Đương nhiên, sau lưng cũng có mấy giọng nói không đồng tình vang lên. Một người nào đó thốt lên:
- Hừ, làm lãnh đạo chỉ được cái tài lừa người lương thiện, người dân không hiểu biết mà thôi. Chủ tịch huyện Diệp góp hai ngàn, anh nói xem hai ngàn đồng của ông ta lấy ở đâu ra?
- Không thể có chuyện ông ta bỏ tiền túi mình ra được, việc này tôi cũng không tin được. Hai ngàn đồng, cũng gần bằng một năm tiền lương rồi còn gì.
Ở quê chúng ta, một cân khoai tây mới được một hào, một con gà mới được 15 đồng.
Hai nghìn đồng có thể làm được bao nhiêu chuyện. Muốn có bao nhiêu đàn bà mà chẳng có? Tôi chắc rằng bên này ông ta đưa ra hai nghìn đồng thì ngày mai ở huyện có ngay hóa đơn hai nghìn đồng cho ông ta thanh toán.
Bây giờ là người lãnh đạo thì việc quyên tiền tất cả đều là thể hiện, đó chẳng phải đều là ngân quỹ quốc gia được bọn họ dùng làm việc thiện đó sao.
Một giọng nói khác nhỏ hơn có vẻ trêu chọc.
- Tuy nhiên, hôm nay hình như tạm thời có chuyện khác lạ đây, có lẽ đúng là quyên góp thật. Chủ tịch huyện Diệp thật đúng là không đơn giản, những người dân nghèo đều tự động rút tiền túi theo anh ta. Phải biết rằng bình thường những người này ngay cả chút thịt cũng không chịu bỏ ra. Hôm nay, anh xem, có người đóng tận mấy trăm đồng. Cán bộ tép riu như chúng ta thật thảm, không góp thì chắc chắn là không được, vừa rồi Bí thư Ngưu đã lên tiếng rồi đấy.
Giọng nói lúc trước thốt lên có vẻ như khâm phục.
- Mấy trăm đồng là cái gì chứ, đó đều là danh dự uy tín của người dân xã ta. Người ta sau lưng buôn bán không biết lời nhiều hay ít.
Đóng góp mấy trăm đồng còn không bằng tiền mấy bao thuốc, nhưng thật ra dân làng cũng không tệ lắm. Giống như Lý A Tứ ở trên phố ấy, tôi biết nhà anh ta nghèo lắm, vậy mà không ngờ vừa rồi đóng góp tận 50 đồng, thật đúng là vung tay.
Tuy nhiên chúng ta quên mất một điểm là Bí thư Ngưu nói, đóng góp 10 đồng cũng gọi là đóng, đóng góp 100 đồng cũng gọi là đóng, mấu chốt chính là có lòng thành. Chúng ta coi như là cũng có lòng rồi đúng không, ha hả…
Giọng nói kia lại che miệng cười nói.
- Đó là những người dân ngốc nghếch thôi, phỏng chừng khi về nhà rồi tỉnh táo lại lại bị vợ mắng cho một trận, ha ha. Tuy nhiên thằng ranh cậu đúng là thiếu lương tâm, 10 đồng mà cũng gọi là góp sao? Đúng là đồ con lợn.
Giọng nói hồi nãy làm ra vẻ giáo huấn.
- Bí thư Ngưu nói 10 đồng cũng thể hiện được tâm ý rồi mà. Chúng ta một tháng lương chỉ được 200 trăm đồng, 10 đồng cũng không ít mà, số đó có thể mua được cả 100 cân khoai tây đấy thôi? Đủ cho bà cụ ở nhà ăn được hơn nửa tháng ấy chứ.
Giọng nói sau đó có vẻ hơi khó hiểu.
- Mua cái gì mà mua? Cậu đúng là đồ ngốc. Bí thư Ngưu đây cần lý giảng cho cậu câu nói đó. Cậu đúng là cái đồ đầu đất.
Giọng nói lúc trước có vẻ bất mãn nói với giọng giáo huấn.
- Nói vậy là sao?
Giọng nói kia lại vang lên với vẻ khiêm tốn.
- Tuy rằng Bí thư Ngưu nói là 10 đồng, nhưng cậu xem xem, cán bộ ở quê mà dám góp 10 đồng sao? Chủ tịch huyện Diệp rút ra 2000 đồng, Trưởng ban Tôn 300 đồng, Chủ nhiệm văn phòng nông nghiệp Ủy ban nhân dân huyện Đào 150 đồng, Bí thư Ngưu 150 đồng, Chủ tịch xã Hồ cũng thế. Chúng ta cũng trong hàng ngũ đó, nếu không góp được 50 đồng thì cậu cứ ngồi đó mà chờ Bí thư Ngưu, Chủ tịch Hồ ra tay. Nếu để hai vị lãnh đạo đó để ý thì thằng ranh cậu sẽ suốt đời bị ghẻ lạnh thôi.
