Dương Bản Thủy mặt càng đỏ hơn, xấu hổ gật đầu. Thằng nhãi này có chút luống cuống, nghĩ đến việc Phạm Viễn đang bất mãn với mình, đã hoảng hốt đứng dậy. Cong lưng như một con tôm vậy.
- Đã hiểu là tốt rồi, về nhớ suy ngẫm lại một chút.
Phạm Viễn hừ nói.
Trên đường về nhà, đồng chí Dương Bản Thủy luôn cân nhắc, miệng lẩm bẩm nói: “Quái, người ta nói “xử lý việc chứ không xử lý người”, sao lão thất phu Phạm Viễn lại nói ngược “đối người không đối việc”.
Thật sự quái lạ! Chẳng lẽ lời Phạm Viễn có ý sâu xa là đối diện với Diệp Phàm có thể hạ thủ, nhưng đối diện với sự nghiệp của Hải Đông thì phải ủng hộ.
Thật sự là hồ đồ, sự nghiệp này do Diệp Phàm làm, ủng hộ sự nghiệp của hắn không phải chính là ủng hộ Diệp Phàm sao? Vậy làm sao để phê phán Diệp Phàm, cái này, khó suy nghĩ quá, hồ đồ mất thôi.”
Nghe nói đồng chí Dương Bản Thủy đã mài chết mấy chục triệu tế bào não những vẫn chỉ là một đám sương mù. Chuyện này, gã không dám hỏi lại đồng chí Phạm Viễn, đành phải ngậm ngùi làm con quỷ hồ đồ vậy.
Cuối tháng ba.
Đại hội 10 giới lần thứ nhất được cử hành ở Bắc Kinh. Các đồng chí Nội các chính phủ lâm thời quốc gia làm “Báo cáo công tác chính phủ”. Hội nghị bầu chọn Đường Hạo Đông làm Chủ tịch quốc gia, Trấn Sơn Hà là Chủ tịch ủy ban quân sự. Bầu Vi Chính Lương là Chủ tịch Quốc hội uỷ viên thường vụ Hội đồng nhân dân mười giới, Khang Nhất Đông là tân Thủ tướng Chính phủ , cũng đại diện cho các Tập đoàn lớn tại Bắc Kinh trong cuộc đua đã hạ màn. Đường Hạo Đông và Trấn Sơn Hà mới cũ bị vây trong bộ máy đang ở thời kỳ quá độ. Lần này bộ máy đang trong quá trình luân phiên nhau, quyền lực của lão Kiều gia không tăng mạnh, ngược lại còn bị lùi bước.
Chức vị và cấp bậc của Kiều Viễn Sơn không thay đổi, tuy nhiên, Kiều Hoành Sơn cũng bị hạ khỏi chức Tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam. Nhờ Kiều Viễn Sơn toàn lực tranh thủ, cuối cùng Kiều Hoành Sơn cũng giữ được một vị trí phó ở Tổng bộ.
Những danh hiệu ủy viên quân ủy bị lui đi. Hơn nữa, lần này bộ máy quân đội điều chính, mấy tư lệnh của đại quân khu không một ai tiến vào bộ máy quân ủy.
Còn bộ máy quân ủy mới do tứ tổng bổ, Tổng tư lệnh viên của bộ Quốc phòng, ba bộ lục, hải, không quân tạo thành.
Tuy nhiên, Tuy nhiên, may mắn Kiều Hoành Sơn trước kia là uỷ viên quân ủy, cho nên, cũng mò được một chức Phó trong tứ tổng bộ. Đối với lão Kiều gia mà nói, cũng không coi là quá xui xẻo.
Đại hội tân chính phủ nội các lần đầu tiên được tổ chức vào tháng tư ở Bắc Kinh. Đồng chí Khang Nhất Đông trong cuộc họp đã đưa ra nhiệm vụ chung của chính phủ. Trung tuần tháng tư, Chính phủ nội các triệu tập cuộc họp Trong sạch hóa bộ máy chính trị tại Bắc Kinh.
