Ví dụ lợi dụng bãi biển để kinh doanh khu du lịch biển, còn có thể khai thác rất nhiều dự án biển. Ví dụ như du thuyền, chèo thuyền, đua thuyền buồm, …
Bởi vì mảnh đất bãi Yến Nguyệt rất rộng, hiện tại ước tính là có rất nhiều các nhà đầu tư đang nhòm ngó mảnh đất trống kia.
Một khi tin tức về Trung tâm thương mại do chính quyền thành phố làm chính thức công bố, giá trị mảnh đất này ước tính sẽ tăng gấp nhiều lần.
Bí thư Diệp, các anh đúng là đã có trong tay một kho báu đấy.
Tô Thanh Vân không hề che giấu đi nỗi ghen tị trong lòng mình.
- Vậy nghe anh nói, Trung tâm thương mại này đã được định rồi. Nhưng không biết là đến khi nào thì thông báo ra.
Nếu thời gian quá dài thì chúng tôi không thể đợi được, nhà máy Phi Không của chúng tôi có đến hơn hai nghìn cán bộ, công nhân viên.
Chuyển đến đây không biết đến đâu mà lấp đầy được, hơn nữa, thời gian này nhà máy cũng không còn hoạt động, thu nhập mỗi ngày là con số không chứ chưa nói đến việc mỗi ngày phải phát lương cho nhân viên.
Điều Diệp Phàm quan tâm nhất đương nhiên là vấn đề thời gian.
- Cái này quả thật là một vấn đề lớn, những hai nghìn công nhân. Mỗi ngày đều mất đi mấy chục nghìn tệ.
Lang Phá Thiên gật đầu, anh ta liếc nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Như này đi, quân khu tỉnh chúng tôi có một doanh trại công binh, chi bằng tôi sắp xếp công việc mấy ngày cho họ làm, gọi bọn họ đến bãi Yến Nguyệt giúp các anh dọn dẹp một chút, chí ít cũng có thể rút ngắn một ít thời gian giúp các anh, coi như là hậu lễ mà tôi tặng anh đi.
- Vậy thì tốt rồi, nhưng nếu đã làm thì san bằng chỗ đó ra luôn đi. Máy xúc, máy ủi các anh đều có, coi như là một lần huấn luyện, chẳng phải là rất tốt hay sao.
Diệp Phàm cười nói
- Tôi nói này Diệp Phàm, anh tham đến nỗi hiện lên cả mặt rồi kìa. Thời gian mấy ngày cũng là khá lắm rồi, lại còn san bằng toàn bộ, vậy thì chẳng phải vài tháng nữa sẽ làm xong sao?
Nào tiền xăng, hao tổn máy, còn công nhân nữa, …mất một số tiền lớn đấy, hơn nữa các anh cũng chưa quy hoạch xong.
Nếu như làm loạn thì giúp cũng bằng thừa rồi.
Lang Phá Thiên hừ nói.
- Tôi nói này anh Lang, từ lúc nào mà anh đã tính toán chi li như vậy rồi. Việc này cứ định như vậy đi, ít ra là san bằng.
Về phần quy hoạch, không vấn đề gì, san bằng rồi lẽ nào lại sợ không quy hoạch được. Cái này anh làm không ra ngô ra khoai gì ngược lại lại thấy khó chịu.
Hơn nữa, tôi cũng không bắt các anh đào giếng đóng cọc đúng không. Doanh trại công binh của các anh dù sao cũng đều cần huấn luyện.
Hơn nữa, bình thường có việc gì cũng sẽ ra tay giúp địa phương rải đường, kiến thiết các công trình cơ bản đúng vậy không?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh nói nghe dễ dàng quá nhỉ, được rồi, được rồi, làm người tốt thì làm tới cùng, huấn luyện thì huấn luyện.
Lang Phá Thiên không hài lòng trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Thật ra, anh Diệp, dựa vào năng lực của anh, chỉ cần anh chịu thì tôi có thể “đáp cầu dắt mối” anh với Trương Tư lệnh.
Bên bọn họ, nhân lực quân đội làm kiến thiết cũng không ít. Cái này chỉ cần anh chịu mở mồm thì Trương Tư lệnh cũng chịu mở mồm.
Còn không phải là vấn đề một câu nói.
- Thôi, tôi làm gì có bản lĩnh ấy.
Diệp Phàm mặt mày nghiêm nghị nói.
- Thôi vậy, anh tự xem rồi làm. Không chừng Trương Tư lệnh vui lên lại còn cho anh ít xi măng làm nửa cái móng cũng nên, anh coi như đại phát rồi.
Lang Phá Thiên nói.
- Bí thư Diệp, thật ra, tôi có một đề xuất nhỏ.
Lúc này, Tô Thanh Vân nói.
- Bí thư Tô mời nói.
Diệp Phàm nói.
- Mảnh đất bãi Yến Nguyệt của các anh rất lớn, thật ra không cần phải dùng toàn bộ vào việc làm xưởng đóng tàu. Mảnh đất ấy mà dùng vào việc xây dựng xưởng đóng tàu thì thật đáng tiếc.
Hơn nữa, nếu như dự án Trung tâm thương mại lớn này thật sự được phê duyệt thì dự án xây dựng xưởng của các anh cũng không có khả năng được duyệt.
Bởi vì, xưởng đóng tàu dù sao cũng có lượng ô nhiễm nhất định. Mà vùng đất kia lại là khu thương mại, không thích hợp với xây dựng xưởng đóng tàu.
Tô Thanh Vân nói.
- Việc này tôi cũng đã nghĩ qua rồi, e là dựng xưởng đóng tàu cũng không thực hiện được . Xây dựng nhà hàng, khu du lịch nghỉ dưỡng thích hợp hơn.
Như anh nói, ví dụ như làm về du lịch, thuyền buồm đều được. Quảng Đông là một thành phố tràn trề sức sống. Một khi Trung tâm thương mại lớn được phát triển.
Những tinh anh của giới thương mại, những người giàu có cũng sẽ cần nơi thư giãn, giải trí. Mà khu nghỉ dưỡng của chúng ta lại nằm trong khu trung tâm thương mại, thuận tiện cho họ đi lại.
Hơn nữa, có thể xây dựng những cái này thì đã tạo ra một sự tương trợ lớn cho vẻ đẹp khu thương mại.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Nhưng mà xưởng đóng tàu vẫn phải làm. Cái này thì có chút khó khăn rồi. Không có nơi nào để xây dựng.
- Đất thì có, chỉ là vắng vẻ hơn một chút. Hơn nữa, giá mảnh đất đó cũng không đắt lắm, không bằng giá của mảnh đất bên nhà máy Phi Không.
Tôi nghĩ dù sao mảnh đất bãi Yến Nguyệt kia của chúng ta cũng dùng không hết. Chi bằng cắt ra một phân nửa để bán đấu giá.
Còn tiền đấu giá thu được sẽ dùng vào việc xây dựng xưởng. Như vậy thì các anh không cần phải bỏ tiền ra rồi.
Trương Tư lệnh quả thật là đã tặng anh một lễ vật lớn đấy.
Tô Thanh Vân ghen tị vô cùng.
- Ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
Nếu như Tô Thanh Vân chịu ra mặt thì việc tìm một khu đất sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
- Huyện Ô Sơn, mảnh đất này tôi đã đi qua. Chỉ cách thành phố có một tiếng ngồi xe, xây dựng xưởng đóng tàu cũng không phải là xây dựng khách sạn.
Không cần thiết phải chọn vùng đất rộng, chỉ cần có nước có đất là được rồi. Trước kia huyện Ô Sơn này vốn là muốn dùng mảnh đất ấy để xây dựng một bến tàu, điều này nói lên là mực nước có lẽ cũng ổn.
Nhưng sau đó dự án này bị huyện lân cận cướp mất nên đã từ bỏ. Còn hiện tại, mảnh đất này đang thuộc về Ủy ban nhân dân huyện Ô Sơn, bởi vì khi đó bọn họ quyết tâm rất lớn, đã vay ngân hàng để lấy mảnh đất này.
Mảnh đất đó rộng gấp hai lần nhà máy Phi Không, xây dựng xưởng đóng tàu là quá đủ rồi. Hơn nữa, cách thôn gần nhất những mấy kilomet, cũng không phải giải phóng mặt bằng gì cả.
Lúc ấy huyện Ô Sơn vì làm bến tàu nên đã xây dựng đường nhựa đi ngang qua, chỉ là không lấy được dự án, mảnh đất ấy sớm đã thành mảnh đất hoang rồi.
Vì địa điểm rất hẻo lánh nên không bán đi được. Hiện giờ, mỗi năm Ủy ban nhân dân huyện còn phải đem một khoản tiền đến trả cho ngân hàng, khổ không thể tả.
Vấn đề này bọn họ cũng báo lên thành phố rồi, tôi cũng đã đi xem qua, quả thật không tồi, hơn nữa giá cũng không cao.
Mảnh đất kia chỉ cần năm sáu mươi triệu là có thể mua lại được rồi. Mảnh đất Yến Nguyệt kia nếu cắt ra một ít để bán đấu giá thì cũng có thể mua được mảnh đất kia rồi.
Hơn nữa, nếu như các anh thật sự muốn thì tôi có thể ra mặt đánh tiếng cho các anh. Thủ tục các loại có thể gọn nhẹ hơn.
Cho nên, nếu như có thể mua lại được thì đại doanh công binh của Lang Tư lệnh có thể trực tiếp đến mảnh đất kia làm rồi.
Có lẽ không đến mười ngày đã có thể san bằng xong. Việc này anh cần chuẩn bị sớm đi, qua một thời gian nữa chúng tôi cũng sẽ đưa lên thảo luận vấn đề này.
Hiện tại, nói ra cũng không nhiều người biết mảnh đất đó. Nếu như để lộ ra thì giá có thể sẽ tăng lên đấy.
Đối với các anh mà nói thì là tổn thất.
Tô Thanh Vân cười ha hả.
- Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người qua đó đo đạc trước. Nếu như thích hợp xây xưởng đóng tàu thì chúng tôi sẽ mua lại.
