Huống hồ, chẳng lẽ Diệp Phàm tôi ăn cơm no không có việc gì làm, trụ sở tốt như thế không muốn ở, lại muốn chuyển đến nơi tồi tàn làm việc sao. Điều tôi muốn nói là toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân khu Hồng Liên. Đây là lời nói từ đáy lòng của tôi, cũng là tiếng nói từ đáy lòng của toàn thể các cán bộ trong bộ máy lãnh đạo khu Hồng Liên chúng ta.
Ở đây, lời nói của Diệp Phàm tôi nặng tựa như núi, khu kinh tế mới Hồng Liên sau khi qui hoạch lại sẽ có diện mạo hoàn toàn mới trước mặt các vị.
Lời nói của Diệp Phàm tương đối thấu tình đạt lý, hội trường tạm thời trầm lặng.
- Các đồng chí hãy cùng nghĩ xem, Bí thư Diệp có thể quyết định như vậy, đó là cần dũng khí rất lớn. Đầu tiên không phải chịu đựng búa rìu dư luận, khu Hồng Liên chúng ta dưới sự lãnh đạo chủ chốt của Bí thư Diệp nhất định sẽ đi trên con đường ngày càng sáng lạng.
Có lẽ trong lòng mọi người vẫn còn nghi ngờ. Tôi xin kể ra một câu chuyện. Huyện Ma Xuyên của Đức Bình, chắc mọi người đều nghe nói qua rồi, là huyện nghèo nhất toàn tỉnh, thế nhưng bây giờ thì sao, đã lọt vào tốp 40 huyện mạnh nhất toàn tỉnh.
Lúc đó, chính là lúc Bí thư Diệp bắt đầu đến huyện Ma Xuyên nhậm chức Chủ tịch huyện. Công trình trọng điểm “Quốc lộ Thiên Tường” của tỉnh chúng ta chính là do Bí thư Diệp khi đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện đã chạy ngược chạy xuôi mới có được bốn, năm mươi triệu xây dựng nên.
Mọi người đến Đức Bình nhìn xem, ở thôn Đại Vũ của Đức Bình còn lập một đồng pho tượng, đó là sau khi Bí thư Diệp chuyển công tác đếnViệt Đông, nhân dân quận Đại Vũ trong suốt hơn một năm ròng tự quyên góp tiền đúc thành.
Lúc này, Vệ Sơ Tịnh bước lên kể lại.
Còn Lan Điền Trúc và Tống Trinh Dao vỗ tay đầu tiên, lập tức lan truyền, tiếng vỗ tay như sấm dền, cả hội trường lại ầm ĩ .
Có người hét lên:
- Là có pho tượng thật, là thật đấy!...
- Tôi chỉ vì mọi người làm chút chuyện nhỏ, không ngờ mọi người còn nhớ đến tôi. Tôi nghĩ, đã làm quan, thời cổ đại cũng có những kẻ vơ vét của dân sạch sành sanh.
Từng có một điển cố, nói là một quan huyện bị điều đi nơi khác. Lúc ra đi, dân chúng tặng một bức tranh chữ cho hắn, bên trong viết “trời cao ba thước”. Lúc ấy quan huyện còn khá cao hứng, xúc động nói là mọi người vẫn tín nhiệm ta, này không, dưới sự cai trị của ta, trời đều cao ba thước, xanh cao vời vợi, trời quang mây trắng.
Nhưng sau khi được cao nhân cho biết, người ta nói: đất bị ngươi cào đi ba thước, đương nhiên trời liền cao ba thước có phải hay không?
Mà điều Diệp Phàm tôi muốn nói chính là, cán bộ Đảng, tuyệt đại đa số vẫn có thể là lãnh đạo tốt vì dân phục vụ. Chúng tôi đến Hồng Liên không phải vì vơ vét sạch sẽ của dân, mà là vì làm cho Hồng Liên càng tốt đẹp hơn.
Tin tưởng tôi, tin tưởng Đảng của chúng ta. Ngày mai của Hồng Liên nhất định sẽ càng huy hoàng.
Sau khi Diệp Phàm nói xong, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đồng chí Trưởng ban thư ký Quận ủy Phạm Đông Bằng tuyên bố bắt đầu bán đấu giá.
