Dù sao, nếu như cậu muốn phong giới vạn tài hàn băng thì đầu tiên cậu phải dùng nội lực rất lớn để chống lại cái lạnh của hàn băng.
Nhưng khí lực còn lại sẽ không đủ để thiết lập phong giới. Tuy rằng phong giới này nhỏ, nhưng bởi vì vật liệu đặc biệt nên quá khó.
Đầu tượng đá Thiên Hạo Tử đang lung lay, ra vẻ như không thừa nhận ý kiến của Diệp Phàm.
- Tôi nhớ ra rồi, trước kia Tam Hóa đại sư đã từng nói với tôi chuyện Thái Cực Thất Đạo, nói là trước kia phái Võ Đang có 7 người bảo vệ, gọi là Thái Cực Thất Đạo. Tam Hóa đại sư cũng là một trong 7 người đó. Tất cả 7 người này đều là cao thủ Thóa thần cảnh, hợp sức lại có thể làm ra được phong giới gì đó…
Diệp Phàm nói.
- Vậy có thể giải thích điều này rồi, nếu như bảy người cùng hợp lực thì có thể rồi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Bảy người cùng hợp lực tạo ra tiểu phong giới này, cũng quá là lợi hại rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Điều này cậu không hiểu rồi. Phong giới nhìn bên ngoài rất nhỏ, nhưng có lẽ không gian bên trong rất lớn. Bởi vì, cái cậu nhìn thấy chỉ là điểm thiết nhập của phong giới, trên thực thế chính là cửa vào của phong giới, giống như một đứa trẻ, miệng nhỏ nhưng bụng to.
Thiên Hạo Tử nói.
- Ông nói là dùng cách gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Lửa có thể làm tan băng là quy luật tự nhiên, nhưng vạn tài hàn băng là loại băng đặc biệt, lửa bình thường không thể làm tan chảy được. Vạn tài hàn băng là loại băng đã trải qua quá trình hình thành hàng vạn năm ngoài tự nhiên, cho nên phải dùng lửa trong tự nhiên để khắc chế nó.
Thiên Hạo Tử nói.
- Lửa tự nhiên, có phải là lửa do ánh nắng mặt trời hay là sấm sét tạo thành không?
Diệp Phàm hỏi.
- Dĩ nhiên.
Thiên Hạo Tử nói.
- Phong giới này có thể sao, bị sấm sét một cái thì không phải sẽ tan ngay?
Diệp Phàm có chút khinh thường.
- Cậu hoàn toàn sai rồi, sấm sét trong tự nhiên đúng là có thể làm tan phong giới. Nhưng lượng lại quá ít.
Muốn làm tan được phong giới này ít nhất cũng phải có sức mạnh gấp mười lần sấm sét tự nhiên mới đủ. Cậu nói xem, trong thiên hạ này đi đâu để tìm được sấm sét mạnh như vậy.
Nếu như thật sự có thì đất đai phía dưới đều đã bị cháy sém hết rồi. Cậu còn có thể sống nổi sao?
Thiên Hạo Tử nói.
- Cũng đúng. Nhưng, chúng ta có thể dùng sức người để tạo ra một nguồn sấm sét mạnh gấp mười lần sấm sét trong tự nhiên. Ví dụ như, dẫn sấm sét hợp vào một chỗ để cùng tấn công phong giới, không phải sẽ được sao.
Diệp Phàm nói.
- Không sai, chính là ý đó. Nhưng ánh sáng này vẫn chưa được, còn cần phải kết hợp với một loại lửa tự nhiên nữa mới được.
Nếu không, phong ấn này cũng quá tầm thường rồi. Mà ngươi cũng không nhất định phải đi tìm nữa. Ở chỗ Bá Vương kim thương có một loại lửa tự nhiên. Loại lửa này có tên là “ U hỏa”.
Nó được lấy độ sâu mấy ngàn thước dưới lòng đất, cũng có người nói nó là lửa từ âm phủ. Đương nhiên, có địa phủ hay không thì tất cả chúng ta đều không rõ.
Ngay cả quỷ thần chúng ta còn chưa thấy qua chứ đừng nói là địa phủ.
Thiên Hạo Tử nói.
- Lửa này vốn dĩ có trong đó sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không sai. Đây là một loại lửa tự nhiên tạo thành. Lúc đó ta giao dịch với Trác Bình Hà Kim chính là vì lửa này.
- Tuy nó là lửa, đối với người sống thì rất đáng sợ, vừa chạm vào người sẽ lập tức biến thành tro. Nhưng loại lửa này cũng có thể dùng để bổ sung hỏa tính cho hồn khí.
Hồn khí tuy rằng chỉ là nội khí và suy nghĩ tạo thành, nhưng cũng cần phải thường xuyên bổ sung cương tính mới được. Ví dụ như u hỏa này.
Thiên Hạo Tử nói.
