Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bản thân lại không quen ai của cục An ninh quốc gia, thật sự không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

Hơn nữa giống như nước Hoa Hạ, Bộ an ninh quốc gia là một tổ chức vô cùng thần bí, nếu không có chuyện gì thì người bình thường đều không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với bọn họ.

Lớ xớ dính vào đó rất dễ mang tội phản quốc, rước vào người tội danh dọa người là nguy hiểm đến an toàn quốc gia…

- Anh Vu, anh biết thành phố Mặc Hương chúng ta có Cục an ninh không vậy?

Diệp Phàm hỏi trong điện thoại.

- Cục an ninh, cái đầu cậu bị lừa đá rồi, không có chuyện gì hỏi cái này làm gì?

Vu Kiến Thần vẻ mặt nghiêm trọng mắng.

Phải biết rằng Cục an ninh cũng không phải là chỗ lợi ích, ngay cả Phó cục trưởng Vu Kiến Thần của Cục công an thành phố Mặc Hương nhắc đến nó cũng có chút biến sắc, không muốn dính quan hệ gì với nó, chỉ sợ chọc vào phiền phức, cho nên xuất phát từ sự quan tâm tới Diệp Phàm mới mắng hắn.

- Là như vậy, Trần Khiếu Thiên cung cấp cho tôi một số đầu mối liên quan, hình như có chút quan hệ dây dưa với Cục an ninh, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.

Lời nói của Diệp Phàm còn chưa nói xong, Vu Kiến Thần đã kêu lớn:

- Dừng lại! Dừng lại! Thằng nhóc cậu thật sự muốn chọc vào phiền toái sao! Nhưng nếu cậu thật sự muốn để cho Trần Khiếu Thiên thoát tội thì cũng có thể đi thử xem.

Chỉ sợ cuối cùng chọc vào ổ kiến lửa, tôi có thể nói địa chỉ của bọn họ cho cậu biết, chuyện này tôi không muốn dính dáng. Những chuyện dính dáng đến Trần Khiếu Thiên biết, cậu cũng đừng nói với tôi, tôi không biết thì tốt hơn.

Một mình cậu trực tiếp đảm nhiệm thì đảm nhiệm đi, ngàn vạn lần đừng nói với tôi. Tôi thật không muốn dính vào chuyện này một chút nào.

Cuối cùng y còn trịnh trọng bổ sung thêm mấy câu:

- Thằng em, anh mày nói thật với cậu, có thể không đụng đến bọn họ, tốt nhất là đừng đi chọc vào.

Những người đó một khi dính vào rồi bảo đảm lập tức điều tra cậu đến tận cùng, đoán chừng là cậu dùng mấy cái quần lót bọn họ cũng sẽ điều tra rõ ràng.

Biết tại sao anh Vu không muốn dính dáng đến rồi chứ, tự thằng nhãi cậu quyết định đi, nhớ địa chỉ một chút…

Xem ra Vu Kiến Thần thật sự có chút sợ hãi Cục an ninh quốc gia, Diệp Phàm cũng không có nhiều băn khoăn như vậy, vì hắn có thân phận của Thiếu tá Liệp Báo, có lẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện gì cũng không sợ.

Lúc này nghĩ đến phân lượng thân phận tiện nghi của một Thiếu tá, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

- Đúng! Đi lại trên chốn quan trường, treo trên người chức danh Thiếu tá hình như cũng rất ích lợi, có chuyện gì người khác sợ thì mình không cần lo lắng như vậy.

- Anh Vu, vậy anh lợi dụng hệ thống công an điều tra giúp em xem vào năm 1945 ở xung quanh Trường Bạch Sơn có phải có một tổ chức tên là Hồng Á Đao Lưu không, còn có một nơi tên là Vọng Hồn Nhai , có phải là có nơi như vậy không?

Yên tâm, em sẽ không nói ra anh đâu.

Diệp Phàm thấp giọng.

- Được rồi, thằng nhóc nhà cậu đó, xem như là tôi phục cậu rồi, xx

Đến lúc đó chọc phải chuyện phiền toái gì cũng đừng tới làm phiền anh Vu nhé, anh mày đến lúc đó ngay cả cơm cũng không đưa cho cậu đâu, ha ha.