Thủ tướng Khang Nhất Đông trong cuộc họp đã nhấn mạnh phải làm tốt năm công tác: thứ nhất, tiến thêm một bước trong sạch hoá bộ máy chính trị, tự điều chỉnh quy chế, quy phạm từ hành vi chính trị; thứ hai, gia tăng cải cách, đổi mới thể chế, tăng cường giải quyết những vấn đề lớn; thứ ba: sửa chữa những kẻ hở trong các ngành, các bộ môn, giải quyết các vấn đề xung đột được nhân dân phản ứng mạnh; thứ tư, tăng cường điều tra các vụ án lớn, nghiêm khắc trừng phạt các phần tử phạm tội; thứ năm: nghiêm khắc thực hiện theo pháp luật, cường hóa quyền lực hành chính.
Ngày thanh minh mưa phùn, người người đi lại đông đúc trên đường. Trong cái ngày đau thương này, người đi viến mộ có như hành quân. Diệp Phàm cũng chẳng có thời gian mà về nhà tảo mộ. Tám giờ sáng, hắn bước vào phòng họp. Chuẩn bị triệu tập cuộc họp mở rộng bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Vở kịch chính của ngày hôm nay đương nhiên là việc tu sửa khe suối Vượng Phu, học tập tinh thần mới của Thủ tướng Khang cũng nhất định phải có.
Lần này tham dự hội nghị ngoại trừ bộ máy Đảng ủy còn có vài Phó chủ tịch thành phố cùng với những người phụ trách thực sự hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu.
Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, liếc mắt nhìn mọi người nói:
- Họp đi, đồng chí Tằng Tuấn Tài hãy nói về tình hình cụ thể của khe suối Vượng Phu?
- Khoảng thời gian này là khoản thời gian đặc biệt vất vả, các đồng chí phải tổ chức giải phóng mặt bằng, trải qua hơn một tháng vất vả, cuối cùng đã bước đầu hoàn thành việc giải phóng mặt bằng. Tuy nhiên, những vấn đề tiếp theo còn rất nhiều.
Nói đến đây, Tằng Tuấn Tài liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Chủ yếu là vấn đề tiền, tuy cục Tài chính thành phố nói sẽ cấp 200 triệu, nhưng, lại rút đi 100 triệu rồi.
Điều này làm việc khởi công khe suối Vượng Phu phải trì hoãn. Không có tiền, rất khó làm việc. Anh yêu cầu người ta giải phóng mặt bằng, dù sao cũng phải cấp cho người ta chút tiền chứ đúng không nào?
Không có tiền, người ta đâu có chịu chuyển đi. Họ cứ ôm chặt lấy có muốn cứng rắn phá hủy cũng không được. Chúng ta, dù sao cũng phải chú ý đến nhân tính chứ, đúng không?
- 100 triệu, ai cho cục Tài chính thành phố có quyền lấy khoản tiền chuyên dùng cho khe suối Vượng Phu? 200 triệu là khoản tiền khởi công, bộ máy tập thể của thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết định rồi.
Ai dám công nhiên coi thường quyết định của Hội nghị thường vụ? Chủ tịch thành phố Tằng, xin anh nói cụ thể ai đã rút khoản tiền này, có chứng cứ cụ thể không?
Hơn nữa, 200 triệu mà lấy đi 100 triệu, cái này gọi là gì chứ? Không phải là tham ô công khoản sao?
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố quản lý thủy lợi Ngô Sinh Lâu vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng, chất vấn.
- Đồng chí Lưu Nhất Tiêu nói bên anh ấy đang kẹt tiền, chuyền về để họ dùng trước. Cái này, tất cả mọi người đều hiểu. Đồng chí Nhất Tiêu là thần tài của thành phố, công trình khe suối Vượng Phu cần sự ủng hộ mạnh mẽ của anh ấy. Tôi đây là Phó tổng chỉ huy của công trình tu sửa khe suối Vượng Phu, nào dám đắc tội với thần tài. Tu sửa khe suối Vượng Phu cần vài năm, cục Tài chính thành phố sẽ phân giai đoạn cấp tiền về.
Phó chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài vẻ mặt khó coi, nói.
- Hừ!
Lúc này, Trương Minh Sâm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thấy mọi người đang nhìn mình thì mặt càng căng thẳng hơn, nói:
- Ai cho Lưu Nhất Tiêu có quyền chuyển tiền đi?
Quả là không thể tưởng tượng nổi. Cái này gọi là gì chứ, to gan lớn mật. Tu sửa khe suối Vượng Phu là việc lớn, đã được Hội nghị thường vụ thông qua.
Khoản tiền chuyên dùng cũng dám chuyển đi, Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đề nghị lập tức gọi đồng chí Lưu Nhất Tiêu đến đây để hỏi chuyện.
Không thể để một số đồng chí tiếp tục làm như vậy, cứ làm như vậy, trên làm dưới theo. Anh chuyển một khoản, anh ta chuyển một khoản, tiền bay đầy trời, vậy không phải loạn cả đám à?
Những người ngồi đây ai mà không hiểu quan hệ của Trương Minh Sâm và Lưu Nhất Tiêu. Trương Minh Sâm nói như thế, dĩ nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện rất “mới mẻ” sẽ còn xảy ra.
Diệp Phàm nháy mắt đã hiểu, Trương Minh Sâm làm như vậy, là đang muốn nả pháo về phía mình. Vì, lần trước Thuận Hoa đến cục Tài chính thành phố đòi tiền không được, chính mình đã lệnh cho Lưu Nhất Tiêu rút khoản tiền tu sửa khe suối Vượng Phu.
Trương Minh Sâm và Ngô Sinh Phát đều căn chặt chuyện này không buông, chắc chắn là có mục đích.
- Ừ, nên gọi Lưu Nhất Tiêu đến. Việc này quá lớn, không hỏi không được. Những chuyện như thế này, tuyệt đối không thể để xảy ra nữa, chúng ta phải lấy nó làm gương mới được.
Lúc này, Tôn Đạo Phong uống ngụm trà, thản nhiên nói.
- Gọi đồng chí Lưu Nhất Tiêu đến đây ngay lập tức.
Diệp Phàm quay sang Vu Hữu Hòa nói lớn. Vu Hữu Hòa đích thân đi gọi điện. Không lâu sau, Lưu Nhất Tiêu người đầy mồ hôi, vội vàng chạy đến.
- Đồng chí Nhất Tiêu, nghe nói anh đem khoản tiền chuyên dùng cho hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu rút sang chỗ khác, có chuyện này không?
Trương Minh Sâm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Cái này, cái này...
Lưu Nhất Tiêu định nói rồi lại ngậm miệng, hơn nữa, còn vô tình nhìn qua Diệp Phàm. Mọi người ngồi ở đây đều hiểu, tám phần là chuyện này có liên quan đến đồng chí số 1 của nơi này, Diệp Phàm rồi.
- Đồng chí Nhất Tiêu, đây là đâu chứ? Là phòng họp của Ủy ban nhân dân thành phố. Là trung tâm của toàn bộ thành phố, hiện nay tôi đại diện bộ máy Đảng nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.
Trương Minh Sâm vẻ mặt nghiêm túc, bức xuống.
“Xoảng” một tiếng, âm thanh quái dị vang lên. Mọi người quay về phía phát ra âm thanh, thấy chén trà của Diệp lão đại nặng nề đặt trên bàn. Trương Minh Sâm vừa thấy, mặt hơi hơi đỏ lên, tuy nhiên không hé răng.
- Tôi hy vọng một số đồng chí chú ý thân phận của mình, nơi này là địa phương nào, đây là đâu, là phòng họp bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung.
Diệp Phàm nói vài câu chẳng hiểu ra sao, tuy nhiên, những người ở đây đều hiểu, Diệp lão đại đang nả pháo về phía Trương Minh Sâm.
Trương Minh Sâm anh đại biểu tổ chức Đảng, vậy Diệp Phàm tôi còn ngồi đây làm cái rắm gì? Dù Trương Minh Sâm anh có đại diện, thì cũng phải được sự đồng ý của Diệp Phàm tôi mới được đại diện. cho nên, Trương Minh Sâm nhất thời lỡ lời, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, thằng nhãi này, mặt càng đỏ hơn.
- Haha, vừa rồi Chủ tịch thành phố Diệp đồng ý gọi đồng chí Lưu Nhất Tiêu tới hỏi. Tôi nghĩ, tôi cũng là một thành viên trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Đây là nơi của Tổ chức Đảng, chúng ta là thành niên của tổ chức, đại diện tổ chức hỏi đồng chí Lưu Nhất Tiêu, Chủ tịch thành phố Diệp, có thể hỏi được không?
Lão già Tôn Đạo Phong thản nhiên nói, dĩ nhiên là đang đáp trả Diệp Phàm.
- Đồng chí Nhất Tiêu, có chuyện gì mau nói đi?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chủ tịch thành phố.. Chủ tịch... nói thật ạ?
Lúc này, Lưu Nhất Tiêu vẻ mặt khó xử, nhìn Diệp Phàm, giống như đang bảo vệ cho Diệp Phàm vậy.
- Có ý gì, không nói thật chẳng nhẽ lại nói dối?
Diệp Phàm nghiêm mặt, liếc mắt nhìn đồng chí Lưu Nhất Tiêu một cái, vẻ mặt càng nghiêm túc, hừ nói:
- Đồng chí Nhất Tiêu, anh có tư tưởng này là không được. Chẳng nhẽ anh không biết đây là đâu? Hiện tại tôi đại diện tổ chức nói chuyện với anh. Đối mặt với tổ chức anh còn dùng “nói thật”, “nói dối”, chẳng lẽ bình thường anh đều làm như vậy? Đối mặt với tổ chức mà còn không thẳng thắn, còn muốn nói thật nói dối...
- Không phải Chủ tịch thành phố, ngày đó chính anh bảo tôi rút khoản tiền chuyên dùng cho khe suối Vượng Phu cấp cho tập đoàn Thuận Hoa. Lúc đó đồng chí Chủ Nhiệm Vu Hữu Hòa và Trưởng phòng tài vụ Thuận Hoa đồng chí Tiếu Mỹ Thanh đều có mặt.
Vì, chiều cô Tiếu Mỹ Thanh có đến nhắc về khoản tiền. Cô ấy chê tốc độ quá chậm.
Bất mãn vì khoản tiền này do đích thân Chủ tịch thành phố Diệp chỉ thị mà mãi vẫn chưa chuyển vào tài khoản của Thuận Hoa gì đó.
Mà Chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài là Phó chỉ huy công trình tu sửa khe suối Vượng Phu. Cho nên, khoản tiền đó do tôi hỏi anh ta rồi rút đi.
Lúc đó anh ấy cũng do dự, vì, dù sao khoản tiền này cũng là khoản tiền chuyên dùng. Hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu là hạng mục lớn, do Hội nghị thường vụ thông qua.
Khoản tiền này người bình thường ai dám chuyển đi chứ. Chủ tịch thành phố Tằng cũng không dám để tôi chuyển. lúc đó nghĩ đến kỳ hạn mà anh cho tôi chỉ có một ngày, cho nên, không còn cách nào hết, tôi bèn nói đây là do anh chỉ thị.
Tôi cũng chẳng có cách nào khác, bằng không, Cục trưởng cục tài chính tôi đây không thể hoàn thành trách nhiệm. Chủ tịch thành phố dặn dò tôi còn không nghe thì còn nghe ai? Đúng không Chủ tịch thành phố?
Lưu Nhất Tiêu bộ dạng oan ức. Giọng nói qua micro cũng được phóng đại lên, khiến ai nấy cũng đều nghe rõ. Hơn nữa, còn cường điệu chỉ thị của Diệp lão đại.
Nghe Lưu Nhất Tiêu rống lên như vậy, mọi đồng chí đều hướng mắt về phía Diệp Phàm. Đồng chí Ngô Sinh Phát, lúc này còn khép hờ mắt.