- Không hiểu Bá Vương Kim Thương đến từ đâu mà trong súng lại có thể có u hỏa. Mà cây súng này cũng không giống như thuộc loại súng loại sang, nhưng có có vẻ thần bí.
Diệp Phàm nói.
- Không sai. Chính ta cũng cảm thấy kỳ lạ. binh khí có được U hỏa có thể từ nhị phẩm đến tam phẩm. Điều này căn bản là không hợp lý.
Hơn nữa, tại sao khẩu súng này lại có lực tấn công mạnh như vậy, tốc độ nhanh như vậy, có liên quan đến u hỏa này.
Bởi vì u hỏa có thể làm tăng nội khí của cậu, hơn nữa, khi tràn ra bên ngoài còn có thể làm giãn nở không khí, tăng độ nhanh của súng.
Thiên Hạo Tử nói.
- Dùng u hỏa và lôi hỏa phá bỏ phong giới như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Dẫn sẩm sét nhiều chỗ tụ lại Bá Vương kim thương, sau đó dùng thương đâm là được. Dung hợp Sấm sét và u hỏa trong cây thương sẽ do lão phu và Lô Định Tông làm. Cậu chỉ quản việc dùng lực để đâm là được.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tuy nhiên, bệ ngồi của tổ tông người ta ở đây cậu động thủ thế nào được, ánh mắt xung quanh không ít đâu.
- Tôi lại có cách rồi.
Diệp Phàm nói. Bây giờ đang bị vạn tàn hàn băng hấp dẫn, đã quên mất chuyện Dương Đinh Thiên rồi.
- Thiên Lâm, ta thấy tượng đồng mọi người làm giả sau này và cái bệ có chút không tương xứng.
Diệp Phàm tỏ ra bình thường nhìn vào bức tượng Tam Hóa đại sư nói.
- Không thể nào. Chúng con đã đưa ra nhiều phương án, cuối cùng các vị trưởng lão đã họp và quyết định. Hơn nữa, người xem, màu sắc rất giống với màu sắc trước đây.
Trương Thiên Lâm hơi nghi ngờ lời nói của Diệp Phàm.
- Ha ha, nhãn lực của cậu không thể bằng ta, chờ đến khi cậu đạt tới trình độ của ta sẽ nhìn bức tượng ở góc độ khác.
Diệp Phàm tỏ ra phong độ của sư phụ.
- Điều đó là đương nhiên, sư thúc là cao thủ mà.
Trương Thiên Lâm cười nói, rồi hỏi:
- Phải giải quyết vấn đề này như thế nào?
Đương nhiên nếu như có thể làm phần bị hủy của bức tượng càng hòa hợp với cái bệ, con sẽ càng vui hơn.
Dù sao đây cũng là bức tượng của Tam Hóa sư tổ. Bởi vì chuyện này, trong lòng con vốn rất đau khổ.
Nếu như có thể bù đắp được trong lòng con cũng bớt áy náy hơn. Trương Thiên Lâm xin lỗi Tam Hóa sư tổ!
- Việc này còn phải từ từ suy nghĩ. Nhưng ta lại không có thời gian ở trên núi Võ Đang mãi. Nếu thật sự muốn khôi phục lại như lúc đầu, ta cần thời gian. Ví dụ, mỗi ngày dành một hai giờ để sửa từng chút một. Có thể dùng nội lực đặc biệt của ta để chỉnh sửa màu của bức tượng.
Diệp Phàm giăng bẫy trước.
- Vâng, sư thúc nhất định có cách, điều này con không hề nghi ngờ. Nhưng sư thúc không có thời gia, làm sao đây?
Trương Thiên Lâm cũng hơi nóng vội.
- Chắc chắn là không được như thế này rồi, chuyển bức tượng tới tập đoàn Hoành Không. Ta sẽ đặt nó ở một vị trí bí mật, chẳng hạn như ở Chu Tước sơn trang. Mà ta hàng ngày đều ở trong sơn trang, có thời gian rảnh sẽ nghĩ cách khôi phục dần dần. Có lẽ trên dưới ba tháng là có thể trở lại như lúc ban đầu rồi.
Diệp Phàm nói.
- Việc này con phải bàn bạc với các vị trưởng lão một chút, dù sao cũng là di chuyển tổ sư gia, không phải là chuyện nhỏ.
Trương Thiên Lâm nói.
- Được, ngươi hỏi bọn họ đi. Ta đang lo nếu như không thể khôi phục được lại như lúc đầu, trải qua thời gian dài bị bào mòn nhất định sẽ xuất hiện vết nứt, đến lúc đó, một là pho tượng sẽ khó coi, hai là sẽ bất kính với tổ sư gia đúng không?
Diệp Phàm nói, đương nhiên là phải nói nghiêm trọng hơn một chút.
- Con lập tức triệu tập các vị trưởng lão bàn bạc ngay.
Trương Thiên Lâm vội vàng đi.
- Ha ha, cậu thật là có cách.
Thiên Hạo Tử cười nói:
- Không ngờ chưởng môn hiện tại của phái Võ Đang đúng là không ra sao, lại có thể dễ lừa như vậy.
- Ha ha, là ông ấy tin tưởng cao thủ, cũng không thể nói là ông ấy dễ lừa. Không có chưởng môn nào ngốc cả, bởi vì nếu ngốc thì không thể đảm đương được vị trí chưởng môn.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Buổi trưa, Trương Thiên Lâm vội vàng đi đến, nói là các trưởng lão đã đồng ý, chỉ là yêu cầu giữ bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa, phái Võ Đang nói, tất cả chi phí để sửa chữa bức tượng đều do phái trả. Nếu như thật sự có thể sửa được bức tượng thì sẽ cho Diệp Phàm thêm hai triệu tiền sửa chữa.
- Tiền sửa chữa thì không cần, ta và Trương sư huynh là huynh đệ, tuy rằng ta cũng không phải đệ tử chính thức của phái Võ Đang nhưng có quan hệ như vật là đủ rồi, có thể góp sức vì Võ Đang, ta cũng cảm thấy vui.
Diệp Phàm nói.
- Vậy, làm phiền sư thúc thật ngại quá!
Trương Thiên Lâm có chút ngại ngùng.
- Không có gì, chỉ riêng chuyện ngươi gọi ta là sư thúc thôi, cũng khiến ta cũng nên làm xong chuyện này.
Diệp Phàm bên ngoài phải hào hiệp đại nghĩa, bên trong lại thầm nhìn Lô Định Tông và Thiên Hạo Tử vẻ mặt khinh bỉ.
- Người này đúng là dẻo mồm, chết cũng nói thể nói thành sống. Mình muốn làm việc riêng còn muốn làm cho người ta cảm ơn mình, lý gì vậy.
Lô Định Tông không khỏi thở dài.
- Không có gì lại cả, mọi người vì mình mà. Hơn nữa, không chắc phong giới này mở ra có thể giúp cho phái Võ Đang không, tin là nếu có lợi Diệp Phàm cũng không độc chiếm.
Thiên Hạo Tử lại hiểu.
- Ta không nhìn ra tiểu tử này có lòng tốt như vậy.
Lô Định Tông căn bản là không tin.
- Tôi không đồng ý di chuyển tượng của Tam Hóa sư tổ.
Lúc này, một giọng nói truyền đến, không phải chủ quả của tàng thư lâu, Dương Đinh Thiên thì còn ai.
- Dương trưởng lão, vừa rồi khi bàn bạc người không trở về. Chuyện này các trưởng lão đã quyết định. Hơn nữa, có thể sửa thì tại sao lại không làm. Tôi tin Diệp sư thúc cũng chỉ là vì tốt cho phái Võ Đang chúng ta.
Trương Thiên Lâm sửng sốt, hừ lạnh nói. Người từ trước đến nay vốn vẫn coi thường vị sư thúc Dương Đinh Thiên này.
- Ta bây giờ không phải về rồi sao? Việc này phải được ta đồng ý mới được. Bây giờ ta nói cho các người biết, ta không đồng ý di chuyện tượng của Tam Hóa sư tổ nữa.
Lần trước ngươi tự mình đưa bức tượng ra ngoài mà hủy hoại nó. Chuyện đó đã xảy ra rồi, hơn nữa là vì chữa bệnh nên ta cũng không nói nữa.
Lần này không lẽ ngươi còn muốn làm hỏng nữa sao? Trương Thiên Lâm, ngươi còn là chưởng môn phái Võ Đang nữa không?
Dương Đinh Thiên tức giận.
- Dương trưởng lão, đây là quyết định của các trưởng lão, hơn nữa đó cũng là quyết định của chưởng môn này. Không lẽ người không tuân theo quyết định của mọi người sao?
Trương Thiên Lâm lấy thế đè người.
Tuy nói rằng Dương Đinh Thiên xếp ở hàng thứ ba, trong phái đứng sau nhị sư huynh Trương Vô Trần và Đại sư huynh Trương Vô Trần, nhưng hiện giờ nếu như không có thực lực thì lời nói sẽ không có ai nghe.
Nhưng Diệp Phàm cũng hiểu Dương Đinh Thiên chính là cao thủ chân chính xuất chúng của phái Võ Đang, vì vậy thầm toát mồ hôi thay cho Trương Thiên Lâm.
- Dương sư bá, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Phàm vội nói.
- Đừng gọi ta là sư bá, Dương Đinh Thiên ta không có sư đệ như ngươi, một người ngoài lại có thể đi đi lại lại ở trong phái Võ Đang, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi là vì muốn tốt cho phái Võ Đang sao? Ta thấy không hẳn, ngươi căn bản chỉ là một tên tiểu nhân.