Giọng nói lúc trước lại ra vẻ đầy kinh nghiệm của người đi trước.
- Vậy làm sao bây giờ? Bí thư Ngưu thể hiện là nhờ vào quốc khố. Chúng ta thì phải thắt lưng buộc bụng bỏ ra tận 50 đồng ư. Chỗ tiền đó mua được bao nhiêu là khoai tây đủ cho bà mẹ già ở nhà chúng ta ăn được tận mấy tháng. Chuyện này sao phải làm thế. Chúng ta chỉ là con tôm con tép thôi, biết làm gì hơn.
Giọng nói lúc trước hơi có vẻ kích động mắng nhỏ.
- Đây là nghệ thuật lãnh đạo, hiểu không thằng ranh? Về sau phải học thêm anh cậu nhé. Hôm nay nếu có biểu hiện tốt sẽ được Bí thư Ngưu và Chủ tịch Hồ biết được còn có cậu là nhân vật số 1 ở cái làng này. Nếu thực sự làm cho Trưởng ban Tôn để mắt tới thì thằng nhãi cậu sẽ có cơ hội phát tài đấy, ha ha…
- Khiến cho Chủ tịch huyện Diệp để mắt đến không phải là lợi hại hơn. Hừ, đen có thể nói thành trắng, chết cũng có thể nói thành sống. Tuy nhiên, anh Trương à, anh nói xem, tôi cũng 200 đồng thì có lên được lạng nào trong mắt Bí thư Ngưu không? Ôi tôi làm gì có hơn một tháng lương như vậy chứ.
Người kia lại không ngừng kêu khổ.
- Đồ đầu đất, tuyệt đối không thể góp tận 200 được. Bí thư Ngưu mới đóng góp có 150 đồng, Chủ tịch Hồ cũng vậy. Cậu đóng góp 200, vậy là có ý gì chứ?
Người tên Trương mắng.
“Như vậy, chơi trội so với với bọn họ, mình đã đập cả một tháng lương mà vẫn bị ‘bỏ xó’.”
Thằng nhãi này nói nhỏ.
- Cuối cùng cũng biết à, vậy nên, cậu có thể góp hơn 100 đồng nhưng không được hơn 150 đồng, vậy góp 145 đồng đi. Như vậy vừa có vẻ là cậu có ý tốt, vừa giữ thể diện cho Bí thư Ngâu và Chủ tịch Hồ.
Người tên Trương đắc ý nhắc nhở.
- Haiz, không thể tưởng tưởng được quyên tiền cũng có cách thức như vậy, không đắn đo còn phải lo xui xẻo. Không chừng đến bây giờ, thằng em này đã sống quá uổng phí rồi.
Người kia không ngừng thở dài, nói với vẻ khâm phục.
- Chốn quan trường ư, đó là một ao nước rất sâu, thằng ranh cậu chịu khó học hỏi kế sách đi.
Người tên Trương hắng giọng cười nói, vẻ đắc ý không thôi.
Tại văn phòng số 1 tòa nhà huyện ủy Ma Xuyên, cánh cửa bị đẩy ra một cách vội vã bởi một người nào đó. Một âm thanh quát vang lên khiến cho Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức đang cúi đầu xem văn kiện hoảng hốt ngẩng đầu lên:
- Tôi nói cho ông biết này ông Mã, ông đi nhẹ được không, cứ ồn ào như vậy, giống như bọn thanh niên không bằng ấy.
- Ông Chu, xảy ra chuyện lớn rồi.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Mã Vân Tiền không chờ được nữa, nói luôn.
- Chuyện gì?
Chu Đức Phú trái lại không hề tỏ ra lo lắng, liếc nhìn Mã Vân Tiền một cái, chậm rãi cúi xuống đọc văn kiện, nét ngạc nhiên trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất.
- Chủ tịch Diệp nghe nói bị mấy ngàn người dân vây đánh. Toàn thể cán bộ chính quyền xã và ba cảnh sát nhân dân đến giải vây. Tuy nhiên lại không làm được gì. Bây giờ cũng không biết có ai chết không. Tôi vừa mới nhận được báo cáo của phòng ở huyện, nói là sếp Ngô dẫn toàn bộ cục cảnh sát đi rồi. Ông không nghe thấy tiếng hai chiếc xe cảnh sát kéo còi cảnh báo chói tai đó sao, sau đó cả một đoàn xe bảy tám chiếc rầm rộ tiến quân, làm rung chuyển cả Ma Xuyên.