Vu Kiến Thần trêu đùa nói:

- Cậu chờ một lát.

Không lâu sau! Vu Kiến Thần lại gọi điện thoại tới:

- Thật sự có tổ chức bí mật của Nhật Bản tên là Hồng Á Đao Lưu, hình như còn là một tổ chức tình báo hình thành trong dân chúng.

Vọng Hồn Nhai thì không tìm thấy, cậu không có căn cứ gì mà Trường Bạch Sơn lại rộng lớn như vậy.

Vách núi lớn nhỏ không phải cũng có hơn ngàn vạn cái sao, trừ phi là nơi nổi tiếng, bằng không rất khó tìm thấy.

Tôi nói với cậu, không phải anh Vu sợ chuyện, nhưng hiện tại tôi đang nằm ở thế bị động.

Đối đầu với Chu Chính Dương khốn khiếp luôn soi mói sát sao, không thể xuất ra một chút phong cách nào, nếu xảy ra chuyện thì tôi phiền phức rồi.



- Được! Cám ơn, em có thể hiểu được, gần đây anh cũng cảnh giác một chút, em đi đây.

Diệp Phàm lái xe chạy thẳng tới Cục an ninh Mặc Hương.

Cục an ninh thành phố Mặc Hương nằm ở cuối đường Tây Hồ khu Bàn Long, nơi này tương đối vắng vẻ hơn so với đường phố Trúc Giang.

Một cây cổ thụ cao gần 10m che lấp giống như một cô gái đang ngượng ngùng, xấu hổ, người bình thường thật sự không tìm được, có lẽ chính là do tính thần bí của công tác an ninh quốc gia! Diệp Phàm dừng xe ở đối diện lững thững đi tới, sau khi xuất trình giấy chứng nhận công tác, cảnh sát vũ trang gác ở cổng thật ra vẫn chào theo nghi thức quân đội để hắn tiến hào bên trong, đồng thời nói cho hắn biết nơi tiếp khách nằm ở một ngôi nhà bên trái.

Diệp Phàm rất nhanh tìm được tấm bảng của nơi tiếp khách, bên trong bày ra ba chiếc bàn làm việc kiểu cũ.

Một cái bàn ở dưới cửa sổ, đoán chừng là chỗ ngồi của chủ nhiệm phòng tiếp khách, lúc này đang trống, không có ai ngồi.

Hai cái bàn khác hợp lại với nhau, phía trên đang có một người thanh niên khuôn mặt thanh xuân đang ngồi rất an nhàn, ngân nga hát bài ‘Hoa dại ven đường không nên hái’, mắt thì đọc báo.

- Đồng chí, tôi là Diệp Phàm tới từ thị trấn Lâm Tuyền, có chuyện quan trọng cần hỏi thăm một chút.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười móc ra điếu thuốc Trung Hoa đưa tới.

- Được!

Người trẻ tuổi nhận điếu thuốc nhìn quét một vòng, chậm rãi buông tờ báo Ngư Dương xuống chỉ vào chiếc ghế ở đối diện:

- Ngồi đi! Có chuyện gì anh cứ trình bày trước, tôi mới có thể dẫn anh tới gặp lãnh đạo của phòng liên quan để tìm hiểu tình huống cụ thể.

Công tác của tất cả bộ phận chúng tôi đều tương đối đặc biệt, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm.

Hôm nay chủ nhiệm của chúng tôi không có ở đây, tôi là Phó chủ nhiệm Lý Lực của phòng tiếp khách, có chuyện gì anh cứ nói trước đi.

Thái độ của Lý Lực cũng rất tốt, thuận tay còn tới máy đun nước trước mặt rót cho Diệp Phàm một chén trà.

- Là như vậy, tên tôi là Diệp Phàm, là một nhân viên công tác ở Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền.

Muốn phản ánh lên lãnh đạo một chút thông tin ở Trường Bạch Sơn có thể có trạm tình báo của kẻ địch để lại . Đây là tin tức tôi nghe một ông già tên là Trần Khiếu Thiên nói.

