Đồng Nhất Thiết vẻ mặt ngưng trọng khoát tay, tương đối hống hách nói.

- Hahaha...

Đột nhiên một trận cười truyền đến, làm mái nhà của võ quán run lên bần bật.

- Ai?

Người của Đồng gia đồng loạt đứng dậy, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

- Một đám ếch ngồi đáy giếng không biết liêm sỉ mà nói cái rắm gì, cái gì mà giới quốc thuật, cái gì mà cao nhân với không cao nhân trên đỉnh kim tự tháp chứ.

Các người, chẳng là cái rắm gì cả. Chút thân thủ đáng thương ấy mà cũng gào lên là được xếp trong số các cao thủ.

Hôm nay ông đây sẽ cho các người hiểu, thế nào là Quốc thuật thật sự, thế nào là cao thủ chân chính.

Cùng với giọng nói ấy, nóc nhà bị phá một lỗ lớn.

Một bóng dáng cao lớn xông vào trong. Người này diện mạo khá đẹp trai, vẻ mặt nghiền ngẫm dường như đang cười, hơn nữa, thoạt nhìn, tuổi tác cũng không lớn lắm.

- Anh là ai?

Đồng Đinh không kìm nổi hỏi.

- Bộp...

Một tiếng giòn vang, Đồng Đinh cảm thấy miệng lập tức đau nhức, cả người bị người ta đó bạt tai bay vào vách tường.



- Một chút quy củ cũng không có, nơi này là chỗ để mày nói à? Mẹ kiếp, Đồng nhị thiếu gia mày mà cũng dám sủa trước mặt anh em của ông đây à?

Còn chẳng bằng chó sủa nữa. Lúc trước đã tặng cho màu chiếc giày mà còn chưa biết điều sao. Còn lôi thôi nữa, ông đây bẻ chân mày đấy.

Vương Nhân Bàng thực sự kiêu ngạo, lời nói ra vô cùng thô tục.

Vốn Diệp Phàm dặn anh ta sáng hôm sau quang minh chính đại đến dọn dẹp Đồng gia võ quán. Nhưng, tên nhãi này tối nay đến khách sạn Hoàng Thành uống chút rượu, không ngờ, trong lúc vô ý thấy thập lục muội đang vừa cười vừa nói với một chàng trai nào đó, hai tay còn nắm lấy nhau đi trên đường nữa.

Thằng nhãi này bình thường tuy nói không để ý đến Tiếu Thập lục muội đã từng tiếp xúc với mình trong lúc mê loạn kia,

Tuy nhiên, lúc này tên nhãi này cảm thấy có một vị chua xông thẳng vào mũi. Giống như một con chuột bị rơi vào hũ giấm chua vậy.

Thằng nhãi này không nói câu gì, cất bước lên phía trước đấm đá thằng nhóc kia hai ba cái, khiến thằng nhóc kia mặt mũi bầm dập, chân tay co giật.

- Cậu ấy là em trai tôi!

Tiếu Thập lục muội khi nhìn thấy Vương Nhân Bàng, cô biết người ta thân thủ bát đẳng. Còn bản lĩnh của mình đã rơi xuống nhị đẳng, không phải đối thủ của tên này, vội vàng hét lên.

- Em trai sao, tình chị em chứ gì? Còn dám nói ông đây. Cô không biết giữ mình, yêu đương vụng trộm sau lưng ông đây. Hôm đây ông đây không bẻ gãy xương nó ông đây không làm Vương Nhân Bàng nữa.

Vương Nhân Bàng căn bản chẳng thèm nghe, bước lên trước tiếp tục đấm đá.

- Nó là em trai tôi, Tiếu Hàn Xung, là sự thật, anh có thể đi kiểm tra.

Tiếu Thập Lục Muội thực sự sỡ hải, không để ý gì vội vàng chạy tới chỗ em trai bị đá văng.

Cô nhào tới, dùng thân mình ôm lấy Vương Nhân Bàng, hai chân cũng quắp lấy người Vương Nhân Bàng, giống như một con bạch tuộc đeo lên lưng gã.

- Là ai dám đánh Hàn Xung ra thế này?

Lúc này, một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên. Vương Nhân Bàng ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng hừ nói:

- Sao, cũng muốn bị đánh vài cái đúng không?

Tên này hiện nay đang nổi máu ghen, ai đụng phải coi như gặp xui xẻo.

- Anh... anh đừng nói nữa, anh mau cõng Hàn Xung đi đi, nhanh lên!

Tiếu Thập Lục muội gấp đến độ chảy nước mắt, hét lên.

- Bị đánh mà còn muốn đi, Thập Lục, em đớn hèn như vậy từ khi nào? Có phải do em coi trọng thằng nhãi này không?

Anh hiểu, có phải em không hài lòng khi người nhà bắt em đi coi mắt đúng không? Giờ còn kêu cả tình nhân đến, đánh chính em của mình, em có phải là con người nữa không?

Có phải Hàn Xung nó bắt em đi đâu chứ, sao em lại làm như vậy? Hôm nay không đánh được.