Mã Vân Tiền đương nhiên ra sức khuếch đại tính nghiêm trọng của tình hình.
- Đã điều tra rõ nguyên nhân chưa?
Chu Phú Đức hơi cau mày hỏi.
- Nghe nói Chủ tịch Diệp bắt nạt một cô gái xinh đẹp, phỏng chừng cô gái kia không chịu nổi nữa nên chống đối lại. Kết quả là Chủ tịch Diệp liền đánh cô ấy mấy cái.
Cậu con trai của cô gái kia chạy đến lôi ra, sau đó chồng cô gái kia ở trên giường bệnh đứng lên lấy cái cuốc đập người, lại bị Chủ tịch Diệp đá ngã xuống đất.
Sau đó thế cục càng không thể vãn hồi. Mọi chuyện không thể khống chế được, người dân trong thôn qua xem, lập tức chạy tới, cầm trong tay cuốc, gạch, gỗ, đá…hò reo đòi đánh. Ôi, tôi lo lắng cho sự an nguy của đồng chí Diệp Phàm. Việc này mà xấu đi là nguy nữa, Bí thư Chu, xin lập tức báo cáo với địa khu, thỉnh cầu lãnh đạo cấp trên điều động cảnh sát vũ trang can thiệp, nếu không thì hậu quả e rằng không chịu nổi.
Vẻ mặt của Mã Vân Tiền hết sức nghiêm trọng, dường như là ông ta rất quan tâm đến sự an nguy của Chủ tịch Diệp vậy.
- Hừ, ông mà quan tâm đến Chủ nhiệm Diệp mới lạ chứ. Phỏng chừng trong sự việc kia có một phần mười sự thật đã là không tồi. Trước công chúng, Chủ tịch Diệp có ham mê con gái đẹp cũng không dám ức hiếp một cô gái, nói gì một cô gái xinh đẹp nữa chứ. Cái làng kia thì làm gì có phụ nữ xinh đẹp, nghèo đến mức không có quần áo đẹp để mặc, toàn một lũ khố rách áo ôm. Đổi lại thì ông Mã khác hoàn toàn, áo quần đều là hàng tốt…
Chu Phú Đức trong lòng cảm thấy buồn cười, liền liếc mắt nhìn Mã Vân Tiền một cái. Tuy nhiên, vẻ mặt của ông ta cũng có vẻ nghiêm trọng hẳn lên.
Ông ta quay sang Thư kí, nói:
- Tiểu Chu, lập tức gọi điện cho xã Ma Xuyên, bảo Bí thư Ngưu giải thích tình hình cho tôi. Giải thích cho rõ ràng, nhất định phải bảo vệ được sự an toàn của Chủ tịch Diệp. Nếu Chủ nhiệm Diệp bị tổn hại gì thì tôi sẽ lấy mũ bọn họ. Chuyện gì cũng lơ là như vậy, phiền phức lắm. Còn nữa, nhanh chóng liên lạc với Ngô Đồng, bảo nhanh đưa quân xuống ổn định tình hình đi.
- Được rồi Bí thư Chu, bên phòng hành chính muốn nghe báo cáo tình hình. Nghe nói có vài ngàn người, đây là một sự kiện lớn có tính quần chúng. Bình thường mấy chục người gây rối đã là chuyện lớn rồi. Đây có tận mấy ngàn người thì đúng là sự việc rất nghiêm trọng.
Tôi sợ là cho dù có điều tới cả trăm người thì cũng không xong việc được. Nếu chết nhiều người thì thật là phiền phức, nên báo cáo lên trên, về sau cho dù có phát sinh chuyện gì lớn thì cấp trên cũng sẽ xem xét xử lý. Nếu không, chúng ta không báo cáo, nghe nói Chủ tịch Diệp được Bí thư Trang để ý đến, có chuyện gì thì cũng rắc rối.
- Sự phẫn nộ của Bí thư Trang đổ xuống đầu chúng ta thì mệt lắm.
Mã Vân Tiền hóa ra không biết làm cái gì cho an tâm, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc giao cả trách nhiệm cho phòng hành chính. Tự nhiên lại càng lớn chuyện, giống như phó mặc Chủ tịch Diệp như đem con bỏ chợ, chẳng khác nào xem hắn như một tảng đá trong hầm cầu thối.
- Đừng nóng vội, chờ một chút đã xem. Ông ngồi xuống đây.