Buổi đấu giá rất thành công, khu đất rộng của Song Tử Tinh Lầu của chính phủ cuối cùng là được công ty truyền thông Giang Nam mua với giá tám mươi triệu.
Mà trong lúc cạnh tranh đấu giá, các công ty, tập đoàn như Bảo Đức Lai cũng ra hết giá, chẳng hạn như quảng cáo miễn phí. Ngài tổng giám đốc Đinh Xuân Thu của công ty mới do Kim Thế Giới góp vốn với Bảo Đức Lai thành lập, lúc này cũng bày tỏ thái độ hi vọng khu kinh tế mới Hồng Liên có thể quy hoạch một lô đất để cho họ xây dựng trụ sở Tổng công ty.
Mấy công ty đồng thời muốn ký kết hợp đồng, vốn đầu tư dự tính phút chốc đã đạt tới hơn một trăm triệu. Buổi tối, đài truyền hình Tỉnh và đài Thủy Châu đồng phát sóng, khu kinh tế mới Hồng Liên lại càng thu hút sự chú ý. Người Thủy Châu bàn về Phó Bí thư Diệp, nhất thời trở thành chủ để tán gẫu trong lúc rảnh rỗi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo các cán bộ khu Hồng Liên tới “nhà máy khóa Kỳ Lâm”, phát hiện tuy nói đã dọn dẹp, sang sửa hoàn toàn nhưng tạm thời vẫn còn phải quét sơn, song vẫn khó che đi được vẻ cũ nát của nhà máy.
Tòa nhà cũng có ba tầng, chỉ có điều đều cũ nát không chịu nổi. Vì nhồi nhét đến mấy trăm nhân viên công tác, nên đến nhà xưởng đều cải tạo thành văn phòng tạm thời. Ở giữa dùng ván ép đơn giản để ngăn ra làm các phòng.
Trên cửa cũng treo tấm biển nhưng có vẻ hơi loạn.
- Bí thư Diệp, phòng làm việc của cậu ở trên tầng ba, tôi dẫn cậu đi xem một chút.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Quận ủy Phạm Đông Bằng có vẻ tương đối cung kính nói.
Diệp Phàm vừa thấy đã hiểu ra, cảm thấy văn phòng này ban đầu nhất định là phòng làm việc của giám đốc xưởng. Cũng không tệ lắm, không ngờ là một phòng nhỏ. Tuy nói hơi nát một chút nhưng đồ dùng bên trong đều là mới. Trên vách tường sau chiếc ghế dựa còn có một bức tranh chữ, viết an toàn trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn.
Thấy Diệp Phàm nhìn chằm chằm bức tranh chữ, sắc mặt Phạm Đông Bằng tối sầm lại, nghĩ rằng Bí thư Diệp mất hứng, vội vàng nói:
- Bí thư Diệp, bức tranh chữ này tôi đã xem qua, dù sao cũng là do một nhà thư pháp có chút danh tiếng ở tỉnh chúng ta viết ra. Vốn định bóc ra giữ lại nhưng nhất thời quên mất. Tôi lập tức cho người đi bóc ra.
- Không cần bóc, viết quá hay mà! An toàn trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn, nói rất hay, nói rất hay!
Diệp Phàm cười hỏi:
- Có phòng họp không?
- Có có!
Phạm Đông Bằng lại cười, dẫn Diệp Phàm đi dạo thăm phòng họp.
- Gọi tất cả mọi người lại đây, chúng ta ngồi thoải mái một chút.
Diệp Phàm đặt mông lên ghế ngồi.
Không lâu sau, những người như Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên bọn người đều tới rồi.
- Các đồng chí, mọi người cũng thấy rồi, điều kiện rất kham khổ. Tôi không ngờ lại có cảm giác mới mẻ giống như đang bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Các đồng chí có cảm giác gì cũng có thể nói ra. Tuy nhiên, tôi tin tưởng tất cả mọi người đều từ những địa phương gian khổ rèn luyện mà ra, hẳn là có thể trải qua được những khảo nghiệm khắc nghiệt.
Dĩ nhiên nơi này chỉ là địa điểm làm việc tạm thời của chúng ta. Trụ sở mới phải nhanh chóng xây dựng. Trong hội nghị thường vụ Thành phố, tôi đã từng cam kết, hôm nay đấu giá được hơn tám mươi triệu, một nữa dùng để xây dựng trụ sở mới, nửa còn lại sẽ đầu tư toàn bộ vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng và cải tạo lòng sông.
Nói như vậy là chúng ta chỉ có 40 triệu để qui hoạch xây dựng, trừ tiền mua đất hết 20 triệu còn lại hai mươi triệu.
Để tăng tốc hơn nữa, thể hiện hiệu suất làm việc của khu kinh tế mới của chúng ta, Trụ sở làm việc mới lần này không cần làm thành hình sao Song tử.
Làm một tòa nhà cao tầng đi. Phải quy hoạch toàn diện chút, chẳng hạn như phương diện làm việc có thể làm quy trình tác nghiệp. Phương diện Quy hoạch là do Bí thư Vệ phụ trách.
Tuy nhiên, phương diện xây dựng trụ sở làm việc và khuôn viên thì phiền đồng chí Lăng phụ trách rồi. Đồng chí Sơ Tịnh phối hợp với đồng chí Lăng Nguyên thiết kế, xây dựng đại viện chính phủ. Đồng chí Lăng Nguyên có chỗ nào bất tiện không?
Diệp Phàm chuyển tay qua cho Trương Lăng Nguyên một chiếc bánh ngọt lớn. Trong phương diện xây dựng thiết kế đại viện chính phủ, nhất định có nhiều mưu mẹo. Khoản tiền 20 triệu lớn như thế này, vẫn có thể có rất nhiều chỗ có thể kiếm chác được. Đối với lợi ích, Diệp Phàm tương đối thoáng, chưa bao giờ thò tay vào vụ việc nào như thế. Nhưng, Diệp Phàm cũng không hoàn toàn buông tay, mà còn cả Vệ Sơ Tịnh cản tay Trương Lăng Nguyên một chút.
- Tôi sẽ sắp xếp các đồng chí đẩy nhanh tiến độ để các đồng chí kiến tạo trụ sở mới của chúng ta hoàn thành sớm nhất có thể, trưng ra diện mạo mới của khu kinh tế mới Hồng Liên chúng ta.
Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên nói đến đây, quay đầu hỏi Diệp Phàm, nói:
- Không biết Bí thư Diệp còn có chỉ thị cụ thể gì nữa không? Chúng tôi sẽ làm đúng theo chỉ thị của anh về kiến tạo qui hoạch, sắp xếp, phân công nhiệm vụ chu đáo cho từng bộ phận.
- Hết rồi. Việc này, là việc của Chủ tịch quận Trương rồi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn mọi người một cái, nói:
- Điều kiện rất gian khổ, Chủ tịch quận Trương, phát cho mỗi người một tháng lương làm phần thưởng đi. Tuy nói truyền thống gian khổ giản dị chúng ta phải kế thừa, nhưng khích lệ bằng vật chất phù hợp vẫn là cần thiết. Suy cho cùng, thời đại không giống trước rồi.
- Việc này sẽ để thưởng cùng với đợt cuối năm. Tuy nhiên, tiêu chuẩn trợ cấp không biết qui định như thế nào?
Trương Lăng Nguyên có vẻ hơi cung kính, xin chỉ thị nói.
- Bất luận cấp bậc, bất luận phân công công tác, hễ làm việc ở đại viện chính phủ thì đều phải đối xử bình đẳng. Kỳ thật, những nhân viên công tác bình thường càng vất vả. Nơi chúng ta đang ngồi dù tốt xấu thế nào cũng giống dạng văn phòng. Các anh xem những nhân viên công tác bình thường, đều là năm sáu cá nhân chen chúc trong một gian phòng. Hơn nữa, đại sảnh phân xưởng suýt chút nữa thành phòng làm việc tập thể rồi. Bọn họ càng cần bù đắp hơn. Tiêu chuẩn thì không cần vượt qua hai nghìn! Nhiều quá, người ta sẽ nói chúng ta thưởng lung tungcó đúng không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Chạng vạng tối, Phí Hướng Phi gọi điện thoại tới, nói là hội sở Hoàng Thị mời Diệp Phàm ăn cơm.