Tiếu Quân ông đây không mang tên Tiếu Quân nữa, đừng trách anh đây lòng dạ độc ác!

Anh trai của Tiếu Thập Lục Muội tên Tiếu Quân, mang phong cách quân nhân. Bước đến trước mặt Vương Nhân Bàng.

- Đi xem mắt, hay lắm, đúng lúc, ông đây muốn xem đàn bà của ông đây đi xem mắt cái thứ gì. Cút mẹ mày đi!

Vương Nhân Bàng tức giận, máu ghen bốc lên ngùn ngụt

Thằng nhãi này vươn một tay kéo Tiếu Thập Lục Muội, cho dù cô đang cố găng bám lấy Vương Nhân Bàng,

- Anh, anh nhanh chạy đi, bảo họ chạy nhanh đi, chạy mau!



Tiếu Thập Lục Muội thấy không thể ngăn được, sợ Vương Nhân Bàng mất lý trí sẽ hạ độc thủ.

Tiếu Thập Lục Muội biết sự độc ác của tên nhãi này. Lần trước trong Tử vong mê cung, thằng nhãi này ít nhất đã giết năm sáu cao thủ của Tổ đặc nhiệm nước ngoài.

- Chạy cái rắm, cái lọai nó có ngon thì bước đến đây!

Tiếu Quân cũng tức giận, ôm em trai Tiếu Gàn đá văng cửa phòng riêng, tiến vào trong kiểm tra thương tích.

- Được, ông đây là cái loại gì à, chả là cái loại gì cả, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết, thế nào gọi là cái loại gì! Ông đây muốn gieo hạt! Làm lợn giống cũng được.

Vương Nhân Bàng tức giận, kéo lấy Tiếu Thập Lục Muội tiến vào trong.

Vừa vào bên trong, thấy trên bàn có bày mười bảy, mười tám chén giã, chắc hẳn là đã ăn uống được khá lâu rồi, có cả trai lẫn gái.

Nhưng, lúc này mọi người đều vây quanh Tiếu Hàn Xung. Vì, mặt Tiếu Hàn Xung quả thực rất khó coi, chỗ nào cũng bị sưng vù lên. Thằng nhãi này đã hôn mê mất rồi.

- Ai xem mặt Thập Lục Muội của ông đây? đứng dậy mau!

Giọng Vương Nhân Bàng như sấm sét, rống to lên.

- Ông đây, là ông nội của mà Tạ Thủy Đông.

Một thanh niên tức giận bước lên một bước, đấm một đấm về phái Vương Nhân Bàng.

Thằng nhãi này cũng bị chọc giận, không thể ngờ đối tượng xem mặt Tiếu Thập Lục Muội lại đang thân thiết với Vương Nhân Bàng, thằng nhãi này đang nổi cơn ghen. Vì, Tạ Thủy Đông từ nhỏ đã thầm mến Thập Lục Muội rồi.

- Thứ sinh ra trong nước, nước sinh ra rùa, mẹ kiếp, chả trách, cái thứ lẳng lơ, hôm nay tao đây sẽ giáo huấn mày.

Vương Nhân Bàng hét lên, đấm một đấm về phiá Tạ Thủy Đông.

- bốp...

Một tiếng động vang lên, mấy thanh niên trong phòng đều khiếp sợ. Vì Tạ Thủy Đông đã bị Vương Nhân Bàng đấm một đấm bay vào giữa bàn. Bộp một tiếng nữa, cái bàn bị đánh tan.

- Mày mà cũng đòi làm đại gia à, hôm nay ông đây cho mày biết thế nào là đại gia.

Vương Nhân Bàng tiến đến, đưa chân lên đá.

Mọi người trong phòng xông lên muốn ngăn Vương Nhân Bàng lại, nhưng, xui là hôm nay họ gặp phải Vương Nhân Bàng.

Một tiếng bốp nữa vang lên.

Mọi người đều ngã xuống đất đau đớn kêu la.


Vương Nhân Bàng còn lấy toàn bộ thức ăn dư trên bàn quăng lên mặt Tạ Thủy Đông. Rồi còn nhét đồ ăn vào miệng anh ta. Còn Tạ Thủy Đông chủ biết ư ứ chứ không thốt lên thành tiếng.


Sau đó, thằng nhãi này còn đá thêm vài phát, thấy Tạ Thủy Đông không lên tiếng nữa mới đẩy Tiếu Thập Lục Muội ra, tát 1 cái khiến Tiếu Thập Lục Muội ngã xuống đất, tên nhãi này lạnh lùng nói:


- Lên giường với thằng này đi, ông đây không thèm!


Nói xong, thằng nhãi này xoay người đi, phía sau vnag lên tiếng khóc thảm thiết của Tiếu Thập Lục Muội:


- Anh Bàng, em không có. Anh hiểu lầm rồi...


Nhưng, sớm đã không còn thấy bóng dáng Vương Nhân Bàng nữa.


Thằng nhãi này càng nghĩ càng giận, không có chỗ xả giận, bèn nhớ đến Đồng gia võ quán, chạy thẳng tới đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK