Thiết Chiêm Hùng càng bình tĩnh, sắp xếp.
Diệp Phàm đang cùng Nông Âm Vạn tới Sở Nông Nghiệp, đang ngồi trong phòng Vệ Thiết Thanh trò chuyện. Đột nhiên, Trương Cường bước vào, đưa mắt ra hiệu, Diệp Phàm đi ra ngoài vừa nghe xong mặt lập tức sắc xanh lét.
- Chủ tịch huyện Bao, Chủ nhiệm Nông, hai người ở đây có gì gọi đện cho tôi, tôi có việc gấp phải đi.
Diệp Phàm vừa bước ra vừa cầm di động, quả nhiên là hết pin rồi,
Lập tức lấy điện thoại của Trương Cường, giọng Thiết Chiêm Hùng nói:
- Người anh em, đừng nóng vội, nhà họ Câu ở Nam Hải quá ngang ngược, thực sự làm tức giận tổ đặc nhiệm A chúng ta.
- Ừ, tôi lập tức về vịnh Lam Nguyệt.
Diệp Phàm nói.
- Trần lão, …
Diệp Phàm nói lại chuyện của em gái một lần nữa.
- To gan lớn mật, tôi lập tực cùng Trần Quân đến đó.
Trần Khiếu Thiên thiếu chút nữa tức giận.
- Đại ca, chuyện của em gái chúng ta đã nghe nói, em dẫn theo vài người đến đây, chúng ta cùng nhau đến Nam Hải đi. Nhà họ Câu nói sau, dám bắt cóc em gái chúng ta.
Trong điện thoại vang lên tiếng quát tháo của Lô Vĩ
Không lâu đã đến vịnh Lam Nguyệt.
Sau một hồi sắp xếp, chọn mấy người trong Báo Săn chờ Thiết Chiêm Hùng.
Ba giờ sau.
Một máy bay quân sự từ Thủy Châu bay thẳng về phía Hải Nam.
Mấy tiếng sau đã đáp xuống sân bay Hải Nam.
Bước xuống là mười mấy người súng vác vai, đạn đã lên nòng trong y phục thường dân. Nếu mặc quân trang toàn màu đen, có vẻ hơi giống đội Phi Hổ.
- Ôi lũ trẻ này, lại muốn ồn ào, Ôi, nhà hò Câu Hải Nam kia đúng là đáng mỉa mai.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn và đứng bên cạnh là Tổng tư lệnh của tổ đặc nhiệm A Trấn Đông Hải nói. Đó không phải là người thuộc Tổ đặc nhiệm A đã nghỉ Thượng tướng Lý Kiến Phong thì là ai.
- Tổ đặc nhiệm A đang cần người, lần trước đã triệu tập nhà họ Câu ở Hải Nam, không ngờ họ không để ý đến lời kêu gọi của nhà nước, đẩy ba kéo bốn. Nghe nói nhà họ Câu Hải Nam có mấy người tứ đẳng đều là thanh niên… ha ha
Trần Đông Hải tay đưa ra mã muốn ăn tượng của Lý Khiếu Phong.
- Ý kiến của cậu hay nhỉ, mượn tay Diệp Phàm bắt nhà họ Câu vào quy củ, ha ha, lần này, xem ra lão già nhà họ Câu Hải Nam sẽ tức đến trào máu.
Lý Khiếu Phòng cười không ngớt.
- Ha ha, chỉ có thể nói là bọn họ mù mắt, không ngờ dám trêu chọc người ghê gớm như Diệp Phàm.
Trấn Đông Hải hắng giọng cười nói, xoay người nói thêm:
- Anh Lý, anh nói xem, sư phụ của cậu nhóc đó rốt cuộc là người như thế nào, không ngờ có thể dạy được một người 21 tuổi đạt thất đẳng thiên tài.
- Không rõ lắm, nhưng chắc chắn phải là một cao thủ, đoán chừng công lực sẽ không kém hơn ta thời kỳ đỉnh cao.
Lý Khiếu Thiên vừa chuyển tay đã chụp con mã Trấn Đông Hải hại Trấn Đông Hải trợn mắt cười nói:
- Anh Lý, anh thâm hiểm quá, không được, tôi phải đi lại.
- Không được đi lại, chúng ta đều là quân tử.
Lý Khiếu Phong ôm tay Trấn Đông Hải, trợn mắt tức giận.
Bởi vì trong mỗi lần chơi cờ, đương nhiên đều là Trấn Đông Hải liên tục đi lại, chơi xấu đùa giỡn, tuy nhiên lần này lão Lý không cho anh ta đi lại.
Thấy bên cạnh lính đang cười trộm, Trấn Đông Hải tức khí quát:
- Truyền lệnh, căn cứ phân đội trên đảo Phi Ngư của Tổ đặc nhiệm A lập tức đến Lục Ba của đảo Hải Nam, bao vây nhà họ Câu với cự ly xa, khoảng cách không ít hơn năm dặm, toàn bộ mặc thường phục đợi lệnh, không có mệnh lệnh không được tới gần, không được hành động. Còn nữa, tướng quân Cố Toàn lập tức đưa người đến Hải Nam, chủ trì hoạt động lần này…
- Lão Trấn năng lực của cậu thật sự lớn, có thể điều binh trên cả đảo Phi ư. Đám người nhà họ Câu đó, mấy nhóc con kia chẳng lẽ còn chưa đủ. Trong đó có hai người thất đẳng, ngũ đẳng có vài người.
Lý Khiếu Phong hơi có vẻ ngạc nhiên cảm thấy Trần Đông Hải hơi có chút chuyện bé xé ra to.
- Ha ha, uy hiếp một chút cũng tốt.
Trấn Đônh Hải gượng cười nói, nhân cơ hội lão Lý không chú ý, ăn mất một quân của ông ấy.
- Uy hiếp là giả, ép người ta tham gia quân đội mới là thật.
Lão Lý thản nhiên cười nói, tay vừa động, đã ăn mất một quân pháo của Trấn Đông Hải, cười nói:
- Tôi dùng một binh đổi lấy pháo của cậu, đáng giá.
- Ha ha, cái này gọi là đại pháo đánh muỗi, chúng ta đem đại pháo đi, muỗi nhà họ Câu chẳng lẽ không sợ sao? Trước có Diệp Phàm và cao thủ thất đẳng ép, sau có binh đoàn vây kín, nghe như vậy, nền móng không bị hủy nhưng gân cốt có thể bị thương, không thể đùa. Tin là ông cụ của nhà họ Câu sẽ lựa chọn thận trọng. Nếu không, nhà họ Câu phát triển an toàn nói đúng cũng là một tai họa ngầm cho Tổ đặc nhiệm A. Cho nên, ngoan ngoãn tòng quân đi, Tổ đặc nhiệm A chúng ta hiện tại đang cần người. Vả lại, phục vụ tổ quốc cũng là việc mà mỗi công dân Trung Quốc phải làm. Nhà họ Câu không phải là người Trung Quốc sao?
Trấn Đông Hải nói thẳng trước mặt lão Lý.
- Ôi… hèn chi, cậu mượn việc bí mật quân sự vui vẻ như vậy. Tin rằng Thiết Chiêm Hùng cũng biết một chút. Chỉ có điều Diệp Phàm cùng Lang Phá Thiên lại không biết. Nhóc con, quá trẻ, bị người lợi dụng còn giúp người ta đếm tiền
Lý Khiếu Phong thở dài, ánh mắt sâu xa.
- Một công đôi việc không thể nói là lợi dụng, ha ha…
Trấn Đông Hải cười gượng không ngừng.
- Lũ nhóc đó, nghĩ là trốn cậu nên mượn phi cơ của quân khu Bắc Kinh, không có cậu đồng ý, phi cơ có thể mượn sao. Đó là việc quân cơ, không phải đồ chơi. ha ha
Lý Khiếu Phong vẻ mặt đầy yêu thương cười nói.
- Lão Lý, anh sai rồi, đúng là tôi không đồng ý, với sức mạnh của lũ nhóc đó, còn sợ không mượn được phi cơ? Đoán chừng là chuyên cơ của ủy viên thường vụ người ta cũng có thể mượn đi, đừng coi thường lũ nhóc đó.
Trấn Đông Hải cười nói.
- Việc này tôi quên mất, Lang Phá Thiên là ai, vệ sĩ Trung Nam Hải trong tổ vệ sĩ của thủ trưởng, cả ngày ở bên cạnh, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, ha ha…
Lý Khiếu Thiên lập tức bình thường trở lại.
- Lão Lý, anh lại sai lầm rồi.
Trần Đông Hải vẻ mặt đầy chế nhạo.
- Thằng cha này, tôi lại sai lầm rồi.
Lý Khiếu Phong có chút tức giận rống lên, quân cờ bị ông ta nện xuống bàn cờ.
Hai đại tá bên cạnh đều quay lại nhìn, dám nói như vậy với Trấn Đông Hải cả nước có mấy người.
Nhưng riêng Lý Khiếu Phong là người như vậy. Lý Khiếu Phong bảy mươi mấy, Trần Đông Hải kém tuổi ông ta, tuy nhiên cũng sáu mươi hơn.
Cho nên, Lý Khiếu Phong gọi hắn là thằng cha cũng hợp lý. Vả lại, Tổ đặc nhiệm A cũng là từ Lý Khiếu Phong truyền lại.
- Đừng nóng vội, lão Lý, tôi nói cho anh biết, Lang Phá Thiên có sức mạnh, Thiết Chiêm Hùng cũng có sức mạnh. Nhưng hai người kia có thể kiến Phó chủ tịch quân ủy Triệu sợ hãi sao? Lang Phá Thiên tuy nói ở cạnh vài lãnh đạo nhưng anh ta biết không thể cưỡi lên lưng hổ, hơn nữa anh ta cũng không có gan này. Cậu nhóc này cũng rất chu đáo
Trấn Đông Hải nói thêm, không có chút sợ hãi.
- Ngoài hai người đó ra chẳng lẽ cậu nói đến thằng nhóc thối tha Diệp Phàm?
Lý Khiếu Phong cuối cùng nhớ đến hắn, trên mặt không ngờ mỉm cười.
Bởi vì biểu hiện của Diệp Phàm làm Lý Khiếu Phong mặc dù từng là cao thủ bát đẳng của Tổ đặc nhiệm A cũng cảm thấy khiếp sợ. Mới gần 21 tuổi đã đạt đến thất đẳng, nghe nói 21 tuổi là giả.
- Lão Lý, tôi nhìn hắn thấy được hình ảnh của anh. Anh xem, cậu bé này mới hơn 21 tuổi đã là đại tá của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ đặc nhiệm A là như thế nào anh biết rõ, đại tá của Tổ đặc nhiệm A chúng ta ra ngoài hoàn toàn có thể thống lĩnh một đoàn quân.
Thêm nữa, anh xem xem, cậu nhóc này có khả năng kêu gọi mạnh mẽ. Em gái hắn xảy ra chuyện, Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, còn có Trương Cường cả hội đều vội vàng, liều mình đi theo.
Nếu mấy người Trương Hùng biết, chắc chắn cũng sẽ không chút do dự theo đi. Lần chiến đấu với rắn đảo, hắn mang theo một tổ công kích 10 người đều sống trở về, không chết một người, hơn nữa, đánh chết đối thủ mười mấy người, đây ra chiến công rất hào hùng.
Có một quốc gia nhỏ, xem ra tinh anh của cả nước này không đến mười người. Tôi có thể đánh cuộc, trong những người tới đó, cậu nhóc này ra lệnh, nhà họ Câu ở Nam Hải bị hủy cũng đều có thể.
Trấn Đông Hải vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng thật ra, Thần Chân ở Nam Hải kia cũng quá bừa bãi, cho nên cần cho bài học. Đừng tưởng rằng Tổ đặc nhiệm A không có người muốn bắt nhà họ Câu bọn họ, không cần phí nhiều sức lực. Không ngờ dám đi gây sự với Diệp Phàm, cậu nhóc này là rồng đang ngủ, không phải sư tử, thực sự là rồng chưa thức giấc.
Lý Khiếu Phong cười nói, hai mắt nhìn như nhắm nghiền.
- Mặt khác, lão Lý, anh không biết, hiện tại Phó chủ tịch quân ủy Triệu rất ưu ái cậu nhóc này, cho hắn danh hiệu Phó ban Quân vụ- bộ tổng tham mưu. Cái gì gọi là phó chủ nhiệm Đôn đốc, chức vị đó, chưa phải là thiếu tướng chưa thể đảm đương. Hắn ta ngược lại chỉ là một đại tá, cũng không sợ nhóm các ông trong quân ủy.
Trấn Đông Hải trong lòng hơi có vẻ chua xót.
- Ha ha, quân ủy với Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể nào hợp nhau, dĩ nhiễn sẽ tìm cách ngáng chân, nhưng sự kiện quan trọng vẫn nghiêm túc theo.
Triệu Bảo Cương làm vậy cũng là bình thường. Mặc dù nói thế nào, quân ủy là lo lắng cho sự phát triển an toàn của tổ đặc nhiệm A chúng ta thôi. Tuy nhiên, ông ấy nghĩ sai rồi, tổ đặc nhiệm A chúng ta chỉ phục vụ tổ quốc cũng không phải tổ chức của cá nhân.
Lãnh đạo trực tiếp cũng là tổ hợp chín người được chọn theo trình tự nghiêm túc, có nhiều binh chủng giám sát.
Tổ đặc nhiệm A là tổ chức sạch sẽ nhất của đất nước, bảo vệ nhà nước đều thuận lợi, tuyệt đối không lẫn lộn gì.
Lý Khiếu Phong là nguyên lão, không e dè gì, việc gì cũng dám nói, nói những câu cuối cùng đầy hào hùng. Làm hai người đại tá đứng cạnh không khỏi lắng nghe.
- Trương Cường, cậu dẫn đầu bọn họ giữ khoảng cách 2 km là được, tất cả vũ khí hiện đại để cho người này giữ. Vào trong đó chúng ta không có vũ khí, đừng để nhà họ Câu cho rằng chúng ta đại diện cho nhà nước làm việc. Tôi cũng không tin, sơn trang nhà họ Câu còn là đầm rồng hang hổ phải không?
Diệp Phàm nghiêm túc nói.