Chủ nhiệm Khâu hỏi.
- Chưa, nhưng tôi đoán là vậy.
Diệp Phàm nói, đọc báo. Trang đầu của tờ Nhật báo Bắc Kinh nói về đội ngũ bảo vệ nhân vật số một Bắc Kinh gì đó, ánh mắt lướt xuống, ở dưới, có một tiêu đề vô cùng bắt mắt-- Hộ hoa hữu pháp, chủ nhiệm xuất quyền. Tiêu đề này rất lớn, hơn cả nửa trang báo. Diệp Phàm tiếp tục đọc xuống, sau đó bình tĩnh đặt tờ báo lên bàn. Không riêng gì Nhật báo Bắc Kinh đăng, còn có báo Đô thị Bắc Kinh, báo Pháp luật và một vài tờ báo có sức ảnh hưởng đều đã đăng.
Chủ nhiệm Khâu vừa nói, vừa đưa chồng báo bên cạnh sang. Nói:
- Cậu có ý kiến gì về việc này không?
- Không có, bình thường thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình thản liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Khâu, nói.
- Rốt cuộc là sao? Tôi biết trong chuyện này nhất định phải có nguyên do đúng không?
Thái độ của Chủ nhiệm Khâu khá ôn hòa, nhưng cũng khá nghiêm túc, chỉ thiếu điều nói thêm câu “Tôi đại diện tổ chức nói chuyện với cậu” thôi.
- Chủ nhiệm Khâu, cái này, tôi tin anh hiểu.
Diệp Phàm đưa tay chỉ nhẹ vào hàng tiêu đề.
- Ừ!
Chủ nhiệm Khâu lên tiếng, biểu thị đã hiểu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Cậu nghĩ thế nào? Việc này cậu kể cụ thể cho tôi nghe nào.
- Những chuyện như thế này, có dính đến một Chủ nhiệm tôi đây. Nếu bình thường sẽ không được ban Tuyên giáo Thành ủy Bắc Kinh phê duyệt.Lẽ nào do lãnh đạo ban Tuyên giáo Thành ủy khinh suất, nên phê duyệt những việc hoang đường như thế này, hơn nữa, tối qua mới xảy ra chuyện, hôm nay sao các tờ báo lớn đã đăng cả rồi. Chủ nhiệm Khâu, cái này chứng tỏ điều gì. Chứng tỏ có “người hữu tâm” nào đã nhanh chóng hành động. Mà đối tượng nhắm đến đương nhiên là tôi. Kỳ thực, chuyện tối qua là như thế này. Tôi đang chuẩn bị về nhà, thấy đồng chí Thiên Thông đưa cô em gái Tuyết Hồng vào, rồi gây lộn ở Thang Đế. Anh nói, tôi còn cách nào khác chứ, đều là đồng nghiệp cả mà...
Diệp Phàm kể lại sự việc. Dù sao Chủ nhiệm Khâu cũng biết Thông Thiên, nên hắn cũng chẳng cần phải giấu giếm gì.
- Haizz...
Khâu Hoa thở dài, gõ nhẹ tay trên bàn, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta là cán bộ, hơn nữa chức vị của chúng ta tương đối chói mắt.
Chú ý, hai chữ “chói mắt” mà Chủ nhiệm Khâu dùng. Xem ra, ông ta cũng thực sự quan tâm đến Diệp Phàm.
- Ừ vị trí của tôi bây giờ cũng tương đối chói mắt. Mỗi cử chỉ, hành động đều đại diện cho cái gì đó, sắp trở thành người của công chúng mất rồi. Tuy nhiên, đây chỉ là nói trong thể chế thôi. Còn đối với người dân bình thường, tôi chỉ là một Chủ nhiệm mà chưa từng được nghe nói đến. Những người hữu tâm muốn tôi đứng trên đầu sóng ngọn gió. Việc này, nếu quả thật phải điều tra, tôi nghĩ, có thể tìm ra được “người hữu tâm” đó. Trong chuyện này, tôi có thể thản nhiên đối mặt, vì, tôi hoàn toàn vô tư. Đương nhiên, chuyện này sẽ đem lại ảnh hưởng cho tổ chức, tôi sẽ tự nguyện nhận phê bình.
Diệp Phàm nói.
- Hahaha, kỳ thực, lúc đầu cậu chẳng có gì xử lý không thỏa đáng cả. Người sắp bị đánh chết rồi, cậu mà không ra tay, thì không phù hợp với cao thủ như cậu. Nếu cậu là một đồng chí thông thường, cậu sẽ xử lý kiểu khác. Đáng tiếc cậu không phải, trực tiếp dùng nắm đấm cứu người là hành vi bản năng của cậu.
Chủ nhiệm Khâu mỉm cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Không sao đâu, cậu về đi, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình thôi.
Ra khỏi văn phòng, trong lòng Diệp Phàm kêu một tiếng may mắn. Bởi vì, Diệp Phàm hiểu được, lần này không bị phê bình không phải Chủ nhiệm Khâu nhân từ, mà vì đồng chí Thiên Thông đã giúp mình một đại ân. Việc này nếu muốn thẩm vấn Diệp Phàm, vậy không phải cũng phải tìm đồng chí Thiên Thông để đối chất sao. Với tính tình của Thiên Thông kia, bản thân Khâu Hoa cũng có chút nhức đầu. Cho nên, chút chuyện nhỏ, nếu không thể phê bình Thiên Thông, thì Diệp Phàm đương nhiên cũng không thể bị phê bình. Không thể nhất bên trọng nhất bên khinh đúng không? Phó chủ nhiệm thường trực Khâu Hoa này dù sao cũng phải xử lý cho công bằng, vì, cả hai đều là cao thủ. Huống chi, việc này, rõ ràng là có người đang chơi Diệp Phàm. Đối với người này, chủ nhiệm Khâu trong lòng cũng có chút căm tức. Anh không để ý đến thân phận Chủ nhiệm phòng đốc tra của Diệp Phàm, thì cũng phải chú ý đến thân phận khác của Diệp Phàm chứ. Vị trí này quá nhạy cảm, đương nhiên, trên báo chí cũng chỉ đăng Diệp Phàm là Chủ nhiệm phòng đốc tra, chứ không nói rõ thân phận Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Điều này chứng tỏ, người “hữu tâm” kia cũng hiểu được nặng nhẹ, không dám làm quá mức. Chỉ có điều, cái này, người trong vòng đều hiểu được thân phận Diệp Phàm, làm thế này, chỉ gạt được dân chúng bình thường được thôi .Ai làm chứ, mẹ nó!
Vừa bước vào trong xe, Diệp Phàm không kìm nổi chửi một câu. Về đế nhà, Kiều đại tiểu thư bưng súp hươu bào lên. Diệp Phàm có chút cổ quái nhìn cô, thấy cô không có chút gì khác lạ, bèn nhẹ nhàng thở ra, biết có lẽ cô chưa đọc báo. Thời đại này, người ta dần ít xem báo. Vì inte và Tv dần phát triển. Đọc báo không bằng lên mạng. Hơn nữa, đọc báo chỉ là thói quen của các đồng chí trong thể chế. Bởi vì, bị vây trong thể chế, ngày nào không đọc báo không được. Anh không hiểu rõ tình hình trong ngoài nước, không hiểu được ý cấp trên, không biết được ý cấp dưới, vậy anh còn công tác thế nào được. Đúng lúc này, giọng Lý Cường vang lên:
- Tiên sinh, Thứ trưởng Thiết đến. Anh ấy nói muốn tới ăn chực.
- Cũng được!
Diệp Phàm cười cười, cảm thấy kỳ quái, cơm trưa có gì đâu mà đến. Cơm trưa đâu thể uống rượu, vì chiều còn phải làm, trong người có mùi rượu không tiện.
- Viên Viên, lấy thêm đôi đũa, anh Thiết đến.
Diệp Phàm cười nói. Kiều Viên Viên vào bếp lấy đũa, vốn có dì giúp việc, nhưng, đôi khi, Kiều đại tiểu thư thích tự mình làm. Thiết Chiêm Hùng vội vàng bước vào. Trong tay còn cầm tờ báo. Diệp Phàm vừa thấy, lập tức đứng dậy định lấy tờ báo đi. Bởi vì, hắn sợ Kiều đại tiểu thư nhìn thấu. Không thể ngờ Thiết Chiêm Hùng nói:
- Người anh em, cậu xem, chuyện này là thế nào?
Tờ báo trong tay anh ta vung vẫy mấy lần.
- Có người muốn chơi em anh Thiết ạ.
Diệp Phàm hừ nói, cầm báo để lên ghế.
- Cho em xem, rốt cuộc có chuyện gì.
Kiều đại tiểu thư cầm lấy tờ báo.
- Đừng xem, chỉ là đối thủ của anh giở thủ đoạn thôi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Em đọc rồi, chỉ là Diệp Phàm anh ra tay đánh người cứu mỹ nhân ở hộp đêm đúng không?
Kiều đại tiểu thư thản nhiên nói.
- Em... biết rồi?
Diệp Phàm có chút cà lăm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên.
- Vốn không biết, nhưng, cha gọi điện qua hỏi nên em mới biết được. Cha hỏi em rốt cuộc là có chuyện gì?
Kiều Viên Viên nói.
- Mẹ nó, năm nay, chẳng có việc gì tốt đẹp của, thế này là sao chứ?
Diệp Phàm có chút xấu hổ nói:
- Nhưng, việc này, cũng không phải như em tưởng tượng đâu, Diệp Phàm anh là người như thế nào Viên Viên em không tin sao?
- Đương nhiên là em tin, không thì, em đã không nấu súp cho anh rồi.
Kiều Viên Viên bĩu môi nói. Thiết Chiêm Hùng nghe Diệp Phàm kể xong mọi chuyện, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chú em, cậu cảm thấy ai đứng sau việc này?
Hình như không phải Thang Đế, việc này đối với họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Ít nhất, tối qua Thang Đế đã bị Cục công an thành phố xử lý. Danh tiếng ở đây cũng tương đối bị hạ thấp. Tầng quản lý Thanh Đế hẳn là biết việc này sẽ ảnh hưởng đến họ. Làm cho việc này ầm ĩ. Còn có thể đăng trên Nhật báo Bắc Kinh, “người hữu tâm” này năng lượng không nhỏ đâu anh Thiết.
Diệp Phàm nói.
- Chắc hẳn, không phải là người của thành phố. Hình như tôi chưa nghe nói cậu có trở ngại gì ở thành phố đúng không?
Thiết Chiêm Hùng nói. Cũng chưa chắc.
Diệp Phàm lắc đầu, liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Chuyện hai cửa hàng chó kia vẫn chưa giải quyết xong. Em nghi Phó bí thư thành ủy Điền Thắng Lợi có dính vào việc này. Nhưng, Điền Thắng Lợi chỉ là lớp ngụy trang, nhân vật thực sự sau tấm màn không phải lão.
- Cậu nghi do Trương Nhất Đống làm?
Thiết Chiêm Hùng hỏi
- Cũng có thể, tuy nhiên, vẫn chưa chắc. Có rất nhiều đồng chí có khả năng, chẳng hạn như Yến Xuân Lai. Hơn nữa, việc này, theo lý mà nói sau khi Trần Thiên Hòa biết được thì phải tìm em hỏi dầu tiên. Hoặc là giáp mặt chất vấn, làm em nhục nhã một phen. Nhưng, Trần Thiên Hòa không làm như vậy mà lại hỏi ý kiến của Khâu Hoa. Lão gà này, dụng tâm vô cùng độc. Tuy nói Chủ nhiệm Khâu không nói gì, nhưng trong lòng lãnh đạo dĩ nhiên cũng có chút khó chịu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Thực ra cũng có chút bút tích giống Yến Xuân Lai. Nếu lão đó ra tay, chỉ bằng năng lượng của Yến Vân, ban Tuyên giáo Thành ủy không thể không nể mặt.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Có thể cậu không biết, tối qua đến hỗ trợ cậu xử lý hộp đêm Thang Đế chính là Đội phó đội trị an Cục công an thành phố, tên là Trương Liêu đã bị bắt. Hơn nữa, những đồng chí cảnh sát tối qua cùng Trương Liêu đi bắt người đều bị tạm ngưng chức vụ, tiếp nhận điều tra của tổ chức, cả đám đều bị xui xẻo rồi.
- Trương Liêu bị bắt, dựa vào cái gì? Cái thứ chó này, đúng là làm loạn. Ngay cả đồng chí Trương Liêu cũng không tha.
Giọng Diệp Phàm thô lỗ, liếc mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Huống chi, đồng chí Trương Liêu hành động theo lệnh của Phó giám sát trưởng em đây, sao họ không tìm em mà tìm Trương Liêu làm gì?