Nhưng bí thư Tô, anh phải đánh tiếng mạnh một chút. Hơn nữa, mảnh đất chúng tôi mua lại cũng vì cống hiến cho trấn Ô Sơn.
Đến lúc đó, nhà máy phát triển rồi, thu nhập thuế chẳng phải là các anh được lợi sao. Tuy nhiên, trước mắt huyện Ô Sơn phải đề ra một số chính sách thuận lợi đã.
Ví dụ như ba năm miễn thuế, về phương diện cho cho vay cần ra sức ủng hộ, …
Diệp Phàm cười một tiếng.
- Anh ấy à, sắp thành tinh rồi. Chiếm ưu thế rồi, không ngờ lại còn muốn miễn thuế, việc này phải được huyện Ô Long đồng ý mới được, tôi cũng không thể cứng nhắc mở miệng được, phải thế không? Ha ha ha.
Tô Thanh Vân cười có phần quỷ dị.
Diệp Phàm sững sờ, trong lòng nghĩ tên này hình như không tận lực giúp đỡ. Xem ra, anh ta phải mở miệng để nắm được chút gì đó.
- Báo Quốc cũng ở Quảng Đông, e là anh không biết đúng chứ?
Lúc này, Tô Thanh Vân lại cười.
- Ha ha, bác tôi là như vậy, rất ít liên hệ với tôi, nhưng ông đang yên ổn ở Đức Bình, vậy đến Quảng Đông này làm gì, không phải là đặc ý đến thăm người anh sao?
Diệp Phàm cười , đôi mắt chim ưng của anh ta phát hiện thấy Nghiêm Phương Long và Tào Nguyệt đang lắng tai nghe. Tự nhiên trong lòng anh ta giật mình.
“Tào Nguyệt hiện có ý dựa vào mình, còn Nghiêm Phương Long không rõ ràng. Nếu như có thể kéo hai người này vào phe của mình thì trong hội nghị ban lãnh đạo công ty sẽ có hai phiếu chắc chắn.”
Làm thế nào để không lộ ra dấu vết thân phận Kiều Báo Quốc mới là trọng tâm.
- Ông ta không có lòng như vậy đâu.
Tô Thanh Vân hừ một tiếng.
- Lẽ nào là đến làm việc, tỉnh Nam Phúc và Quảng Đông khoảng cách không gần đâu.
Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ hỏi.
- Chẳng phải là trước kia ông ta là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sao, cho nên muốn đến để kéo chút quan hệ. Ví dụ cùng một thành phố phát triển trực thuộc Quảng Đông hợp tác xây dựng. Chẳng qua là muốn đến kiếm chút tiền thôi.
Tô Thanh Vân cười nói.
- Tìm được mục tiêu chưa?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng giật mình, thầm nhủ : “Chẳng lẽ Tô Thanh Vân đến cầu mình.”
Cái này hình như là không phải vậy, chỉ cần Tô Thanh Vân mở miệng thì có việc gì không giải quyết được.
Có lẽ là mấy chủ tịch phía dưới muốn cùng thành phố Đức Bình xây dựng.
- Không thể nào, hiện tại việc này không đơn giản. Trình độ phát triển kinh tế của thành phố Đức Bình không thể so sánh với bên chúng ta.
Người ta xây dựng cùng anh chẳng phải là uổng phí tiền của sao. Hơn nữa, không phải là mười nghìn, hai mươi nghìn, một lần viện trợ không có đến mấy chục triệu thì không thể ra tay được.
Nếu lâu dài thì chẳng phải là một hai trăm triệu. Tiền này đặt trong túi áo người ta thoải mái, tại sao còn đưa cho anh tiêu đúng vậy không?
Tô Thanh Vân cười nói, anh ta liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Trước kia chẳng phải là anh đã ở Ngư Đồng sao, quan hệ với bên Ngư Đồng cũng không tồi. Có thể nói với Báo Quốc không? Tôi thấy Ngư Đồng hoàn toàn có thể tương trợ hữu nghị cho thành phố Đức Bình.
- Ha ha , Bí thư Tô, lời này của anh khách khí rồi. Báo Quốc cũng là bác tôi, nhưng mà tôi rời khỏi Ngư Đồng cũng mấy năm rồi. Hiện tại “người đi trà nguội”, e là lãnh đạo Ngư Đồng đều đổi rồi. Không quen với công việc trước kia thì có tác dụng gì, không bằng anh mở miệng là có thể thành công rồi.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không chủ động ôm gánh nặng này.
- Không đơn giản như anh nói đâu, tôi có cái khó của tôi. Việc này cụ thể thế nào thề tôi không tiện nói. Nhưng lần này anh phải giúp Báo Quốc rồi.
Tô Thanh Vân vẻ mặt nghiêm túc.
- Vậy được, đợi xong việc ký kết ngày mai, và sau khi việc bên huyện Ô Sơn ổn thỏa thì tôi sẽ đến Ngư Đồng một chuyến. Nhưng mà người đứng đầu thành phố Ngư Đồng này có những ai?
Diệp Phàm nói.