Diệp Phàm biết rằng, thằng cha này hiện tại có chút gấp gáp. Vị trí phó sư trưởng của tập đoàn quân thứ hai Sư A quá quan trọng. Hơn nữa, Phí Mãn Thiên từng dặn dò hắn. Chuyện lần này, Phí gia sẽ không nhúng tay vào, bởi vì ông bác thứ hai Phí Nhất Hoàn đang ở thời kì mấu chốt, không thể để người ta tung tin đồn thất thiệt. Tất cả của cải của Phí gia đều dồn vào Phí Nhất Hoàn. Chỉ khi việc của Phí Nhất Hoàn thành công rồi thì Phí gia mới có tiền đồ. Đương nhiên, nếu không xảy ra sơ xuất thì chuyện này cũng sớm ván đã đóng thuyền rồi.
Nếu bố đã dặn dò như vậy, con đường dựa vào người nhà ra mặt sắp xếp cho mình đã bị chặn mất rồi. Vì vậy, Phí Hướng Phi đành đem tất cả hy vọng ký thác lên người Diệp Phàm.
Nhìn qua thời gian, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Trương Cường, giao cho anh ta đại diện mình mời tướng quân Hầu Bình, Quân đoàn trưởng đoàn quân thứ hai đóng tại vịnh Lam Nguyệt.
Ngày đó, trung tướng Cố Toàn dẫn mình đi nhậm chức, Hầu Bình dĩ nhiên cũng được gọi vào phòng họp của Tổ nòng cốt số 8.
Ông ta cũng biết thân phận lãnh đạo thực sự của Diệp Phàm, chắc là dù thế nào thì Hầu Bình cũng sẽ vẫn phải nể mặt Diệp Phàm. Tuy nói đoàn quân thứ hai là trực thuộc đại quân khu Lĩnh Nam, nhưng ,đó là trong tình huống khẩn cấp phải chịu sự quản lý của Tổ nòng cốt số 8 của quân đoàn số 2.
Đương nhiên đây cũng là tình huống mà Quân ủy đồng tình. Hầu Bình cũng biết, vị trí của mình có giữ chắc được hay không rất liên quan đến đại soái Diệp Phàm này.
Bởi vì cấp trên có giải thích, quân đoàn số 2 bát cứ lúc nào cũng đợi mệnh của Tổ 8, bổ sung nhân lực. Bình thường trong căn cứ lấy Tổ nòng cốt 8 làm việc chính, mọi thứ đều ưu tiên cho Tổ 8.
Quả nhiên, không lâu sau Trương Cường gọi diện thoại đến, nói là Quân đoàn trưởng Hầu buổi tối c rảnh, rất sẵn lòng cùng ăn tối với Diệp Phàm.
Phí Hướng Phi dẫn theo cô bạn gái Thang Hồng và chị gái họ bên ngoại Chu Tiểu Hồng đã sớm tới Sở Hội Hoàng Thị. Không lâu sau, Diệp Phàm cũng đến.
Hai bên đang trò chuyện thì một chiếc xe quân đội phịch một tiếng, dừng trước mặt mọi người. Từ trên xe bước xuống là hai dáng người cũng không phải đặc biệt cao lớn – thiếu tướng Hầu Bình và Sư trưởng sư A Trấn Trung Lương. Xem ra, quan hệ của hai người khá thân thiết.
Tướng mạo Hầu Bình bình thường, mặt còn rỗ rất nhiều, tuy nhiên, người có vẻ rất uy nghiêm. Dáng vẻ bước đi trên đường rất mạnh mẽ, hùng dũng. Khi vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Hầu Bình bước nhanh tiến lên, vươn hai tay cầm chặt tay Diệp Phàm, cười nói:
- Khiến Bí thư Diệp phải chờ lâu, Hầu bình thật có lỗi.
Hành động này vừa diễn ra khiến Phí Hướng Phi lập tức kinh ngạc một hồi, không thể ngờ được tướng quân Hầu Bình đường đường thiếu tướng Quân đoàn trưởng, nhân vật có quyền lực trong quân đội lại có thể thân thiết với Diệp Phàm như thế. Hơn nữa, Phí Hướng Phi mơ hồ cảm giác được, hình như Hầu Bình còn có chút cung kính đối với Diệp Phàm. Điểm này khiến đệ nhất công tử Phí Hướng Phi của tỉnh Nam Phúc này rất nghi hoặc, không hiểu tại sao lại như vậy.
- Quân đoàn trưởng Hầu đồng ý đến, chính là vô cùng nể mặt Diệp Phàm tôi đây, ha ha.
Diệp Phàm cười nói.