Chu Phú Đức đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống bàn, bảo Mã Vân Tiền ngồi xuống đừng đứng đó mà lắc lư như vậy. Ông ta thầm nghĩ:
- Ông đúng là đồ tồi, chỉ biết mang thêm phiền phức cho tôi thôi. Việc này báo cho phòng hành chính thì còn lâu nhé, tôi không tự mình tìm rước phiền toái vào thân đâu.
- Được rồi Bí thư Chu, tôi sẽ báo cáo với ông, nếu việc này…
Mã Vân Tiền lại lấp lửng, ý của ông ta Chu Phú Đức sao lại không hiểu chứ.
- Đúng là đồ chó Nhật, thấy vậy liền chối bỏ trách nhiệm ngay. Ông báo cáo qua loa với tôi để nếu có phát sinh chuyện gì thì con chó Nhật là ông phủi toàn bộ trách nhiệm cho tôi chứ gì, tính toán hay lắm. Không thể tưởng tưởng được cái đầu ngu như lợn của ông cũng thông minh như vậy, có phải gần đây mới uống được thứ nước thánh nào mở mang đầu óc hay không.
Chu Phú Đức trong lòng thầm mắng, liếc mắt nhìn thân hình gầy nhom của Mã Vân Tiền một cái, ông ta cảm thấy người này sao càng ngày lại càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét thế này chứ.
Đường đường với tư cách là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, gặp chuyện gì hơi khó khăn một chút là không có một chút bình tĩnh nào cả. Dáng vẻ không hề giống với một lãnh đạo tai to mặt lớn của hệ thống công-kiểm-pháp. Ngay cả cái thân hình còm nhom kia, nên nông nỗi đó phỏng chừng là bị bao nhiêu con gái lẳng lơ lấy hết sinh khí rồi.
Những năm gần đây, nếu không xét đến cha ông của lão ta vốn có máu mặt, nếu không quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình thì ông ta đã sớm khiến cho lão vào đại lao ăn cơm lao chứ đâu còn được đứng đây mà lắc lư cái đầu như vậy.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút, tay Chu Phú Đức đặt trên bàn phím máy điện thoại chần chừ mấy lần, thiếu chút nữa là đã bấm số rồi.
Nói thật thì trong lòng ông ta cũng không yên. Dù sao ông ta cũng biết đến sự hung hãn của nhân dân huyện Ma Xuyên, bởi vì chính ông ta là người ở đó.
Những tính đó của người dân Ma Xuyên đều di truyền từ những tên thổ phỉ trước đây, trong số đó cũng sót lại nhiều người đã từng là thổ phỉ.
Vậy nên trong tâm tính họ luôn sẵn máu hung hăng. Nếu dám chế nhạo bọn họ thì nóng lên việc gì mà họ chẳng dám làm. Giết người phóng hỏa, bọn họ mặc kệ anh có là Chủ tịch huyện hay không phải Chủ tịch huyện, căn bản là họ không có quan niệm gì về chính phủ đất nước cả.
Đương nhiên, bây giờ đất nước đã được xây dựng cũng nhiều năm rồi, tính khí hung hãn của họ cũng bị mất đi không ít. Nhưng trong đó có một số người bản tính này vẫn còn, không thể không khiến cho Chu Phú Đức hoang mang không yên được.
Trong khi ông ta đang quyết định xem có nên báo cáo tình hình với cấp trên hay không thì chuông điện thoại vang lên chói tai.
- Tôi là Lôi Minh Hoài, lập tức điều ngay cảnh sát vũ trang đến nơi xảy ra hỗn loạn. Nếu Chủ tịch huyện Diệp có bị thương thì tôi sẽ hỏi tội ông, hừ.
Phó Bí thư Địa ủy ôi Minh Hoài giọng nói có vẻ hết sức giận dữ vang lên trong điện thoại, tựa như một tiếng sấm thiếu chút nữa nổ tung mông Chu Phú Đức.
- Bí thư Lôi, tôi đang chuẩn bị báo cáo. Tôi sẽ lập tức hạ lệnh.
Chu Phú Đức cũng hoảng loạn cả lên. Sau khi buông điện thoại xuống, ông ta lại nhấc máy lên gọi điện thoại cho cấp dưới, truyền đạt một loạt mệnh lệnh.
Xong xuôi đâu đó, ông ta liếc cặp mắt lạnh lẽo như thanh kiếm quét về phía Mã Vân Tiền, cười lạnh nói:
- Lợi hại thật.
- Ông Chu à, Bí thư Chu, việc này không phải tôi làm. Tôi dám làm mà không xin chỉ thị của ông sao?
Mã Vân Tiền trong nháy mắt hiểu rõ ngay ý tứ trong ánh mắt như kẹp chết người của Chu Phú Đức. Lão hiểu ngay là ông ta nghĩ mình gọi điện cho cấp trên.
Đương nhiên lão ta rất luống cuống, nếu có bị nhân vật số 1 Huyện ủy nhớ mặt đặt tên thì đúng là không phải là điều tốt. Cho nên lão khẩn trương giải thích:
- Ông Chu à, ông còn chưa tin con người tôi sao? Tôi tuy rằng chưa làm nhiều chuyện chính sự, nhưng nói lung tung để hại đến chuyện của ông thì tuyệt đối tôi sẽ không làm. Huyện chúng ta lớn như vậy, tình hình ở huyện ông còn không biết rõ ràng lắm. Phát sinh chuyện lớn như vậy phỏng chừng một số ủy viên thường vụ cũng biết được.
Thấy ánh mắt Mã Vân Tiền có vẻ như rất trong sạch, không hề giống nói dối một chút nào, Chu Phú Đức ném chén trà xuống sàn nhà. Lập tức những mảnh vỡ văng tứ tung bốn phía, ông ta hết sức tức giận, quát lên:
- Rốt cuộc người nào làm việc này, tôi mà biết được thì nhất định phải rút da con chó thối đó. Việc này có thể báo cáo lung tung sao? Cán bộ Đảng như vậy đều là loại phần tử âm mưu phản loạn. Nếu tôi bắt được nhất định bắn chết không tha.
Chu Phú Đức thật ra cũng không phân biệt được rõ ràng thế nào là phần tử phản loạn, thế nào là phần tử phá rối, bởi vì ông ta văn hóa thấp, vừa thốt ra ngoài miệng là chụp ngay cái mũ phần tử phản loạn cho người ta.
Điện thoại lại vang lên.
- Bí thư Chu à, tôi là Ngưu Thiên Tinh đây. Chuyện vây hãm Chủ tịch huyện Diệp vừa rồi là do hiểu nhầm mà thôi. Chủ tịch Diệp chỉ có hảo tâm…
Ngưu Thiên Tinh thở hồng hộc chạy đến trường học gọi điện thoại, nhanh chóng báo cáo lại tình hình vừa xảy ra dưới này.
- Ông nói là Chủ nhiệm Diệp đang muốn tổ chức hoạt động quyên tiền ư?
Chu Phú Đức cảm thấy dường như không thể tin nổi, không thể tưởng tượng được người thanh niên này tạo nên một vụ chấn động như vậy, kích thích được mọi người tham gia vào hoạt động quyên tiền lớn như thế, thiếu chút nữa thì gây xôn xao dư luận.
Ông ta chợt lấy điện thoại báo cáo tình hình với Phó bí thư Lôi rồi lại gọi điện thoại triệu hồi cảnh sát có vũ trang, đám người ở viện kiểm sát và một số người thích làm chuyện bao đồng về.
-Trên mặt trận chính trị thì chỉ cần không thành thục một chút thôi, chẳng hạn như muốn thể hiện mình là một vị Chủ tịch huyện, muốn có một tí thanh danh cũng không có gì đáng trách, nhưng không thể nào không hướng về phía lãnh đạo huyện báo cáo được. Một việc lớn như vậy chứ có phải đâu, ngay cả địa khu cũng phải kinh động, lãnh đạo địa khu sẽ coi những lãnh đạo ở huyện chúng ta như thế nào chứ?
Mã Vân Tiền đứng bên cạnh lại mở miệng nói, thật ra là muốn ám chỉ đến Chu Phú Đức.
Chủ tịch huyện Diệp, đường đường là một cán bộ cấp Cục trưởng, có thể xem hắn là lãnh đạo huyện, ngoại trừ Bí thư Huyện ủy Chu Phú Đức ra thì còn có ai là lãnh đạo nữa? Hơn nữa Chủ tịch Diệp còn xếp ở hàng lãnh đạo của Bí thư Mã nữa kia.
Chu Phú Đức đương nhiên hiểu được ý tứ của lão ta, liền nhíu nhíu mày nói:
- Không có kinh nghiệm lãnh đạo ư, ông thành thục rồi thì ông thử quyên góp hai nghìn đồng cho tôi thử xem nào, thôi, từ nơi nào đến thì lăn về nơi đó đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa, đồ đáng ghét.
Chu Phú Đức khoát tay như đuổi ruồi bọ. Nhìn thấy bóng dáng Mã Vân Tiền đang đi xa dần, vết sẹo dài như con giun trên mặt Chu Phú Đức càng thêm rõ ràng.
- Tóm lại là ai làm nhỉ?
Con giun trên mặt ông ta mấp máy như dọa nạt người khác.
Ngay cả bữa cơm trưa cũng chưa kịp ăn, mọi người đang đếm tiền thì đột nhiên mấy chục cảnh sát từ bên ngoài tiến vào..
Lúc ấy, Ngô Đồng nhận đươc điện thoại của chính quyền xã nói là hiểu lầm chuyện náo loạn nên đã cho xe quay về rồi trở lại đây.
Nghe nói Chủ tịch Diệp đang tổ chức hoạt động quyên tiền xây dựng trường học nên cũng mang theo các chiến sĩ cảnh sát tham gia vào cuộc quyên góp.
Cuối cùng, dưới sự giám sát của đám dân làng, tiền mặt được đưa ra kiểm. Trong số hơn ba nghìn dân chúng ở đây đều đóng góp tiền bạc, nhiều thì mấy trăm đồng, ít thì một đồng hoặc năm hào đều có.
Có một số người rất keo kiệt không muốn đóng tiền, tuy nhiên họ đều bị người bên cạnh phát hiện, lập tức mắng cho nên cuối cùng ai không có tiền cũng vay tiền người khác để đóng góp. Không góp thì chỉ sợ nhóm người đứng cạnh cấu xé cho. Lần đóng góp này của Diệp Phàm cuối cùng biến thành cuộc đóng góp của toàn dân đủ để xây dựng trường học.
Cuối cùng thu gom lại được tất cả là hơn mười ngàn đồng.
- Thưa bà con, các đồng chí, các cảnh sát, các em. Tôi đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện, cảm ơn mọi người. Tất cả đây là mười sáu ngàn tám trăm ba mươi hai đồng năm hào.
Tuy nói rằng con số còn quá xa so với một triệu nhưng Đảng ta đã từng nói rằng sao chi hỏa có thể làm lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Từ chỗ dần dần giải phóng mà đất đai của chúng ta không phải là phát triển rồi xây dựng toàn bộ Trung Quốc sao?
Cho nên, có được sự ủng hộ lớn lao của nhân dân và các cán bộ, tôi tin rằng trường học mới nhất định sẽ được xây dựng.
Tôi xin có có một câu trả lời thuyết phục với mọi người, ở huyện quyết định cấp 150 ngàn, ở xã 50 ngàn là được 200 ngàn. Ngày mai tôi sẽ lên lãnh đạo giáo dục cấp trên xin thêm, tuy nhiên chắc cũng phải thiếu mấy trăm ngàn nữa.
chẳng lẽ không xây trường học nữa sao? Hy vọng mọi người có thể đóng góp thêm sức lao động vào việc xây dựng nữa.
Như vậy sẽ giảm được chi phí nhân công, tiết kiệm được tiền công thì số tiền phải bỏ ra sẽ ít đi…
Diệp Phàm đưa ra kế sách rất nhanh chóng khiến cho dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh. Về chuyện công lao động thì mọi người đều hứa hẹn là mỗi gia đình sẽ có một người làm không công, tức là không cần tiền công.
- Các đồng chí, bà con. Vấn đề bọn trẻ bỏ học năm nay được giải quyết, còn chuyện sang năm thì sao? Mọi người ngẫm lại xem nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ trường kỳ đều xảy ra chuyện như vậy sao? Bây giờ tôi nói một câu như thế này, sang năm mà còn như vậy thì tôi mặc kệ, mọi người đừng trách tôi là Chủ tịch huyện mà không có trách nhiệm…
Diệp Phàm lại mở lời nói đến chuyện khác với thâm ý rất sâu sắc.
- Đúng vậy không Chủ tịch Diệp, học kì sau sẽ xử lý ư?
Lúc này một người dân không kìm nổi liền hỏi.
- Còn phải dựa vào chính mình phải không? Chúng ta không thể cứ ngửa tay xin tiền người khác mãi được đúng không? Cho nên phải tự thân vận động, tự mình nghĩ cách mới là quan trọng nhất. Điều này cần tất cả mọi người chúng ta phải động não, làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền mới là cách tốt nhất.
Diệp Phàm cười nói.
- Việc này cũng có một nguyên nhân, đó là đường sá ở Ma Xuyên quá xấu, người ngoài không chịu vào, chúng ta cũng khó mà ra ngoài được.
Chủ tịch Diệp, cuối năm tôi đi thu hoạch thổ sản vùng núi nhưng đến khi vận chuyển được ra bên ngoài thì đã hỏng mất rồi.
Mất một khoản tiền, lại làm hại thằng Đức năm nay thiếu chút nữa không được đi học, bây giờ còn bị nợ một khoản tiền nữa, tôi còn là một thằng đàn ông nữa không chứ?
Con đường này chính là con hổ ăn thịt người ở Ma Xuyên.
Người đàn ông hồi nãy đau lòng thốt lên, trong giọng nói có đôi chút nghẹn ngào.
- Đúng vậy, người ta nói rằng Ma Xuyên muốn ra ngoài phải xuyên quá núi như là xuyên qua tường vậy, chúng ta phải có Ngu Công có tinh thần dời níu mới được. Thưa bà con, tôi ở đây đã hiểu được tình cảnh của mọi người, cái tường chắn kia phải bị phá vỡ, ít nhất trước mắt thì chiều rộng con đương 6 mét phải mở thành 8 mét thậm chí 10 mét mới được. Có như vậy mới thay đổi được. Nếu ở huyện cũng có ý định sửa chữa tuyến đường này thì tôi hy vọng rằng bà con có thể giúp huyện một tay, đóng góp công sức lao động của mình vào đó. Mọi người có nguyện ý đó chứ?
Thằng nhãi Diệp Phàm rốt cục nói tới ý đồ chính.
- Xin nguyện ý, cho dù có chết cũng xin làm.
Dân chúng lại sôi nổi hào hứng nói.
- Tuy nhiên, cũng phải nói trước là đến lúc đó huyện chỉ lo cơm ăn còn những thứ khác như chăn chiếu phải tự mang theo, hơn nữa còn không có tiền công. Mọi người có thể làm được không, nếu được thì bất cứ giá nào tôi cũng sẽ cố gắng đưa tiền về phá chiếc tường chắn này.
Diệp Phàm lớn tiếng hô, giọng nói vang lên như sấm.
- Làm, chúng tôi không cần tiền, chỉ cần đường…
- Đúng là giọng nói hôm nay chút nữa là mất tiếng, cuối cùng cũng có được kết quả tốt.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, có vẻ rất chua xót. Tuy nhiên hắn cũng có vẻ hơi đắc ý.
Quay lại trụ sở chính quyền xã, ăn bữa cơm trưa đơn giản xong thì lúc này Nông Viện Viện ghé tai Diệp Phàm nói thầm:
- Chủ tịch Diệp, hình như anh quên báo cáo với huyện chuyện này phải không?
- Ừ, đúng là tôi quên thật.
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, hắn khẩn trương gọi điện thoại báo cáo cho Bí thư Chu chuyện ngày hôm nay.
- Chủ tịch Diệp. Hôm nay anh gây nên một trận náo loạn không nhỏ đâu. Ngay cả Phó bí thư Lôi ở địa khu cũng tự mình gọi điện chỉ thị cho tôi điều cảnh sát có vũ trang tới bảo vệ cho anh đấy. Ôi…
Trong giọng nói của Chu Phú Đức có vẻ hơi bất mãn.
- Bí thư Chu, rất xin lỗi. Tôi sẽ giải thích với Bí thư Lôi rõ ràng.
Diệp Phàm nói lời xin lỗi, vẻ lo lắng lập tức hiện lên gương mặt hắn, tim hắn đập thình thịch, sợ tới mức mà Nông Viện Viện đang đứng ngóng ở ngoài cửa so vai rụt cổ không dám bước vào.
- Chó Nhật, rốt cục là ai làm chứ?
Người nào đó quát lên.
- Phải gây chuyện mới được sao. Không lo việc cả mình lại đi quấy rối người khác, vậy là sao chứ?
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm tìm được số điện thoại của Phó bí thư Lôi, hắn liền đem chuyện phát sinh ở đây báo cáo lại toàn bộ.
Sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Bí thư Trang. Bí thư Trang không nói gì mà chỉ an ủi hắn:
- Đừng sợ người khác phản đối, đừng sợ người khác giảng giải, đừng sợ chuyện ồn ào.
Cậu cứ làm như chuyện của mình, không hổ thẹn với lương tâm là được, mọi chuyện sẽ được điều tra làm rõ mà thôi. Cứ làm cho tốt đi, tôi muốn cậu lập được thành tích lớn, tích cực hành động, đạt được kết quả, không có vấn đề gì đâu.
Từ giờ đến cuối năm chưa tới một tháng, cậu nắm chặt điểm này. Một năm vừa qua, các cán bộ lười biếng, có một tiếng trống sẽ làm tinh thần hăng hái thêm.
Nếu tinh thần của người dân trong làng đã lên cao theo tiếng trống thì không thể buông thả được. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đó chính là bài giảng dụng binh từ thời cổ đại. Cậu đã có được điểm là nhân hòa.
Tôi hiểu rồi Bí thư Trang. Tôi nghĩ, phải giải quyết vấn đề phát triển kinh tế ở Ma Xuyên, đầu tiên phải phá núi làm đường.
Đường rất xấu, ngay cả khi lái xe tôi cũng phải cẩn thận đề phòng, chỉ sợ lao xuống vách núi. Nghe nói đường quốc lộ qua núi hàng năm có đến mười vụ tai nạn lao xe xuống núi.
Tôi không ngờ lại có nhiều người chết oan ức như vậy. Đương nhiên không thể nào mà một bước lên trời ngay được. Tôi nghĩ hay là vận động toàn bộ nhân dân trong huyện bỏ công bỏ lực, chính quyền thì cung cấp đồ ăn, thuốc nổ, tự mình ra tay, trước hết là để phá chiếc tường chắn khai thông cho Ma Xuyên chúng ta.
Nếu không thì làm sao thu hút đầu tư được. Gần đây tôi có liên hệ được với khách hàng cỡ bự, ông ta nói là chuẩn bị đầu tư vào đây trên dưới mười triệu nhưng con đường kia lại là vấn đề. Họ nói xe chạy đến đây tận nửa đường không dám đi tiếp.
Diệp Phàm thật ra là được ăn cả, ngã về không. Tề Thiên nói với hắn về chuyện thương nhân Nhật Bản còn chưa đâu vào đâu, thằng nhãi này chỉ cố ý tung ra một đòn hiểm mà thôi.
Đơn giản chỉ là do hắn muốn có được khoản tiền từ quyết định của nhân vật số 1 của địa khu mà thôi.
- Chuyện đường sá thì tôi cũng biết. Tuy nhiên địa khu bây giờ có khó khắn. Kinh phí sửa đường hàng năm thì Ma Xuyên khi nào cũng lấy nhiều nhất, đứng đầu các huyện trong địa khu.
Tôi không thể nào lại rút tiền đưa cho cậu được. Trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Tôi không thể nào để dày chỗ này lại mỏng chỗ kia được.
Ởư Đức Bình, không chỉ cỏ mỗi Ma Xuyên nghèo. Toàn bộ địa khu chúng ta không có nơi nào kinh tế phát triển tốt. Muốn có tiền thì cậu tự nghĩ cách đi.
Hơn nữa, tôi kéo cậu từ Ngư Dương qua đây. Cậu tiếp tục phát huy những thành tích trước đây của cậu ở Ngư Dương mới tốt chứ.
Không thể nói là ở Ngư Dương có thể cho cậu tới hơn 30 triệu, ở Ma Xuyên, chẳng lẽ cậu không kiếm đâu ra được 10 triệu?
Tôi nghĩ rằng có 10 triệu, lại có sự đóng góp công sức lao động của nhân dân Ma Xuyên thì cái tường chắn kia có hơn 100km thì có thể mở rộng ra được lắm chứ. Đến lúc đó làm đường cho tốt tôi sẽ đến cắt băng khánh thành.
Bí thư Trang nói với vẻ rất chân thành, nhưng muốn ông ta bỏ tiền ra thì một chút cũng không có.
“Đúng là đồ cáo già, keo kiệt bủn xỉn, đến một xu cũng không chịu bỏ ra, lại bảo ông đây đến nơi khác xin tiền, đúng là thành quân ăn mày.”
Trong bụng Diệp Phàm thầm mắng.
Miệng hắn thì lại nói:
- Bí thư Trang, tình hình Ma Xuyên không giống với Ngư Dương trước đây. Trước kia có thể có tới hơn 30 triệu đó là bởi có sự trùng hợp và một loạt cơ duyên mà thôi. Nhân sinh, sao mỗi ngày đề có thể có được cơ duyên tốt như vậy được. Giống như tôi có hân hạnh được gặp gỡ Bí thư Trang đây. Nếu mỗi ngày tôi đều gặp được quý nhân thì đã sớm phát tài rồi. Hơn nữa, khách hàng trước đây người ta cũng đóng góp tiền, nhà máy cũng góp tiền, bây giờ tôi không thể mặt dày mày dặn đi xin tiền người ta được. Rất mất mặt.
- Cậu nhóc này, ai nói cậu khôn chứ, nếu không thì có cơ hội là lên chức liền.
Trang Thế Thành cười nói, miệng cũng có vẻ hòa nhã:
- Nếu cơ duyên không đến, cậu ở Ngư Dương có thể có cơ duyên, lẽ nào đến Ma Xuyên chúng tôi lại không thể đụng vào cơ duyên đó ư. Thật ra, cơ duyên là do con người tạo ra mà có. Tôi tin rằng cậu có khả năng này, về chuyện sửa đường thì tôi sẽ cung cấp cho cậy 300 ngàn khối thuốc nổ là được. Còn tiền bạc thì không có đây. Nói nữa là không có cả thuốc nổ đâu đấy.