Không biết phải phán ánh tình huống cho vị lãnh đạo nào, phiền Chủ nhiệm Lý chỉ giáo một chút.

Diệp Phàm rất có lễ phép đánh tiếng trước, trong lòng cũng là thầm nghĩ, “ Bộ phận an ninh quốc gia nghe đến đã sợ, rất là thần bí, xem ra cũng không phải như vậy, so với Phòng làm việc bình thường trong chính phủ cũng không khác biệt gì.

Trong một phòng tiếp khách có ba cái bàn, có một chủ nhiệm, hai Phó chủ nhiệm, ngay cả nhân viên cũng không có, mẹ kiếp, toàn là quan, có chút mùi vị, so với thị trấn Lâm Tuyền chúng ta còn hủ bại hơn."

Có lẽ người ta thực hành tiết kiệm, ngay cả nhân viên cũng không cần, có chuyện gì đều tự do lãnh đạo giải quyết.

Phó chủ nhiệm này sợ rằng cũng chỉ bằng một cán bộ cấp Phó phòng của mình.

Đây đúng là một nơi dễ thăng quan! Tùy tiện ngồi ở phòng làm việc đã trở thành một Phó phòng rồi.

Ở nông thôn muốn thăng lên chức Phó phòng, còn khó hơn lên trời, ài!

Trong lòng Diệp Phàm có chút mùi vị khổ sở, thật ra cơ quan mặc dù nói thăng quan dễ dàng.

Nhưng quan này ở trong cơ quan không có tác dụng gì, không khác biệt gì so với một nhân viên, làm gì oai hùng bằng một Phó chủ tịch thị trấn, đương nhiên, cũng phải xem là bộ phận gì.

- Được, để tôi nghĩ xem.

Lý Lực trầm mặc một hồi nói:

- Chuyện này có lẽ anh nên tới Phòng phân tích tình báo hoặc là Phòng trinh sát phản gián.

Vậy để tôi dẫn anh tới Phòng trinh sát phản gián

Trưởng phòng Triệu của bọn họ vừa vặn đang ở đây, Phòng Phân tích tình báo gần đây rất bận, đều ra ngoài hết rồi, nơi này thuận tiện hơn, anh đi theo tôi.

Nói xong Lý Lực gọi điện thoại trước, biết Trưởng phòng Triệu lúc này đang đi ra, dẫn theo Diệp Phàm đi tới một ngôi nhà bên trái, đi thẳng lên tầng ba.

Phát hiện tấm biển treo ở trên là “ Phòng trinh sát phản gián”, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nhận được lời mời liền đẩy cửa tiến vào một phòng làm việc rộng rãi.

Bên trong phòng này có một chiếc bàn lớn, ở góc phòng có một chiếc ghế xoay, điều hòa đang phát ra tiếng tách tách rất nhỏ.



Xem ra Phòng trinh sát phản gián có tiền hơn Phòng tiếp khách, đoán chừng cũng quan trọng, quan sát một vòng trang bị trong phòng làm việc.

- Tới rồi à, anh chính là Diệp Phàm à! Mời ngồi.

Một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường nhưng trông rất thông minh nhanh nhẹn đang ngồi trên chiếc ghế lớn đứng dậy chỉ vào ghế sa *** ở chỗ rẽ nói.

- Trưởng phòng Triệu, tôi đi đây, ngài cứ làm việc nhé.

Lý Lực gật gật đầu nhẹ nhàng khép cửa lại đi ra ngoài.

Không lâu sau, một cô gái trẻ xinh đẹp mặc quân phục an ninh đi vào, ngồi xuống bên cạnh trưởng phòng Triệu bắt đầu ghi chép.

Diệp Phàm đem tình huống cụ thể của Trần Khiếu Thiên kể lại, đương nhiên các phương diện liên quan đến cảnh giới Quốc thuật của Trần Khiếu Thiên thì không nói.

Chỉ nói là luyện được một chút, nhiều nhất là thân thủ hai đoạn.

Hắn biết muốn gạt Cục an ninh quốc gia chuyên môn đi sưu tập tình báo là chuyện không thể nào.

Cho nên chỉ là tận lực hạ thấp cảnh giới công lực của Trần Khiếu Thiên, chuyện này đoán chừng bộ phận an ninh quốc gia cũng chưa chắc điều tra ra được.

Trưởng phòng Triệu Tuấn Võng sau khi nghe xong, trầm tư một lát nói:

- Cám ơn Phó chủ tịch Diệp, anh có thể cung cấp cho chúng tôi đầu mối quan trọng như vậy, thật sự rất quý giá.

Anh ngồi tạm một lát, tôi nghĩ chuyện anh nói tương đối quan trọng, phải báo cáo một chút cho Phó cục trưởng Hồ lãnh đạo quản lý của tôi để cho nếu ông ấy muốn xác định thì cần anh phải trần thuật lại một lần nữa.

Nói xong Triệu Tuấn Võng đi ra cửa, Diệp Phàm nhàm chán ngồi uống trà.

Vốn là muốn cùng với cô gái ghi chép nói chuyện một chút, nhưng vừa nhìn vẻ mặt của cô gái này giống như pho tượng lạnh băng, cảm thấy không thú vị, nheo mắt nhớ tới chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương.

- Cục trưởng Hồ, có một Phó chủ tịch thị trấn tên là Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương cung cấp một đầu mối quan trọng, đoán chừng rất có giá trị.

Triệu Tuấn Cương nhanh chóng báo cáo tất cả câu chuyện Diệp Phàm vừa mới kể cho một người đàn ông trung niên hơi mập mạp.

- Diệp Phàm! Diệp Phàm!

Trong miệng Phó cục trưởng Hồ lẩm bẩm, tựa hồ giống như có chút quen tai với cái tên Diệp Phàm này.

Nhắm mắt suy nghĩ một lát khoát khoát tay:

- Tuấn Võng, cậu ra ngoài trước đi, tiếp đón Diệp Phàm chu đáo, dẫn cậu ta tới, tôi muốn đích thân hỏi một chút- Trưởng phòng Triệu vừa ra khỏi cửa, Phó cục trưởng Hồ đã gọi điện thoại:

- Anh họ, người tên là Diệp Phàm lúc trước anh kêu em điều tra hiện giờ đang ở trong cục chúng em.

Vì có một vụ án gián điệp từ rất lâu rồi, hắn là muốn vì một lão già tên là Trần Khiếu Thiên lấy công chuộc tội.

Chuyện lần trước em cũng điều tra rồi, thông qua Quản lý đại sảnh của quán rượu Mặc Hương lúc ấy làm phục vụ ở đó trần thuật lại.

Nói là lúc ấy khi Chu Căn Vương đang gọi điện thoại, hình như nhìn thấy một Phó chủ tịch thị trấn tên là Diệp Phàm ở trên đại sảnh, lúc ấy hắn đang chuẩn bị đi ra cửa.

Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, một lát sau tiến vào hành lanh thì không thấy nữa.


Đoán chừng chính là hắn nghe thấy lúc đó tuần cảnh Chu Căn Vượng đang báo cáo với anh.


Vu Kiến Thần ở phòng 8 cùng với tài vụ Ngô Mẫn của công ty Hải Thiên nên hắn giành trước chạy len lầu thay thế Vu Kiến Thần cãi lại.


Cho nên lúc ấy kêu Tôn Binh đi lại là bắt vô ích, ngược lại bị Vu Kiến Thần xử lý, nhưng chuyện này cũng không có chứng cớ gì cả.


Phó cục trưởng Hồ Bình vẻ mặt nham hiểm gọi điện thoại.


Người này có quan hệ họ hàng với Chu Chính Dương, Phó Cục trưởng cục an ninh quốc gia thành phố Mặc Hương, Chu Chính Dương đang cùng với Vu Kiến Thần tranh giành chiếc ghế cục trưởng của Cục thành phố, hắn là em họ đương nhiên phải ra sức giúp đỡ rồi.


Nói ra ở cục an ninh quốc gia hắn cũng không khác gì anh họ, lão cục trưởng Nguyễn Kiến Bình của Tổng cụ an ninh thành phố Mặc Hương sắp sửa về hưu rồi, hiện tại đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế cục trưởng có bốn người.


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK